Đọc truyện Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc – Chương 181: Rumba
Dưới sân khấu tâm tư nhiều người chuyển động, tuy nhiên cũng không ngăn được người nhà họ Triển vui sướng trên sân khấu, lễ này đính hôn hôm nay là việc mừng lớn nhà họ Triển đã lâu mới có, Triển Thiếu Khuynh và Liên Hoa chỉ hy vọng con trai và Mịch Nhi người anh yêu có thể hạnh phúc tiến đến hôn nhân, không hề liên quan đến gia thế bối cảnh của Mịch Nhi.
“Đúng vậy nha, hôm nay vẫn chỉ là đính hôn, hôn lễ chính thức cũng bắt đầu bắt tay chuẩn bị, đến lúc đó mọi người nhất định đều phải tới tham gia nha!” Liên Hoa bày tỏ đồng ý sâu sắc với cặp đôi trẻ, bà cười một tay kéo Liên Tĩnh Bạch, một tay kéo Mịch Nhi, tuyên bố với dưới sân khấu, “Thời gian cũng không còn nhiều, dạ tiệc chính thức bắt đầu! Trước hết để Liên Tĩnh Bạch và Mịch Nhi cho chúng ta một màn khiêu vũ, mời mọi người tận hưởng thời gian tốt đẹp tối nay!”
“Công chú Mịch Nhi, có thể nhảy với tôi một bản không?” Liên Tĩnh Bạch tao nhã làm tư thế xin mời trên sân khấu, bộ lễ phục đen khiến anh giống như Hoàng thất Châu Âu, tỏa ra sức quyến rũ vô cùng.
“Được.” Mịch Nhi cũng cao quý khom người, ngón tay mảnh khảnh đặt lên bàn tay to của anh, được anh vững vàng dắt xuống dưới sân khấu cao.
Hai người tao nhã đi xuống sân khấu, khách khứa trên hội trường đã sớm tự giác nhường chỗ trống, để nhân vật chính tối nay thỏa thích biểu diễn kỹ thuật khiêu vũ, khiêu vũ một đoạn mở màn rất cảm động.
Các thiên kim tiểu thư lòng đầy giận dữ càng suy nghĩ thâm độc hơn, họ dùng điệu bộ xem kịch vui xem xét Mịch Nhi kỹ lưỡng, dáng vẻ mỉm cười có thể đột kích tấn công, nhưng mà khiêu vũ hoàn mỹ cũng không thể hoàn thành trong thời gian ngắn ngủi!
Họ sẽ chờ cô bị xấu mặt, kỹ thuật khiêu vũ của Liên Tĩnh Bạch chính là trình độ chuyên nghiệp hàng đầu, chỉ cần kém anh một, cũng sẽ lập tức rất mất mặt, Mịch Nhị không biết từ đâu nhảy ra còn muốn phối hợp khiêu vũ lúc với anh này, nhất định chết chắc!
Một tràng piano thanh lịch tao nhã nghe cảm động giống như tiếng trời chậm rãi vang lên, tiếng violin tươi đẹp cũng cùng vang lên, phổ ra một khúc nhạc hài hòa xinh đẹp nhất.
Nốt nhạc chậm rãi nhảy lên, bản xô-nat thứ năm tổ khúc《 Spring 》dành cho violin của Beethoven, giống như là một đường gió mát ấm áp, khiến mọi người trong đại sảnh nhất thời yên tĩnh lại, âm nhạc cảm động lòng người, chỉ có thể say mê thật sâu.
Liên Tĩnh Bạch xoay Mịch Nhi, ngay tại êm khúc tai nhạc này, tao nhã chuyên nghiệp nhảy điệu Rumba độ khó cao.
Toàn bộ ánh đèn ở đại sảnh di chuyển tập hợp trên người cặp tình nhân, từng cử động hoàn mỹ của hai người hiện ra trước mắt mọi người, trong nháy mắt, tất cả mọi người vây xem quên mất thành kiến, tai chỉ cảm nhận âm nhạc, mắt chỉ có cặp tình nhân hài hòa.
Vũ điệu của Liên Tĩnh Bạch và Mịch Nhi tràn ngập ăn ý mười mấy năm chung sống tôi luyện ra , ánh mắt tự nhiên lộ ra tình ý, phối hợp hài hòa không nhúng tay vào được, dáng vẻ hai người lãng mạn triền miên, kỹ thuật khiêu vũ nhu mị thướt tha, từng cái duỗi thân từng cái di chuyển, từng cái xoay tròn hoàn mỹ động lòng người, cũng khiến người ta không khỏi ca ngợi.
Đây là đôi tình nhân yêu nhau cỡ nào, xứng đôi phù hợp cỡ nào, chỉ đứng chung một chỗ khiêu vũ, nhưng liền hòa hợp hoàn mỹ như một bức tranh, khiến người ta hoàn toàn không đành lòng phá hư!
Một khúc diễn tấu《 xuân 》 lãng mạn chậm rãi đến phần cuối, màn khiêu vũ kinh ngạc này của cô dâu chú rể cũng hoàn thành, hai người xoay người tao nhã rời đi, dàn nhạc liền chốc lát đổi phong cách, trình diễn một khúc nhạc êm tai động lòng người khác thủ phi.
Vừa thưởng thức xong màn khiêu vũ trình độ cao của cô dâu và chú rễ, bây giờ lại vang lên khúc nhạc du dương, cũng rất nhiều người không nhịn được muốn trổ tài đi lên sân khấu, tùy ý khiêu vũ cùng đối tác.
“Hô —— ha. . . . . .” Mịch Nhi vừa rồi toàn thân vùi đầu vào Rumba đưa lưng về phía mọi người, cầm lấy cánh tay Liên Tĩnh Bạch len lén thở hổn hển, “Mệt quá. . . . . . Em lâu rồi chưa khiêu vũ, anh còn nhảy độ khó cao như vậy, cố ý muốn em phối hợp bị thất bại có phải không!”
“Nhưng, em làm vô cùng hoàn mỹ nha!” Liên Tĩnh Bạch bưng một ly nước chanh từ bồi bàn, đưa cho cô uống, “Anh biết kỹ thuật khiêu vũ của em mà, những động tác kia không làm khó được em, em không biết vừa rồi em đẹp cỡ nào!”
“Hừ! Nhảy xong mới khích lệ em, nhưng có hơi trễ nha!” Mịch Nhi uống nước chanh, cuối cùng hồi phục nhịp tim dồn dập sau màn khiêu vũ, cô tò mò nhìn khác khứa bốn phía thoải mái vui vẻ, hỏi anh: “Chúng ta đứng sang một bên có được không, không cần đi cùng bọn họ xã giao vài câu sao?”
Cô nhìn thấy mình cha mẹ, chú Triển dì Liên cũng đã đi xã giao, cô và Liên Tĩnh Bạch làm nhân vật chính tối nay, có thể không để ý tới bất kì ai như vậy sao?
“Em không cần quan tâm nhiều, chỉ cần đi theo bên cạnh anh, nghe theo sắp xếp của anh là được rồi.” Liên Tĩnh Bạch nhẹ nhàng mỉm cười, anh cũng không muốn kéo Mịch Nhi hoàn toàn vào việc xã giao, cô có thể giữ vững cảm giác thần bí như bây giờ thì tốt hơn, dù muốn đi biết một số người, cô sẽ tiếp xúc được cũng nhất định là người anh đã sàng lọc qua.
Liên Tĩnh Bạch lắng tai nghe nhạc, chợt kéo Mịch Nhi, lặng lẽ đến góc khác của đại sảnh, trừng mắt nhìn nói: “Bây giờ, em theo anh đến một chỗ, có vui mừng cho em nha!”
“Cái gì vui mừng?” Mịch Nhi mê muội, hiện tại chính là ở dạ tiệc đính hôn, rốt cuộc anh còn có thể kéo cô đi đâu? !
Cô bị Liên Tĩnh Bạch kéo đến dàn nhạc trước mặt, cô vừa định lên tiếng hỏi anh tới đây nhìn cái gì, liền bị hai người trong dàn nhạc hấp dẫn toàn bộ sự chú ý.
Mịch Nhi nhìn một đôi nam nữ đứng trình diễn cùng nhau, trên mặt còn lộ vẻ thiếu niên non nớt tao nhã kéo violin, mà thiếu nữ xinh đẹp thuần khiết mỉm cười say mê đàn piano, hai người đều là tướng mạo và khí chất độc nhất vô nhị, trong dàn nhạc đông người như hạc giữa bầy gà!
Cô không khỏi che miệng kêu lên: “Liên Tranh! A Cẩn!”
Hai người này vậy mà chạy về!
Triển Liên Tranh không phải đang ở Prague bế quan chuẩn bị cho cuộc thi piano, căn bản không liên lạc được sao?
Cha mẹ không phải nói em trai Mục Cẩn đang bận xử lý chuyện công ty, có thể không tới được sao?
Thế nào. . . . . . Thế nào bọn họ lại xuất hiện!
Cô vốn còn đang thất vọng lễ đính hôn của mình chỉ có cha mẹ tham gia, Liên Tranh Dĩ Mặc và A Cẩn từ nhỏ lớn lên cùng nhau cũng đều có chuyện không tới được. Ngày hôm qua Triển Dĩ Mặc gửi tới video chúc phúc an ủi cô, nhưng Triển Liên Tranh và Mục Cẩn vẫn chưa có tin tứ, thì ra là, bọn họ muốn chuẩn bị cái ngạc nhiên này. . . . . .
Cái ngạc nhiên này quá lớn, em trai và Muội Muội cô thích nhất cuối cùng đến kịp lễ đính hôn của cô, hơn nữa còn dùng phương thức này dâng lên lời chúc phúc chân thành nhất!
Khó trách vừa rồi cô cảm thấy khúc nhạc thật là đẹp, thì ra người diễn tấu đàn piano chuyên nghiệp Triển Liên Tranh, và tập violin từ tiểu học Mục Cẩn!
Đây piano và violin phối hợp《 Spring 》quá đẹp, vốn là violin làm chủ khúc nhạc lại hiện ra piano rõ ràng nghe cảm động, nhất định là cấp bậc chuyên nghiệp hàng đầu Triển Liên Tranh cố ý chỉ bảo dẫn dắt A Cẩn, hai người mới có thể phối hợp chung một chỗ. . . . . .