Đọc truyện Giáo Chủ Của Chúng Ta Bị Heo Ủn – Chương 52
Hắn không trở lại biên quan, mà ở lại Hoàng đô làm việc.
Mấy năm gần đây thân thể của lão Hoàng đế không được tốt lắm, cũng đã đến thời điểm mấu chốt để quyết định đại sự.
Ba đứa con trai đều đặt ở bên người, chính là phải làm ra quyết định cuối cùng.
Một năm này trong ngoài triều đình đều trôi qua không mấy yên ổn.
Cuối thu, thời điểm khi lạnh khi không, Nhị hoàng tử bị bỏ vào ngục.
Tội danh từng cái từng cái, trong đó có giết hại thủ túc*, là gã cấu kết quân sư của kẻ thù phái thích khách nhiều lần hành thích Tam hoàng tử.
(*手足 tay chân, chắc để chỉ ruột thịt.)
Những tội lỗi dơ bẩn không tiện đưa ra ngoài sáng thậm chí cũng không được liệt kê trên đại điện, người là bị kéo ra khỏi Ngự thư phòng từ trong đêm, cũng không nhắc đến tình cảm cha con lúc trước, Nhị hoàng tử than thở khóc lóc, vừa hận vừa bi (thương), lớn tiếng lên án: Trong lòng của người căn bản không có chúng ta! Chúng ta không là gì cả! Chúng ta không là gì cả!
Lời này truyền vào trong tai Tiểu vương gia, hắn chỉ mặt vô biểu tình nghe xong, không tỏ vẻ gì.
Hôm sau vào triều vẫn còn chạm mặt với Đại ca hắn, huynh đệ hai người trong lòng đã rõ mà không nói ra*.
(*心照不宣 tâm chiết bất tuyên.)
Đại hoàng tử lặng lẽ hạ hạ mi, dời đi tầm mắt.
…
Vào đông rét đậm.
Tuổi thọ của lão Hoàng đế đã đi đến phần cuối.
Dĩ nhiên là truyền ngôi vị Hoàng đế cho đích tử* của ông.
(*Con vợ cả / hoàng hậu.)
Giao phó đại sự xong chỉ còn lại một hơi, chỉ để lại Tiểu vương gia quỳ gối trước giường.
Môi run rẩy nói: “Bên gối…”
Tiểu vương gia nghe lời lấy ra một miếng Ngọc phù (*玉符) trong hộp gấm bên cạnh gối, là nanh vuốt của các thời đại Hoàng đế nắm chặt trong tay —— Thiên cơ doanh.
Đây cũng chính là một công sự cuối cùng.
Thời gian còn sót lại chỉ thở hổn hển lẳng lặng nhìn đứa con trai nhỏ tuổi của ông, đứa con trai giống người nhà Tiêu gia nhất, đứa con mà ông yêu thương nhất.
Yêu thương đến muốn giao thứ quý giá nhất trong nhà cho hắn bảo vệ.
Nhưng cũng là đẩy người về phía hố lửa trăm năm cô tịch.
Suy nghĩ này kỳ thật đã có từ khi đứa nhỏ này được sinh ra, nhưng vẫn luôn che dấu mà thôi.
Hiện tại đã giao phó hết thảy, chỉ muốn nắm lấy tay hắn, cùng hắn ở chung một lát.
Nhưng con của ông lại cứ luôn cúi thấp đầu.
Trong tẩm điện rộng lớn lại yên tĩnh, chậm rãi hỏi: “Phụ hoàng, người còn nhớ khi con còn bé có từng nuôi một con mèo không?”
Ánh mắt của lão Hoàng đế hơi trợn to, hơi thở ồ ồ.
“Kỳ thật nó… là người cho người ta giết chết đi?” Tiểu vương gia ngẩng đầu lên, khóe môi nhếch lên một nụ cười bi thương.
Lão Hoàng đế cầm lấy tay nhi tử lại dùng sức giãy giụa.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn khuôn mặt tươi cười vặn vẹo của nhi tử đế sát vào tai, giọng trầm thấp, bao hàm thống khổ.
“Con không phát hiện, nhưng có lão cung nữ ở lãnh cung nhìn thấy, nàng nói thị vệ mặc quần áo trang sức mạ vàng giết chết…”
“Phụ hoàng, người nói cho hài nhi, một con mèo của hài nhi, như thế nào đắc tội với ám vệ của Thiên cơ doanh?”
“Hay là, như thế nào đắc tội Phụ hoàng?”
“Nó chỉ là một con mèo a!”
Nói xong lời cuối đôi mắt đã đỏ tươi, khuôn mặt bình tĩnh cũng hoàn toàn bong ra từng mảng.
Trong mắt đều là oán hận thống khổ!
Ông bỗng nhiên có chút hối hận, con của ông sinh ra oán hận với ông.
Chỉ có thể run rẩy môi, giành lấy một hơi cuối cùng, muốn cố gắng giải thích, khó khăn nói ra rồi lại giống như lời mê sảng, mơ hồ không rõ: “…Y thương ngươi… làm Quân… (kiêng) kỵ có nhược điểm…”
Ông tình nguyện bồi dưỡng tiểu nhi tử lãnh huyết vô tình, không biết tình yêu, từ nhỏ không cho hắn sở hữu đồ vật yêu thích. Lại khiến cho hắn mỉm cười làm ra loại chuyện người ngoài nhìn ra là lòng dạ độc ác, cũng không cần bởi vì tình yêu mà trở nên do dự thiếu quyết đoán.
Ông có lỗi sao?!
Ông cũng chỉ là vì bảo vệ giang sơn mà thôi.
Hôm nay lại bị nhi tử chất vấn bức bách, nhưng điều này cũng không quan trọng, ông chỉ là muốn một lời hứa hẹn, muốn hắn bảo vệ cơ nghiệp trăm năm mà tổ tiên để lại.
“… Hứa với Trẫm… bảo vệ tốt —— “
“Khả năng sao.”
Nhi tử cười lạnh rút ra khỏi tay ông.
Khuôn mặt vặn vẹo, lặp đi lặp lại: “Ta hận vị trí này!!”
Lời này giống như lưỡi kiếm cắm vào trái tim của ông!
Máu tươi văng khắp nơi!
Chết không nhắm mắt!