Đọc truyện Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc – Chương 43: Như vậy không được
Sau khi Liên Hoa rời đi, Tố Tâm liền suy nghĩ lại lời của cô…, vừa đi về phía giường bệnh, chai truyền dịch cho Mịnh Nhi cũng sắp thấy đáy, cô vội vàng đổi một chai khác, thuận tay cũng thu dọn các dụng cụ điều trị trong phòng.
Mục Thần ngồi tựa bên giường, đang nhẹ nhàng xoa bóp cổ tay cho Mịch Nhi, thỉnh thoảng dịu dàng nói mấy câu trêu chọc Mịch Nhi vui vẻ. Nhưng anh với Tố Tâm, không nói chuyện với nhau câu nào.
Một lát sau, quả nhiên nhà bếp mang tới mấy thứ thanh đạm bổ dưỡng và mấy món ngon nóng hổi, trước đó Tố Tâm và Mục Thần cẩn thận cho Mịch Nhi ăn no, sau đó mình mới bắt đầu động đũa. Vì lo lắng cho con gái hai ngày nay họ đã không ăn ngon ngủ ngon, hôm nay Mịch Nhi đã tỉnh lại, lúc này bọn họ mới yên tâm ăn bữa cơm này.
Cơm nước xong, chờ người làm thu lại bát đũa, hai người mới quay đầu lại, lúc này mới phát hiện ra Mịch Nhi đã mơ màng ngủ thiếp đi.
“Mới vừa cơm nước xong đã nằm ngủ?” Mục Thần hỏi Tố Tâm nói: ” Mịch Nhi như vậy không sao chứ?”
Tố Tâm nhẹ nhàng lắc đầu, nhẹ ngàng đắp chăn mỏng cho Mịch Nhi: “Ngủ cũng tốt, con bé vừa khỏi bệnh, phải nghỉ ngơi thật tốt.”
“A….” Mục Thần trầm mặc trong chốc lát, hình như cũng hạ quyết tâm, đôi mắt lộ ra kiên quyết nói với Tố Tâm, “Mới vừa rồi tôi vẫn chưa nói hết, vì an toàn cho Mịch Nhi, tôi nhất định không thể để cho con bé tiếp tục tiếp xúc với bất kỳ thứ nguy hiểm nào, nhất định là phải đóng phòng thí nghiệm lại!”
“Chúng ta. . . . . . Chúng ta ra ngoài nói đi.” Tố Tâm sững sờ, trong lòng không khỏi than một tiếng, Liên Hoa dự đoán như thần, cô nhớ lại những lời cuối cùng Liên Hoa dặn dò, nhẹ nhàng nói, “Đừng quấy rầy Mịch Nhi nghỉ ngơi.”
Mục Thần gật đầu, hai người cùng đi ra khỏi phòng bệnh, đi tới vườn hoa vắng vẻ, bọn họ ngồi ở trên ghế đối mặt nhìn nhau, nhìn nhau một lúc vẫn không nói gì.
“Trước tiên tôi sẽ nhận lỗi với anh, lần này Mịch Nhi sinh bệnh, tất cả đều là tôi sai.” Yên lặng chốc lát, Tố Tâm mở miệng đầu tiên, cô từ từ nói, “Tôi đã không trông coi đồ vật trong phòng, không phát hiện đồ đã bị mất, cũng không thể chăm sóc tốt cho Mịch Nhi, không có quan sát hành động của con bé, nếu như anh muốn tìm đầu sỏ gây nên, vậy thì cứ trách tôi là được. Không nên liên lụy đến Mịch Nhi, mong anh sẽ không bắt ép con bé bỏ việc học. . . . . .”
Cô còn nhớ rõ lúc Mục Thần ở Mĩ tức giận quát mắng, anh nói muốn trở về tranh luận với cô, nếu như anh muốn trách tội cô, như vậy thì cô có thể nhận tội. Nhưng nếu như muốn ép buộc Mịch Nhi làm chuyện nó không thích, thì cô tuyệt đối không đồng ý!
“Chuyện này không chỉ có lỗi của cô, tôi là một người cha nhưng cũng không thể ở bên cạnh con bé. Công ty của tôi rất cần tôi bay tới bay lui, cô cũng thường bởi vì trầm mê nghiên cứu thí nghiệm khoa học mà quên hết tất cả, nên vẫn giao Mịch Nhi cho Liên Hoa, nếu cứ tiếp tục như vậy thì càng không được. . . . . .”Ánh mắt Mục Thần trở nên sâu xa, đôi mắt màu xanh dương lắng đọng kiên quyết, “Cho nên, tôi muốn mang Mịch Nhi đi, để con bé cùng tôi về Mỹ –“