Đọc truyện Giáo Chủ Hắn Là Mỹ Nhân – Chương 2
Không lâu sau, giáo chủ liền bắt được cơ hội tốt để kết bạn với thiếu lâu chủ.
Thiếu lâu chủ chuẩn bị đi tham gia đại hội võ lâm quần hùng ở Quần Hùng trấn hơi xa.
Lâu chủ vì để cho y rèn luyện một phen, liền để y lên đường một mình, còn nói với thiếu lâu chủ: Nếu như con chết ở nửa đường vậy ta coi như không có đứa con này, vừa hay có thể tái giá cưới vợ sau đó sinh con.
Thiếu lâu chủ không có cái gọi là cười, *vân đạm phong khinh từ trong ngực cha hắn lấy ra mấy tấm ngân phiếu, lên đường.
*vân đạm phong khinh – chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi.
Nói tới nói lui, rốt cuộc là tại sao giáo chủ lại muốn kết bạn với thiếu lâu chủ? Bởi vì giáo chủ muốn thôi, hai người hiện tại cũng đã đến tuổi thích hợp có thể nói chuyện cưới gả, như vậy thì tìm hiểu trước là vừa rồi.
Không nên hỏi lô – gích ở đâu, ý nghĩ của giáo chủ chưa bao giờ cần có lô – gích.
Vì vậy giáo chủ nghĩ ngợi một chút, nghĩ ra ý kiến hay, để thiếu lâu chủ anh hùng cứu mỹ nhân.
Thị nữ có tâm cho hắn quá trình gài bẫy: Mỗ thiếu lâu chủ ngủ qua đêm trong một cái miếu xung quanh lọt gió rách nát, giáo chủ mặc y phục không chỉnh tề vọt vào đồng thời giả bộ không cẩn thận lao tới trong ngực của y, thê thê thảm thảm kêu một câu: Anh hùng cứu ta. Sau đó, cửa miếu đổ nát bị một cước đá văng, thuộc hạ của giáo chủ giả dạng thành hái hoa tặc ABCDE phách lối xông tới kêu thiếu lâu chủ thả người. Thiếu lâu chủ hừ lạnh một tiếng, một chưởng quăng bọn họ ra ngoài miếu. Rồi sau đó, cô nam quả nam ở chung một phòng. Mua ha ha ha…
Giáo chủ ở bên cạnh vỗ tay bốp bốp bốp.
Không thể không nói, não của chủ tớ hai người đều tầm thường như nhau mà.
***
Thế nhưng giáo chủ không nghĩ tới, không ngờ thiếu lâu chủ lại chú trọng chất lượng sinh hoạt như thế, chưa bao giờ để bản thân chịu khổ ở lại nơi hoang giao dã ngoại, thà rằng đi chậm thêm mấy ngày cũng nhất định phải tìm được khách điếm, ở phòng thượng hạng.
Giáo chủ thở dài trong lòng nói: Không hổ là người trong lòng ta mà, biết cách sinh hoạt như thế.
Kỳ thực chân tướng là thiếu lâu chủ xuất phát cực kỳ sớm, căn bản không cần bởi vì lộ trình mà ăn gió nằm sương. A, đương nhiên, một nguyên nhân khác là thiếu lâu chủ có tiền.
Tuy rằng hiện thực cùng dự đoán có chút không giống, giáo chủ vẫn quyết định ra tay, à không, quyết định bị anh hùng cứu mỹ nhân.
Đó là một đêm mây to gió lớn, giáo chủ “cạch” một tiếng phá cửa sổ phòng thiếu lâu chủ, lộc cộc lộc cộc thuận thế lăn tới bên giường.
Thiếu lâu chủ ngồi dậy từ trên giường, cúi đầu nhìn hắn.
Giáo chủ khóc ròng nói: Thiếu hiệp cứu mạng, ta trúng xuân dược, thật vất vả trốn thoát, cùng đường mới nhảy cửa sổ của huynh.
Lúc này quần áo giáo chủ rối loạn, vai đẹp nửa lộ, tóc dài đen sẫm tán ra, càng làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết mịn màng, đôi mắt hơi đỏ lên, nước mắt tràn đầy trên lông mi, vô cùng điềm đạm đáng yêu.
Thiếu lâu chủ xuống giường, dùng chăn bọc cả người hắn, dịu dàng nói: Huynh đài chớ sợ, tên hái hoa tặc kia giờ ở đâu?
Giáo chủ rụt vào trong chăn run lẩy bẩy, nói: Không biết, ta chỉ lo chạy trốn.
Thiếu lâu chủ nói: Ai, ta vốn định bắt được kẻ hái hoa tặc kia, sau đó chém hắn một nhát để giải hận cho huynh đài đây.
Giáo chủ: …
Ơ?! Thiếu lâu chủ, sao ngươi so với giáo chủ ma giáo là ta còn ác độc hơn vậy?!
Thiếu lâu chủ đột nhiên nở nụ cười tươi sáng, nói: Ta đùa thôi, bây giờ huynh đài có cảm thấy dễ chịu hơn chút nào chưa?
Giáo chủ khàn giọng nói: Ta cảm thấy cả người cực kỳ nóng, giống như, giống như là xuân dược phát tác…
Nói xong xấu hổ cúi đầu, lộ ra một đoạn cổ trắng như tuyết mê người.
Thiếu lâu chủ lại đột nhiên đứng dậy, từ trong hành lý tìm ra một cái bình sứ, đổ ra một viên thuốc màu trắng đưa cho giáo chủ, nói: Đây là Bình Tâm đan gia truyền của nhà ta, có thể giải xuân dược trong thiên hạ, thứ cần thiết khi hành tẩu giang hồ, huynh đài mau mau ăn vào đi.
Giáo chủ: …