Đọc truyện Giáo Chủ Lạc Đường Ký – Chương 30
Thuốc bột tìm được chỉ có một bọc nhỏ.
Tiểu thần y vất vả nghiên cứu một đêm, cuối cùng chỉ đưa ra được một kết luận mơ hồ, nói là thứ này chắc không phải là thành phẩm, hơn nữa có liên quan đến việc làm mê muội đầu óc của người khác, bởi vì hai vị thuốc bên trong có công hiệu này.
Nhóm người minh chủ vì vậy lại ngồi họp với nhau.
Bọn họ cũng không ngốc, sau khi ngẫm nghĩ một đêm, bọn họ đều cảm thấy nếu đổi lại là mình, thì so với mạo hiểm ra tay với Bồ Đề lao, lén thí nghiệm trên người sẽ an toàn hơn, tối qua hình như Hiểu công tử có ý dẫn đường?
Bọn họ không nhịn được nhìn nhìn y.
Diệp Hữu kinh ngạc hỏi: “Sao vậy?”.
Cát bang chủ có quan hệ không tệ với y, giật giật môi, cố chịu đựng không mở miệng.
Hàn bang chủ của phái Thanh Thành ôn hòa nhã nhặn hỏi: “Ta đã nghĩ rồi, vẫn cảm thấy lén bắt người thí nghiệm sẽ dễ hơn, sao Hiểu công tử lại cảm thấy là ở Bồ Đề lao chứ?”.
Diệp Hữu bình tĩnh nói: “Ta chỉ đoán thôi”.
“Chắc chắn chúng ta phải đến xem Bồ Đề lao”, Đinh các chủ nhìn y, nói thẳng ra, “Nhưng ta nhớ rõ hôm qua ngươi đã hỏi nhà tù nào mà mọi người đều biết, vì sao lại đoán như vậy? Suy nghĩ đầu tiên của người bình thường không phải là lén bắt người sao?”.
Diệp Hữu giật giật môi, không trả lời.
Văn Nhân Hằng vừa nhìn là biết sư đệ đang giả vờ giả vịt, vì thế săn sóc phối hợp hát hí khúc với y, ôn hòa nói: “A Hiểu, có việc gì thì cứ nói thẳng, đang ngồi ở đây đều là tiền bối, có nói sai cũng không trách ngươi đâu”.
Cát bang chủ nói: “Đúng vậy, Hiểu công tử cứ nói đừng ngại”.
Diệp Hữu do dự một lúc, thở dài nói: “Được rồi”.
Mọi người nhìn y chằm chằm.
Sở dĩ bọn họ ép Hiểu công tử nói thật, là vì cảm thấy người này biết được chút gì đó, muốn mau chóng hỏi cho ra để chấm dứt chuyện này, miễn cho gặp họa.
Diệp Hữu thở dài nói: “Chỉ là ta hơi lo lắng”.
Văn Nhân Hằng hỏi: “Lo lắng cái gì?”.
Diệp Hữu nhìn bọn họ: “Ngày hôm qua câu nói kia của ta đặt trọng điểm lên nhà tù ở giang hồ, nói một câu chắc chắn mọi người đều biết, là bởi vì người bị giam bên trong rất nhiều. Người chết trong trang viên này chính là hiệp khách giang hồ, mọi người có nghĩ qua tại sao bọn chúng bắt hiệp khách, chứ không phải là dân chúng bình thường? Bồ Đề lao và nhà tù bình thường khác khác nhau ở đâu?”.
“Ở đâu…”, Cát bang chủ lẩm bẩm, mắt chợt lóe sáng lên, “Khác nhau ở chỗ bên trong toàn là người luyện võ!”.
Diệp Hữu nói: “Đây là lo lắng của ta”.
Mọi người đều im lặng.
Bọn họ đều không thấy vui vẻ khi hỏi ra được, mà lại ngưng trọng thêm mấy phần, nếu chủ nhân kia thực sự muốn dùng người luyện võ để thí nghiệm thuốc, hơn nữa đã có hiệu quả, vậy thì chuyện này rất đáng sợ.
Cát bang chủ thầm nghĩ việc này đúng là nghiêm trọng hơn cả bí tịch nữa, khó khăn nói: “Vậy… Vậy cũng chưa chắc, lỡ như hắn dùng người thường để thí nghiệm, rồi lại dùng trên người luyện võ thì sao?”.
“Ta chỉ nói là lo lắng, bởi vì trên thư viết hiệu quả không tệ, mà người thường và người luyện võ lại có chút khác nhau”, Diệp Hữu nói, “Ta sợ hắn dùng người trong lao để thử thuốc, cũng luyện thành thuốc, nhưng những người này dù sao cũng không thể lộ ra ánh sáng được, cho nên hắn liền bắt hiệp khách đến để dùng”.
Minh chủ nhíu mày: “Dù thế nào đi nữa thì chúng ta cũng đi đến Bồ Đề lao xem sao”.
Ngụy trang chủ gật đầu: “Vậy việc này chờ chúng ta điều tra xong, có chứng cứ chắc chắn thì mới nói ra ngoài đi, nhưng mà…”.
Đinh các chủ lạnh lùng nói: “Chủ nhân nơi này bắt người là thật, nói cho người bên ngoài cẩn thận một chút”.
Ngụy trang chủ bị cướp lời, cố nhịn không trợn trắng mắt, cười cười nhìn ông, cũng không đặt trong lòng, nhanh chóng quyết định với mọi người ngày mai sẽ xuất phát. Để phòng chuyện lỡ như, trước khi đi mọi người cẩn thận lùng sục khắp sơn trang, chắc chắn là không còn manh mối nữa mới rời đi.
Đường đi ra sơn trang là một đường hầm, sau khi đi ra là một ngọn núi lớn, xung quanh chỉ có một hai thôn nhỏ, hơn nữa cách rất xa, có thể nói là rất yên tĩnh. Nếu không phải có bản đồ thì không ai nghĩ ở đây có sơn trang này.
Mọi người đi đến gần trưa mới đi vào một thị trấn nhỏ, nghỉ ngơi một lát rồi chạy đến thành gần đó nhất.
Văn Nhân Hằng chuẩn bị một chiếc xe ngựa, nhìn nhìn tiểu thần y trong xe và bạn tốt Tần Nguyệt Miên.
Tiểu thần y rất ngốc, đã quen ngồi trên chiếc xe này của bọn họ, liền vác đống đồ đi theo đến. Tần Nguyệt Miên thì lại không muốn ở một mình, vì vậy bám theo tiểu thần y lên xe, lúc này phát hiện ánh mắt của bạn mình, vô tội nhìn hắn.
Văn Nhân Hằng hỏi: “Dạo này ngươi rảnh lắm sao?”.
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Tần Nguyệt Miên cong cong, cười nói: “Ừ, trong nhà không có chuyện gì, ta cũng nhàn rỗi không bằng đi xem chuyện vui”.
Văn Nhân Hằng hơi bất ngờ.
Hắn biết lúc đầu Tần Nguyệt Miên lo lắng chuyện của sư đệ là một cái bẫy, cũng sẽ gây hại cho hắn, nên mới muốn đi theo. Vì thế lúc ở trên đường hắn đã nói thật cho người này biết A Hiểu thực sự là sư đệ của hắn, cũng để cho bạn tốt yên tâm mà đi chơi, theo lý mà nói hiện giờ Tần Nguyệt Miên phải đi tìm đám hồ bằng cẩu hữu kia ăn chơi, ngắm hoa chơi chim mới đúng, sao lại vẫn muốn đi theo?
Diệp Hữu cũng nhìn thoáng qua Tần Nguyệt Miên, dời mắt tìm chỗ dựa vào, nhắm mắt lại.
Văn Nhân Hằng vứt bạn tốt nhìn y: “Mệt thì dựa vào người ta mà ngủ”.
Diệp Hữu nói: “Cũng không buồn ngủ lắm”.
Văn Nhân Hằng mặc kệ, kéo y về phía mình. Diệp Hữu nghe lời dựa vào, tìm một tư thế thoải mái, tiếp tục ngủ. Sắc mặt Văn Nhân Hằng lập tức dịu dàng hơn, như là gió mát trong tháng ba vậy.
“…”. Tần Nguyệt Miên thấy mắt hơi đau, như là nhìn thấy thứ gì kinh khủng vậy.
Mấy năm nay, hắn chưa từng thấy Văn Nhân Hằng đối xử với ai như vậy.
Hắn dám dùng đầu trên cổ để cược, chỉ cần là người quen thân Văn Nhân Hằng, nhìn thấy bọn họ như vậy phản ứng đầu tiên chính là khẳng định Văn Nhân Hằng đã coi trọng người ta, kỳ lạ là lấy tác phong làm việc của Văn Nhân Hằng, nhìn trúng người ta thì đã sớm bắt được rồi, nhưng theo như hắn quan sát trong thời gian qua, hai người kia thực sự không làm ra hành động rất thân mật nào, đúng là quái lạ mà.
Cho dù Hiểu công tử khó đối phó, thì Văn Nhân Hằng cũng không đến nỗi không dám ra tay chứ?
Rốt cục là vì cái gì? Cũng không thể xem người ta như đứa trẻ mà nuôi được a!
Tần Nguyệt Miên cảm giác như trong lòng có một con mèo nghịch ngợm đang gãi gãi không ngừng, rất muốn tìm người cùng phân tích, nhưng đám người Lý thiếu lại không ở đây, bên cạnh chỉ có một tên ngốc, nhìn là biết chẳng dùng được.
Hắn ai oán nhìn tiểu thần y, hỏi: “Mỗi ngày thần y đều đọc sách, không thấy chán sao?”.
Tiểu thần y nói: “Không đâu, ta quen rồi”.
Tần Nguyệt Miên hỏi: “Ngươi không ra ngoài chơi chút sao?”.
Tiểu thần y mờ mịt hỏi: “Chơi ở đâu chứ?”.
Tần Nguyệt Miên nhìn tiểu thần y như một tờ giấy trắng, có chút đồng tình lại có một chút suy nghĩ xấu xa, cười vỗ vỗ vai hắn, hiền lành nói: “Vậy thì, chờ chúng ta đến nơi, ca đưa ngươi…”.
Văn Nhân Hằng khẽ nói: “Kỷ”.
Lời Tần Nguyệt Miên muốn nói kẹt trong cổ họng, nhớ ra đồ ngốc này là đồ đệ bảo bối của Kỷ thần y, nếu thực sự bị hắn làm hư, chắc Kỷ thần y đến giết hắn mất. Trên giang hồ này có đắc tội ai cũng không thể đắc tội đại phu, vì thế hắn đành thu lại giọng điệu không đứng đắn, nói: “Ca đưa ngươi đến hiệu sách mua sách thuốc khác”.
Tiểu thần y hỏi: “Khác?”.
Tần Nguyệt Miên nói: “Đi dạo xem, có thể có quyển mà ngươi chưa xem”.
Tiểu thần y rất vui mừng: “Được nha!”.
Tần Nguyệt Miên sờ sờ mũi, mở rộng tầm mắt khác.
Từ thị trấn nhỏ đến thành lớn, mọi người chỉ đi chưa đến nửa ngày.
Sắc trời âm u, vừa vào thành chưa được bao lâu thì mưa liền rơi xuống, bọn họ vội vã tìm được một tửu lâu tránh mưa, tiện thể ăn bữa cơm, nhưng còn chưa bước vào, chỉ nghe thấy một người kêu lớn “Lão gia” rồi chạy từ đầu kia đến, lúc đến gần lảo đảo ngã sầm xuống vũng nước trên đường.
Vương gia chủ nhìn lại, ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy?”.
Từ sau tấm bản đồ thứ tư, đường có thể vẽ được càng ngày càng ít, bọn họ ở nơi chim không thèm ỉa cũng phải mất mấy ngày, mỗi lần đi ra đều có cảm giác như đã qua mấy đời vậy. Bởi vậy từ lúc đó, bọn họ liền có thói quen để vài thủ hạ đến những thành trấn lớn mà bọn họ có thể sẽ đến để chờ bọn họ, lỡ như trong nhà có việc gấp cần liên lạc thì cũng có thể xử lý kịp lúc.
Mà mỗi khi đến một thành lớn bọn họ đều dừng chân lại hai ba ngày, dùng để xử lý công việc trong bang phái.
Gia phó này là một trong những người được để lại của Vương gia.
Lúc đi tấm bản đồ thứ năm bọn họ ở trong núi lớn mấy ngày, rồi lại ở trang viên mấy ngày, đã có một khoảng thời gian không tiếp xúc với bên ngoài. Vương gia chủ đoán có thể là có việc, bảo hắn đừng nóng vội từ từ nói.
Gia đinh rơi nước mắt rào rào ngửa đầu lên, nức nở nói: “Lão gia tử, ngài ấy… ngài ấy đi rồi”.
Trước mắt Vương gia chủ tối sầm, lập tức quên mình vừa mới nói hắn đừng nóng vội, vội vã lại gần túm áo hắn: “Ngươi lặp lại lần nữa!”.
“Lão gia tử đi rồi”, gia đinh khóc ròng nói, “Bốn ngày trước vừa truyền tin đến, chính là bị đăng diệt độc kia hại a!”.
Lời này vừa ra, đoàn người mình chủ liền biến sắc.
“Bậy bạ!”. Vương gia chủ gào thét, “Lúc chúng ta đi rõ ràng độc trên người cha ta đã được giải rồi!”.
Gia đinh nói: “Là khoảng thời gian trước lại bị hạ độc tiếp, lúc đó Kỷ thần y đã rời đi, chờ đến khi chạy về đã không thể làm gì được nữa, Kỷ thần y nói độc lần này được hạ rất nhiều”.
Đầu Vương gia chủ “Ầm” một tiếng, người loạng choạng suýt nữa ngã quỵ.
Lần này hắn đi là để bắt lấy tên đầu sỏ đã hạ độc để báo thù cho cha, nhưng sự thật lại là, khi hắn bị người ta đùa giỡn xoay như chong chóng, cha hắn lại gặp độc thủ.
Rốt cuộc hắn đã làm gì?
Cứ như vậy tin tưởng nhóm mình, dễ dàng chạy đi cùng, để tên hạ độc kia chui qua khe hở, khiến hắn ngay cả gặp cha mình lần cuối cũng không được!
Vương gia chủ chỉ cảm thấy một ngụm máu xộc lên cổ họng.
Hắn cố ép nuốt về bụng, hai mắt đỏ bừng nhìn đám người đứng trước tửu lâu, phải cắn răng để giọng nói nghe bình thường, hỏi: “Không phải… Không phải nói tên hạ độc kia có ý đồ khác sao?”.
“Ngươi không hiểu sao?”.
Diệp Hữu không chờ người khác mở miệng liền lên tiếng hỏi trước, bước xuống đứng trước mặt Vương gia chủ.
Văn Nhân Hằng nhíu mày, đang muốn bảo thủ hạ đi lấy ô, thì thấy Ngụy Giang Việt đã cầm ô chạy ra ngoài, giơ ô che đầu sư đệ.
Văn Nhân Hằng: “…”.
Ngụy Giang Việt nhìn người bên cạnh, thấy lúc nãy hình như khóe mắt người này lóe lên tia sáng lạnh, nhưng chỉ chớp mắt đã biến mất, như chưa từng xuất hiện lần nào. Hắn chưa kịp nghĩ kỹ, thì Vương gia chủ đã hỏi: “Hiểu cái gì?”.
Diệp Hữu nói: “Hiểu quân đen vốn không phải là người hạ độc”.
Vương gia chủ suýt nữa muốn bùng nổ giết y, kìm lửa giận hỏi: “Ngươi có ý gì? Lúc trước chính là các ngươi nói đây là quân đen đặt bẫy?”.
Diệp Hữu nói: “Đúng, là quân đen đặt bẫy, nhưng chúng ta chỉ nói có thể là hắn hạ độc, chứ không hoàn toàn chắc chắn”.
Vương gia chủ thở dồn dập, cánh tay đang thả xuống của Ngụy Giang Việt căng lên, sợ người này sẽ giết Hiểu công tử. Hắn lại nhìn người bên cạnh, thấy y vẫn lạnh lùng bình tĩnh như cũ, con ngươi nhạt màu như ngâm trong trận mưa này vậy, mang theo ý lạnh nhè nhẹ.
Hắn bỗng nhiên có một ảo giác vớ vẩn.
Như là vị công tử yếu ớt đẩy là ngã này mới là người đứng trên cao, mà Vương gia chủ đã làm đương gia nhiều năm lại thấp hơn người ta nửa cái đầu, dù hiện giờ giận tím mặt, nhưng khí thế lại không vượt qua được.
“Còn không hiểu sao? Quân đen đặt bẫy, quân trắng hạ độc”, Diệp Hữu dưới ánh mắt ăn thịt người của Vương gia chủ, nói, “Bẫy của quân đen là bí tịch, chờ bí tịch bị người lấy đi, hắn đã nghĩ cách để quân trắng biết sự tồn tại của bí tịch, quân trắng muốn có được “Truy Thành Tán”, vì thế sai người hạ độc, quang minh chính đại đi đến thành Tô Châu, đợi cơ hội ăn cắp bí tịch”.
Vương gia chủ tức giận nói: “Không phải bí tịch có huyền cơ khác sao? Vậy sao hắn còn hạ độc cho cha ta làm gì!”.
“Chúng ta đi hơn hai tháng, có nhiều cơ hội như vậy, nếu người hạ độc kia thật sự có thù oán với cha ngươi, sao phải chờ đến gần đây mới hạ độc?”. Diệp Hữu nhìn hắn, “Để ta nói cho ngươi biết, bởi vì tuy bản đồ lộn xộn, nhưng luôn có phương hướng đại khái, quân trắng không biết cuối cùng sẽ đến đâu, nhưng chuyện này khiến hắn cảm thấy lo lắng, hắn lo lắng thì phải kéo dài một chút, cho nên liền làm ra một chuyện để làm xáo trộn, dùng chuyện này dẫn dắt sự chú ý của mọi người, cha ngươi liền thành quỷ dưới đao kia. Mệnh lệnh này là lúc chúng ta đến một thành rồi truyền đến Tô Châu, sát thủ lại tìm được cơ hội, thành công”.
Hai mắt Vương gia chủ đỏ ngầu nói: “Chứng cứ đâu? Gì mà quân trắng quân đen, có chứng cứ không?”.
“Trực giác”, Diệp Hữu nói, “Nếu ta đoán không lầm, thì khi chúng ta được dẫn đến sơn trang, nước cờ thứ hai của quân đen đã hạ, nếu ngươi không tin, thì có thể chờ…”.
Câu “chờ nghe tin” của y vẫn chưa nói xong, liền thấy một hiệp khách đội mưa chạy đến, nói: “Minh chủ, cuối cùng cũng gặp mọi người, mấy ngày trước có người bị “Vô Sắc Huyết” và “Độc Lang” đánh bị thương!”.
Minh chủ biến sắc: “Cái gì?”.
Cát bang chủ cũng kêu lên: “Chắc chắn là không nhìn lầm chứ? Hai tên kia đã bị nhốt vào Bồ Đề lao rồi mà!”.
“Đúng là bọn họ không sai”, Hiệp khách kia nói, “Bọn chúng đánh người xong còn nói bây giờ Bồ Đề lao đã là thiên hạ của bọn chúng, không nhốt được chúng nữa rồi, chúng muốn làm gì thì làm, người của Võ Đang và Thiếu Lâm đã qua đó, minh chủ mọi người cũng mau đến xem đi, Bồ Đề lao nhốt không ít người, nếu thực sự xảy ra chuyện gì thì sao đây?”.
Minh chủ, Cát bang chủ, Vương gia chủ cùng những người xung quanh lập tức yên lặng, cứng đờ đứng đó.
Trong trời đất như chỉ còn tiếng mưa rơi tí tách, u ám lan ra, im hơi lặng tiếng bao phủ bọn họ.
Khắp nơi tĩnh lặng, giọng nói lạnh lùng của Diệp Hữu vang lên: “Nhìn đi, đây là nước cờ tiếp theo của quân đen, nghĩ cách gây chuyện để mọi người đến Bồ Đề lao. Địa điểm là Bồ Đề lao, lo lắng lúc trước của ta quả nhiên không phải là thừa”.
Không ai mở miệng, nhưng bọn họ đều cảm thấy cái lạnh của mưa thu.
Diệp Hữu nhìn người dại ra trước mắt, khẽ nói: “Gia chủ, xin nén bi thương”.
Vương gia chủ tỉnh táo lại, cố kiềm nén đau thương, khàn khàn nói: “Ta không hiểu, nếu quân đen biết rõ bộ mặt thật của quân trắng, vậy vì sao không nói thẳng ra, sao phải đi đường vòng như vậy?”.
Diệp Hữu rũ mắt xuống, suy đoán nói: “Có thể là hắn không biết phải làm thế nào, chỉ đành gửi gắm hy vọng lên người trên giang hồ, cũng có thể là hắn không có chứng cứ, dù có nói cũng không ai tin hắn, ngược lại còn chĩa đao kiếm về phía hắn”.
Vương gia chủ im lặng.
Diệp Hữu nói: “Chuyện đăng diệt độc tái xuất giang hồ dù sao cũng không phải là chuyện nhỏ, nếu cuối cùng là quân trắng thắng, với địa vị đức cao vọng trọng của hắn chắc chắn sẽ lấy một kẻ chết thay ra để an ủi ngươi, để ngươi tin tất cả việc này đều do kẻ chết thay làm”.
Mặt Vương gia chủ căng cứng: “Tra! Việc này chưa xong đâu!”.
Hắn nói xong liền không nhìn mọi người, càng không để ý đến mưa bay đầy trời, mang gia đinh đi mất.
Vương lão gia tử bị hại bỏ mình, hắn chắc chắn phải chạy về nhà, nhưng khi xử lý xong tang sự, chắc sẽ lại quay lại.
Cát bang chủ há há miệng, cuối cùng vẫn không thể nói muốn về Tô Châu với hắn, chỉ bảo con trai theo Vương gia chủ về. Thư viện Định Thiên của bọn họ và Vương gia luôn có mối quan hệ tốt đẹp, Vương lão qua đời, bọn họ chắc chắn phải đi, nhưng ông không đi được.
Dù thế nào, thì việc này phải cho Vương lão một kết quả.
Diệp Hữu nhìn theo Vương gia chủ đi xa, rồi mới quay người về tửu lâu, nhưng vừa bước lên bậc thang đầu tiên, y liền loạng choạng. Ngụy Giang Việt biến sắc, vội muốn đỡ y, nhưng bên cạnh có người nhanh hơn hắn.
Văn Nhân Hằng ôm hờ sư đệ, dạy bảo: “Sức khỏe không tốt thì đừng cậy mạnh”.
Diệp Hữu cười khổ, khẽ nói: “Chỉ là ta nhất thời sốt ruột thôi”.
“Ta biết ngươi muốn mau chóng điều tra ra”, Văn Nhân Hằng thở dài, “Còn có ta nữa mà, ngươi tập trung dưỡng thương đi”.
Diệp Hữu rũ mắt xuống, “Ừm” một tiếng.
Văn Nhân Hằng đỡ sư đệ bước lên tửu lâu, muốn một phòng riêng, rồi đi theo tiểu nhị lên lầu hai, đi được hai ba bước, hai người cùng quay đầu lại, nhìn về phía Ngụy Giang Việt vẫn luôn đi theo bọn họ.
Trong lòng Ngụy Giang Việt đầy tâm sự, trong đầu đều là dáng vẻ lúc nãy của Hiểu công tử.
Người này thông minh hơn người, có thể nhanh chóng nhìn rõ thế cục, nhìn thấu dụng ý mỗi bước cờ của hai bên. Y còn lạnh lùng bình tĩnh, trên người có khí chất của người đứng trên cao, khiến người ta không tự chủ được chú ý đến y, lòng đầy tin phục.
Nhưng người như vậy lại mất đi võ công, mà lúc đó y vốn có thể chạy thoát được, đều là do Ngụy Giang Nhu.
Ngụy Giang Việt không dám tưởng tượng nếu khinh công quỷ mị của hắn không còn, thì vẫn sống tiêu sái tùy ý như vậy được sao, nhìn y rời đi, liền theo bản năng mà đi theo, tới lúc này mới hồi thần lại.
Hắn nhìn hai người trước mặt.
Văn Nhân Hằng và Diệp Hữu cũng nhìn hắn.
Ngay sau đó, Ngụy Giang Việt ra vẻ như “Ta cũng chỉ đúng lúc theo sau các ngươi, ta cũng chuẩn bị ăn cơm”, khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo lướt qua bọn họ, đi lên.
Văn Nhân Hằng cũng không vạch trần hắn, mang sư đệ đi đến phòng riêng, thấy sư đệ không có việc gì đi đến chỗ ngồi, liền rõ lúc nãy loạng choạng trước cửa là giả vờ, thấy yên tâm nhưng vẫn không nhịn được nói: “Lúc nãy ngươi bộc lộ quá nhiều”.
Diệp Hữu nói: “Ta biết, sau đó không phải đã vớt vát lại sao”.
Văn Nhân Hằng còn muốn dạy bảo y một câu, nhưng nhịn xuống, cuối cùng cũng không thể nói ra miệng.
Bởi vì hắn cảm thấy lúc này mới là bình thường, chuyện bị phế võ công kia đã kích nhuệ khí của sư đệ ra, nếu sư đệ thờ ơ mới là có vấn đề.
Lúc này Tần Nguyệt Miên và tiểu thần y cũng trước sau vào cửa, mấy người gọi đồ ăn, trò chuyện.
Tần Nguyệt Miên nói: “Ta thấy việc này đúng là đáng sợ, một đen một trắng giao đấu, chúng ta đều bị đặt trên bàn cờ, nếu chỉ là xem diễn thì sao cũng được, chỉ sợ là tương lai sẽ kéo chúng ta xuống nước, A Hiểu sư đệ thấy sao?”.
Diệp Hữu nói: “Ai biết, nhưng ta đã bị kéo một lần rồi”.
Tần Nguyệt Miên giật mình nhận ra mình đã nhắc đến chuyện không nên nhắc, vội ho một tiếng: “Ai, sao đồ ăn chưa đưa lên chứ, đói quá”.
Diệp Hữu cười nói: “Không sao, ta không để ở trong lòng”.
Tần Nguyệt Miên cười khan, không tùy tiện mở miệng nữa.
Văn Nhân Hằng nghe thấy vậy thì nhìn sư đệ, nghĩ đến từ khi qua bốn tấm bản đồ, sư đệ vẫn luôn ở dưới mí mắt hắn, vài vị trưởng lão Ma Giáo cũng đều đi theo ở phía sau, cho nên chuyện Bồ Đề lao phải là do người khác làm.
Đây là trước khi sư đệ mất trí nhớ đã sắp xếp xong, hay là có người khác đang giúp sư đệ đi ván cờ này?
Nhưng là ai? Tạ Quân Minh của Vô Vọng cung?
Hắn bỗng thấy khó chịu, tìm người giúp lại không tìm sư huynh là hắn, mà lại đi tìm nam nhân khác, sư đệ cảm thấy sư huynh như hắn không đáng tin vậy sao?
Diệp Hữu không biết sao lại thấy lạnh vù vù, nhìn nhìn sư huynh, không hiểu lý do.
Tần Nguyệt Miên cũng thấy hơi lạnh, nhìn Văn Nhân Hằng, cho rằng là đề tài không hợp lúc của mình gây nên, cảm thấy vô cùng xui xẻo, cúi đầu làm như không tồn tại, nghiên cứu chén trà trong tay, quyết định cơm nước xong liền mang đồ ngốc kia đến hiệu sách, cho dù là trời có rớt xuống dao nhỏ đi nữa.
Trong lúc mấy người ăn cơm, thủ hạ đã tìm được quán trọ, hơn nữa còn chuẩn bị đầy đủ xong xuôi.
Diệp Hữu đi theo sư huynh đến quán trọ, đi được vài bước liền nói: “Sư huynh, ta muốn đi một mình”.
Văn Nhân Hằng liếc nhìn y: “Đi đâu?”.
Diệp Hữu nói: “Đi dạo cho vui thôi”.
Văn Nhân Hằng không hỏi y có phải là muốn gặp mấy vị trưởng lão Ma Giáo không, hay là chỉ đơn giản là muốn hít thở không khí, do dự một lúc rồi đồng ý: “Vậy ngươi về sớm một chút”.
Diệp Hữu nói: “Ta biết rồi”.
Y nói xong liền lấy ô trong tay sư huynh để che, bước trên đường chính đi về phía trước. Đao ba nam như thường lệ đi theo y, nhưng nghe theo lời dặn của môn chủ không dám đến quá gần, chỉ âm thầm bảo vệ.
Mấy vị trưởng lão Ma Giáo luôn chú ý đến hành động của giáo chủ, vừa thấy y liền kích động muốn sáp đến, lại thấy giáo chủ nhà bọn họ khẽ nâng tay, vì thế hiểu là không đến tìm bọn họ, có chút nghi hoặc: “Giáo chủ muốn làm gì?”.
“Không biết, y không tìm chúng ta thì còn có thể tìm ai chứ?”.
“Chẳng lẽ là võ công biến mất hoàn toàn nên tâm trạng không tốt?”.
“Có thể sao, là giáo chủ bảo chúng ta ra tay, y có thể tâm trạng không tốt thật sao… Khoan đã, sao y lại vào tiểu quan quán?”.
Miêu Uông nghiêm túc nói: “Quả nhiên là tâm trạng không tốt, muốn mua say phỏng?”.
Mọi người: “…”.
Tĩnh lặng qua đi, có người bỗng thốt lên: “Khoan đã, sao lại là tiểu quan quán? Y thích nam nhân?”.
Mọi người: “…”.
Có tâm trạng giống như bọn họ còn có đao ba nam, hắn cũng cảm thấy Hiểu thiếu gia muốn mua say, còn có khả năng muốn mua xuân nữa, hắn lau mồ hôi lạnh, vội chạy đi báo cho môn chủ nhà bọn họ, để tránh không kịp.