Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc

Chương 151: Mặc Đức


Đọc truyện Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc – Chương 151: Mặc Đức

“Anh đừng suy nghĩ lung tung, trước hết nghe em nói, không có nguy hiểm giống như anh tưởng tượng, chúng em đối mặt với hoàn cảnh tuyệt đối không phải phức tạp như thế! Trong tổ chữa bệnh vẫn duy trì thái độ cũ, chẳng phân biệt quốc tịch vì binh lính cùng bình dân bị thương trên chiến trường đều được cứu trợ, sẽ không có người cố gắng bất lợi đối với chúng em, bởi vì khả năng trong trận tiếp theo, chúng em sẽ cứu trị cho họ. . . . . .” Mịch Nhi nhảy lên, cuống quít giải thích, “Anh cũng biết, hai bên quân đội chủ yếu dựa vào sự tin cậy với quân y của mình, công việc chủ yếu của chúng em là giúp những bình dân vô tội bị dính líu vào chiến trận, vì bọn họ cung cấp cứu trợ Chủ Nghĩa Nhân Đạo. Em đều ăn ở tại nhà bình dân, cũng không có ăn gió nằm sương!”

Liên Tĩnh Bạch hít sâu mấy hơi, anh ngẩng đầu lên, vươn đôi tay về phía trước, ôm Mịch Nhi vào trong ngực nói: “Tới đây!”

“À?” Mịch Nhi nghiêm túc nhìn sắc mặt anh nói chuyện, mới thận trọng dựa đầu vào trong ngực anh, “Anh Tiểu Bạch, chuyện này em chỉ nói cho một mình anh, đến cha mẹ em cũng không dám nói, anh cũng không cần tức giận. . . . . . Em thật sự không có gặp phải nguy hiểm gì –“

Mịch Nhi ngốc. . . . . .” Liên Tĩnh Bạch ôm chặt lấy cô, giống như ôm lấy toàn thế giới, nặng nề rung động nói, “Anh không phải tức giận, anh là đau lòng vì em. . . . . . Nhóc hư hỏng, làm sao em có thể làm chuyện nguy hiểm như vậy, sau này mới nói ra làm anh sợ đấy. . . . . . Không phải là em không dám nói với chú Mục và dì Tố, mà vì sợ bọn họ sẽ lo lắng sẽ trách phạt em, nhưng tại sao em chưa có nghĩ cho anh một chút, bây giờ em nói cho anh biết, sẽ làm anh thấy có nhiều lo lắng an toàn của em!”


“Thật ra thì, em vẫn rất luôn an toàn, chiến trường với em mà nói không tính là nguy hiểm gì.” Mịch Nhi chống đầu dưới cằm Liên Tĩnh Bạch, cô lặng lẽ di chuyển ngón tay, từ từ nói, “Anh quên em trừ là con gái nhà họ Mục, còn là đứa trẻ ở căn cứ? Hai quân đối chiến tự nhiên sẽ dùng đến các loại vũ khí các loại thiết bị bảo vệ, nói đến súng ống đạn dược, có ai so chú JOE cùng Dịch Nhi tinh ranh thông hiểu rõ hơn đây? Bọn họ biết em muốn sống ở trên chiến trường, lập tức đưa tới cho em các loại thiết bị dò xét cùng trang phục chống đạn, em thấy ngay cả trang bị của quân sự quốc gia cũng không sánh nổi những thứ đạo cụ chú JOE cùng Dịch Nhi liên thủ chuẩn bị cho em, an toàn của em là vấn đề đơn giản nhất.”

“Như vậy cũng tốt. . . . . .” Lúc này Liên Tĩnh Bạch mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, “Thật may là em không có tay không thì đã muốn ra chiến trường, còn biết chuẩn bị trước một ít đồ vật phòng ngừa ngộ nhỡ. . . . . . Thật là vô cùng may mắn!”

“Đương nhiên em sẽ không dũng cảm mà đi làm loạn, em chính là rất yêu quý tính mạng mà, em muốn khỏe mạnh cường tráng làm việc, còn sống thì mới có thể càng cứu nhiều người, em rất ích kỷ, tuyệt đối không có vì cứu người mà buông tha mạng sống! Em còn có người thân là cha mẹ còn có A Cẩn, còn có những người bạn Liên Chanh cùng Dịch Nhi, còn có. . . . . . Còn có anh Tiểu Bạch đối với em quan trọng như vậy, cho dù chỉ vì anh, em cũng sẽ bảo trọng chính mình .”

Mịch Nhi trịnh trọng cam kết, mặc dù có lúc cô sẽ lỗ mãng cùng kích động, nhưng ở thời khắc quan trọng tuyệt đối vô cùng khôn khéo cùng sáng suốt, cô sẽ vì người thân người yêu mà bảo trọng sinh mạng nhiều hơn, làm tất cả mọi chuyện bảo đảm bản thân an toàn.

Liên Tĩnh Bạch cảm ơn cúi người hôn nhẹ môi cô: “Cám ơn trời đất, qua vài chục năm anh giúp em tẩy não cuối cùng không có mất đi hiệu lực, em còn nhớ rõ mệnh lệnh cao nhất, không có vì chữa trị cho sinh mạng người khác mà tổn hại đến an toàn của mình –“

“Đúng vậy, em không có dũng khí quên mình vì người khác chịu khổ, chỉ có thể khi họ bị thương dùng hết khả năng khiến họ bình phục, có thể có người — có người chỉ vì cứu em mà đánh mất tính mạng. . . . . .”


Đôi mắt càng thêm buồn bã, quanh đi quẩn lại, cuối cùng cô phải đối mặt với vết thương đã đâm vào trong lòng, muốn nhắc tới đứa trẻ đã trành tro cốt kim cương.

“Mịch Nhi . . . . . .” Liên Tĩnh Bạch vừa thấy sắc mặt của cô biến hóa, cũng biết mình đã nói sai, ý định của anh là muốn để cô quên đi đau khổ, nhưng bây giờ Mịch Nhi bởi vì một câu của anh liền nghĩ tới đúa trẻ đó!

“Anh không cần ngăn em lại…em muốn đem chuyện của Mặc Đức nói cho anh biết, anh vì em cũng cần phải cảm ơn nó, nó đã dùng tính mạng mình để cứu em –” Mịch Nhi kiên định nói, “Mặc Đức chính là đứa trẻ đã qua đời, nhà của nó vừa vặn ở trong những khu chiến loạn, đạn lạc lửa đạn khiến những người dân vô tội trong thôn cũng bị thương tổn, người trọng thương gặp nạn nhiều vô cùng, nhưng vẫn không đợi được cứu trợ. Khi tổ chức tới nơi đó, Mặc Đức mới vừa bốn tuổi, cha mẹ nó đã bỏ mình, chỉ còn lại nó và anh trai bị thương sống nương tựa lẫn nhau, mà người đầu tiên em cứu trong thôn đó chính là anh của Mặc Đức, anh không biết đâu, nhìn anh trai nó khôi phục mỗi ngày, Mặc Đức vui mừng biết bao nhiêu cảm kích em bao nhiêu, nó trợ giúp em làm rất nhiều rất nhiều chuyện –“

“Đó là một đứa trẻ rất lanh lợi thông minh hiểu chuyện, nhất định là một đứa trẻ tốt. . . . . .” Liên Tĩnh Bạch bị Mịch Nhi dẫn vào thế giới hồi ức của cô, theo lời cô nói, trước mắt anh giống như đang xuất hiện một đứa bé trai, mọi cử động ấy sao mà chân thật.


“Đúng vậy, Mặc Đức là đứa trẻ ngoan nhất mà em gặp qua.” Mịch Nhi khẽ vuốt ve viên kim cương xanh trên khuyên tai, khen ngợi, “Nó còn nhỏ tuổi những việc trong nhà đều đã biết làm, nhìn nó nhanh chân chăm sóc những người bị thương trong phòng bệnh, sau khi trở về còn có thể giúp những người khác làm việc, em đều không đành lòng đang làm việc mà lười biếng ra ngoài ngủ, cũng tay chân vụng về muốn giúp cho nó một tay, giống như là những việc đổi bóng đen sửa ống nước, khi đó đều là em đã học được. Trừ khi gặp lệnh kêu cứu người ở trên chiến trường, em cũng đi vào trong thôn thăm Mặc Đức, từ đó thói quen cùng nó diễn mọi nhân vật, tới trêu chọc những đứa trẻ kia và mấy ông già run sợ, để cho bọn họ ở trong thời khắc tràn ngập khói thuốc súng, có thể vui vẻ nhiều một chút.”

“Em nói bệnh nghề nghiệp, thì ra là chỉ cái này. . . . . .” Lúc này Liên Tĩnh Bạch mới đem nghi vấn trước kia liên tiếp xâu lại thành chuỗi, lần này, cuối cùng anh đã có được giải đáp, Mịch Nhi sẽ sôi động diễn mọi nhân vật như vậy, thì ra là vì để cho thôn dân trong thời chiến loạn cùng bệnh tật có thể vui vẻ một chút, để cho tâm linh bọn họ lấy được an ủi.

“Anh đừng thấy em diễn vai nhân vật đều sẽ rất giống, thật sự lợi hại chính là Mặc Đức, em thấy nó rất có khả năng thiên phú trở thành siêu sao, mỗi lần em kể cho bọn trẻ về chuyện xưa, nó đều có thể diễn xuất sinh động, cho tới khi. . . . . . Cho tới khi nó nằm ở trong lòng em dừng lại hơi thở, em cũng cho là nó đang dối gạt em, một lúc sau, nó sẽ nói to một tiếng là em bị lửa–“


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.