Giáo Chủ Và Kẻ Điên

Chương 21


Đọc truyện Giáo Chủ Và Kẻ Điên – Chương 21

Cùng Ma Giáo đánh một trận hết một ngày một đêm đến khi trời sáng mọi người mới kéo thân thể uể oải trở lại doanh trại, đồng thời còn kiêng về rất nhiều người bị thương.

Hắc Ưng bảo cũng có mấy người bị thương, ta thấy bọn họ dìu nhau trở về nhưng không thấy Tiêu Trọng Nam, vội vàng hỏi thăm hắn đi nơi nào.

“Minh chủ gọi bảo chủ đi rồi.” Một đệ tử của Hắc Ưng bảo nói cho ta biết.

Lại qua một canh giờ Tiêu Trọng Nam mới trở về, vừa trở về liền ra lệnh mọi người thu thập hành lý.

“Nhổ trại, chúng ta lập tức trở về Hắc Ưng bảo.”

Ta cảm thấy kỳ quái: “Vội như vậy?”

Theo lý thuyết bọn họ thắng một trận đẹp như vậy chẳng phải là nên ăn mừng chia sẻ thắng lợi sao? Tại sao lại muốn trở về nhanh như vậy?

Tiêu Trọng Nam liếc nhìn ta: “Ngươi còn có việc?”

Ta bị hắn hỏi cảm thấy như mắc nghẹn: “Không……”

Mặt hắn không chút thay đổi: “Không vậy thì lập tức đi thu thập hành lý.”

Ta bĩu môi theo lời đi thu thập đồ đạc, sau nửa canh giờ đội ngũ Hắc Ưng bảo chuẩn bị xuất phát.

Trên đường đi ta cùng Tiêu Trọng Nam tốt xấu cũng có vài lời trò chuyện, nhưng trên đường trở về hắn đột nhiên biến thành người câm, cả ngày không nói một câu, làm đoạn đường đi trở nên hết sức gian nan. Nhưng lúc đó đầy đầu ta đều là bản [ U Hoa bí điển ] kia cũng không để ý sự thay đổi này của hắn.

Quyển bí điển kia ta thừa dịp không có ai vụng trộm lật xem qua, đích xác là có thể trị di chứng tẩu hỏa nhập ma. Nhưng trừ người bị tẩu hỏa nhập ma còn cần một người ở bên cạnh hiệp trợ mới chữa khỏi được.

Người khác ở đây chẳng những mỗi ngày phải dùng một liều thuốc đặc thù còn cần căn cứ theo khẩu quyết trong bí tịch tu luyện nội công, cuối cùng phải phối hợp với nội công pháp của mình lấy thân làm lô đỉnh đem nội lực truyền vào trong cơ thể đối phương đả thông kinh mạch tắc nghẽn. Nói một cách khác đây chính là một quyển kỳ thư dạy người song tu chữa bệnh.

Ta xem xong không thể không ca ngợi, nhưng trong lòng cũng đồng thời có một thanh âm nói với ta, đây là biện pháp duy nhất có thể trị hết bệnh cho Tiêu Trọng Nam.

Sách là ta trộm, ước nguyện ban đầu cũng là vì bệnh của Tiêu Trọng Nam, nhưng muốn ta cùng với hắn dùng này biện pháp song tu chữa bệnh, không nói hắn có nguyện ý hay không, chính ta cũng không biết mở miệng nói thế nào.

Đang lúc ta rối rắm vạn phần thì bất tri bất giác đoàn người đã đến Hắc Ưng bảo.


Qua một tháng ta về lại tiểu viện của mình cảm giác hết sức thân thiết, khiến ta kinh hỉ hơn nữa là bên góc tường tiểu viện cây tử đằng đã nảy mầm.

Ta nhìn chằm chằm tử đằng kia, bất giác lại nhớ đến Tiêu Trọng Nam.

Ta gọi tên tôi tớ đến viết một vài tên thuốc bảo hắn theo đó đi bốc thuốc.

“Công tử sao lại đột nhiên muốn uống thuốc?”

“Lần này ra ngoài ta bị thương, đang cần thuốc này để điều trị.”

Tôi tớ của ta không biết võ công bị ta hù sửng sốt lập tức tin là thật, rất nhanh đã đem thuốc kia về cho ta.

Lần đầu tiên uống chén thuốc kia, vừa uống vào ta liền cảm thấy có cổ nhiệt lưu từ tiểu phúc một đường đốt khắp tứ chi bách hài, ta cả kinh ngậm phần thuốc còn lại trong miệng không biết nên phun ra hay nên nuốt vào.

Không hổ là [ U Hoa bí điển ], thuốc này dứt khoát là “dựng sào thấy bóng” a. Ta cảm thán rồi cũng nuốt vào.

Sau khi uống xong chén thuốc ta căn cứ theo phương pháp trên bí tịch bắt đầu vận hành kinh mạch khắp toàn thân. Sau khi vận hành qua hai mươi bốn đại chu thiên, bốn mươi tám tiểu chu thiên trên trán ta ẩn ẩn toát mồ hôi lúc này mới kết thúc, ta thở dài một hơi.

Đến tối, ta xách một bầu rượu đi đến viện của Tiêu Trọng Nam.

Rượu này đương nhiên không phải là rượu bình thường đã bị ta bỏ thêm thuốc.

Ta nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong truyền ra tiếng hỏi ai đó ta nói thân phận của mình chẳng bao lâu Tiêu Trọng Nam đến mở cửa cho ta,

“Ta tới tìm ngươi uống rượu.” Ta đưa bầu rượu ra cho hắn xem.

Hắn chưa nói cái gì, ta cũng tránh không nói. Ta đi vài bước đến bên cạnh bàn, lấy ra hai cái ly, sau đó rót rượu vào.

Hắn ngồi phía đối diện ta, hỏi: “Sao lại muộn như vậy mới nghĩ tìm ta uống rượu?”

“Ta thấy tối nay ánh trăng rất đẹp lại ngủ không được nên muốn tới tìm ngươi uống rượu, Tiêu đại ca không chào đón ta sao?”

“Không có, ngươi tùy thời có thể tới tìm ta.” Hắn buông mi nhìn chăm chú vào ly rượu trước mắt, thỉnh thoảng dùng đầu ngón tay lướt qua miệng ly.


“Đúng, ngươi còn chưa nói ngày đó vì sao ngươi lại ở trên núi, như thế nào lại gặp gỡ Lâm Nhạc?”

Đã đến…

Ta hơi có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu: “ Ngày đó thực ra ta muốn trở về giáo tìm vài thứ đồ của ta để lại. Ta chạy trốn khỏi Hàn Nhất giáo trừ trên người có một khối ngọc bài mặt khác cũng không mang theo cái gì, tốt xấu ta cũng ở trong giáo nhiều năm như vậy nên không cam lòng muốn trở về tìm xem có còn hay không, không nghĩ tới xui xẻo lại gặp gỡ Lâm Nhạc.” Ta nhìn hắn cảm kích cười: “Hoàn hảo ngươi cứu ta, như vậy tính ra ta lại nợ ngươi thêm một lần.” Dứt lời ta cầm ly rượu lên hướng hắn kính một cái rồi uống cạn.

Tiêu Trọng Nam thấy ly rượu của ta trống không lúc này mới chậm rãi cầm ly rượu của mình lên cũng giống ta một ngụm uống cạn.

“Hắn là một giáo chủ Ma Giáo sao lại nhận ra ngươi?”

Ta rót thêm rượu cho hắn, rồi mở miệng nói: “Tiêu đại ca ngươi có điều không biết, lúc trước hắn chỉ là trưởng lão, ta xem như là bọn đệ tử hạ cấp có khoảng thời gian hầu hạ hắn, bởi vậy hắn nhận ra ta.”

“Nguyên lai là như vậy.” Hắn gật gật đầu, không hỏi gì.

Tâm ta buông lỏng một hơi muốn vỗ vỗ ngực mình an ủi. Hoàn hảo ta sớm có chuẩn bị, bằng không nhất định sẽ bị hắn nhìn ra manh mối.

Hai ta ngươi một ly ta một ly uống hơn nửa canh giờ, đem một bầu rượu uống sạch, ta đã có đôi chút say lại nhìn thấy người đối diện trong đôi mắt sâu thẳm tựa hồ cũng có men say.

Ta cũng đã dự liệu trước kiềm chế không để *** phát sinh mãnh liệt, sẽ không để mình trong khoảnh khắc mà bị dục hỏa đốt người, vài loại *** dược kia chỉ dùng để trợ hứng làm thân thể hơi hơi nóng lên run rẩy.

Ta kéo kéo tà áo, đem cổ áo mở rộng sau đó nắm lấy tay đối phương.

Không nghĩ tới Tiêu Trọng Nam đè tay của ta lại, cau mày hỏi: “Làm cái gì vậy?”

Ta cũng không biết vì sao bỗng nhiên cười lên, hắn không để ta làm bừa định rút tay ra. Ta lập tức xoay người ngồi xuống trên người hắn, ôm chặt cổ của hắn.

“Lương thần mĩ cảnh, ngươi nói ta muốn làm cái gì?” Ta cùng với hắn dựa vào rất gần, gần đến mức ngay sau đó ta chuẩn xác hôn môi hắn.

Ta hôn môi hắn, dùng hết kỹ xảo mà ta biết. Khẽ liếm giữa hai cánh môi hắn chậm rãi đem đầu lưỡi đi vào, lại rút ra, cắn môi dưới mút vào, không sai biệt lắm lại một lần nữa đưa vào trong miệng hắn, đảo qua hàm trên, cùng đầu lưỡi của hắn quấn lấy nhau.

Rất nhanh, ta phát hiện bên hông và sau gáy bị một bàn tay đè lại. Tiêu Trọng Nam đảo khách thành chủ, càng thêm bá đạo gia tăng nụ hôn này, cũng từng bước đi tới một cục diện không thể vãn hồi.


Hôn hồi lâu, ta cảm giác hô hấp không thông, dùng hai tay để trên ***g ngực hắn đẩy ra muốn đem thân thể của cả hai tách ra. Không nghĩ tới còn chưa dùng sức Tiêu Trọng Nam đã buông ta ra tiếp theo là một trận thiên toàn địa chuyển, hắn lại ôm ngang lấy ta vài bước đi tới bên giường.

Lúc vừa ngồi ở trên người hắn ta đã cảm nhận được hắn tình động, huống hồ thuốc là do ta hạ, lúc này cũng không có gì ra vẻ mất tự nhiên.

Hắn đem ta để trên giường sau đó liền đè cả người lên, dùng miệng vừa mút vừa cắn khắp người ta, giống như lúc phát bệnh cũng đam mê kinh người nhưng có chừng mực hơn nhiều.

Tà áo toàn bộ xả ra lộ ra ***g ngực bằng phẳng, hắn thuận thế ngoạm lấy một đầu nhũ cắn mút, tay hắn cũng không nhàn rỗi, một đường trượt xuống hạ thể của ta.

Bởi vì có chuẩn bị mà đến, ta đã tắm rửa qua sau đó còn thuận tiện khuếch trương hậu huyệt, thậm chí ngay cả tiết khố cũng không mặc. Cho nên khi hắn mò đến phía sau đụng đến hậu huyệt ướt mềm, ngay cả hô hấp cũng thay đổi.

Hắn lấy tốc độ cực nhanh cởi y phục của mình, lộ ra thân thể cường tráng cùng với cự vật dữ tợn dưới hạ thân.

Ta không biết lúc trước mình làm sao có thể dung nạp đại gia hỏa này của hắn, thước tấc như vậy ta hoài nghi có thể đem cả người mình đâm xuyên.

Ta có chút kinh hoảng gập hai chân lại, đột nhiên không xác định được mình muốn làm gì.

Hai lần trước đau khiến ký ức vẫn còn ấn tượng mạnh mẻ, nhưng ta nằm trên giường vài ngày là có thể đi lại bình thường.

Hắn cảm nhận được ta đang cương ngạnh, đem lòng bàn tay để lên trên đầu gối của ta nhẹ nhàng xoa nắn.

“Sợ?”

Sợ nha, sợ chết không được sao?

Ta bắt buộc mình thả lỏng, cắn răng một cái: “Ta mới không sợ, ngươi tới đi!” Nói xong còn rất có cốt khí đem chân mình tách ra.

Đôi mắt tối đen của Tiêu Trọng Nam lập tức càng thêm sâu thẳm, một tay bóp chặt eo của ta một tay kia đỡ côn th*t của mình để ở huyệt khẩu của ta.

Hắn không có lỗ mãng nhất cử thẳng tiến mà là thử thăm dò thong thả tiến vào, cho đến khi ta hoàn toàn đem hắn nuốt hết.

Khi hắn tiến vào đến chỗ sâu nhất trong cơ thể ta, hai người không hẹn mà cùng phát ra một tiếng thở dài thoải mái.

Hắn cúi xuống hôn môi của ta, ta dịu ngoan tự động mở đôi môi nghênh đón hắn.

Nơi hạ thể tương liên truyền đến xúc cảm vừa nóng lại vừa trướng, còn có theo động tác chậm rãi rút ra cắm vào phát sinh cảm giác hơi tê, hơi ngứa.

“Ah…..aaa……” Ta bị hắn bịt kín miệng, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ.

Hắn ôn nhu cứ chín cạn một sâu mà thực hiện, nhưng lại làm ta ngứa ngáy khoái cảm tích lũy rất chậm, chậm đến làm cả người ta ướt mồ hôi run rẩy, mà…thất thố.


“A…… Cáp a……” Ngón tay ta gắt gao siết lấy đệm chăn, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, mỗi khi cự vật chạm vào chỗ nhạy cảm trong thân thể thì tiếng rên rỉ sẽ càng cao thêm vài phần.

“Cầu ngươi……” Hai mắt ta đầy sương mù cầu xin hắn: “Nhanh lên…… Ta chịu không nổi …… Cáp a……”

Sau đó ta lập tức phát hiện cự vật trong cơ thể mình lại trướng lớn hơn một vòng, ta cả kinh trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm nam nhân đang đè trên người mình một câu cũng nói không nên lời.

Hắn thở phì phò, ngừng lại, mạc danh kỳ diệu nói một câu.

Hắn nói: “Ngươi tự tìm.”

Nhưng mà ta chỉ nghi hoặc không bao lâu, hắn liền dùng hành động giải đáp ý nghĩa chân thật của những lời này.

Hắn đem đầu gối của ta bẻ cong lên khép lại cùng một chỗ áp vào ngực ta, như vậy nơi mập hợp phía sau hoàn toàn hiện ra trước mắt hắn.

Bởi hậu huyệt đã quen bị hắn cắm vào, cho nên khi hắn hung hăng xông vào cũng không cảm thấy không thích hợp.

Giống như câu nói ta tự tìm, hắn bắt đầu không lưu đường sống mà mạnh mẽ thao ta, mỗi một phát đều tầng tầng đâm vào chỗ nhạy cảm của ta.

“A a a!!!” Ta bị tiếng rên rỉ không kiêng nể hoặc có thể nói là tiếng gầm rú của mình hù dọa, vội vàng cắn mu bàn tay ngăn chặn.

Từ sau đó non nửa canh giờ ta không lúc nào là không dục tiên dục tử, bên cạnh bồi hồi, mu bàn tay bị ta cắn đến muốn xuất huyết, mà một tay khác cơ hồ muốn đem đệm chăn dưới thân xé rách.

Hoàn hảo là [ u lan bí điển ] chỉ cần Tiêu Trọng Nam cùng ta giao hoan là sẽ tự hành vận chuyển, bằng không ta thật không có tâm lực dư thừa mà vận hành phương pháp song tu này.

Rốt cuộc sau một phát tầng tầng đỉnh nhập, côn th*t của Tiêu Trọng Nam trong cơ thể ta hơi hơi rung động, sau đó ta liền cảm thấy có cổ chất lỏng bắn vào nơi sâu nhất trong cơ thể. Dòng nước xiết đó đánh vào trong nhục bích của ta làm ta phát ra một tiếng rên rỉ nức nở, hai chân không tự giác xoắn chặt run rẩy, một lát sau mới có thể dừng, ngã qua một bên.

Ta đem tay giải cứu khỏi răng nanh của mình, mềm mềm buông lỏng một bên, một tay còn lại sờ chất lỏng dính ướt trên bụng, thấy đầy tay toàn là bạch trọc, hiển nhiên lúc ta không để ý tiểu huynh đệ đã bất tri bất giác tiết ra nhiều lần.

Ta vừa mệt vừa say đến mức buồn ngủ, nhưng Tiêu Trọng Nam tựa như mãnh thú không biết thoả mãn lại rất nhanh mà cứng rắn lên.

Cuối cùng ta bị hắn thao đến cả người như vỡ nát, thậm chí còn chảy nước mắt cầu hắn bỏ qua.

“Tiêu đại ca…… A..Tiêu đại ca…… Ta a…… Thật không được……” Ta cùng với hắn ngồi tư thế giống như tượng Hoan Hỉ Phật, hắn từ dưới lên trên hung hăng đỉnh lộng ta, tiến vào nơi rất sâu mà trước nay chưa hề tới ngay cả ngón chân ta không chịu khống chế cuộn lên.

Hắn theo lưng của ta vuốt ve xuống cái mông, dùng sức mạnh mẻ xoa nắn chỗ đó, không vì ta mà nói mà mềm lòng, ngược lại đem ta kéo vào càng sâu trong dục vọng.

Tượng Hoan Hỉ Phật cho mấy chế dễ hình dung.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.