Đọc truyện Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc – Chương 6: Em gái
Đôi mắt Mịch Nhi chứa đầy nước mắt, cô bé cảm thấy cầu xin vô dụng, cảm thấy giận dữ, giương nanh múa vuốt nhàu xé.
Cô bé ôm lấy cổ Tiểu Bạch, lăn lộn vùng vẫy trên mặt đất, ý đồ đẩy anh Tiểu Bạch, muốn để anh phải nhả ra.
Nhưng bất kể Mịch Nhi giãy giụa thế nào, hai hàm răng cắn lên đôi môi cô bé cũng không dao động, đôi môi nhạy cảm chỉ cảm thấy càng ngày càng đau. . . . . .
“A a a a! Anh hai! chi Mịch Nhi!” Cánh cửa phòng đồ chơi bị đẩy ra, một cô bé ba tuổi như hoa như ngọc thét lên chạy vào căn phòng, lớn tiếng khuyên can hai người tách ra, “Hai người không nên đánh nhau! Mau dừng ngay lại!”
“Em gái!” Thấy cô bé nhỏ chạy vào như là thiên sứ, hai mắt Mịch Nhi tỏa sáng, rưng rưng nước mắt nhìn chằm chằm vào cô bé đáng yêu, suýt nữa biến thành ngôi sao lấp lánh.
Cô bé Lolita trước mắt chính là em gái của Tiểu Bạch, tên là Triển Liên Tranh, nick name em gái, là nhân vật Bách Tiểu Muội trong phim Bách Bảo!
Em gái chính là thần tượng mà Mịch Nhi yêu thích, được ở cùng em gái chính là vui vẻ lớn nhất của Mịch Nhi, mà hôm nay cô bé đánh nhau với anh Tiểu Bạch, chính là vì em gái ngoài đời này, vì có thể trở thành người nhà của Bách Tiểu Muội, cô bé mới phải thuyết phục anh Tiểu Bạch cho cô bé được gả cho Bách Bảo!
Nhưng. . . . . . em gái đáng yêu này sẽ không thích cô bé đánh nhau với anh Tiểu Bạch!
Mới vừa rồi, ngay lúc cô bé tức giận gặm cắn anh Tiểu Bạch, em gái đã tiến vào căn phòng một lần, trước đó cũng đã cố gắng ngăn cản hai người bọn họ, nhưng cô bé nôn nóng dùng hết sức lực cũng không thể kéo hai người bọn họ ra, cho nên mới chạy ra ngoài. . . . . .
Trong lòng Mịch Nhi run lên, khi đó, không phải là cô bé hù sợ em gái chứ?
Nhất định lúc đấy cô bé rất hung dữ, hu, em gái không thể vì vậy mà ghét cô bé được. . . . . .
Thế nhưng lúc này, Tiểu Bạch đối với tiếng kêu của em gái mà mắt điếc tai ngơ, cậu lại tiếp tục nhắm mắt, cắn lên trên mặt Mịch Nhi.
Cảm xúc lúc này quá mức tốt đẹp, hương vị mềm mại ngọt ngào còn hơn cả kẹo ngọt, cậu lại không muốn buông ra, trong phút chốc, ngay cả mọi thứ âm thanh khác cũng không nghe thấy!
Em gái vẫn thấy hai người còn đánh nhau, giậm chân kêu la với hai người bọn họ: “Anh hai, chị Mịch Nhi, hai người đừng đánh! Em đã gọi mẹ tới, là thật đấy, mẹ đã dẫn người khác tới nữa!”
Ngay khi em gái nhỏ nói chuyện, ngoài hành lang chuyền đến tiếng chân vội vã, tiếng chân hỗn loạn hốt hoảng bước vào căn phòng, tiếng nói lo lắng vang.
“Tiểu Bạch!”
“Mịch Nhi!”
(*)Chú ý: Chắc chắn sẽ có bạn thắc mắc về họ của Tiểu Bạch, nhưng Tiểu Bạch lấy họ của mẹ, còn vì sao không đổi họ thì mình không biết, chắc phải đọc lại truyện cục cưng càn rỡ để biết thêm chi tiết ^^