Đọc truyện Giáo Chủ Lạc Đường Ký – Chương 21
Ven đường chẳng có phong cảnh đẹp gì để nhìn, nên Diệp Hữu vào rừng cây bên cạnh.
Nơi này cây cao lá dày, gió mát thổi qua, không ít người đang hóng mát ở đó. Y bình tĩnh dưới những tầm mắt xung quanh, chậm rãi đi về phía trước.
Người của Song Cực môn sợ y bị tên không có mắt nào ức hiếp, liền chuẩn bị đi theo phía sau. Bọn họ đã biết môn chủ tìm y mười, nhìn cái vẻ bảo bối kia của môn chủ, sư đệ này cũng rất quan trọng, huống hồ giờ y đang bị thương, bọn họ đâu thể bỏ y một mình được — vì thế khi bị ngăn lại, bọn họ liền trừng mắt.
“…”. Đao ba nam lãnh khốc trấn áp bọn họ, một mình đi theo.
Những hiệp khách cùng uống rượu với Diệp Hữu đều ở trong đám người, từ sau chuyện ở Phùng Xuân lâu, vài người từng trải liền không dám xen lẫn vào nữa, luôn cảm thấy người này sâu không lường được. Hiệp khách cầm nguyệt nha sạn và hai người tính cách thẳng thắn thì lại không băn khoăn nhiều như vậy, cười đi đến: “Hiểu công tử”.
“Trùng hợp quá, ta cũng vừa muốn xem có thể gặp mấy vị đại hiệp hay không,” Diệp Hữu mở to mắt nói dối, không hề có gánh nặng nào chụp nồi cho sư huynh y, “Sau lần từ biệt ở thành Tô Châu, ta liền muốn gặp lại các vị, lúc ấy ta đã đồng ý là khi có tin tức gì sẽ nói cho các vị biết, nhưng không ngờ sư huynh ngay cả ta cũng giấu, ta thực sự là…”.
Mấy người vội nói: “Chuyện rất quan trọng, Văn Nhân môn chủ cũng là có tính toán của riêng mình, hơn nữa không phải chúng ta cũng biết rồi sao?”.
Diệp Hữu than thở gật đầu, mắt liếc qua, phát hiện bốn người đến gần y lúc trước cũng đang quanh quẩn cách đó không xa, liền híp mắt, trong lòng có vài phần sung sướng.
Lúc trước y đã nghĩ, nếu bốn người này từ đó mà biến mất không đi theo y nữa, vậy rất có thể là bọn họ đã nhận lầm người, nhưng nếu lén lút đi cùng, thì chỉ sợ là có nguyên nhân gì đó khiến bọn họ không dám nhận y.
Vừa nãy y thức thời ném sư huynh mình xuống, cũng là muốn xem có thể gặp bọn họ hay không, kết quả thu hoạch cũng không tệ.
Vài vị trưởng lão vất vả lắm mới thấy y tách riêng, vội vàng đi đến.
Nhưng dù trước đó bọn họ đã nghĩ tốt rồi, thì một khi thực sự đối mặt với giáo chủ, lập tức thấy kinh hãi, sợ giáo chủ nhà bọn họ mà không vui liền vo bọn họ thành cầu mà ném.
Nên bọn họ tạm thời đứng đó không nhúc nhích.
Bách Lý trưởng lão chần chờ hỏi: “Bên kia có người, chúng ta nên đi đến… hay là không đến đây?”.
“Cái này… Đi đến đi, chúng ta có thể chờ ở bên, chờ người đi rồi thì bàn lại, nếu không thực sự phải mở to mắt nhìn y tìm đường chết sao?”.
“Y nhìn chúng ta, híp mắt rồi”.
“… Y bọc thành như vậy mà người còn có thể thấy y híp mắt sao?”.
“Điều này không quan trọng… Khoan đã, y đi đến đây!”.
Diệp Hữu không chờ bọn họ do dự, nói mấy câu đuổi mấy người giang hồ đó đi, rồi chậm rãi đi đến trước mặt bọn họ. Mấy vị trưởng lão lập tức căng thẳng, không đối mặt với y, yên lặng nhìn chằm chằm cây cỏ xanh bên cạnh gốc cây đại thụ.
Diệp Hữu cười nói: “Lại gặp rồi”.
Bách Lý trưởng lão cười cứng đờ, không dám nhận y: “Ừm, sao hôm nay công tử cũng rảnh rỗi đi dạo vậy ha ha ha ha…”.
“Nhân lúc tạm nghỉ nên đến hít thở không khí, cũng tốt cho vết thương của ta,” Diệp Hữu chủ động nhắc đến tình huống của mình, “Lúc trước ta gặp chuyện ngoài ý muốn, sau khi tỉnh lại không nhớ gì cả, đi dạo xung quanh xem có thể nhớ đến cái gì không”.
Vài vị trưởng lão vừa nghe liền biết y đang nói cho bọn họ cái cớ mà y dùng để ở bên cạnh Văn Nhân Hằng, miễn cho bọn họ không cẩn thận làm hỏng chuyện hoặc làm lộ ra, nhưng sao bỗng nhiên lại nói đến chuyện này vậy, chẳng lẽ nhìn thấy bọn họ không làm theo lời dặn, nên muốn gõ một phen sao?
Đúng rồi, y rõ ràng là không có ý muốn nhận bọn họ a!
Vài vị trưởng lão đau xót nói: “A!”.
Diệp Hữu “ừ” một tiếng, chờ câu tiếp theo của bọn họ.
Vài vị trưởng lão nói: “Vậy… Vậy không quấy rầy công tử nữa”.
Diệp Hữu: “…”.
Cuối cùng vài vị trưởng lão thâm tình nhìn y một cái, liền quay đầu rời đi. Diệp Hữu cảm thấy rất quỷ dị, lập tức gọi bọn họ lại, thấy bọn họ cùng chờ mong nhìn mình, đang chuẩn bị hỏi rõ luôn mình là ai, lại liếc thấy Ngụy Giang Việt đi đến đây.
Lời muốn nói dạo trong miệng một vòng rồi nuốt về, mỉm cười xoay người: “Ngụy công tử”.
Ngụy Giang Việt nhìn mấy người bên cạnh, hỏi: “Bạn bè sao?”.
Diệp Hữu nói: “Trước đây đã gặp một lần, không ngờ lại gặp lại”.
Vài vị trưởng lão chỉ không đáng tin trước mặt giáo chủ thôi, còn những chuyện khác thì rất đáng tin, lập tức đổi sang vẻ sợ hãi khi nhìn thấy hậu duệ quý tộc, vừa muốn lôi kéo làm quen hỏi chút tin tức, lại không có gan nói ra khỏi miệng.
Ngụy Giang Việt đã thấy nhiều người như vậy rồi, vốn đã không có hứng thú với bọn họ, lúc này lại càng lười ứng phó hơn, nói thẳng: “Ta muốn nói vài lời với Hiểu công tử”.
Vài vị trưởng lão rất thức thời, nhanh chóng nhường nơi này lại cho bọn họ, cho đến khi chạy đến nơi không người mới đấm ngực dậm chân, vô cùng đau đớn, vạn phần hối hận không đè lại giáo chủ để y đừng tìm đường chết.
Mai trưởng lão suy nghĩ nói: “Các ngươi nói… Liệu có phải y nói thật hay không?”.
“Cái gì thật cơ?”.
“Chính là chuyện bị thương không nhớ gì cả ấy”.
“Có thể sao? Y lợi hại như vậy, ai mà làm y bị thương được chứ, trừ khi là y cố ý…”.
Lời đang nói liền im bặt, trong đầu mọi người đều hiện lên mệnh lệnh thứ nhất trong túi gấm, bỗng nhận ra rằng nếu giáo chủ không mất trí nhớ, thì chỉ cần gặp mặt rồi trực tiếp ra lệnh cho bọn họ canh giữ ở nơi gần đó là được, đâu cần phải cố ý dặn là đừng nhận y?
Gió thổi tiếng ồn ào ở xa xa, “vù vù” thổi qua bãi đất trống ở giữa, mấy người hai mặt nhìn nhau, một lúc lâu sau, Bách Lý trưởng lão mới nghẹn họng nhìn trân trân nói: “Không… Không phải chứ?”.
Miêu Uông nghiêm túc hỏi: “Liệu có phải là không chữa hết bệnh được không? Đầu tiên là mất trí nhớ, rồi lại…”.
Mấy người đều sợ đến mức run run, đồng thanh nói: “Câm miệng!”.
Mà giờ phút này Diệp Hữu và Ngụy Giang Việt đã đến một nơi càng yên lặng hơn.
Ngụy Giang Việt nhìn y: “Lần trước ở Phùng Xuân lâu có một người bạn đùa hơi quá, ta không ngăn lại được, mãi vẫn chưa có cơ hội nói với ngươi”.
Diệp Hữu cười nói: “Không sao đâu”.
Ngụy Giang Việt chỉ muốn bắt đầu câu chuyện thôi, chứ không phải thực sự muốn giải thích, tất nhiên hắn cũng biết người này sẽ không tin là thật, bởi vậy nói xong liền dừng, rất nhanh đã chuyển sang hướng khác: “Nghe nói Hiểu công tử bị thương nên không nhớ rõ chuyện trước đây?”.
Diệp Hữu nói: “Ừm”.
Ngụy Giang Việt hỏi: “Không nhớ gì cả?”.
Diệp Hữu nói: “Cũng không hẳn, thỉnh thoảng sẽ có ấn tượng với một vài người hoặc chuyện nào đó”.
Ngụy Giang Việt gật đầu.
Đao ba nam từ phía xa nhìn lại, tuy biết rằng Hiểu thiếu gia sẽ không chịu thiệt, nhưng nghĩ lại Ngụy Giang Việt tám phần là vì muội muội của hắn, do dự một lúc vẫn quyết định đi qua, cuối cùng đứng ở một nơi cách không xa không gần. Nhưng khiến người ta bất ngờ là, Ngụy nhị công tử chỉ đơn giản là đến nói chuyện phiếm với Hiểu thiếu gia mà thôi, không nhắc đến Ngụy cô nương gì cả, thậm chí khi mọi người lục tục muốn đi, hắn cũng không nghe thấy người này nhắc đến một chữ.
Đúng thật là Ngụy Giang Việt không phải vì muội muội hắn mà đến, hắn chỉ là tò mò về vị sư đệ này thôi.
Trong số tuổi trẻ đồng lứa hiện nay trên giang hồ, Văn Nhân Hằng không thể nghi ngờ gì là người nổi bật nhất.
Người này chỉ mất vài năm để đưa Song Cực Môn vào mười môn phái đứng đầu bạch đạo, thậm chí cùng ngồi cùng ăn với một vài vị tiền bối, khiến có hắn đôi lúc cũng rất phục.
Bởi vì chuyện của Dụ lão, nên từ khi Văn Nhân Hằng bước chân vào giang hồ đã có quan hệ tốt với Phong Hiền trang bọn họ, tiếp xúc cũng nhiều hơn, muội muội nhà hắn thích Văn Nhân Hằng, hắn vui như mở cờ, đã từng hỏi Văn Nhân Hằng hình mẫu thê tử tương lai thế nào, hắn nhớ rõ Văn Nhân Hằng nói là muốn tìm một người thích thật lòng.
Văn Nhân Hằng sẽ thích người như thế nào?
Mấy năm nay, hắn chưa từng thấy Văn Nhân Hằng đối xử khác biệt với bất cứ ai, cho đến khi vị sư đệ này xuất hiện, cho nên hắn bắt đầu quan sát, bắt đầu hoài nghi, cảm thấy dù nhìn thế nào thì đây cũng là một thanh niên nhu thuận, sau đó qua việc đổ rượu, hắn mới nhận ra rằng người này không đơn giản.
Tò mò, hắn liền đặc biệt chú ý đến, vì thế mà đến đây hàn huyên trò chuyện.
Nhưng rốt cuộc hắn cũng không quên muội muội nhà mình, trước khi đi ra rừng cây cuối cùng cũng nói một câu: “Xá muội bướng bỉnh, nhưng lòng không xấu, nếu một đường này có chỗ nào đắc tội, mong Hiểu công tử bỏ qua cho”.
Diệp Hữu cười nói: “Tất nhiên”.
Y bước lên quan đạo, giương mắt đối diện với ánh mắt của sư huynh nhà mình.
Văn Nhân Hằng đang chờ y, thấy thế tiến lên đón. Ngụy cô nương còn chưa đi, theo sát đằng sau hắn, tò mò đánh giá người trước mặt, đôi mắt xinh đẹp sáng rỡ, tràn đầy sức sống.
Diệp Hữu cũng đang đánh giá nàng, thầm nghĩ vị tiểu thư ngàn kiều vạn sủng này cũng cảnh đẹp ý vui đấy, lại cười nói: “Ngụy cô nương”.
Ngụy cô nương nói: “Nghe Hằng ca nói ngươi là sư đệ của huynh ấy?”.
Diệp Hữu gật đầu: “Ngụy cô nương gọi tại hạ là A Hiểu là được”.
“Ngươi là sư đệ của Hằng ca, cũng đừng gọi ta là Ngụy cô nương,” Thiếu nữ cười rộ lên càng đẹp hơn, “Gọi Tiểu Nhu là được rồi”.
Diệp Hữu trêu đùa: “Vậy tại hạ gọi là Tiểu Nhu cô nương, miễn cho sư huynh của ta không vui”.
Ngụy cô nương nghe ra ý trong lời y nói, mặt đỏ bừng lên.
Văn Nhân Hằng nhìn người nào đó, dịu dàng nhưng không cho phép từ chối kéo tay y: “Đi thôi, nên xuất phát rồi”.
Diệp Hữu tránh nhưng không được, trong chớp mắt không quản được miệng mình: “Hằng ca, đi chậm một chút, ta không theo kịp”.
Văn Nhân Hằng: “…”.
Văn Nhân Hằng cười như không cười nhìn y, cuối cùng không nói gì, nhét người vào trong xe, bảo thủ hạ xuất phát.
Lúc này bọn họ đã cách đáy vực không xa, nhưng cẩn thận là đầu, minh chủ bảo mọi người nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau mới chạy tiếp, trước giữa trưa đã đến sơn động.
Cát thiếu bang chủ nói: “Chính là chỗ này”.