Giáo Chủ Của Chúng Ta Bị Heo Ủn

Chương 40


Đọc truyện Giáo Chủ Của Chúng Ta Bị Heo Ủn – Chương 40

Đáng thương Tiểu vương gia mắt bị mù, lại sự vụ quấn thân không thể đuổi theo.

Chỉ có thể bị Giáo chủ ném, ngoan ngoãn làm oán phụ ở trong quân.

Lúc không đánh giặc giương mắt mong chờ khi nào tức phụ tới sủng hạnh mình một lần.

Nhưng không chờ được tức phụ tới, lại chờ đến mấy lần thích khách.

Tiểu vương gia bùng nổ lửa giận hung hăng thu thập một hồi, người chết bị rút gân lột da, kẻ sống bị hình phạt bức cung*, vô cùng thê thảm.

(*逼供 dùng thủ đoạn cực hình, đe doạ cưỡng bức khảo cung.)

Tạm lấy an ủi —— Tiểu vương gia ở ba tháng sau đó đều không có sinh hoạt tình dục.

….

Nhoáng một cái đã đến trời đông giá rét.

Tiểu vương gia hồi kinh thuật chức*.


(*述职 chư hầu vào chầu thiên tử báo cáo công việc.)

Trang bị nhẹ nhàng, buổi tối đi gấp.

Rốt cuộc chạy về Hoàng đô ở đêm trước tiểu niên*, cũng không quay về Vương phủ liền cưỡi ngựa tiến vào Hoàng cung.

(*小年: ngày đưa ôngỉ táo vềj trời,ĩ ngày 23,241 tháng chạp âm lịch.)

Một hồi chào hỏi, rửa mặt.

Hoàng hậu mang theo cung nhân thay đổi trang phục mới tinh cho nhi tử mình, nhìn người này được sửa soạng đến đẹp đẽ phong lưu, khí vũ hiên ngang*.

(*器宇轩昂 hình dung người khí chất, phong độ xuất chúng, k phải người thường.)

Vô cùng sung sướng thỏa mãn.

Tiểu vương gia giả ngoan đến thuận buồm xuôi gió liền dán Mẫu hậu nói một phen lời ngon tiếng ngọt, chọc cho Hoàng hậu cả đêm trừ tịch đều là mặt mày cong cong.

Lễ nghi mừng năm mới trong cung rất phiền phức, nhưng vô cùng náo nhiệt.

Chỉ là phi tần hậu cung, hoàng tử công chúa ngồi cùng nhau ăn bữa tối đêm giao thừa, cùng với đàn ca múa nhạc*, pháo hoa rực rỡ.

(*仙弦轻舞 này tui bịa chớ k tìm đc nghĩa.)

Chính là nhiều người, cười cười nói nói, cũng không nhất định ăn no.

Một đứa bé nhào đến từ phía sau, Tiểu vương gia vừa mới bỏ đồ ăn vào miệng, nghẹn đến thiếu chút nữa sặc chết.

Mọi người thấy chỉ cười hì hì, nói nhìn thật hài hòa, nếu như A Duệ đón dâu sớm mấy năm, đến hôm nay hài nhi cũng nên lớn như vậy rồi, nào đến nỗi để bản thân vẫn còn giống như trẻ con.


Tiểu vương gia ghét nhất người khác nói đến việc hôn nhân, hai tai làm như không nghe thấy, kéo đứa nhỏ sau lưng lên, chơi đùa với nó.

Nhưng thật ra sau khi tan tiệc, trên đường trở về tẩm cung cùng Hoàng hậu, bỗng nhiên bị nắm tay.

Tiểu vương gia nhìn mẫu hậu hắn như đối mặt với kẻ địch.

Hoàng hậu cười ra tiếng: “Như thế nào, không thích nghe lời trên bàn tiệc tối nay?”

Tiểu vương gia: “Hài nhi cũng không nghe thấy gì.”

Hoàng hậu liền oán trách chỉ chỉ trán Tiểu vương gia: “Con nha, không để ta bớt lo.”

Một lúc sau lại thán: “Nhưng ta chỉ có một đứa con trai là con, có một số việc, vẫn là ngóng trông a.”

Tiểu vương gia trầm ngâm, nắm Mẫu hậu cúi đầu nhìn đường: “Về sau Mẫu hậu muốn có cuộc sống thế nào?”

“Muốn…” Thế nhưng cũng không nói nên lời đáp án, Hoàng hậu cười cười, “Cho dù thế nào, đời này của Mẫu hậu cũng chỉ ở nơi này, con vui Mẫu hậu liền vui, cho dù con bao nhiêu tuổi, ở trong mắt Mẫu hậu đều là đứa nhỏ cần được sủng ái.”

Bầu không khí trở nên nhẹ nhàng.

Tiểu vương gia ngẩng đầu: “…Thật sao?”

“Ừm.”


Tiểu vương gia làm nũng: “Mẫu hậu người sủng con quá mức, nếu như con vẫn là đứa nhỏ… con đây buổi tối ngủ cùng Mẫu hậu! Kể chuyện xưa cho con giống như còn bé vậy!”

“Con nha, đừng muốn ăn đòn.” Hoàng hậu bị chọc cho không biết nên khóc hay nên cười.

Nói tới nói lui.

Ban đêm đương nhiên vẫn là trở về Vương phủ.

Đẩy cửa phòng.

Ánh trăng rơi xuống một người đứng chắp tay, tóc dài như mực, quần áo như tuyết ở bên trong.

Lúc xoay người còn nhíu mày nhìn Tiểu vương gia, dường như đang trách cứ tại sao giờ này ngươi mới về.

Tiểu vương gia rồi lại cảm động sắp khóc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.