Đọc truyện Giáo Chủ Của Chúng Ta Bị Heo Ủn – Chương 47
Hoang đường lại thích ý như thế, thời gian trôi đến cực nhanh.
Giáo chủ bị Tiểu vương gia giày vò hàng đêm, ban đêm được hắn ôm ở trong ngực sẽ ngủ một giấc thật sâu.
Ngẫu nhiên có một lần dậy sớm, nhấc lên mí mắt đã bị gương mặt ngủ say hấp dẫn.
Anh tuấn góc cạnh, lúc không cười khóe môi cũng hơi giương lên, như là tùy thời ấp ủ mấy trò đùa vô sỉ.
Sau một lúc lâu, vẫn là không nhịn được sức hấp dẫn của sắc đẹp, ghé đến hôn hôn cằm của người ngủ say.
Thầm nghĩ nếu người này là một vị tiểu ca nhà dân chúng bình thường thì tốt rồi, bắt trở về làm ấm giường cả đời cũng có thể suy xét.
…
Nhoáng một cái đã đến mười lăm tháng giêng.
Ăn xong nguyên tiêu.
Tiểu vương gia kéo Giáo chủ ra ngoài ngắm đèn.
Trên đường rộn ràng hối hả, cười nói vui vẻ, vô cùng náo nhiệt.
Tiểu vương gia đi đi liền nắm lấy tay Giáo chủ, xuyên qua đám người chen chúc, gặp chỗ náo nhiệt liền ghé vào.
Đang đứng trong đám người ba vòng ngoài ba vòng trong đoán Đố đèn*, ánh mắt Giáo chủ lại bị hà đăng** thả dưới chân cầu hấp dẫn.
(*灯谜 đăng mê: một trò chơi truyền thống của Trung Quốc, các câu đố dán trên lồng đèn, treo trên dây hoặc dán trên tường.)
(**河灯 đèn thả dưới nước.)
Tiểu vương gia thấy dĩ nhiên là lôi kéo người nào đó ngậm miệng không chịu nói đi thả đèn hoa.
Nhét bút vào trong tay người muốn y viết.
Y lại nói không có gì để viết.
“Tốt xấu gì cũng cảm thụ chút không khí ăn tết a, ngươi liền ghi ‘Nguyện cùng Tề Hoài trường trường cửu cửu*’ sau đó viết tên của ngươi lên là được rồi.”
(*长长久久 lâu lâu dài dài.)
“Tề Hoài là ai, vì sao ta phải trường trường cửu cửu với hắn?”
Tiểu vương gia trừng mắt: “Tự của ta.”
“Ừ, ngược lại còn rất hợp với ngươi.”
Tề Hoài Tề Hoài, khí phôi khí phôi*, cũng không phải là chọc người tức chết sao**.
(*Tề Hoài phiên âm jìl huái đọc tương tự như khí phôi: qì huài.)
(**Nguyên văn là 气坏 khí phôi: vô cùng: tức giận.)
Nghĩ như vậy, khóe miệng bất giác cong lên, hạ bút viết lên đèn hoa “Bình an suôn sẻ, tâm tưởng sự thành*.”
(*心想事成 mọi việc như mong muốn.)
Bị Tiểu vương gia ghét bỏ: “Thật không có tình thú.”