Giao Dịch Tình Yêu

Chương 17: Em tin không_


Đọc truyện Giao Dịch Tình Yêu – Chương 17: Em tin không_

Sau câu nói của Thanh Tuấn, Lâm Thảo lại hồ đồ ở lại.

Bích Hằng dưới sự chỉ thị của Thanh Tuấn liền thay một loạt tất cả những đồ trong căn biệt thự nhỏ, thêm vào đó bố trí riêng một căn phòng đàn piano chỉ dành cho Lâm Thảo sử dụng.

Giá của chiếc đàn piano không phải bình thường, đó là chiếc đàn mà cô từng nằm mơ mong có được.

Hơn nữa, còn mời về cho cô một người giúp việc rất có kinh nghiệm trong việc chăm sóc bà bầu.

Tất cả những điều này đều đã được sắp xếp chu đáo.

Thế nhưng trong lòng cô vẫn có rất nhiều thắc mắc, cô không dám hỏi Thanh Tuấn, chỉ có thể thăm dò từ phía Bích Hằng.

Bích Hằng thì không hé một lời, chỉ nói: “Cô Lâm cứ yên tâm dưỡng thai, tổng giám đốc Thanh sẽ không đối xử tệ bạc với cô đâu.”

Nhưng trong lòng cô rất trống rỗng, cứ thấp tha thấp thỏm.

Số lần gặp Thanh Tuấn không nhiều, anh thường chỉ tới thăm cô vào lúc nửa đêm.

Khi anh tới tuyệt đối không làm phiền đến cô, chỉ ôm cô và ngủ, và khi trời chưa sáng thì anh đã đi rồi.

Đến cuối thai kì, lúc nào cô cũng cảm thấy rất buồn ngủ, ban ngày ngủ tối cũng ngủ, ngủ dậy thì ăn đồ ăn do người giúp việc chuẩn bị, chẳng mấy chốc mà mặt cô tròn phinh phính.


Thím Trần có lúc còn nói: “Tiểu Thảo, cô xem bụng cô to thế này có lẽ nào là sinh đôi không?”

Lâm Thảo lắc đầu: “Không đâu ạ, bác sĩ sau khi kiểm tra cũng nói đây là hiện tượng bình thường.”

Nếu như là sinh đôi thì Lâm Thảo lại có chút lo lắng, cô thế này không thích hợp để có hai đứa con.

Những ngày tháng yên bình cứ thế chưa được đầy hai tuần thì người khách không chờ cũng đến.

Khi Võ Lưu Niên xuất hiện ở trong căn biệt thự nhỏ, Lâm Thảo cũng không lấy gì làm bất ngờ.

Nhưng điều làm cô bất ngờ là cái bụng to lên của Võ Lưu Niên.

Cái bụng đó cũng to tầm như bụng cô….Võ Lưu Niên cũng mang thai rồi, suýt nữa thì cô quên mất việc này, khi mà cô mang thai thì tin tức Võ Lưu Niên có bầu cũng được đưa tin….

“Gặp Tôi cảm thấy rất kì lạ à?” Võ Lưu Niên vênh mặt lên, hai mắt cô ta hơi nheo lại như thể đang thăm dò cô.

Lâm Thảo mím môi lại, đôi bàn tay cô đang nắm chặt vào chiếc váy.

“Ngồi xuống đi, bà bầu đứng lâu sẽ rất mệt.” Võ Lưu Niên làm như thể mình là chủ nhà, cô ta mời Lâm Thảo với tư thế chủ nhân mời khách, cái bộ dạng ra vẻ đó Lâm Thảo có học thế nào cũng không học được.

Cô chỉ thích hợp ở trong phòng khuê các, chẳng rời khỏi nhà đi xa.

Thím Trần lúc này vội vàng mang bánh ngọt và nước cam tới.

Võ Lưu Niên nheo mày lại: “Tôi không uống nước cam, đổi cà phê cho Tôi, không đường không sữa.”

Thím Trần ngơ người ra, nhìn vào cái bụng bầu của Võ Lưu Niên, rồi nhắc với ý tốt: “Thế nhưng phụ nữ mang bầu tốt nhất không nên uống cà phê, nước hoa quả có nhiều vitamin, đây là Tôi vừa mới vắt ra, rất tươi ngon, cô thử….”

“Tôi nói rồi, Tôi muốn uống cà phê.” Giọng nói của Võ Lưu Niên trở nên lạnh lùng.

Thím Trần khó xử: “Thế nhưng trong nhà không có cà phê ạ!”

Bầu không khí trở nên căng thẳng.

Võ Lưu Niên khẽ cười, đôi mắt hướng về phía Lâm Thảo rồi hỏi: “Anh Thanh hình như chẳng tới đây bao giờ nhỉ?”


Lâm Thảo ngây người ra và ngay sau đó lại nghe thấy Võ Lưu Niên nói: “Anh ấy chỉ uống loại cà phê vừa xay, anh ấy không thích ăn đồ ngọt, lại càng ghét những đồ uống như nước hoa quả.”

Ngây người ra một lúc sau đó Thông qua câu nói của Võ Lưu Niên cô mới hiểu mục đích của cô ta là gì, cô ta tới đây vẫn chỉ là vì Thanh Tuấn.

Lâm Thảo quay về phía thím Trần: “Thím Trần, buổi tối cháu muốn ăn đầu cá nấu ớt băm, bây giờ đi chợ còn kịp không?”

Thím Trần nghe xong liền lập tức rời đi.

Lâm Thảo cầm cốc nước cam lên và nhấp một ngụm, vị ngọt ngọt chua chua làm cho cô cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều rồi.

“Cô Võ hôm nay tới đây có việc gì thì mời cứ nói thẳng đi.”

Võ Lưu Niên nhìn cô chằm chằm với ánh mắt đầy sát khí: “Số tiền lần trước cho cô vẫn không đủ à?”

Lâm Thảo không hề biết Võ Lưu Niên đã đưa cho cô bao nhiêu, cô trả lời: “Ừm, không đủ lắm.”

“Vậy cô nói cho Tôi, cô muốn bao nhiêu?”

Lâm Thảo nhếch mép rồi liếc mắt xuống nhìn cốc nước cam trên tay, những tép cam lơ lửng bên trong chiếc cốc thủy tinh với vị vừa ngọt vừa man mát chua khiến cô rất thích.

“Tôi…” Lâm Thảo ngừng lại vài giây rồi liếc mắt lên nhìn thẳng vào Võ Lưu Niên: “Thứ Tôi muốn cô cũng không cho Tôi được bởi vì anh ấy không hề thuộc về cô.”

Lâm Thảo luôn ghi nhớ câu nói của Thanh Tuấn, anh và Võ Lưu Niên chỉ làm hôn lễ chứ không hề có đăng ký kết hôn.

Vợ chồng như vậy chẳng qua chỉ là vì lợi ích.


Võ Lưu Niên tức giận đứng phắt lên, dường như cái bụng to lù lù cũng không làm giảm đi cái tính bá đạo của cô ta.

“Lâm Thảo, làm kẻ thứ ba có gì hay ho chứ?”

Bàn tay đang cầm chiếc cốc thủy tinh của Lâm Thảo liền trắng bạch ra, cô mấp máy môi: “A Thanh nói với Tôi rằng hai người chỉ làm hôn lễ chứ không hề có giấy đăng ký kết hôn.”

Khuôn mặt Võ Lưu Niên đột nhiên trắng bệch ra nhưng rất nhanh sau đó cô ta đã lấy lại được sự bình tĩnh.

Cô ta tiến lên phía trước, cái bụng to lù lù sát lại trước mặt Lâm Thảo: “Những lời mà đàn ông nói trên giường thì có mấy phần là thật chứ?”

Con tim Lâm Thảo bỗng thấy trống rỗng.

“Tôi và Thanh Tuấn đúng là không có giấy đăng ký kết hôn, nhưng….cô có biết lý do chúng Tôi chưa đăng ký là gì không?”

Lý do chưa đăng ký?

Từ trước tới nay Lâm Thảo chưa từng nghĩ tới điểm này, cô dường như mặc định rằng Thanh Tuấn không muốn đăng ký.

“Thanh Tuấn cầu hôn Tôi nhưng Tôi không đồng ý…hơn nữa Tôi đã từ chối anh ấy liên tiếp ba lần, chẳng qua anh ấy giận Tôi nên tìm tới cô để chọc tức Tôi thôi, cô nghĩ sao Tôi lại biết cô ở đây, đương nhiên là anh ấy nói cho Tôi rồi, anh ấy nói diễn kịch với cô thực sự mệt lắm rồi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.