Đọc truyện Giáo Chủ Lạc Đường Ký – Chương 39
Trên mặt Diệp Hữu quấn băng vải, khuôn mặt bị che hết, chỉ có thể nhìn được một chút thông qua hai mắt. Đinh các chủ tự nhận là đã gặp rất nhiều người, nhưng không thể nhìn thấy gì qua đôi mắt này. Ông thấy người trẻ tuổi kia khẽ nhếch miệng, sau đó liền cười hỏi: “Sao Đinh các chủ biết sẽ chờ được vãn bối?”.
Đinh các chủ nói: “Không biết, nhờ may mắn thôi”.
Diệp Hữu không nói thêm nữa: “Vậy không biết Đinh các chủ tìm vãn bối có chuyện gì?”.
Lần này Đinh các chủ nói thẳng hơn: “Muốn hỏi rốt cuộc ngươi biết nhiều ít thế nào, cũng mau chóng giải quyết việc này, sắp đến sinh nhật mẹ ta rồi, ta phải về mừng thọ bà ấy”.
Hiện giờ Đinh các chủ đã hơn năm mươi, nhưng mẹ ông vẫn còn, hàng năm sẽ tổ chức tiệc mừng thọ một lần, lúc lớn lúc nhỏ, tính ngày thì đúng là sắp đến rồi. Diệp Hữu thấy có một chén trà được rót trước mặt mình, liền cầm lên, nói: “Ta chỉ biết như mọi người thôi”.
Đinh các chủ hỏi: “Ngươi không có manh mối nào sao?”.
“Cái này nếu ta nói là không có, sợ các chủ sẽ không tin”, Diệp Hữu nói, “Hiện giờ ta chỉ có thể đoán một chút, còn đúng hay không thì tạm thời không rõ lắm. Đầu tiên nói đến quân trắng đi, quân trắng đức cao vọng trọng, có tiền có thế, rõ ràng sẽ sống được rất tốt, sao còn muốn làm ra một đám dược nhân chứ? Hắn làm như vậy chắc chắn là có mục đích nào đó”.
Đinh các chủ gật đầu.
Diệp Hữu nói tiếp: “Việc này có ba khả năng, hoặc là hắn không thỏa mãn với hiện tại, hoặc là có kẻ thù, hơn nữa kẻ thù không thể giải quyết công khai, chỉ có thể dùng ám chiêu, hoặc là khả năng phức tạp nhất này”.
Đinh các chủ hỏi: “Là gì?”.
“Lòng người”, Diệp Hữu nói, “Đây là khó đoán nhất, có thể hắn chỉ vì một chuyện nhỏ, cũng có thể vì làm ác mà làm ác, còn có khả năng cực đoan hơn chính là hắn muốn tạo ra một giang hồ toàn là dược nhân”.
Y thấy người nọ không phản bác lại, liền nói tiếp: “Nhưng trên đời này, chuyện gì cũng đều có dấu vết để lại, bây giờ hầu hết các tiền bối đức cao vọng trọng đều ở đây, các chủ quen biết với họ nhiều năm, có thể nghĩ lại quá khứ của họ, tìm ra được manh mối từ đó, hoặc là thấy được điều lạ trong một vài việc nhỏ. Huống hồ gì bản thân các chủ đã ở vị trí trên cao, nhìn nhận chuyện gì cũng có thể chuẩn xác hơn…”.
Y dừng lại, tò mò hỏi, “Người như các chủ, bình thường có chờ mong hay khó chịu gì không?”.
“Có”, Đinh các chủ bình thản nói, “Mọi người đều biết, là muốn nhìn thấy một tên mập gặp xui xẻo”.
Diệp Hữu mỉm cười.
Đao ba nam và đám người Song Cực môn ở phía sau hết nói nổi, Linh Kiếm các và Phong Hiền trang đã bất hòa nhiều năm, tên mập mà Đinh các chủ nói ngoài Ngụy trang chủ thì còn ai nữa, đúng là ai ai cũng biết hết.
Đinh các chủ hỏi: “Về quân đen, ngươi có ý kiến gì không?”.
Diệp Hữu nói: “Không ngoài hai khả năng, một là có cừu oán, hắn mất nhiều năm để xâm nhập vào thế lực của quân trắng, biết được hành động của quân trắng, hai là như ta đã nói lúc trước, quân đen có thể là đồng bạn hoặc tâm phúc của quân trắng, hoặc là hắn có mâu thuẫn với quân trắng, hoặc là sau khi giải quyết quân trắng thì hắn được chỗ tốt nào đó”.
Đinh các chủ nhắc nhở: “Nhưng chữ trên bí tịch được viết nhiều năm trước rồi”.
Diệp Hữu cười nói: “Tiền bối, lòng người khó dò. Có thể mấy năm trước hắn đã có ý nghĩ này, cũng có thể là do một mâu thuẫn khiến hắn muốn hủy diệt quân trắng, nên tạo một bản bí tịch, đến giờ mới ra tay”.
Đinh các chủ trầm ngâm nói: “Nhưng sau khi chuyện của quân trắng bị lộ ra, không phải quân đen cũng chịu liên lụy sao?”.
“Ta cũng không biết”, Diệp Hữu nói, “Có lẽ hắn đã có cách thoát thân, có lẽ hắn có thể khiến quân trắng im miệng trước khi quân trắng khai hắn ra, càng có lẽ hắn đơn độc một mình không gây chú ý, điều này không nói rõ được. Hiện giờ lo lắng nhất chắc chắn là quân trắng, bây giờ hắn có sự nghiệp thành công, gia đình mỹ mãn, nếu quân đen thực sự lột mặt nạ của hắn ra, vậy chỉ sợ tất cả sẽ tan biến hết”.
Đinh các chủ “Ừ” một tiếng, đổi đề tài: “Ngươi sao rồi?”.
Diệp Hữu nói: “Tốt hơn nhiều, chỉ là vẫn không nhớ gì cả”.
Đinh các chủ hỏi: “Kỷ thần y nói thế nào?”.
Diệp Hữu nói: “Ông ấy nói sau này ta muốn tập võ lại cũng rất khó, chuyện mất trí nhớ ông ấy cũng không hỏi nhiều, mà nói có lẽ trước đây ta bị đập vào đầu”.
Đinh các chủ không phải là người nói nhiều, hàn huyên thêm mấy câu với cậu rồi đi. Diệp Hữu tiễn người ra đình nhỏ, lại quay về ngồi xuống, ngón tay thon dài gõ gõ chén trà như có như không, hoàn toàn không có ý muốn đi.
Đao ba nam không đoán được suy nghĩ của y, hỏi thẳng: “Hiểu thiếu gia, không quay về sao?”.
“Không về”, Diệp Hữu săn sóc nói, “Chắc chắn sư huynh vẫn còn đang bận, sao ta lại về quấy rầy hắn được”.
Đao ba nam rất muốn nói bất cứ lúc nào ngài đi tìm môn chủ thì môn chủ cũng không thấy phiền, nhưng hắn không có cái gan đó, chỉ đành canh giữ bên cạnh, đến tận khi chén trà nhỏ trên bàn sắp lạnh ngắt, mới thấy người này dời mắt, nhìn mấy vị công tử đang đi đến ở cách đó không xa.
Hắn liếc mắt nhìn sang, nói: “Là công tử nhà minh chủ và Đinh các chủ, mấy người khác đều là những người thường đi cùng bọn họ”.
Diệp Hữu nói: “Lúc trước hình như ta chưa từng thấy bọn họ bao giờ, mới đến sao?”.
“Chắc vậy”, Đao ba nam nhớ đến môn chủ nhà mình bình thường rất kiên nhẫn, bổ sung thêm, “Minh chủ và Đinh các chủ không có nhiều con như Ngụy trang chủ, đều chỉ có một con trai độc nhất thôi, bởi vì quá bận rộn không dạy dỗ được nhiều, nên hai người này thích chơi bời khắp nơi, dù không đến mức làm xằng làm bậy, nhưng đến giờ vẫn không có thành tích gì”.
Diệp Hữu nói: “Ngụy trang chủ cũng rất bận, sao Ngụy nhị công tử lại không như vậy?”.
“Không rõ lắm, có lẽ là do tính cách”, đao ba nam suy đoán một câu, nói, “Nhị công tử từ nhỏ đã không làm người ta phải lo lắng, Ngụy trang chủ không ít lần lấy chuyện này ra nói trước mặt Đinh các chủ, nhưng Phong Hiền trang cũng chỉ có một nhị công tử này thôi, những thiếu gia tiểu thư khác thì…”.
Hắn lập tức nhận ra rằng đã nhắc đến Ngụy Giang Nhu, liền ngậm miệng.
Diệp Hữu hòa khí nói tiếp: “Ví dụ như Tiểu Nhu cô nương?”.
Đao ba nam không hiểu sao lại bị bốn chữ “Tiểu Nhu cô nương” này làm giật mình, nhớ đến phong cách hành sự trước đây của Diệp giáo chủ, cũng không biết vị này sao có thể nuốt uất ức này xuống, dù sao cũng không thể nào mất trí nhớ mà tính tình tốt lên đúng không?
Sắc mặt hắn cứng ngắc đáp lại, chờ lời tiếp theo của Hiểu công tử.
Nhưng Diệp Hữu không nói gì thêm về chuyện Ngụy Giang Nhu, liếc thấy mấy vị công tử kia sắp đến gần, liền đứng lên.
Cái “đèn lồng” là y rất nổi bật, vừa mới bước ra tiểu đình thì đã bị mấy vị công tử kia chú ý đến.
Bọn họ không nhận ra y, nhưng biết đao ba nam đứng sau y, đều rất khiếp sợ, phản ứng đầu tiên là sao Văn Nhân môn chủ lợi hại kia lại biến thành như vầy? Xem ra chuyện lần này rất nghiêm trọng đây!
Bọn họ không quen thân với Văn Nhân Hằng, không nhìn ra được người này và Văn Nhân Hằng có dáng người khác nhau, vì thế chờ đến khi lại gần, bọn họ liền dùng ánh mắt kính ngưỡng và đồng tình nhìn y, trăm miệng một lời nói: “Chào Văn Nhân môn chủ”.
Đao ba nam: “…”.
Diệp Hữu cười tủm tỉm: “Sư huynh của ta còn đang bận việc, lời này ta sẽ chuyển lời giúp”.
“…”, mấy người yên lặng tiêu hóa một lúc, hỏi, “Công tử là?”.
Diệp Hữu nói: “Ta là sư đệ của hắn, các vị gọi ta là A Hiểu là được”.
Thì ra Văn Nhân Hằng còn có một sư đệ.
Mấy người kia rất bất ngờ, vội sửa lời: “Chào A Hiểu công tử”.
Diệp Hữu gật đầu, nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân, liền xoay người lại nhìn, phát hiện Ngụy Giang Việt và nhóm thiếu bang chủ đều đến, chắc là nghe thấy tin mấy người này đã đến.
Những thiếu gia này đều là đồng lứa, bình thường nhiều ít gì cũng có chút giao tình. Có mấy vị thiếu bang chủ thân thiết với thiếu minh chủ và Đinh công tử thích ăn chơi hơn Ngụy Giang Việt, chờ đến khi đến gần, một người trong đó lập tức cười mắng: “Chuyện ồn ào như vậy, sao giờ các ngươi mới đến?”.
Đinh công tử “chậc” một tiếng: “Chúng ta có đi cũng không giúp được gì, nếu không có cha thì trên giang hồ ai biết chúng ta chứ? Đến đây cũng chỉ làm chạy chân với bồi bàn thôi”.
Trong lòng mấy vị thiếu bang chủ lập tức thấy đau thương.
Thật ra bọn họ cũng không muốn bồi bàn đâu, nhất là khi quân trắng còn không rõ, mỗi lần ăn cơm thấy các trưởng bối hòa khí thăm dò lẫn nhau, đều rất đáng sợ.
Bọn họ giận dữ nói: “Cũng đúng, chẳng qua là chúng ta có cha thôi”.
“Đúng chứ”. Đinh công tử một vẻ ta không nói sai mà, nhún vai.
“Thật ra các ngươi tốt lắm”, Diệp Hữu chen miệng vào, “Nhìn các vị đều là nhân tài, chờ tương lai kế thừa gia nghiệp là có thể làm chủ, chắc chắn là làm được gì đó rồi, nhưng ta lại không được như vậy, trên ta có một sư huynh lợi hại, dù ta thế nào thì cũng không sánh bằng với sư huynh ta được, trên giang hồ ai mà biết ta chứ?”.
Đao ba nam: “…”.
Ngụy Giang Việt: “…”.
Nhóm thiếu bang chủ: “…”.
Đừng đùa nha, với cái đầu kia của ngươi thì có thể không có tiếng tăm gì sao!
Mấy người Đinh công tử xưa nay chỉ biết chơi bời, hiện giờ cả chuyện cụ thể thế nào còn không rõ, lại càng không biết sự vĩ đại của Hiểu công tử trên đường đi, nghe vậy đồng tình nhìn y, nói mấy lời hay an ủi đừng nản lòng. Đinh công tử thì cổ vũ vỗ vỗ cánh tay y, nói: “Giang hồ lớn như vậy, chỉ cần cố gắng thì sẽ có ngày nổi danh thôi”.
Đám người Ngụy Giang Việt đứng ở bên, sắc mặt cứng đờ.
Diệp Hữu nói: “Ừ, ta sẽ như vậy”.
Đinh công tử liền chuyển hướng sang người khác, hỏi: “Rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nói cho chúng ta đi, miễn cho ông già trách cứ ta không quan tâm đến chuyện lớn trên giang hồ”.
Mấy vị thiếu bang chủ nói tiếng được, đi cùng bọn họ vào đình nghỉ mát bên cạnh. Ngụy Giang Việt liếc thấy Hiểu công tử cũng đi theo sau, bước chậm đi bên cạnh y, hỏi: “Có phải ngươi muốn làm gì không?”.
Diệp Hữu kinh ngạc hỏi: “Ý ngươi là gì?”.
Ngụy Giang Việt nói: “Lời nói lúc nãy”.
Diệp Hữu nói: “Ta chỉ ăn ngay nói thật thôi… Vẻ mặt ngươi là gì vậy, không tin sao? Ta nói sai ở đâu, nếu ta và sư huynh cùng đi ra ngoài thì người bên ngoài nhìn thấy sư huynh ta chắc chắn sẽ nói đây là Văn Nhân môn chủ, nhìn thấy ta sẽ nói đây là sư đệ của Văn Nhân môn chủ, không phải sao?”.
Ngụy Giang Việt nghĩ nghĩ, lại không biết phải nói gì.
Bên tai hắn nghe thấy tiếng thở dài như thật như giả của người này, nói: “Sau này chắc chắn ngươi sẽ không phải là người không có tiếng tăm gì”.
Diệp Hữu nói: “Chỉ mong vậy”.
Hai người vừa nói vừa bước vào tiểu đình, nhóm thiếu bang chủ còn chưa kịp nói rõ chuyện đã xảy ra cho đám Đinh công tử nghe, tất nhiên để không chọc thủng lời của Hiểu công tử, bọn họ liền đơn giản mọi chuyện đi một chút.
Đám Đinh công tử không ngờ là chuyện lớn như vậy, nghe quân trắng và quân đen đánh cờ, cũng đều hết hồn hỏi: “Ai là quân trắng vậy, bây giờ có manh mối gì chưa?”.
“Quân đen phái người đưa đến một người thổi sáo, nếu có thể hỏi được gì có ích từ miệng ả thì có thể sẽ bắt được quân trắng, nhưng nha đầu này cứ kêu oan mãi, phương trượng cũng không thể dùng hình được”, thiếu bang chủ nói xong liền nhìn về phía người nào đó, khiêm tốn xin chỉ dạy, “Hiểu công tử có cách gì không?”.
“Có thì có, nhưng ta không làm được, nếu các ngươi làm được thì không ngại thử một lần đi”, Diệp Hữu nói, “Đó là một cô nương, trong các ngươi nếu có người am hiểu cách đối phó với một cô nương thì thử dụ ả ta nói ra đi”.
Lời vừa nói ra, cả đao ba nam và Ngụy Giang Việt đều hiểu ra.
Bọn họ đoán Hiểu công tử đột nhiên nói chuyện phiếm với đám người Đinh công tử rất có thể là vì việc này, mục đích thực sự chắc là muốn để mấy vị thiếu gia này gặp ả kia, dù sao quân trắng cũng đã làm chuyện xấu không ít năm, con hắn chắc có lẽ đã gặp qua những thủ hạ đó rồi. Sau khi ả thổi sáo được đưa đến, nhóm thiếu bang chủ ở đây đều đã nhìn qua, nhưng không ai có sắc mặt khác lạ cả. Bây giờ còn không nhìn đến chỉ còn lại mấy người kia và Cát thiếu bang chủ đi theo Vương gia chủ vội về Tô Châu chịu tang.
Cho nên Hiểu công tử muốn mấy người kia đến nhìn?
Hai người nghĩ thầm.
Nhóm thiếu bang chủ thì hỏi: “Hiểu công tử đừng khiêm tốn, sao ngươi lại không được chứ?”.
Người nọ dù bị thương ở mặt, nhưng trí thông minh thì rõ như ban ngày, riêng tài ăn nói đã đủ vứt xa bọn họ mấy con phố rồi.
Mấy người Đinh công tử sửng sốt nhìn đám bạn tốt, nghĩ người đã bọc kín như bánh chưng rồi, hỏi thế không phải là khiến người ta thấy nhục nhã sao? Chẳng lẽ từng xích mích sao?
Bọn họ không dám nhìn vị công tử kia, chỉ nghe người nọ thở dài: “Thực không dám giấu diếm, ta thích nam nhân, ả thổi sáo kia dù là nữ mặc đồ nam nhưng rốt cục vẫn là nữ, ta không am hiểu cách đối phó với nữ nhân”.
Mọi người câm lặng, nhóm thiếu bang chủ lập tức nghĩ đến quan hệ mập mờ giữa y và Văn Nhân môn chủ.
Ngụy Giang Việt gần đây luôn chú ý đến y, chưa từng phát hiện y và Văn Nhân Hằng có động tác vượt quá tình cảm sư huynh đệ nào, giờ nghe như vậy, suy nghĩ đầu tiên không phải là rốt cục y với Văn Nhân Hằng có cái gì, mà là quỷ dị nghĩ: nếu ngươi thích nam nhân, sao lúc trước ở thành Tô Châu còn đi dạo Phùng Xuân lâu?
Mọi người chưa nói gì, đã nghe người này chậm rãi bổ sung thêm: “Dù là nam nhân, nhưng không đẹp như sư huynh ta thì ta cũng không thấy hứng thú, ta rất kén chọn, ít nhất phải cỡ sư huynh ta mới được”.
Mọi người: “…”.
Đừng nói nữa!
Diệp Hữu nói chưa đã: “Nói thật, ta vẫn luôn thấy tiếc khi không cùng đường với sư huynh”.
Mấy người Đinh công tử im lặng nhìn y, cố chớp chớp mắt với y.
Người còn lại thì hoảng sợ.
Khoan đã, Văn Nhân Hằng không phải là đoạn tụ? Thật không vậy? Lừa quỷ sao?
Mọi âm thanh lặng ngắt, một giọng nói ôn hòa vang lên: “A, thật không?”.
Diệp Hữu quay đầu lại, nhìn thấy sư huynh nhà y đứng ở sau, lẳng lặng nhìn y.
Y sửng sốt, giả vờ như vừa mới phát hiện sư huynh, như là người vừa nãy mới nói về sư huynh không phải là mình vậy, kinh ngạc đứng dậy: “Sư huynh, đến lúc nào vậy?”.
Văn Nhân Hằng nói: “Từ lúc ngươi nói dù là nam nhân”.
“Đừng coi là thật, đùa thôi”, Diệp Hữu cố nhịn cười, nghiêm túc nói với hắn, “Thực ra chúng ta đang thảo luận giải quyết chuyện lớn trong giang hồ này thế nào, các ngươi nói có đúng không?”.
Mọi người im lặng gật đầu.
Lúc nãy bọn họ nói chuyện chính thật, nhưng chẳng biết sao lại như vậy nữa.