Giao Dịch Đánh Cắp Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen

Chương 236: Lễ Tang Chấn Động Lòng Người


Bạn đang đọc Giao Dịch Đánh Cắp Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen – Chương 236: Lễ Tang Chấn Động Lòng Người

Bầu trời âm u, mây đen dày đặc bốn phía nhưng lại không hề có giọt mưa nào!

Hội trường tang lễ rộng lớn, không khí đầy tang thương!

Hai câu đối phúng điếu được viết chữ màu trắng, to treo hai bên, chính giữa là di ảnh của giáo phụ William, bốn phía là hàng nghìn đóa hoa lan màu trắng. Mấy chục năm cuộc đời trong Mafia đều được cô đọng trong bức ảnh của một ông già mặt mũi hiền lành, khuôn mặt nở nụ cười mỉm.

Trong linh đường có rất nhiều người mặc quần áo đen đến viếng, biểu cảm trầm mặc và nghiêm trang khiến người ta liên tưởng đến sự hiển hách và uy phong của người chết khi còn sống.

Linh đường được chia làm hai tầng. Tầng dưới là gần vạn người quần áo đen đứng xếp hàng chỉnh tề, có thể gọi là một lễ tang có quy mô cực kì lớn. Tất cả các giáo phụ trong Mafia dường như đều đến đây để được nhìn thấy di ảnh lần cuối của giáo phụ William. Đối với bọn họ, cái chết của giáo phụ William quá bất ngờ khiến bọn họ trở tay không kịp.

Ở phía ngoài cửa là một cô gái trẻ hướng dẫn mọi người đến viếng. Một giáo phụ đến từ Italy bước lên trước, cố gắng đứng thẳng người giữa không gian rộng lớn với hàng trăm người. Ông ta kính cẩn cúi đầu về phía linh đường, rồi lại nghiêng về bên trái bốn mươi lăm độ, hành lễ với gia chủ.

Những người thân của giáo phụ William đều có mặt, người cầm di ảnh của ông chính là cô con gái duy nhất – Phỉ Tô!

Nước mắt của cô ta đã không còn chảy nổi nữa, khi thấy phần đông các giáo phụ đều kính cẩn hành lễ, cô ta cũng cúi người đáp lễ nhưng vẻ mặt lại đầy phẫn nộ.

– Cô Phỉ Tô, xin hãy nén bi thương!

Một giáo phụ bước lên, thở dài một hơi an ủi rồi chau mày hỏi:

– Bây giờ các giáo phụ của Mafia từ khắp nơi trên thế giới đều có mặt ở đây, cô không ngại nói ra người đã giết giáo phụ William chứ? Ông ấy là giáo phụ đức cao vọng trọng, chúng tôi sẽ thay ông ấy báo thù!

Phỉ Tô đang quỳ gối dưới đất liền chậm rãi đứng lên, từ trên cao nhìn xuống…

Giờ phút này, toàn bộ hội trường tang lễ đều lặng ngắt như tờ, dường như đang chờ Phỉ Tô nói ra chân tướng sự việc!

Vẻ mặt của Phỉ Tô đầy bi thương, cô ta vĩnh viễn không thể quên được cảnh tượng trong đêm mưa gió bão bùng ấy, còn có tiếng súng lạnh lẽo vang lên.

Cô ta đi đến chính giữa hội trường, chậm rãi cầm chiếc micro, ngón tay run run, giọng nói cũng đừng đau lòng, từ tốn cất lời:

– Mọi người sẽ sớm nhìn thấy hung thủ thôi, hôm nay hắn cũng sẽ đến đây!

Toàn bộ hội trường vang lên tiếng thảo luận.

Đúng lúc này…

– Lão đại Lãnh Thiên Dục – người đứng đầu Mafia đến viếng…

Tiếng thông báo vang lên, toàn bộ hội trường lập tức yên tĩnh trở lại. Phần đông các giáo phụ đều lộ ra ánh mắt chờ mong, rất nhiều người không hề chú ý đến sắc mặt Phỉ Tô lúc này đã trở nên ngày càng phẫn hận!

Hung thủ giết chết cha cô cuối cùng cũng đã tới rồi!

Hôm nay cô nhất định sẽ vạch trần sự hung ác của hắn!

Nghĩ đến đây, cô ta siết chặt tay lại, ánh mắt đầu hận thù, sắc bén như một lưỡi dao.

Bóng dáng của Lãnh Thiên Dục rốt cuộc cũng xuất hiện trên hội trường tưởng niệm, phía sau hắn là Lôi, Vân và Vũ, không có vệ sĩ khác đi theo.

Hắn cũng mặc bộ vest màu đen, khuôn mặt anh tuấn vô cùng hờ hững. Hắn vừa đi vừa quét ánh mắt sắc bén nhìn di ảnh ở ngay chính giữa hội trường.

– Lão đại!

Tất cả mọi người đều cung kính cúi người xuống hành lễ với Lãnh Thiên Dục, thanh âm đầy nghiêm túc và chỉnh tề vang vọng khắp nơi.

Chỉ có một người không hành lễ, đó chính là Phỉ Tô. Lúc này hai mắt cô ta ngập tràn trong hận thù nhìn Lãnh Thiên Dục, xem hắn đang làm bộ làm tịch!


Rốt cuộc hắn vẫn đến đây! Hắn đến đây để chứng minh bản thân trong sạch và vẫn tiếp tục đóng kịch như trước?

Lãnh Thiên Dục hờ hững gật đầu…

Lúc này, mọi người đều tự giác lùi về phía sau một bước tạo thành một lối đi chính giữa cho Lãnh Thiên Dục.

Hắn chậm rãi bước lên bậc thềm. Hắn liếc mắt đến đây, tất cả mọi người đều như nín thở. Phần đông giáo phụ đều suy đoán xem trước cái chết của giáo phụ William, ngài lão đại sẽ xử lý như thế nào.

Lãnh Thiên Dục đứng trước di ảnh của giáo phụ William, trịnh trọng và nghiêm túc hành lễ cúi đầu. Sau đó hắn lập tức đi đến chỗ để thi thể, khuôn mặt cương nghị và lạnh lùng nhíu chặt lại. Chỉ trong một thời gian ngắn mà cả hai vị giáo phụ có địa vị cao trong Mafia đều chết khiến hắn không thể không nhíu mày suy tư.

Thi thể của giáo phụ William được đặt giữa một chiếc quan tài có màu nâu sẫm, phía trên là lớp kính thủy tinh. Chiếc quan tài này được làm bằng loại gỗ quý của Anh Quốc, Phỉ Tô đã đến tận thủ đô Luân-đôn của Anh Quốc để chuyển về.

Toàn bộ hội trường đều yên lặng, dường như có thể nghe được cả tiếng hít thở nhè nhẹ.

– Phỉ Tô!

Sau khi hành lễ xong, Lãnh Thiên Dục đi đến trước mặt Phỉ Tô, lạnh lẽo hỏi: “Giáo phụ William chết như thế nào?”

Cái chết của giáo phụ William nằm ngoài dự đoán của Lãnh Thiên Dục, khi biết tin, hắn hơi giật mình.

Câu hỏi của Lãnh Thiên Dục khiến mọi người chú ý, tất cả đều nhìn Phỉ Tô, một giáo phụ lên tiếng nói:

– Đúng, cô Phỉ Tô, cô vừa nói hung thủ giết giáo phụ William nhất định sẽ đến đây, rốt cuộc đó là ai? Ngay cả ngài lão đại cũng có mặt rồi, cô mau nói ra đi, ngài ấy sẽ đứng ra làm chủ giúp cô!

– Đúng đấy, cô Phỉ Tô mau nói đi!

Toàn bộ hội trường lập tức sôi trào, tất cả mọi người đều nhao nhao lên nói.

Phỉ Tô nhìn Lãnh Thiên Dục, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm khiến Lãnh Thiên Dục phải cảnh giác…

– Lãnh Thiên Dục, không ngờ rằng hôm nay anh lại tới đây! – Rốt cuộc cô ta cũng đã mở miệng, giọng điệu lạnh lẽo hơn băng.

Lãnh Thiên Dục nhíu mày lại, hờ hững lên tiếng: “Giáo phụ William là giáo phụ đức cao vọng trọng, ông ấy xảy ra chuyện không may, tôi nhất định phải tới rồi!”

Phỉ Tô nghe vậy chỉ cười lạnh rồi không nói gì nữa, lặng lẽ đứng yên quan sát.

Lôi thấy vẻ mặt phẫn hận của Phỉ Tô liền bước lại gần Lãnh Thiên Dục rồi nói: “Lão đại, tình hình không ổn lắm”.

Lãnh Thiên Dục hơi giơ tay lên ra hiệu, hơn hắn nghiêng người, chờ đợi hành động kế tiếp của Phỉ Tô.

Phỉ Tô lạnh lùng cầm micro, hít sâu một hơi, lát sau, cô ta mở miệng…

Hầu hết các giáo phụ đều yên lặng, bọn họ đều đang chờ đợi Phỉ Tô nói ra chân tướng sự việc.

– Các vị, tôi là người đã tận mắt nhìn thấy cha tôi bị giết hại!

Giọng nói của Phỉ Tô vừa mềm nhẹ nhưng hết sức lạnh lùng, một câu nói đó khiến tất cả mọi người đều tức giận.

– Cô Phỉ Tô, giáo phụ William là do ai hại chết?

Trong lúc nhất thời, đám giáo phụ đều hết sức phẫn nộ. Kẻ công khai giết hại giáo phụ chính là kẻ đối nghịch với cả tổ chức Mafia, người như vậy bọn họ nhất định sẽ không buông tha.

Phỉ Tô nhìn cảnh tượng trước mắt rồi đột nhiên đưa mắt nhìn Lãnh Thiên Dục, ánh mắt đầy hận ý.


Lãnh Thiên Dục vẫn đứng yên, nhìn thẳng vào mắt Phỉ Tô…

– Các vị giáo phụ, hôm nay mời mọi người làm chủ cho tôi, kẻ sát hại cha tôi hiện giờ đang đứng trong linh đường này, kẻ đó không phải ai khác mà chính là lão đại đứng đầu Mafia…

Phỉ Tô xoay người rồi đột nhiên chỉ ngón tay: “Lãnh – Thiên – Dục!”

Ba chữ được bật ra từ kẽ răng cô ta, đầy phẫn hận!

– Cái gì?

Những lời này của Phỉ Tô có uy lực không thua gì vũ khí hạt nhân khiến mọi người như nổ tung…

Ngay sau đó, cả hội trường sôi trào hừng hực!

Lãnh Thiên Dục đứng yên, nhìn vào đôi mắt đầy lửa hận của Phỉ Tô, lắng nghe lời lên án bén nhọn của cô ta, đôi mắt tối đen của hắn thoáng qua tia giật mình.

Lôi thấy vậy, cảm thấy tình hình đang ngày càng xấu đi…

– Lão đại, sao có thể như vậy chứ, cô Phỉ Tô…

– Cứ xem tình hình trước mắt đã!

Lãnh Thiên Dục trầm thấp lên tiếng. Trước tình hình như vậy, hắn chỉ hơi giật mình rồi nhanh chóng khôi phục lại sự lạnh lùng và trầm tĩnh vốn có.

– Vâng!

Lôi đáp lời nhưng vẫn có chút bất an, anh ta đưa mắt nhìn Vân và Vũ.

Nét mặt của Vân và Vũ cũng đầy buồn bực và cảnh giác.

Còn đám giáo phụ thì không hiểu gì…

Phỉ Tô vừa mới nói gì?

Kẻ giết chết giáo phụ William lại chính là ngài lão đại Lãnh Thiên Dục?

Chuyện này tuyệt đối khiến toàn bộ tổ chức Mafia phải khiếp sợ!

– Cô Phỉ Tô, cô mau nói rõ hơn đi, cô vừa nói…

– Tôi nói rất rõ ràng, kẻ giết chết cha tôi chính là lão đại Lãnh Thiên Dục của các vị! Chính là hắn ta! – Giọng nói của Phỉ Tô đầy bén nhọn mà cũng hết sức đau buồn, cô ta vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn.

Còn Lãnh Thiên Dục cũng không có ý định lên tiếng. Hắn biết có kẻ muốn gây rối, làm tổn hại đến uy danh của hắn trước mặt mọi người. Nếu bây giờ hắn lên tiếng thì chẳng khác nào chịu thua.

– Khụ… khụ…

Một giáo phụ Mafia đến từ Mỹ lập tức bước lên phía trước, ho nhẹ vài tiếng rồi nói với Phỉ Tô:

– Phỉ Tô, cô không ngại nói rõ chuyện giáo phụ William bị giết hại cho mọi người chứ?

– Đúng vậy, cô Phỉ Tô, cậu vội vàng chỉ ra và xác nhận ngài lão đại, vậy cô có chứng cứ gì không, cô bảo chúng tôi dựa vào đâu để tin tưởng cô?


Tất cả những người làm có mặt trong hội trường đều hết sức bất an và sốt ruột, bọn họ không thể tin nổi lời Phỉ Tô vừa nói.

– Tất cả những gì tôi nói đều là thật, không vu oan giá họa cho lão đại của các vị!

Phỉ Tô lại nói tiếp: “Đêm đó chính Lãnh Thiên Dục đã đưa vệ sĩ xông vào biệt thự của cha tôi. Lúc đó tôi vừa từ vườn hoa đi vào liền nghe thấy tiếng động ồn ào ở trên tầng. Vừa chạy lên đến nơi, tôi đã chứng kiến cảnh tượng đẫm máu!

Nước mắt cô ta chảy xuống, giọng nói như không thể chịu nổi thêm được nữa, cả người run lên. Người quản gia đứng sau cô ta cũng không đành lòng liền tiến lên, cầm micro rồi vừa khóc vừa nói:

– Tôi và cô chủ cũng như những người làm khác đều nhìn thấy lão gia bị treo lơ lửng trên cửa sổ tầng ba, vẻ mặt lão gia vô cùng đau khổ. Khi chúng tôi lên đến phòng sách thì hắn ta…

Quản gia chỉ tay về phía Lãnh Thiên Dục rồi lớn tiếng nói:

– Chính hắn ta đã nổ súng bắn vào lão gia… Ngài ấy còn chưa kịp nói được câu gì… đã chết rồi! – Giọng nói của người quản gia cũng run run, ngón tay cũng run lẩy bẩy.

Lời nói của Phỉ Tô và người quản gia khiến cả hội trường lập tức im lặng… bọn họ đều kinh ngạc đến ngây người!

Chuyện này… hình như không giống tác phong của ngài lão đại!

Tất cả các giáo phụ đều biết Lãnh Thiên Dục là người có quyền lực tối cao, dù có phán tội người khác thì cũng tiến hành trên đại điện mới đúng, sao có thể giết người ở bên ngoài như vậy? Đây có thể gọi là tội ác tày trời, còn Lãnh Thiên Dục chưa từng làm vậy!

Nhưng bây giờ Phỉ Tô lại nói…

Tất cả mọi người đều vô cùng khiếp sợ…

Thật lâu sau, một giáo phụ dè dặt cất giọng:

– Phỉ Tô, cô khẳng định người đêm đó chính là… lão đại?

Phỉ Tô ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy bi thương…

– Lãnh Thiên Dục, dù hắn có hóa thành tro thì tôi cũng nhận ra người đêm đó chính là hắn, chính hắn là người đã giết cha tôi! Tôi không vu oan cho hắn!

Giọng nói của cô ta như một thứ vũ khí bén nhọn phá vỡ bầu không khí im lặng!

Người làm đứng phía sau Phỉ Tô cũng gật đầu lia lịa, khẳng định tội danh của Lãnh Thiên Dục!

– Phỉ Tô, cô đang nói bậy bạ cái gì đó?

Chấp pháp Vân tuổi vẫn còn trẻ, không nhịn được nữa lập tức lạnh lùng quát lên.

– Đúng vậy, cô nói năng nực cười quá đấy. Nếu ngài lão đại muốn giết một người thì cần phải ra tay vào lúc đêm hôm, lén lút hành động hay sao?

Chấp pháp Vũ cũng bước lên, vẻ mặt đầy tức giận, anh ta vung tay lên, chỉ vào đám giáo phụ rồi chất vấn:

– Chẳng lẽ các ông cũng tin mấy câu nực cười đó à?

Một câu hỏi khiến đám giáo phụ á khẩu không trả lời nổi. Thật ra bọn họ cũng không tin đây là sự thật, dù sao Mafia mới yên ổn được vài năm, tất cả mọi người tưởng như sống rất yên ổn nhưng vẻ mặt của Phỉ Tô và hành động của đám người làm cho thấy hình như họ cũng không nói bừa. Trong lúc nhất thời, bọn họ không biết nên tin ai.

Lãnh Thiên Dục chẳng nói lời nào, chỉ lạnh lùng quan sát biểu cảm của Phỉ Tô. Thật ra khi nhìn nét mặt của cô ta, hắn cũng đoán được bảy tám phần. Hôm nay hắn đến đây rõ ràng là đã sa chân vào một chiếc bẫy đã được thiết kế tỉ mỉ.

Sự đau khổ của Phỉ Tô không phải là giả tạo. Hắn hoàn toàn có thể nhìn ra được điều này. Rốt cuộc vào đêm giáo phụ William bị sát hại, Phỉ Tô đã nhìn thấy những gì mà cô ta lại khẳng định hắn chính là kẻ giết người?

Trừ khi cô ta thấy hắn!

Lãnh Thiên Dục chau mày… có khả năng này không?

Chẳng lẽ kẻ giết giáo phụ William có khuôn mặt giống hệt hắn? Hoặc là…

Lúc này Lôi lại trở nên trầm ổn và bình tĩnh, anh ta thấp giọng nói bên tai Lãnh Thiên Dục: “Lão đại, xem ra chúng ta trúng kế rồi, kẻ đó có phải là…”

Anh ta không nói gì thêm nữa. Đi theo Lãnh Thiên Dục nhiều năm, chỉ cần nhìn biểu cảm của ngài ấy là anh ta có thể phán đoán được chính xác, vì thế anh ta đột nhiên siết chặt tay lại.

– Nếu hắn đã lên kế hoạch tỉ mỉ như vậy thì chúng ta phải xem bước tiếp theo hắn định làm gì!


Lãnh Thiên Dục khoanh hai tay lại, khuôn mặt lạnh như băng có chút hờ hững.

Phỉ Tô thấy Lãnh Thiên Dục trầm mặc, coi như hắn đang khiêu chiến và miệt thị. Nhất là sau khi hai vị chấp pháp và Vân và Vũ chất vấn, lửa giận trong lòng cô ta lại càng dâng trào…

– Các vị, có lẽ mọi người không biết, trước đó vài ngày, bởi vì cha tôi và chín vị giáo phụ khác nắm trong tay chứng cứ liên quan đến danh dự của Lãnh Thiên Dục, bọn họ đã đến đại điện để hỏi hắn ta. Nhưng rốt cuộc bọn họ lại ra về với vẻ mặt không vui, rồi sau đó không lâu cha tôi lại bị sát hại, tôi nghĩ chín vị giáo phụ kia cũng sẽ gặp bất trắc sớm thôi!

Ngay sau đó, Phỉ Tô đọc tên chín vị giáo phụ kia ra!

– A…

Giọng nói ngạc nhiên và khiếp sợ bật ra khắp hội trường. Đám giáo phụ nhìn xung quanh bốn phía, quả thật không thấy bóng dáng chín vị giáo phụ kia đâu cả, ngay cả người đại diện cho gia tộc của bọn họ cũng không có mặt!

– Chuyện này…

Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn Lãnh Thiên Dục, ánh mắt đầy thăm dò, chẳng lẽ lời Phỉ Tô nói đều là sự thật?

– Lão đại, chuyện này… rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

Một vị giáo phụ có bộ râu dài khiếp sợ lên tiếng hỏi, bọn họ có thể thấy Phỉ Tô không nói dối.

Phỉ Tô lạnh lùng nhìn về phía Lãnh Thiên Dục rồi nói: “Lãnh Thiên Dục, anh còn định ngụy trang bao lâu nữa? Hôm nay anh không định nói rõ ràng chuyện này hay sao?”

Trước ánh mắt nghi ngờ và lời nói lạnh lùng của Phỉ Tô, vẻ mặt hắn không hề dao động chút nào. Hắn nhếch miệng lên, chậm rãi nói ra mấy từ:

– Tôi không giết ông ta!

Câu nói của Lãnh Thiên Dục như một quả bom nổ tung khiến cả hội trường lại xôn xao.

– Anh nói dối! Lãnh Thiên Dục, tôi muốn anh phải đền mạng!

Phỉ Tô không ngờ Lãnh Thiên Dục lại phủ nhận như vậy. Cô ta đột nhiên xông lên định ra tay đánh Lãnh Thiên Dục nhưng ngay sau đó, Lôi liền đứng chắn phía trước, ngăn cô ta lại…

– Cô Phỉ Tô, xin cô hãy bình tĩnh, nhất định trong chuyện này có hiểu lầm gì đó, ngài lão đại đã nói không giết thì chắc chắn là không giết!

Phỉ Tô căn bản chẳng nghe vào, cô ta chỉ vào Lãnh Thiên Dục, đau đớn kêu lên:

– Lãnh Thiên Dục, đồ ngụy quân tử, dám làm mà sao không dám thừa nhận? Đêm đó tôi còn nói tốt nhất anh hãy giết tôi đi, nếu không tôi nhất định sẽ báo thù thay cha tôi!

– Phỉ Tô!

Lãnh Thiên Dục nhíu chặt mày lại rồi quát lên, giọng nói trầm thấp tràn đầy quyền uy cùng ánh mắt lạnh lùng…

– Tôi nói lại một lần nữa, cũng là lần cuối cùng, tôi không giết cha cô!

Tính nhẫn nại của hắn sắp hết!

Thấy vậy, các giáo phụ không kìm nén nổi liền mở miệng nói:

– Lão đại, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu mọi chuyện không phải do ngài làm thì hôm nay chín vị giáo phụ kia đâu? Chúng tôi biết bọn họ có quan hệ rất tốt với giáo phụ William, hôm nay là lễ tang của ông ấy, bọn họ không thể không đến được!

– Đúng vậy, chẳng lẽ bọn họ cũng đã gặp bất trắc như lời cô Phỉ Tô nói?

– Lão đại, ngài hãy cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý đi!

– Tôi thấy mọi người nên tỉnh táo lại đi, ngài lão đại là người thế nào chẳng lẽ chúng ta không biết hay sao? Ngài ấy đã nói là không làm tức là không làm, ngài ấy luôn là người nhất ngôn cửu đỉnh!

– Chuyện này cũng không phải không thể xảy ra, trông cô Phỉ Tô có giống người đang nói dối đâu!

Trong chốc lát, cả đám người nhao nhao cả lên như một cơn đại hồng thủy ập vào hội trường, vẻ mặt Lãnh Thiên Dục càng thêm lạnh lẽo.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói khác thường đột nhiên vang vọng khắp hội trường…  


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.