Giáo Chủ Muốn Ly Hôn

Chương 43: Tô Giáo Chủ Lần Đầu Đến Phòng Làm Việc


Đọc truyện Giáo Chủ Muốn Ly Hôn – Chương 43: Tô Giáo Chủ Lần Đầu Đến Phòng Làm Việc

Giới giải trí gần đây thật là náo nhiệt, vở kịch này nối tiếp vở kịch kia, khiến cho người xem hoa cả mắt, cũng chẳng kịp nhìn.

Đầu tiên là Tiền Phàm nhục mạ đạo diễn ở phim trường, sau đó phát weibo vu khống đoàn phim quy tắc ngầm, kết quả bị chân tướng vả vào mặt ba ba ba. Sau đó là đoàn phim Tuyệt Thế bị người hãm hại xảy ra sự cố, độc thủ phía sau màn lại là ông chủ lớn của một công ty.

Nhưng điều khiến người ta không thể tưởng tượng được nhất chính là Trần Lâm – Trần đạo vừa có nhan sắc vừa có tài hoa thế mà lại vì hãm hại đồng nghiệp cùng với cưỡng hiếp không thành mà vào ngồi tù.

Đây quả thực là một vở kịch lớn của năm, còn cẩu huyết hơn cả phim truyền hình, quần chúng ăn dưa cứ mua một bao hạt dưa lại tiếp một bao vừa nhâm nhi vừa hóng chuyện.

Các võng hữu* trải qua phân tích phát hiện, những chuyện này tựa hồ đều có quan hệ với Tô Thanh Việt.

*Võng hữu: Bạn trên mạng

Người này kể từ khi xuất đạo đến giờ vẫn luôn trở thành trọng tâm câu chuyện, nhưng Tô giáo chủ thật xấu hổ, cậu rõ ràng chẳng làm cái gì cả mà. (っ”ω`)ノ

Thời điểm Diệp Lệ Hành ở bên kia đại dương nghe được tin tức, mặt hắn âm trầm tựa như đêm trước bão táp, cả người đều tản ra một loại lệ khí muốn giết người.

Tiểu trợ lý ở một bên run bần bật, nhìn bộ dáng này quả thực chính là điềm báo ăn thịt người.

Diệp Lệ Hành không biết gọi điện thoại cho ai, làm cái gì.

Tô Thanh Việt sau đó mới biết được một số chuyện hư hỏng bất minh Trần Lâm làm trước kia đều bị người ta moi ra, bị tố cáo đến tán gia bại sản không nói, phỏng chừng còn phải ngồi tù rục xương.

Chẳng qua những chuyện này Tô Thanh Việt hiện tại cũng không biết, bởi vì cậu lúc này đang ở trong phòng làm việc Diệp Lệ Hành.


Công ty không nằm ở phố xá sầm uất, mà ở gần vùng ngoại thành, giao thông cũng khá thuận tiện, gần đây giá cả tăng cao, chạy xe từ Cẩm Tú Loan tâm khoảng hơn bốn mươi phút liền đến.

Loading…

Đây là lần đầu tiên Tô giáo chủ đến phòng làm việc Lệ Hành, cơ bản là do có ông chủ ở bên người nên chuyện gì cũng dễ làm, là một nghệ sĩ ký hợp đồng với phòng làm việc, cậu chưa từng tới công ty.

Phòng làm việc chia hai tầng trên dưới, nhân viên cũng không nhiều, nhưng mỗi người đều rất chuyên nghiệp.

Thời điểm Chu Thu Bân dẫn Tô Thanh Việt đến phòng làm việc, biểu hiện của tất cả mọi người đối với cậu đều rất nhiệt tình xen lẫn tò mò, dù sao đề tài về cậu gần đây quá nhiều, lại còn có có chút quan hệ không nói rõ với ông chủ của bọn họ.

Chu Thu Bân giới thiệu từng người cho cậu, Tô Thanh Việt có vẻ vô cùng thân thiện, dù sao những người này sau này đều cùng cậu làm việc, thế nhưng ánh mắt mọi người nhìn cậu có chút không rõ ý nghĩa.

Song mỗi người mỗi tính cách, cậu không thể yêu cầu tất cả mọi người thích cậu, ít nhất sau khi Chu Thu Bân giới thiệu xong bộ phận quan hệ xã hội và bộ phận tuyên truyền, Tô Thanh Việt gặp được người đại diện của Diệp Lệ Hành, người phụ nữ này hình như có chút địch ý đối với cậu.

Đó là một người phụ nữ thoạt nhìn vô cùng mạnh mẽ, tuổi không lớn, chưa vượt quá ba mươi, nhưng đầu năm nay kỹ thuật hoá trang trâu bò như vậy, che giấu ở dưới lớp phấn trang điểm khuôn mặt như thế nào, Tô Thanh Việt cũng không biết.

Văn phòng làm việc của Diệp Lệ Hành ở lầu hai, vì để thuận tiện công tác, bàn làm việc của người đại diện cũng ở lầu hai, tiếp giáp với phòng làm việc của Diệp Lệ Hành.

Lúc Tô Thanh Việt vừa muốn bước vào phòng làm việc Diệp Lệ Hành, Sở Hồng liền ngăn cậu lại.

Sở Hồng mặc một bộ đồ công sở màu đen, bởi vì dáng người không tồi, trang phục này không chỉ có không có vẻ cứng nhắc, ngược lại đem thân hình của cô bao vây vô cùng hoàn mỹ, có lồi có lõm, rất quyến rũ.

Ít nhất lấy ánh mắt kén chọn của Tô giáo chủ tới xem, đây xem như là một người phụ nữ không tồi. Các phương diện bên ngoài đều rất không tồi.


Trong lòng không biết sao toát ra một ít chua chua, mấy năm nay Diệp Lệ Hành đều hợp tác với cô ta nhỉ!

Sở Hồng dáng người rất cao, ít nhất cũng một mét bảy, mang giày cao gót có thể đứng ngang bằng với Tô Thanh Việt, cô cứ như vậy đứng chắn ở trước mặt Tô Thanh Việt, mang theo ánh mắt tìm tòi đem Tô Thanh Việt đánh giá từ đầu đến chân.

Sau đó giọng điệu tựa như cấp trên, không chút để ý, cố tình nói: “Đây là phòng làm việc của Lệ Hành, người ngoài là không thể tùy ý vào, cậu chính là nghệ sĩ mới tới Tô Thanh Việt?”

Lệ Hành? Người ngoài?

Cũng đúng, ngoại trừ Chu Thu Bân quả thật không ai biết quan hệ của hai người bọn họ!

Tô giáo chủ nhíu mày, tay cắm túi quần, hơi hơi nghiêng đầu nhìn người phụ nữ trước mắt này.

Người phụ nữ này thoạt nhìn vô cùng cao ngạo, thậm chí ánh mắt đánh giá cậu đều mang theo một loại tùy ý, giống như ở trong mắt cô ta chính mình chẳng qua chỉ là một người chả quan trọng gì.

Tô Thanh Việt ngay lập tức liền thấy khó chịu.

qingyufighting.wordpress.com

“Đây là người đại diện của Diệp đại ca, Sở Hồng, Sở giám đốc.”

Chu Thu Bân ở một bên cảm thấy không khí có chút xấu hổ, nhưng cả hai người đều là lão đại, đắc tội ai cũng không được, chỉ có thể khổ thân cười ngốc nghếch giảng hòa.


Tô Thanh Việt gật đầu, thân hình liền lấy một phương thức người khác không thể nào thấy được vọt đến phía sau Sở Hồng, mơ hồ quỷ mị, sau đó tự tay đẩy ra, cửa cũng không khóa.

Sở Hồng đồng tử hơi co lại, nhìn trước mặt không có một bóng người, kinh hãi xuất ra một thân mồ hôi lạnh.

“Nơi này ánh sáng khá tốt.”

Thanh âm Tô Thanh Việt từ phía sau truyền đến, Sở Hồng có chút cứng ngắc xoay người, nhìn thiếu niên vừa nãy còn ở trước mặt cô lúc này dường như không có việc gì khắp nơi đánh giá văn phòng do nhà thiết kế chuyên nghiệp được mời về để thiết kế riêng này.

Khiêm tốn, thở mạnh, giống như chủ nhân là cậu.

“Cậu! Nơi này không thể tùy ý vào. Tiểu Chu, cậu không nói nội quy công ty cho cậu ta biết sao?” Khuôn mặt Sở Hồng thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng đôi mắt tràn ngập lửa giận rõ ràng không phải ý tứ này.

Cô đem đầu pháo chuyển hướng về phía Chu Thu Bân.

Vị lão đại này là ai cô có biết không? Đây chính là vợ của ông chủ a! Vợ của ông chủ đó! Tôi có thể nói cái gì? Tôi dám nói cái gì? (╥ω╥)

Chu Thu Bân nội tâm như một con ngựa sớm đã thoát cương, không biết chạy như điên tới địa phương nào rồi, nhưng mà trên mặt chỉ cười cười: “Cái này… Diệp ca nói, cậu ấy có thể tùy ý đi bất cứ chỗ nào trong công ty cũng được.”

“Cậu nói cái gì?” Sở Hồng chợt cất cao thanh âm, còn mang theo một tia thanh sắc bén nhọn của riêng nữ giới, chấn động đến tê rần màng tai.

Mấy đầu người lố nhố chen lấn ở cửa cầu thang, một số người sớm đã nghe được động tĩnh trên lầu đều lặng lẽ rón rén đến cửa cầu thang.

Trưởng bộ phận tuyên truyền là một người thích xem náo nhiệt, lúc này đang ngồi xổm ở cửa cầu thang khe khẽ nói nhỏ với lập trình viên bộ phận quan hệ xã hội.

“Mọi người nói xem Tô Thanh Việt này lai lịch thế nào? Nhìn gương mặt Sở ma ma sắp biến thành màu gan heo rồi kìa.” Lời nói mang theo điểm vui sướng khi người gặp họa.


Nhưng mà tất cả mọi người đều không cảm thấy có gì không đúng.

Xưng hô Sở ma ma này là nhân viên của phòng làm việc tự ngầm đặt, bởi vì Sở Hồng ngày thường tác phong rất giống xưng hô này. Nếu nói theo chiều hướng tốt thì là người cẩn trọng, nghiêm túc phụ trách, nhưng ở trong mắt nhân viên phòng làm việc đó chính là tính toán chi li, cáo mượn oai hùm.

Bởi vì trong mắt cô ta không tha một hạt cát.

Kỳ thật phòng làm việc Lệ Hành phụ trách công tác của Diệp Lệ Hành cũng không chỉ có một người đại diện, còn có một người gọi là Phạm Đồng, là nam, thường xuyên cùng Diệp Lệ Hành đi đông đi tây, xử lý tất cả công tác bên ngoài của hắn.

Sở Hồng là người đi theo Diệp Lệ Hành sớm nhất, sau lại bởi vì nguyên nhân nào đó, hắn liền cho cô phụ trách phòng làm việc, không biết là ai khen tặng một câu giám đốc, Sở Hồng liền tự cho mình là giám đốc, thấy Diệp Lệ Hành cũng không phản đối, mọi người đành phải cam chịu.

“Trên mạng đều truyền Tô Thanh Việt cùng Diệp lão đại của chúng ta là cái quan hệ kia…” lập trình viên kiêu ngạo vươn hai tay, đặt ngón tay cái kề sát vào nhau, “Lần trước lão đại không phải còn bảo chúng ta khẩn cấp liên hệ các mối quan hệ xã hội sao, bộ dáng kia vô cùng gấp gáp a.”

“Ai, có khả năng này, bằng không cậu ta cũng không kiêng nể gì tiến văn phòng lão đại như vậy.”

“Dù sao tôi cảm thấy Tô Thanh Việt này không phải là nhân vật đơn giản.”

“Có trò hay để nhìn, tôi cũng không tin chị ta còn có thể tiếp tục kiêu ngạo.”

Mọi người một bộ dáng xem diễn, hận không thể lúc này có mặt ở hiện trường phát sóng trực tiếp để xem một hồi đại chiến thế kỷ, để bọn họ rửa mối nhục xưa, một phát thống khoái.

Không khí ở văn phòng có chút khẩn trương, Tô Thanh Việt nhìn người đại diện như nữ chủ nhân đứng ở cửa đối với cậu hô to gọi nhỏ, lộ ra một mạt cười nhạo.

“Chu đại ca, anh không phải nói còn có chuyện gì đó về chương trình học cần phải bàn bạc sao, để người không có phận sự gì ra khỏi phòng làm việc rồi hẵn nói!”

Lời nói này rất nhẹ nhàng, lại mang theo ý tứ không thể nghi ngờ.

Nghiễm nhiên giọng điệu như Nhị đương gia, không, là Đại đương gia… ┐( ︶ ▽ ︶)┌


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.