Đọc truyện Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Phải Đi Làm Ruộng – Chương 6: Đau khổ vạn phần
“Mẹ, người nói vậy có phải là hơi quá rồi không? Sao chúng ta có thể làm vậy được? Chúng ta cũng không thể làm lỡ hạnh phúc của người ta được.” Tô Nhược Mộng mở to hai mắt nhìn Tô thị, chợt lắc đầu, phủ quyết ý nàng.
Thậm chí nàng còn không tiếc lấy chuyện làm lỡ hạnh phúc của người khác ra làm cớ, chỉ vì không muốn mình bước chân vào một cuộc hôn nhân không có tình cảm.
Tô thị dùng sức lắc bả vai Tô Nhược Mộng, đáy mắt thoáng qua thần sắc kiên định, nước mắt lã chã nói: “Mộng nhi, chuyện này con nhất định phải nghe lời mẹ, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi. Chẳng lẽ con không màng đến sống chết của mình, muốn bỏ lại mẹ sống lẻ loi một mình trên đời này hay sao?”
“Mẹ, con không có nghĩ vậy, con muốn sống hơn bất kỳ ai, con lại càng không muốn bỏ rơi mẹ. Nhưng mà, con thật sự không muốn thành thân mới một nam nhân không có chút tình cảm, chuyện này không hề tốt với con, chẳng lẽ mẹ muốn Mộng nhi cũng bước theo chân mẹ hay sao?”
Tô Nhược Mộng nhìn chằm chằm Tô thị, ánh mắt kiên định, thấy trên mặt Tô thị xẹt qua vẻ kinh ngạc cùng thất thần, lại nói: “Mẹ, con sẽ nghĩ cách, con nhất định sẽ không để bọn họ thực hiện được, cũng nhất định sẽ không bỏ rơi người. Mộng nhi còn muốn sau này sẽ hiếu thuận với người thật tốt đó!”
Lôi Ngạo Thiên đứng sau cánh cửa nghe được Tô Nhược Mộng gián tiếp cự tuyệt yêu cầu của hắn, trong lòng vừa khổ lại vừa chát, chuyện hắn muốn làm cho tới bây giờ chưa có gì là không được, nhưng mà, muốn thuần phục con mèo hoang bướng bỉnh này, có vẻ hơi khó.
Hắn không phải là kẻ gặp khó khăn liền khuất phục, sự cự tuyệt của nàng chỉ càng làm bùng lên ý chí chiến đấu của hắn mà thôi.
Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt của nữ nhân này, hắn đã biết, đây chính là người mà hắn luôn tìm kiếm.
Hắn sẽ không buông tay, tuyệt đối không!
Trong từ điển của Lôi Ngạo Thiên chưa bao giờ xuất hiện hai chữ buông tay.
Tô thị kinh ngạc nhìn Tô Nhược Mộng, trên mặt thoáng nét thương tâm và hốt hoảng, nhưng rất nhanh nàng đã khôi phục lại bình thường, hai mắt sáng rõ, gằn từng chữ một: “Mẹ tình nguyện con bước theo chân mẹ, cũng không muốn nhìn con bị buộc đá ném xuống sông làm mồi cho cá. Mộng nhi, con đừng ngang bướng nữa, nếu con còn chịu nhận ta là mẹ, thì nhất định phải nghe ta nói. Nếu không…”
“Nếu không thì sao?” Tô Nhược Mộng nhìn thái độ khác thường của Tô thị, ngập ngừng hỏi ngược lại.
Bất kể là trong trí nhớ của nàng, hay là trong một tháng sống chung với Tô thị kể từ khi nàng tới nơi này, nàng cũng chưa hề nhìn thấy Tô thị như thế. Chẳng biết tại sao, khi thấy Tô thị như vậy, trong lòng nàng lại thấy kích động.
Thì ra Tô thị cũng có một mặt mạnh mẽ như thế, thì ra nàng cũng không hoàn toàn là một quả hồng mềm. Hơn nữa, nàng bây giờ, cả người tản mát ra một loại khí chất cao quý khiến người khác không thể coi thường, như thể nàng là phu nhân của một đại gia đình, chứ không phải một nông phụ bình thường.
“Nếu không ta sẽ đâm đầu chết trước mặt con, thay vì để cho ta trơ mắt nhìn con bị buộc đá ném xuống sông làm mồi cho cá, vậy còn không bằng để cho ta chết trước. Vậy thì trên đường xuống hoàng tuyền, hai mẹ con ta còn có thể làm bạn với nhau.” Tô thị mím môi, kiên định nhìn Tô Nhược Mộng, như thể nếu nàng không đáp ứng, mẫu thân sẽ thật sự đâm đầu chết trước mặt nàng.
Mười tám năm nay, nàng xa xứ mang theo nữ nhi đến nơi này để sống, trụ cột tinh thần duy nhất để nàng có thể cắn răng chống đỡ trước mọi khó khăn chính là Tô Nhược Mộng, người nàng yêu nhất chính là nữ nhi.
Cho nên, bất luận thế nào nàng cũng sẽ không để Tô Nhược Mộng xảy ra chuyện.
Tô Nhược Mộng sửng sốt một chút, hai mắt trừng thật to, nhìn Tô thị với vẻ không thể tin nổi. Nàng chưa từng nghĩ tới Tô thị sẽ nói ra những lời này, nàng còn tưởng rằng cùng lắm Tô thị cũng chỉ nói những câu như đoạn tuyệt quan hệ gì đó để hù dọa nàng.
Nàng lại dám dùng đến cái chết để uy hiếp nàng thỏa hiệp?
Tô Nhược Mộng đưa tay bắt lấy tay Tô thị, chỉ sợ nàng sẽ thật sự nghĩ không thông, trong lòng cũng bắt đầu hoảng lên. Chuyện này là sao chứ? “Giặc ngoài” còn chưa giải quyết, mẹ ruột này đã muốn giữ chức “thù trong” rồi.
Chẳng lẽ nàng thật sự chỉ còn hai con đường để lựa chọn thôi sao? Một, thành hôn với nam tiểu thụ đó; Hai, buộc đá ném sông làm mồi cho cá.
“Con nghĩ xong chưa? Con không nói gì thì phải làm theo những gì ta bảo, con đừng nghĩ cứ nắm lấy tay ta thì ta sẽ không làm gì được. Chẳng lẽ đợi sau khi con bị mang đi rồi, ta còn không được tự do hay sao?”
Tô thị nhàn nhạt nhìn nàng, nói với vẻ vân đạm phong khinh, nhưng chính vì thái độ như thế nên mới càng khiến cho Tô Nhược Mộng cảm thấy áp lực. Bởi vì nàng đã nhìn thấy được vẻ kiên định từ đáy mắt Tô thị.
Làm sao bây giờ? Tâm Tô Nhược Mộng loạn như ma.
Có ta ở đây! Lôi Ngạo Thiên thầm nói.
“Thôn trường, ngươi mau đến xem mẹ con Tô thị đi, các nàng thật sự chẳng biết xấu hổ, dám lén lút vụn trộm ngay giữa ban ngày. Thôn trưởng, ngươi nhất định phải đuổi hai mẹ con nàng ra khỏi thôn Thanh Thủy, trong thôn chúng ta chưa từng xuất hiện những người như vậy. Cũng không thể vì các nàng mà làm tổn hại đến danh dự trăm năm của thôn ta.”
Lão Ổ vừa khom lưng đi bên cạnh trưởng thôn, vừa kể lại những gì hắn thấy được ở Tô gia cho trưởng thôn nghe. Hai mắt lão híp lại đầy vẻ gian tà, khóe miệng lại cười lạnh đầy xảo quyệt.
Tô Nhược Mộng vừa nhìn thấy cái miệng chó không thể phun ra được ngà voi của Lão Ổ, hai tay bên người đã siết chặt lại thành quyền, cắn chặt răng, hận không thể lập tức đánh cho cái lão vừa già vừa xấu ấy thành đầu heo.
Cái lão Ổ này suốt ngày chỉ biết nghĩ trăm phương nghìn kể để chiếm lấy nhà cửa và ruộng đất nhà nàng. Đống quỷ kế ấy quả thật là tầng tầng lớp lớp, từ ác độc, âm ngoan, khổ nhục kế, ly gián kể… lão đều làm không biết mệt, dù sao nhà cửa và ruộng đất nhà nàng chính là mục đích cuối cùng của lão.
Lão Ổ này không đi làm gián điệp thật đúng là lãng phí nhân tài.
“Lão Ổ này, lão lại tới đây để làm quái gì thế?” Tô Nhược Mộng không thể nhịn được nữa, chỉ thằng vào lão Ổ đã bước một chân vào sân nhà Tô gia, rống giận mắng.
Trưởng thôn (Lý Ngọc Quền) há mồm vừa định giận dữ mắng mỏ Tô Nhược Mộng, nhưng hắn vừa ngước mắt nhìn thấy ngọc dung tuyệt mỹ trước mặt thì quên đóng cả mồm lại, hai tròng mắt cũng sắp rớt xuống.
“Ngươi là ai?” Lý Ngọc Quyền khó khăn nuốt nước miếng một cái, híp mắt hỏi Tô Nhược Mộng.
Tô Nhược Mộng sửng sốt một chút, nhìn đám thôn dân phút trước còn hưng sư động chúng, một phút sau đều chảy nước miếng trừng mắt nhìn nàng, cả người đều nổi da gà, nàng đưa tay chà xát cánh tay, ghét bỏ nói: “Ta không phải là người các ngươi muốn tìm hay sao? Sao người đã đứng trước mặt các ngươi, các ngươi còn không nhận ra được vậy?”
“Ngươi là ác nữ Tô Nhược Mộng? Làm sao có thể? Nàng là nữ nhân xấu nhất thôn Thanh Thủy mà.”
“Nhưng sao lại thế này? Hay là Tô thị thấy chuyện bại lộ, nên đem xấu nữ kia đi giấu?”
“Nhất định là như vậy, xấu nữ đáng chết đó, lão tử còn tưởng rằng nàng là trinh tiết liệt nữ gì chứ, không ngờ sau lưng lại là thứ dâm đãng.”
“Ta nhổ vào, nếu không phải thấy má trái nàng còn có thể gặp người, miệng của ta quả thật là không cách nào hôn xuống được.”
Theo lời của Đại Hồ Tử, mọi người ngạc nhiên nhìn hắn, trên mặt hiện vẻ không thể tin. Nhưng mà, ngay sau đó cái đám không tim không phổi kia lại chỉ vào Đại Hồ Tử nở nụ cười.
Mặt Tô thị hết trắng lại đỏ, hết đỏ lại trắng, cắn chặt răng, bởi vì nàng mang bệnh quanh năm, gần như không ra khỏi cửa. Nàng thật không ngờ những thôn dân này lại có thể đối xử với Mộng Nhi của nàng như vậy.
Nàng đau khổ vạn phần, nhìn về phía Tô Nhược Mộng với vẻ thương tiếc và áy náy.