Giáo Chủ Của Ta Sao Có Thể Đáng Yêu Như Thế

Chương 22: Lão ông


Đọc truyện Giáo Chủ Của Ta Sao Có Thể Đáng Yêu Như Thế – Chương 22: Lão ông

Đáng tiếc tuy rằng Hạ Thiển Ly vì một lần ăn ngủ mà bán nhan sắc của mình, nhưng hai người còn phải vượt qua một cửa ải không phải nặng bình thường.

Vừa mới đi qua đình viện, khi bước qua cánh cửa căn nhà là lúc, Tần Hoài Phong lại nghe thấy giọng nói già nua đầy giận giữ kia.

“Xú nha đầu, rốt cuộc ngươi giấu rượu của lão phu ở chỗ nào?”

Đồng thời một lão nhân tóc bạc đi tìm rượu vẫn chưa thấy đâu bước ra. Tiếng bước chân bịch bịch của lão nhân khi nhìn thấy hai người liền biến mất.

“Tiểu Mai, sao lại cho người lạ vào nhà?”

Tiểu Mai hơi mím đôi môi phấn, dường như cũng cảm thấy xấu hổ vì hành động tùy tiện của mình.

“Hai vị công tử không có chỗ ngủ. Con thuận tiện làm việc thiện tích đức. Gia gia, đêm nay chúng ta giữ hai vị công tử ở lại qua đêm đi.

“Không được.”

Lão nhân không chần chừ nói một tiếng ‘Không được!’ khiến Tần Hoài Phong cùng Hạ Thiển Ly lập tức nhíu mày. Một người là lo lắng việc tá túc bị ngâm nước nóng, một người là bất mãn vì bị hét thẳng vào mặt.

“Gia gia.”

Tiểu Mai hạ giọng cầu xin.

Lão nhân hừ một tiếng, xoay mặt sang một bên:

“Ta muốn uống rượu thì không được, con muốn giữ người là được, làm sao có thể?”

Tần Hoài Phong chán nản. Thật không ngờ lại là lý do này.

Tiểu Mai cũng chán nản, những vẫn không khuất phục mà giải thích:

“Gia gia, ngài tuổi tác đã cao, còn ôm bầu rượu cả ngày. Tiểu Mai là lo lắng cho thân thể của gia gia.”

“Nếu thật sự lo lắng cho lão phu, sẽ không cướp đi vật lão phu yêu thích nhất, khiến lão phu không có rượu xuống bụng, khát ngứa khó chịu. Tóm lại ta không được uống rượu, con cũng đừng nghĩ đến chuyện giữ khách.”

Nhìn thấy gia gia nhà mình cứng đầu như vậy, Tiểu Mai thầm lo lắng, ngẩng đầu trộm nhìn lướt qua Hạ Thiển Ly, chỉ thấy gương mặt trắng nõn như ngọc kia cứng ngắc, hình như có chút không vui, lập tức từ bỏ mà nói:

“Được được, Tiểu Mai mang rượu đến đây, nhưng gia gia không được uống quá nhiều.”

Lão nhân mừng rỡ, vội vàng quay lại:

“Thật sự? Vậy còn không mau đi…”

Nói được một nửa, lão nhân dừng lại, dường như lúc này mới nhớ đến những vị khách đáng lẽ ra phải từ chối.


“Tiểu Mai, chúng ta một già một nhỏ, giữ hai người lạ qua đêm xem ra quá mạo hiểm.”

Lão nhân cảnh giác mà liếc mắt nhìn Hạ Thiển Ly và Tần Hoài Phong, lời nói ra lại tuyệt đối không hề khách khí.

“Một kẻ kỳ quái, một kẻ ẻo lả, vừa nhìn đã biết là không phải kẻ lương thiện, hơn nữa y phục của hai người này sao lại rách nát như vậy chứ, chắc không phải là bị người đuổi giết đi.”

Tần Hoài Phong vội vàng giải thích:

“Ta và công tử nhà ta là không cẩn thận bị ngã xuống sườn núi.”

Lão nhân phất tay áo.

“Vậy vì sao không ngã chết? Đừng đến nhà ta quấy rầy. Cút.”

“Gia gia!”

Tiểu Mai kích động kêu lên.

Nhưng lão nhân vẫn không từ bỏ.

“Sao có thể dẫn sói vào nhà được chứ? Mau cút, nếu không đừng trách lão phu dùng gậy đuổi người.”

Lãnh ý trong mắt Hạ Thiển Ly có thể so với sương lạnh. Giáo chủ Ma giáo tâm cao khí ngạo sao có thể nhẫn nhịn được bị người ta thét to mắng vào mặt, gót chân lập tức hơi chuyển, phất nhẹ tay áo rời đi.

Tần Hoài Phong vội vàng kéo Hạ Thiển Ly lại, nhỏ giọng nói:

“Trên người Giáo chủ có vật đáng giá gì đó không?”

Hạ Thiển Ly lạnh lùng nhướng mày:

“Ngươi cho rằng lão sẽ coi trọng tiền tài?”

“Vậy tín vật đính ước thì sao?”

Mắt Tần Hoài Phong sáng lên, đảo mắt nhìn về phía Tiểu Mai.

Khóe miệng Hạ Thiển Ly co rút.

“…”

Tần Hoài Phong u oán.

“Giáo chủ, trời sinh có vẻ ngoài tốt chính là để đem ra bán những lúc cần thiết.”


“Đem ra bán?”

Hạ Thiển Ly mềm nhẹ nói từng chữ, nhưng mỗi chữ lại ẩn chứa lãnh ý.

Tần Hoài Phong còn thật sự không sợ chết mà gật gật đầu, sau đó ra hiệu bảo Hạ Thiển Ly nhìn lại hai ông cháu đang tranh luận kia.

“Xem kia, tiểu cô nương sắp bị thuyết phục. Lúc này nếu ngài không bán nhan sắc của mình, giữ lại sự trợ giúp mạnh nhất của chúng ta, chúng ta thật sự sẽ bị đuổi ra khỏi cửa.”

“…”

Hạ Thiển Ly thầm nghĩ muốn một chưởng đánh chết người này để tiết hận, nhưng vẫn nhẫn nại đợi đến Tê Phượng lâu rồi thì một chưởng đánh chết hắn sau.

Lúc này hai ông cháu kia dường như đã chấm dứt việc tranh luận. Bởi vì Hạ Thiển Ly không chịu bản rẻ nhan sắc, sự trợ giúp mạnh nhất của bọn họ vẫn phản lại, vẻ mặt khó xử mà nhìn qua.

“Hai vị công tử, thật sự là vô cùng có lỗi… Mời đi ra đi.”

Tình thế đã định, nhưng Tần Hoài Phong vẫn mặt dày mà không chịu di chuyển bước chân, quay đầu nhìn về phía lão nhân, dụ dỗ nói:

“Lão tiên sinh, ngày mai ta sai người đưa hai vò rượu đến đền đáp, ngài thấy thế nào?”

“Hai vò rượu?”

Vừa nhắc đến rượu, ánh mắt lão nhân lập tức sáng lên, còn thật sự nhìn chăm chú vào người trẻ tuổi có vẻ mặt lỗ mãng này. Vừa nhìn, sắc mặt liền lập tức thay đổi.

Màu mắt của lão nhân nhất thời tối lại, phất phất tay.

“Quên đi, giữ bọn họ lại qua đêm đi.”

Tần Hoài Phong ngạc nhiên, hai người còn lại cũng ngạc nhiên. Nhưng trước khi bọn họ kịp hỏi gì, lão nhân đã xoay người đi vào phòng trong.

“Như vậy cuối cùng… thuận lợi ở lại?”

Có điều nguyên nhân rõ ràng là không phải lão chấp nhận hai vò rượu.

Hạ Thiển Ly cũng nhìn ra điểm ấy cười lạnh lùng.

“Xem ra người nên chuẩn bị vật đính ước chính là Thi công tử.”

Tần Hoài Phong ho khan hai tiếng.

“Nhưng ngọc bội duy nhất đáng giá trên người tiểu nhân đã bị người nào đó ném đi cho rắn ăn.”


“Bản Giáo chủ không ngại cho ngươi mượn.”

Tần Hoài Phong:

“…”

Sau khi ăn một chút cơm nóng, tắm rửa nước ấm sạch sẽ xong, Hạ Thiển Ly dường như chuyển biến tốt đẹp hơn không ít, nhưng Tần Hoài Phong không dám tùy tiện khinh thường vẫn là đến hỏi Tiểu Mai xin một chút dược thảo về sắc lên.

“Nhìn không ra Hạ công tử đang có bệnh trong người.”

Tiểu Mai ngạc nhiên, sau đó xoay người đưa Tần Hoài Phong ra ngoài viện lấy dược.

Tần Hoài Phong vội vàng đuổi kịp, đồng thời giải thích:

“Bởi vì công tử nhà ta đặc biệt thích giả bộ đó.”

Lời này của hắn nói ra không nặng không nhẹ, nhưng vừa lúc truyền vào tai Hạ Thiển Ly đang ngồi ở trong phòng dành cho khách. Hạ Thiển Ly nhẫn nại nhắm hai mắt lại, coi như không nghe thấy.

Sau khi đi vào đình viện, Tần Hoài Phong không đợi Tiểu Mai giúp đỡ, liền tự mình chọn lựa thảo dược cần đem đi sắc.

Nhìn Tần Hoài Phong thuần thục mà chọn lựa thảo dược, Tiểu Mai kinh ngạc nói:

“Thật nhìn không ra Thi công tử cũng có nghiên cứu thảo dược.”

Cũng khó trách đối phương kinh ngạc, dù sao Thi Lương Ngọc người này thoạt nhìn ngoại trừ vẻ ăn chơi đàn đúm ra, cũng sẽ chỉ đùa giỡn con gái nhà lành, quả thực không giống người có chút gì đó trong đầu.

Tần Hoài Phong cười nói:

“Ở trước mặt cô nương đang tuổi thanh xuân, Thi mỗ tự nhiên không khỏi nghĩ muốn giả bộ ngu ngơ không biết gì một chút, có lòng lại muốn khoe khoang một phen.”

“…”

Tiểu Mai yên lặng mà cúi đầu không hề đáp lời.

Hạ Thiển Ly một hơi nuốt hết dược xuống.

Tần Hoài Phong tiếc rẻ sờ sờ đám mứt hoa quả trong tay.

“Ta còn nghĩ muốn trải nghiệm một chút cảm giác của một phụ thân dỗ hài tử uống thuốc mà.”

Hạ Thiển Ly thức giận mà trừng mắt nhìn Tần Hoài Phong.

“Ngươi không biết là bản Giáo chủ không có vị giác sao?”

“Tiểu nhân biết, nhưng vị tiểu cô nương này không biết. Hai miếng mứt quả này chính là do nàng ta chu đáo đưa cho.”

Tần Hoài Phong nói xong liền u oán mà nhìn lướt qua Hạ Thiển Ly.

“Giáo chủ hẳn là nên phối hợp một chút.”

Hạ Thiển Ly gần như là bất đắc dĩ mà hít sâu một hơi.


“Lấy mứt quả đến đây đi.”

Hai mắt Tần Hoài Phong sáng lên, lập tức vội vã đi đến trước mặt đối phương, lại không trực tiếp đặt mứt quả vào trong bàn tay trắng nõn đang duỗi ra kia, mà là cầm mứt quả trong tay.

“Ngoan, không đắng, không đắng, a ——“

Sau đó hắn bị đá bay về vị trí ban đầu, nhưng từ tư thế đứng đã biến thành nằm.

“Ngủ.”

Hạ Thiển Ly lạnh lùng nói xong liền đi đến chỗ chiếc giường gỗ trong phòng dành cho khách. Tần Hoài Phong vội vàng đứng lên, cũng đi đến bên giường gỗ.

Hạ Thiển Ly quay đầu lại lạnh lùng trừng mắt.

Tần Hoài Phong u oán mà bĩu môi.

“Giáo chủ, chẳng lẽ lại muốn ta nằm trên mặt đất à?”

“Lẽ nào còn có cách khác nữa?”

Hai mắt Tần Hoài Phong sáng lên.

“Ví dụ như ta và Giáo chủ cùng giường cùng gối?”

Hạ Thiển Ly trừng đến mức chỉ kém không đục ra một cái lỗ ở trên người Tần Hoài Phong.

Tần Hoài Phong ho khan.

“Đúng ra là ‘Ngủ cùng một giường’ mới phải.”

Hạ Thiển Ly lạnh lùng nói:

“Bản Giáo chủ không có thói quen ngủ cùng với người khác.”

Tần Hoài Phong kinh ngạc nói:

“Chẳng lẽ sau này phu nhân Giáo chủ đều sau khi xong việc giường chiếu thì phải biến khỏi giường sao?”

“…”

Hạ Thiển Ly lặng lẽ nâng chân trái lên.

Tần Hoài Phong cảnh giác nhảy dựng về phía sau.

“Vậy hoặc là ta ngủ ở trên giường, Giáo chủ nằm trên mặt đất?”

Sau đó hắn hối hận vì mình không nhảy ra xa một chút.

Tần Hoài Phong lại nằm vật xuống vị trí ban đầu bị đau mà một bên gãi đầu, một bên đứng dậy, nhưng không đợi hắn nói ra một chữ, đã nghe thấy Hạ Thiển Ly ngồi ở trên giường chợt thản nhiên nói một câu.

“Nhìn tờ giấy dưới chén.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.