Đọc truyện Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc – Chương 206: Tình huống đột phát
Mịch Nhi dường như cứ buồn bực như vậy cả buổi chiều, vào lúc bốn giờ rưỡi chiều, cộ chợt nhận được điện thoại viện trưởng tự mình gọi tới.
Viện trưởng ở bên kia cung kính lễ độ nói: “Tiểu thư Mịch Nhi, 5h chiều tại hội trường của bệnh viện tổ chức một buổi diễn thuyết báo cáo hoạt động cỡ lớn, toàn bộ nhân viên đều được thông trì hoãn tan ca, tất cả nhân viên y tế không trực ban cũng phải tham gia. Nếu như ngài thời gian có, xin thu xếp công việc bớt chút thì giờ tham gia, nó có ý nghĩa rất quan trọng, hi vọng ngài sẽ đến!”
“A, được, tôi biết rồi!” Mịch Nhi sững sờ một hồi, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Đây là lần đầu tiên viện trưởng muốn mời cô tham dự hoạt động tập thể của bệnh viện, có thể làm phiền đến viện trưởng tự tay thông báo, chứng tỏ buổi diễn thuyết đó nhất định không phải là hoạt động nhàm chán gì có thể tùy tiện miễn cưỡng qua, nó cực kỳ có ý nghĩa với bệnh viện.
Cô cũng không thể vừa mới bắt đầu liền không cho viện trưởng mặt mũi, mặc dù bệnh viện này đã là của cô, nhưng nguòi chữa bệnh ra tất cả công việc hàng ngày đều giao cho viện trưởng xử lý, dù sao cô cũng cũng nên có quan hệ tốt cùng người mình hợp tác.
Cô cũng không vì tính đặc thù của mình mà không tham gia tất cả hoạt động tập thể của toàn bệnh viện, mặc dù cô đã “Danh tiếng vang dội” tại Mộc Ái rồi, nhưng ngày đầu tiên cô liền cắn răng chịu đựng rồi, thuận miệng hành động thôi.
Mịch Nhi cúp điện thoại di động trở về phòng bệnh, cúi người nhìn chai truyển nước biển trước giường bệnh, cô còn nhớ bắt đầu cho Tim truyền dịch từ 2h chiều, dự tính sau một tiếng, tất cả thuốc cũng có thể truyền xong rồi.
Đợi đến thời gian đó cô dọn dẹp tiêm xong, hôm nay bước đầu tiên trị liệu coi như hoàn thành tốt tạm thời chấm dứt.
Vừa tới đúng thời gian, đợi đến khi hoạt động đó bắt đầu, cô liền có thời gian rảnh đến hội trường tham gia diễn thuyết báo cáo.
Chỉ là, nếu như cô nhất định phải ở lại bệnh viện tham gia hoạt động tập thể đó, nhất định sẽ về nhà trễ, tuyệt đối không kịp ăn cơm cùng Liên Tĩnh Bạch. . . . . .
Mịch Nhi bất đắc dĩ nhún nhún vai, cô cần gọi điện thoại xin phép Liên Tĩnh Bạch, để anh không phải lo lắng mới đúng. . . . . .
Nhưng Mịch Nhi ra khỏi phòng bệnh lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại Liên Tĩnh Bạch, điện thoại vang lên rất lâu, đối diện lại kỳ quái không có ai đáp lại!
Cô lại không ngừng gọi cho thư ký của anh, số điện thoại văn phòng tổng giám đốc, điện thoại di động người quản lý nhà họ Triển, tất cả đều trả lời là Liên Tĩnh Bạch cũng không ở chỗ bọn họ, về phần rốt cuộc anh đi đâu, những người này đều không biết. . . . . .
Mịch Nhi nhíu mày, thật kỳ quái, cô vậy mà có ngày cô không tìm được Liên Tĩnh Bạch? !
Ách, anh sẽ không vì hôm nay không thể hoàn thành hứa hẹn với cô, không tìm được phương pháp xử lí khiến Alex chết tâm, nên không dám lộ diện trước mặt cô chứ?
Mặc dù hôm nay cô ở trong bệnh viện bị Alex quấy rầy muốn chết, mặc dù cô vẫn luôn chờ Liên Tĩnh Bạch thực hiện hứa hẹn có thể như kỳ tích, cho dù sắp tan việc còn chưa có chút dấu hiệu thành công nào khiến cô hơi thất vọng, nhưng đây cũng không có nghĩa là, cô sẽ muốn ép Liên Tĩnh Bạch cùng đường né tránh nha.
Mịch Nhi xoa xoa mi tâm, dùng sức phá huỷ não loại ý tưởng không đáng tin này, anh Tiểu Bạch của cô tuyệt đối không đến mức không dậy nổi như vậy, cho dù hôm nay anh không thể đạt được mục tiêu, nhưng vẫn còn ngày mai ngày mốt, sẽ không vì nguyên nhân này mà trốn cô!
Nhưng nếu như anh không phải muốn tránh né, như vậy, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, sẽ khiến điện thoại di động anh vĩnh viễn mang theo ở bên cạnh, vẫn luôn không nhận điện thoại của cô. . . . . .
Là anh đang họp không thể ngừng, hay là anh đang nghỉ ngơi không nghe được tiếng chuông, hay là, anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không thể nhận như thường. . . . . .
Nghĩ tới đây, đôi mắt Mịch Nhi đột nhiên trở nên tràn đầy sợ hãi, cô vội vả cầm lấy điện thoại di động, lập tức gọi điện thoại ——
“Mục cô nương, cô ở đây làm cái gì?” Lúc này, Alex cũng đi ra khỏi phòng bệnh, anh ta hoàn toàn không có mắt bướng bỉnh qua đây, bộ mặt tò mò lớn tiếng hỏi, “A, thì ra là gọi điện thoại, nhưng sắc mặt của cô làm sao khó nhìn như vậy? Có chuyện gì khiến cô không thể giải quyết, cô nói cho tôi biết, tôi tới giúp cô! Điện thoại hết pin, hay là ngoài vùng phủ sóng rồi? Dùng điện thoại của tôi gọi đi, điện thoại di động của tôi là kiểu mới nhất p——”
“Anh đi chết đi!” Mịch Nhi đang bị cảm xúc lo lắng bao phủ, giờ phút này Alex tới quấy rầy cô, cô nắm điện thoại di động của anh ta liền K trên đầu anh ta đi, “Anh đã thành tâm thành ý yêu cầu, tôi liền dùng điện thoại của anh hung hăng đánh anh! Cái người đáng ghét chọc người nhất này, không cho anh theo sau lưng tôi nữa, không cho nói bất kỳ lời nói chán ghét gì, nếu không tôi không tha cho anh!”
Đều do Alex biến thái theo dõi, cô mới cả ngày cũng không liên lạc được với Liên Tĩnh Bạch! Hiện tại cô vì không tìm được Liên Tĩnh Bạch mà lo lắng, anh ta còn dám ở trước mặt cô quấy rầy trêu chọc người khác, thêm dầu vào lửa khiến bồn lửa giận trong lòng cô càng thiêu đốt nhiệt liệt hơn!
“A, Mục cô nương, đây là câu nói đầu tiên cô nói với tôi trong hôm nay!” Alex lại vui mừng hô lên, anh không thể không biết bị đánh bị chửi có gì không bình thường, trên mặt say mê la ầm lên, “Chỉ cần cô chịu để ý đến tôi, để cho tôi như thế nào cũng có thể, tôi nhất định sẽ không đi theo sau lưng cô, cũng không nói lời nói chán ghét gì. . . . . .”
Trán Mịch Nhi đột nhiên nhảy lên vạch đen khổng lồ, cô thật sự không có biện pháp với Alex biến thái vặn vẹo tẩu hỏa nhập ma, khi cô đánh chửi đều là chuyện khiến anh ta vui mừng, như vậy cô thật không thể chung đụng trao đổi bằng phương thức bình thường với một người như vậy!
“Trên người anh còn có ý thức trách nhiệm của một bác sĩ sao!” Mịch Nhi chợt lạnh nhạt ngăn anh ta tiếp tục nói xằng nói bậy, cô nghiêm túc trách mắng, “Nếu như anh còn có một chút lòng cứu người, hiện tại liền đến phòng bệnh trông chừng Tim cho tôi! Anh ta không phải là người quen cũ của anh ư, anh ta không phải bệnh nhân anh vẫn luôn điều trị ư, thời điểm tôi có việc, anh có trách nhiệm chăm sóc tốt anh ta!”
Cô mới không có thời gian lãng phí giảng đạo lý với một tên điên khùng, hiện tại, cô cũng chỉ có thể gửi hy vọng lúc nhắc tới y học Alex còn có thể khôi phục chút lý trí, anh ta không thể dây dưa với cô khiến cô không làm được gì như vậy, cô muốn cách xa anh ta ra, mặc kệ là đi làm hay bất cứ chuyện gì. . . . . .
Về sau trong thời gian này, cô vẫn im lặng không lên tiếng không quan tâm anh ta. Anh ta thích như thế nào liền tự đi giày vò chính mình, tất cả cô đều coi như không nhìn thấy, tuyệt đối không thể nói chuyện một câu với anh ta! Tránh cho mình bị người điên này chọc cho tức giận đến nổi nổi trận lôi đình không có chừng mực!