Giáo Chủ Lạc Đường Ký

Chương 48


Đọc truyện Giáo Chủ Lạc Đường Ký – Chương 48

Chung thiếu minh chủ mất tích ở quán rượu.

Hôm nay minh chủ và Đinh các chủ không đến đáy vực tìm Phù Bình, mà cùng đi đến thành Hưởng Hạnh xem tiểu quan quán kia, trước khi đi đã xách hai thằng con không nên thân lên dạy bảo một trận, bảo chúng phải thành thật chút.

Hai người Đinh Hỉ Lai khó lắm mới làm được một chuyện lớn, kết quả lại kết thúc trong thất bại, thấy buồn bực vô cùng, tạm thời không muốn về Thiếu Lâm. Mà các thiếu bang chủ cũng không muốn về để cha già nhà mình mắng mỏ, liền sai người đi báo một tiếng bình an rồi ở lại.

Mấy người thấy Đinh Hỉ Lai và thiếu minh chủ như vậy, liền an ủi nói nếu không nhờ bọn họ thì không ai biết tiểu quan quán có vấn đề, hơn nữa lần này người trốn mất cũng không phải là do bọn họ, là do đám áo đen đột nhiên xuất hiện làm hỏng chuyện, dù thế nào, thì bọn họ cũng đã cống hiến nhiều lắm.

Hai người Đinh Hỉ Lai nghe thấy vậy cũng thấy có lý, lập tức từ ngoan ngoãn biến thành hăng tiết vịt, hào khí đến quán rượu cùng mọi người, cứ vậy mà uống rất nhiều, Chung thiếu minh chủ bị bắt cóc khi đang đi nhà xí, đến khi bọn họ đợi mãi mà không thấy hắn về, đến lúc đi tìm đã không thấy đâu, không biết mà bị bắt đi từ lúc nào.

Cả đám không có tâm phúc, tuy nói Ngụy nhị công tử rất đáng tin, nhưng bọn họ cũng biết Văn Nhân môn chủ đang ở thị trấn nhỏ, giữa hai người tất nhiên là chọn chạy đến tìm Văn Nhân Hằng.

Diệp Hữu không rõ là ai đã làm cũng đến cùng, còn không quên hỏi một câu: “Vẫn chưa có tin gì của Phù Bình sao?”.

Thiếu bang chủ nói: “Vẫn chưa, có thể là gã đã bị người ta cứu đi rồi”.

Diệp Hữu khẽ nói: “Nhưng hắn bị điểm huyệt không nhúc nhích được, lại ngã xuống từ nơi cao như vậy… Nếu lúc trước ta có thể giữ chặt hắn thì tốt rồi, ta…”.

Lớp da dịch dung của y đã hỏng, bị Văn Nhân Hằng ném dưới đáy vực, mảnh vải quấn quanh cũng tháo xuống, hiện đang dùng khuôn mặt thực sự đi ra. Y rũ mắt xuống như vậy, cho dù người có trái tim sắt đá cỡ nào cũng không chống cự được, cả đám người vội vàng khuyên nhủ.

Ngụy Giang Việt nói: “Đã tìm khắp con sông rồi, không tìm được gã, gã là người của quân trắng, nếu thực sự còn sống thì chắc là đã đi từ lâu rồi”.

Nhóm thiếu bang chủ nói: “Đúng vậy Hiểu công tử, gã là người bên kia, đã định trước không chung đường với chúng ta rồi”.

Đao ba nam không nhịn được hùa theo: “Đúng!”.

Diệp Hữu thở dài: “Ta biết, từ lúc tra ra hắn có vấn đề thì ta đã biết đời này không có duyên với hắn, chỉ là nghe nói không biết hắn sống chết thế nào thì ta vẫn còn lo lắng”.

Văn Nhân Hằng dịu dàng nhìn y.

Diệp Hữu tiếp tục giả bộ đau buồn, không nhìn sư huynh nhà mình.

Trước đó y đã diễn được một nửa rồi, không thể bỏ dở giữa chừng được, tốt xấu gì cũng phải diễn cho hết.

Văn Nhân Hằng thu mắt lại, mang người đến quán rượu.

Đinh Hỉ Lai và người của “Nguyệt Ảnh” đang canh giữ ở đây, thấy hắn vào cửa liền vội vàng chạy đến, cầu xin nhìn hắn, mong hắn có thể cứu bạn thân về.


Văn Nhân Hằng nói: “Nghe nói các ngươi nhìn thấy có ký hiệu, ở đâu vậy?”.

“Khắc ở hậu viện”. Mọi người dẫn đường cho hắn, rất nhanh đã đến hậu viện đi thông đến nhà xí.

Nơi này trồng một cây đại thụ, Chung thiếu minh chủ mất tích, nhưng cái khăn hay dùng và một chiếc giày lại bị ném dưới tàng cây, khi bọn họ nhặt đồ lên đã thấy trên rễ cây có khắc ký hiệu.

Nhâm Thiểu Thiên cầm đèn lồng đến chiếu, để cho họ nhìn rõ.

Đây là một hình khắc rất đơn giản, chỉ với ba nét mà thành, ở giữa là một đường cong, bên dưới là hai đường cong nho nhỏ, làm người ta không hiểu rốt cục đó là gì. Văn Nhân Hằng nhớ lại các môn phái trên giang hồ, thấy chẳng liên quan gì hết, theo bản năng nhìn sư đệ, thấy y rủ mắt nhìn chằm chằm chỗ đó, gương mặt ẩn trong đêm làm người ta không nhìn rõ được.

Diệp Hữu trầm ngâm một lúc, nói: “Bây giờ chúng ta về Thiếu Lâm”.

Một câu khiến mọi người đều ngoảnh sang nhìn.

Đinh Hỉ Lai hỏi: “Vì sao? Ngươi biết cái này sao?”.

Diệp Hữu nói: “Các người nhìn xem nó có giống khói sau khi thổi tắt đèn không?”.

Nhóm thiếu bang chủ không phản ứng kịp, Văn Nhân Hằng và Ngụy Giang Việt nhanh nhạy hơn thì hiểu ra, hỏi: “Cái này là ý chỉ đăng diệt độc?”.

“Không phải”, Diệp Hữu nói, “Đây là ký hiệu của ma đầu hai mươi năm trước, dù là giết người hay làm việc gì, thì sau đó gã đều thích vẽ cái này, người của thế hệ trước đều biết, lúc còn ở Vương gia ta đã từng tò mò hỏi Kỷ thần y về chuyện của ma đầu, là ông ấy đã nói cho ta biết”.

Lời này nói xong, đám người Ngụy Giang Việt không nhận ra được gì, nhưng Văn Nhân Hằng lại biến sắc, trong đầu lập tức hiện lên một câu – người chết còn sống.

Sư đệ là quân đen, lại liên quan đến chuyện hai mươi năm trước, người chết mà y nhắc nhở rốt cục là ai?

Đám Ngụy Giang Việt không biết rõ chuyện quân đen gửi thư lắm, hỏi: “Đăng diệt độc là do quân trắng tạo ra, đây là do quân trắng làm? Hay là người của quân đen cố ý khắc?”.

“Ta không biết”, Diệp Hữu nói, “Nhưng ta có cách bắt được một người của quân trắng, chúng ta lập tức quay về Thiếu Lâm”.

Thời gian cấp bách, mọi người cũng không hỏi nhiều, vội vàng ngồi lên xe ngựa chạy về phía Thiếu Lâm.

Đinh Hỉ Lai hoang mang lo sợ, theo bản năng bước theo Hiểu công tử, leo lên xe ngựa ngồi bên cạnh y, ngay cả Văn Nhân Hằng nhìn mình mấy lần cũng không chú ý đến.

Đinh Hỉ Lai hỏi: “Các ngươi nói xem, hắn không sao chứ?”.

Diệp Hữu hỏi: “Hắn có kết thù với ai không?”.


Đinh Hỉ Lai đáp: “Không có, chúng ta cùng lắm là chỉ cãi nhau với người ta, không gây ra chuyện lớn nào”.

Diệp Hữu nói: “Vậy thì không sao đâu”.

Đinh Hỉ Lai lo lắng ngẫm nghĩ, dần dần thấy cũng có lý, đối phương bắt người đi chắc là nhằm về phía minh chủ, đã có mục đích thì hẳn là sẽ không tùy tiện giết người. Hắn yên tâm hơn, không nhịn được nói: “Hèn hạ quá, lại bắt người đi!”.

Văn Nhân Hằng dùng giọng điệu nhã nhặn như xưa, chậm rãi nói: “Hắn ta không chặt rớt cái gì từ trên người Chung công tử xuống đã may lắm rồi”.

Đinh Hỉ Lai sợ run người, hoảng sợ ngẩng đầu nhìn hắn.

Văn Nhân Hằng không nhìn hắn, mà kéo sư đệ đến bên cạnh, lấy bách thảo lộ ra bôi thuốc cho y, sau đó xé lụa trắng mà đao ba nam mua về thành mảnh vải, cẩn thận quấn lên cho sư đệ, liếc thấy Đinh Hỉ Lai dư thừa, liền nhìn hắn một cái.

Đinh Hỉ Lai lần này chú ý thấy tầm mắt của hắn, cảm giác được gì đó, thầm nghĩ Văn Nhân Hằng mà không phải là đoạn tụ thì hắn sẽ đổi sang họ Văn Nhân luôn!

Hắn nhìn khoảng cách giữa mình và Hiểu công tử, yên lặng xịch về phía cửa, hỏi: “Thiểu Thiên, bên ngoài còn chỗ nữa không?”.

Nhâm Thiểu Thiên và đao ba nam cùng ngồi một chỗ lái xe, nghe vậy trả lời: “Không có, sao vậy?”.

Đinh Hỉ Lai nói: “Ta muốn ra ngoài hóng gió”.

Nhâm Thiểu Thiên đáp: “Đêm lạnh lắm, hôm khác đi”.

Đinh Hỉ Lai nói: “Vậy ngươi vào trò chuyện với ta, ta thấy hơi khó chịu”.

Nhâm Thiểu Thiên đoán được lý do ngay, cười một tiếng rồi vào.

Văn Nhân Hằng thấy Đinh Hỉ Lai dịch ra xa liền khẽ hỏi: “Kỷ thần y là người của ngươi sao?”.

Diệp Hữu đáp: “Không phải”.

Văn Nhân Hằng hỏi: “Vậy ngươi còn…?”.

Lúc trước khi ở Vương gia, mỗi lần sư đệ đến chỗ Kỷ thần y đều có hắn theo cùng, tất nhiên là biết rõ sư đệ chưa từng hỏi Kỷ thần y về chuyện ma đầu lần nào, mà mấy tiền bối ở Thiếu Lâm nhiều ít gì cũng có chút suy nghĩ riêng, chắc chắn có mấy người sẽ nghi ngờ sư đệ là quân đen, nhất là quân trắng, nếu bọn họ tìm cách đến chỗ Kỷ thần y chứng thực, thì sư đệ sẽ bại lộ.

Diệp Hữu nói: “Lần trước khi ông ấy bắt mạch cho ta chắc đã biết ta có võ công rồi, nhưng không biết tại sao lại không vạch trần ta, còn che giấu giúp ta nữa, cố ý nói sau này ta sẽ rất khó luyện võ lại, lần này chắc ông ấy sẽ không vạch trần ta đâu, ta đoán vấn đề liên quan đến đại đồ đệ của ông ấy, hoặc là bị làm hại, hoặc là đang còn sống…”.


Lúc này Đinh Hỉ Lai và Nhâm Thiểu Thiên đã đáp lời xong, Nhâm Thiểu Thiên cười xốc màn lên.

Diệp Hữu dừng lại.

Nhâm Thiểu Thiên là một người có thiên phú, võ công thậm chí còn cao hơn Vệ Tấn, nếu không phải tính cách có hơi lỗ mãng thì hiện giờ thủ lĩnh của “Nguyệt Ảnh” chính là hắn, đó cũng là lý do mà Đinh các chủ phái hắn đi theo Đinh Hỉ Lai hằng năm. Diệp Hữu và sư huynh của y có thể ép nội lực để nói chuyện dưới mắt Đinh Hỉ Lai, nhưng thêm một Nhâm Thiểu Thiên thì không dễ, dù sao hiện giờ y là người “võ công hoàn toàn mất hết”, nếu không muốn bị nhìn ra có vấn đề thì chỉ có thể thành thật.

Văn Nhân Hằng quấn xong, thắt nút lại, nhìn sư đệ đã ngồi lại chỗ cũ, theo bản năng muốn kéo người ôm vào lòng.

Mười năm rồi, cuối cùng cũng đã cạy được miệng của sư đệ.

Hắn không thể chờ được nữa mà muốn biết rốt cục là đã xảy ra chuyện gì, không thể chờ được nữa muốn biết rõ kẻ thù của sư đệ, càng không thể chờ được nữa muốn biết lúc trước khi người này giao mình cho hắn, khi nằm dưới thân hắn rốt cục đã nghĩ gì, lúc trước có phải đang trêu hắn hay không.

Trong lòng hắn rất chờ mong.

Hắn muốn nghe người này nói tình cảm mười năm của hắn, không phải là hắn đơn phương tình nguyện.

Nhưng hiện giờ không phải là lúc.

Hắn nhúc nhích ngón tay, đè xuống nóng nảy trong lòng.

Đường núi khó đi, bọn họ chỉ có thể dựa vào ánh trắng mờ mờ để đi tiếp, đến khi đến Thiếu Lâm tự, mọi người đã ngủ rồi. Nhưng chuyện rất cấp bách, bọn họ vẫn gọi mấy người Từ Nguyên phương trượng dậy, nói cho họ biết thiếu minh chủ đã bị bắt cóc, gần đó có ký hiệu của một ma đầu để lại.

Sắc mặt các vị tiền bối đều thay đổi.

Quân đen vừa mới nhắc nhở người chết còn sống, ngay sau đó đã xảy ra việc này, bọn họ đều nghĩ giống như Văn Nhân Hằng, ma đầu kia chết đương lúc tráng niên khỏe mạnh, nếu thực sự còn sống, hai mươi năm qua đi, võ công chắc chắn đã tăng lên nhiều, phải đối phó thế nào đây?

Cát bang chủ ngưng trọng nói: “Chẳng lẽ gã không chết?”.

“Không thể nào”, Ngụy trang chủ nói, “Lúc trước chúng ta tận mắt thấy gã tắt thở rồi”.

Hàn bang chủ nói: “Ta cũng ở đó, đúng là chết thật”.

Có mấy vị bang chủ khác cũng gật đầu, nói là đã thấy ma đầu chết.

Cát bang chủ thở phào, nhìn Hiểu công tử: “Cho nên có người giả thần giả quỷ? Là kẻ nào làm chứ?”.

“Chỉ có một ký hiệu đó thôi, ta cũng không chắc chắn được gì”, Diệp Hữu nói, “Nhưng bây giờ ta có thể bắt được một người của quân trắng, người này rất có thể đang ở thị trấn, chúng ta có thể hỏi hắn xem có phải quân trắng làm hay không”.

Cát bang chủ hỏi: “Là thế nào?”.

“Chuyện này phải nói từ lúc chúng ta đi đến thành Hưởng Hạnh…”, Diệp Hữu vì để tiết kiệm thời gian nên chỉ nói đơn giản Phù Bình có vấn đề, lấy ngọc bội ra, nói cho họ biết thứ này tìm được trên người Phù Bình.


Y nói, “Quân trắng rất cẩn thận, các thủ hạ bình thường không thể nào biết được thân phận của hắn, lần này Phù Bình gặp chuyện, người bên kia nếu muốn đưa tin cho bên này sẽ không trực tiếp đưa cho quân trắng, mà chắc chắn có một người đáng tin sẽ nhận được tin, Lê Hoa không giống như người có thể giấu kín được chuyện, chắc không phải là ả ta, nhưng ả ta rất có thể biết được người này là ai”.

Diệp Hữu nhìn bọn họ: “Ta đi lừa ả ta”.

Mọi người lập tức thấy khả thi.

Việc này không thể chậm trễ, bọn họ đã sắp xếp rất nhanh, giới phòng là mấy gian liên kết lại với nhau, với nội lực của bọn họ thì có thể nghe được từ gian bên cạnh.

Lừa người cũng phải biết cách.

Đầu tiên Diệp Hữu đi cùng mấy vị thiếu bang chủ đến chỗ Lê Hoa thẩm vấn, nửa giấu nửa hở nói cho ả biết bọn họ không thu hoạch được gì từ thành Hưởng Hạnh, muốn lừa được chút tin tức từ miệng ả. Tất nhiên là Lê Hoa sẽ không nói, giả đáng thương nói cho họ biết mình rất oan.

Mấy vị thiếu gia giận tím mặt, bỏ lại mấy câu uy hiếp rồi hùng hổ đi ra.

Lê Hoa cuộn người lại, thầm thở phào nhẹ nhõm, ả muốn ngủ tiếp thì liền nghe bên ngoài có tiếng vọng vào.

“Làm phiền rồi, ta rơi đồ trong đó cần vào để tìm, sẽ đi ra ngay thôi”.

Thiếu bang chủ nói: “Hiểu công tử, có cần bọn ta tìm giúp không?”.

“Không cần đâu, mọi người chờ ta một lúc là được”.

Vừa dứt tiếng, cửa phòng đã mở ra, Diệp Hữu lật tay đóng cửa lại, đi đến bên cạnh Lê Hoa, lấy ngọc bội ra.

Sắc mặt Lê Hoa biến đổi.

Diệp Hữu đè giọng xuống: “Nói ngắn gọn thôi, bên chỗ Phù Bình không có việc gì, bọn họ không nhìn ra được gì hết. Hắn muốn ta nói cho ngươi biết Thiếu Lâm phương trượng luôn từ bi vi hoài, ngươi cứ giả bộ không biết gì, bọn họ sẽ không làm gì ngươi đâu, chỉ cần cố chống mấy ngày này thôi, hắn sẽ nghĩ cách cứu ngươi”.

Lê Hoa tin ngay, hốc mắt nóng lên, gật gật đầu.

Diệp Hữu nói: “Hắn dặn ta nói một việc cho bên trên, nhưng trước kia ta chưa từng đến đây, lần này cũng là theo mọi người đến, không biết ai quản bên này, ta phải tìm ai?”.

Lê Hoa còn chưa mở miệng, nhóm thiếu bang chủ ở bên ngoài đã gọi: “Hiểu công tử, đã tìm được chưa?”.

Diệp Hữu cao giọng đáp: “Tìm được rồi, ta ra ngay đây”, y nhìn Lê Hoa, “Mau lên”.

Lê Hoa đáp: “Ngươi đến khách sạn Phúc Lai ở thị trấn tìm Tiêu tiên sinh”.

Diệp Hữu nói: “Được, ngươi cố chống đỡ, chúng ta sẽ cứu ngươi”.

Lê Hoa gật mạnh, hai mắt đẫm lệ.

Diệp Hữu nhìn ả đầy khích lệ, quay đầu rời đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.