Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc

Chương 173: Cuốn sạch thành phố


Đọc truyện Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc – Chương 173: Cuốn sạch thành phố

“Nhưng. . . . . .” Mịch Nhi có chút không đành lòng nói, “Nhưng anh ở nhà bận rộn như vậy, em cũng làm một ít chuyện cho nghi thức đính hôn của chúng ta! Tại sao có thể để tất cả mọi người đều vì em khẩn trương chuẩn bị bữa tiệc đính hôn, bàn thân em lại chạy ra ngoài chơi sao. . . . . .”

“Không phải để em đi chơi, không phải anh cũng cho em sắp xếp công việc sao?” Liên Tĩnh Bạch giúp cô sửa sang lại đầu tóc, “Nếu như trong nhà cần em đưa ra ý, cần em tới mặc thử ăn thử gì đó, dĩ nhiên không thể nào thả em đi rồi! Anh nói là lúc em rảnh, đến Mộc Ái minh sát ám phóng(*), đây cũng là sở trường của em, hơn nữa là chuyện chỉ có em mới có thể hoàn thành. Cho nên, em cứ thoải mái đến quan sát tìm ra vấn đề của Mộc Ái đi, phần lớn chuẩn bị bữa tiệc hãy để anh bận tâm, cứ như vậy ai có việc nấy, phân công rõ ràng cũng không có gì không tốt.”

(*):bên ngoài công khai quan sát, bên trong dò la hỏi han tình hỉnh

“Ách. . . . . .” Tay trái Mịch Nhi nhẹ nhàng gõ tay phải, ánh mắt suy tư mấy giây, cuối cùng mới nói, “Ít nhất để em thử giúp anh một chút, nếu như chỉ có một mình anh bận rộn vì chuyện hai người chúng ta đính hôn, em thật không có biện pháp tiếp nhận!”

“Vậy. . . . . . Được rồi!” Liên Tĩnh Bạch nhẹ nhàng nói, không quên tiếp tục dặn dò cô một câu, “Nhưng nhất định không được làm loạn, nên giao cho quản gia người làm tuyệt đối không nên tự mình làm, em chỉ cần đi làm công việc anh giao là được rồi!”

Anh có còn nhớ rõ cảnh tượng lúc cô tự mình bò đến chỗ cao đổi bóng đen, nếu như ở nhà xảy ra mấy chuyện giống vậy nữa, anh thật sẽ chết sớm mất!


“Em biết rồi!” Mịch Nhi kèm theo vẻ mặt vui cười, gật đầu đồng ý nói.

Cứ như vậy, nhà họ Triển trong nháy mắt dâng lên một không khí vui mừng, quản gia và những người làm ở đây đều dốc hết sức vô cùng bận rộn chuẩn bị bữa tiệc đính hôn cho thiếu gia và tiểu thư Mịch Nhi, mỗi người ở đây đều trên cương vị công tác nắm chặt thời gian tăng giờ làm việc, gắng khiến chuyện vui nhà họ Triển được tổ chức long trọng mà hoàn mỹ.

Tầng lớp thượng lưu ở thành phố K cũng lập tức bị tin tức tổng giám đốc Triển thị sắp tổ chứ đính hôn cuốn sạch, tất cả tổng giám đốc nhận được thư mời Liên Tĩnh Bạch chợt quyết định kết hôn cũng bị kinh hãi, chính thức tổ chức bữa tiệc đính hôn trước, mọi người liền bàn luận xôn xao phu nhân tương lai của Triển thị rốt cuộc có thân phận địa vị gì nào, mới có thể khiến Liên Tĩnh Bạch chưa bao giờ hứng thú với phụ nữ cũng cam tâm tiến đến hôn nhân!

Tất cả thiên kim độc thân càng thêm đau lòng tuyệt vọng, tổng giám đốc Triển thị Liên Tĩnh Bạch này là đàn ông tuyệt phẩm muốn kết hôn, đối tượng kết hôn tương lai của họ mất đi một sự lựa chọn Cấp Hoàng Kim. . . . . .

Lòng những phụ nữ này cũng kìm nén một cỗ lửa, họ yên lặng mơ ước Liên Tĩnh Bạch năm năm , cuối cùng bị một người phụ nữ không biết từ đâu chợt xuất hiện đoạt đi! Hừ, cuối tuần chính người phụ nữ đó đính hôn, họ nhất định phải trang hoàng tỉ mỉ, hoàn toàn cướp đi danh tiếng của người phụ nữ đó! Nói không chừng Liên Tĩnh Bạch có thể vì vậy phát giác, chỉ có phụ nữ từ nhỏ tiếp nhận giáo dục thục nữ quý tộc này, mới là lựa chọn chính xác của cuộc đời anh. . . . . .

Ngay tại nhà họ Triển một vùng khẩn trương và gấp rút, cả thành phố K huyên náo và bận rộn, Mịch Nhi lại chán nản trốn khỏi phạm vi náo nhiệt, cô không thể kiên trì nhất định phải ở lại nhà họ Triển giúp một tay cho bữa tiệc đính hôn nữa, mà yên lặng chạy ra khỏi nhà.

Cô như sắp xếp lúc đầu của Liên Tĩnh Bạch, đến bệnh viện Mộc Ái minh sat ám phòng, chuẩn bị hiểu rõ hoàn toàn một phần sự nghiệp về sau của mình.

Qua vài ngày giúp đỡ, Mịch Nhi cuối cùng hoàn toàn nhận rõ thực tế, cô ở nhà giúp một tay chỉ kéo chậm tiến độ tất cả mọi người.

Cũng không phải cô không bền lòng không thể sống khổ, mặc dù cô chưa bao giờ trang trí những bữa tiệc xa hoa phức tạp kia, nhưng những kinh nghiệm này khiến cô học được cách làm rất nhiều đồ thủ công và công việc hằng ngày, thực tế lúc giúp đỡ việc cũng sẽ không cho người khác thêm phiền. Nhưng vấn đề là, chỉ cần cô tự mình chuẩn bị động tay giúp một tay, quản gia và bọn người hầu bị Liên Tĩnh Bạch nghiêm túc dặn dò qua phải phân tâm tới chăm sóc cô theo dõi cô, cực kỳ lo lắng cô không thể khống chế được tình hình không thể bảo vệ mình, luôn luôn đề phòng cô sẽ xảy ra chuyện sẽ bị thương. . . . . .


Vốn là nhân viên đã khẩn trương thời gian vội vả công việc sẽ trở nên không cách nào hoàn thành đúng hạn, cô lấy một loại phương thức khác, khiến quản gia và người hầu của nhà họ Triển thêm loạn. . . . . .

Cho nên, cô vẫn là dứt khoát không dính vào nữa, dùng phương thức cách xa hiện trường để Liên Tĩnh Bạch an tâm đi, bữa tiệc đính hôn hoàn toàn giao cho anh bố trí đi, cô muốn đến chiến trường của mình, vì sự nghiệp của mình mà nỗ lực!

Trụ sở chính của bệnh viện Mộc Ái cách nhà họ Triển quả nhiên rất gần, sau khi ngụy trang một phen Mịch Nhi đi bộ cũng chỉ tốn hơn 10 phút liền đến trước cổng bệnh viện. Cô nghiêm túc nhìn cổng bệnh viện khí thế hùng vĩ, hít sâu một hơi, cuối cùng nhấc chân bước vào.

Thời gian cả một buổi chiều, Mịch Nhi đều ở mảnh đất rộng lớn này, khoa đầy đủ hết, bệnh viện rất nhiều bệnh nhân, ánh mắt cô sắc bén chỉ cần đối với quét dọn phòng bệnh mấy lần, lỗ tai bén nhạy đứng bên ngoài khoa nghe mấy bác sĩ chẩn đoán bệnh, là có thể xác định ra ưu điểm khuyết điểm của từng ngành rất rõ ràng, cho nên năng suất công việc rất cao, đánh định tốc độ lại càng rất nhanh.

Nhưng cho dù như thế, một buổi chiều cô chẳng qua cũng chỉ kiểm tra không tới một nửa khoa trong bệnh viện, còn có rất nhiều phòng bệnh không cho phép người khác tùy tiện đi vào, phòng đặc biệt, vị trí ngành vắng vẻ, tạm thời côcũng còn không thể vào hôm nay liền đi thử thăm dò xem xét.

Nhìn đồng hồ, Mịch Nhi quyết định muốn rời khỏi bệnh viện đi về nhà, nếu như trì hoãn một lát nữa, cô nhất định liền không kịp bữa tối của nhà họ Triển, nói không chừng Liên Tĩnh Bạch sẽ vì cô trễ một lúc liền kêu gọi mọi người đi tìm cô, huyên náo xôn xao dư luận. . . . . .

Mịch Nhi nói đi là đi, bước nhẹ rời khỏi khoa chỉnh hình.


Cô vừa đi về phía cửa chính Mộc Ái, vừa từ từ tổng kết thu hoạch trong hôm nay, kết quả hao tốn hơn nửa ngày điều tra cẩn thận khiến cô rất hài lòng, Mộc Ái không hổ là bệnh viện hàng đầu, phần lớn khoa cũng làm việc nề nếp điều lệ hoàn thiện, kỹ thuật của bác sĩ và y tá cũng rất chuyên nghiệp rất cao siêu, có thể chữa trị cho người bệnh ở trình độ lớn nhất.

Cho dù có một số chỗ không như ý muốn có ẩn lang giấu cẩu, ở nơi này có quá phận trong bệnh viện cũng coi như không thể tránh được, bây giờ cô đã nhìn ra vấn đề, về sau có thể chuyên tâm chỉnh đốn và cải cách hoàn thiện ở phương diện kia!

Anh Tiểu Bạch sắp xếp cho cô làm quả nhiên là hoàn mỹ không có khuyết điểm, lúc đầu cô nên nghe lời anh, cũng sẽ không làm trễ nãi tiến độ chuẩn bị của nhà họ Triển, cũng có thể đi sâu hơn tiến hành hiểu rõ bệnh viện Mộc Ái rồi. . . . . .

Mịch Nhi vừa đi vừa lắc đầu, đôi mắt tím dưới cặp mắt kính lớn vừa hối hận vừa cảm động, bây giờ cách bữa tiệc chính thức cử hành đính hôn chỉ có hai ngày, cô muốn sử sụng thời gian vào bệnh viện!

“Mục cô nương!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.