Giáo Bá Tiểu Mỹ Nhân

Chương 43: Đợi Một Người Vài Năm


Bạn đang đọc Giáo Bá Tiểu Mỹ Nhân – Chương 43: Đợi Một Người Vài Năm


Liễu Triết theo đường đi trong trí nhớ đến ký túc xá.
Cầu thang đổi mới, vách tường cũng được quét một lớp sơn mới, tòa nhà này thoạt nhìn như mới xây dựng, thực tế chỉ có những người hiểu rõ mới biết tuổi thọ của nó đang ngắn lại.
Văn phòng ở góc lầu ba đã thay cửa mới, Liễu Triết nâng tay gõ cửa đợi tiếng đáp lại mới mở cửa đi vào: “Lý lão sư, nhiều năm không gặp như vậy, cô ngày càng trẻ.”
Trên đời này có mấy người phụ nữ không thích nghe người khác khen mình trẻ, Lý lão sư cười cười: “Vài năm không gặp, tiểu tử này ngược lại càng ngày ăn nói càng giỏi, lại đây ngồi đi.” NGOÀI WATTPAD TẤT CẢ ĐỀU LÀ ĂN CẮP
“Em mang tặng cô món quà nhỏ.” Liễu Triết lấy ra một cái hộp nhỏ đặt trước mặt cô, sau đó tao nhã ngồi xuống.
“Giáo viên nhân dân không thể nhận lễ vật.”
Lý lão sư muốn từ chối, Liễu Triết đem hộp mở ra, là một miếng ngọc cầu bình an, nói: “Này không phải học sinh tặng, là một người bạn tặng.”
Lời này vừa nói ra, Lý lão sư cũng không tiếp tục cự tuyệt, vui mừng nhìn học sinh mình từng thích nhất, trên mặt tràn đầy từ ái, cảm thán mở miệng: “Thời gian qua thật nhanh, em cũng trưởng thành rồi.” NGOÀI WATTPAD TẤT CẢ ĐỀU LÀ ĂN CẮP
Liễu Triết cười cười: “Dạ.”
Lý lão sư nghe vậy thăm dò nói: “Đại học cũng sắp tốt nghiệp, mấy năm nay có nói chuyện yêu đương không?”
Liễu Triết thản nhiên mở miệng: “Hắn không trở lại cùng ai nói?”
Ngữ khí tuy nhẹ lại lộ ra kiên định không thể bỏ qua.

“Chắc chắn hắn sẽ trở về tìm trò như vậy?”
Liễu Triết cười đến tao nhã tự tin: “Hắn cũng là học sinh của cô, cô cảm thấy được không?”
“Không thấy được trò đứa nhỏ này tâm mắt có thể thấy chết không sờn như vậy, cũng không biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu.

NGOÀI WATTPAD TẤT CẢ ĐỀU LÀ ĂN CẮP.

Cô đã giúp em thăm dò, đứa nhỏ kia năm nay sẽ trở về, hắn năm đó cũng không dễ dàng”
Liễu Triết tạm thời không muốn nhớ lại đoạn quá khứ tối tăm kia, vì thế hợp thời đánh gãy: “Em đều biết.”

Lý lão sư thở dài, không cần phải nhiều lời nữa: “Mặc kệ cuối cùng kết quả thế nào, trò có thể hiểu là tốt rồi.”
“Lần này trở về còn có một sự kiện phải phiền toái lão sư.” Liễu Triết nói xong từ bàn công tác lấy một tờ giấy trắng, cúi đầu viết xuống mấy chữ rồi lấy ra chiếc chìa khóa cùng đẩy qua.
“Cô đã biết.” Lý lão sư quét mắt liền đem tờ giấy kia cùng chìa khóa thu lại.
Cùng lúc đó, Liễu Nhất theo tiếng chuông vào lớp ngồi xuống chỗ ngồi.
Cậu mới vừa ngồi xuống tiếng chuông vào học cũng ngừng, Hứa Niên lại gần nhỏ giọng nhắc nhở: “Cậu phải chuẩn bị tâm lý”.

Liễu Nhất lấy sách giáo khoa, khó hiểu nhìn cậu: “Chuẩn bị tâm lý cái gì?” NGOÀI WATTPAD TẤT CẢ ĐỀU LÀ ĂN CẮP
“Cậu chẳng lẽ không cảm giác được ánh mắt cực nóng của các bạn nữ sao? Không chỉ là các bạn nữ, trong nháy mắt khi cậu vào cửa kia, mọi người trong lớp chúng ta đều đang nhìn cậu.”
Liễu Nhất càng thêm khó hiểu, phỏng đoán nói: “Là bởi vì tớ vào muộn?”
Hứa Niên nghiêm túc mở miệng: “Bọn họ đều đang đồn cậu là nhị thiếu gia hắc bang, Hạ Nghị là vệ sĩ anh cả cậu thuê.” NGOÀI WATTPAD TẤT CẢ ĐỀU LÀ ĂN CẮP
Liễu Nhất: “???”
Hứa Niên hưng phấn nắm tay: “Có phải rất truyền kỳ hay không.”
” Thái quá như vậy, không có khả năng có người tin đi.”
Liễu Nhất không hiểu lời đồn “Logic” này từ đâu mà đến, anh trai nhà mình thấy thế nào cũng giống xã hội đen đi, có tên xã hội đen nào đẹp trai như vậy sao? NGOÀI WATTPAD TẤT CẢ ĐỀU LÀ ĂN CẮP.

Điều kỳ quái nhất chính là, điều kiện của Hạ Nghị như vậy tại sao chỉ có thể là vệ sĩ?!
“Tất cả mọi người tin, hơn nữa chủ nhiệm vừa rồi cũng đã tới, nói cậu tan học đi đến văn phòng của thầy, hắn cùng với cậu tâm sự chuyện nhân sinh.”
Hứa Niên cho cậu một ánh mắt “Chúc may mắn”.
Liễu Nhất đời này chưa từng nghĩ tới mình sẽ cùng hắc đạo (aka xã hội đen) nhấc lên quan hệ, còn có thể bởi vì lời đồn mạc danh kỳ diệu lấy thân phận “Học sinh mắc lỗi” bị chủ nhiệm lớp hẹn nói chuyện.
“Cốc cốc cốc ——”
“Vào.”

Liễu Nhất nhẹ nhàng gõ cửa phòng đang khép hờ, đợi bên trong đáp lại sau đó khẩn trương đẩy cửa: “Lão sư, thầy tìm em?” NGOÀI WATTPAD TẤT CẢ ĐỀU LÀ ĂN CẮP
“Liễu Nhất đến đây, ngồi đi.”
Chủ nhiệm lớp 11-3 là một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, nổi danh là tiếu diện hổ ( nghĩa là con hổ biết cười aka khẩu xà tâm phật aka nham hiểm, mình thấy dịch sang tiếng Việt hơi ngang nên xin phép để nguyên) của Nhất Trung, nghe đồn chưa ai thấy qua hắn phát hỏa, nhưng nụ cười kia lại làm cho người ta cảm thấy không có ý tốt.

NGOÀI WATTPAD TẤT CẢ ĐỀU LÀ ĂN CẮP
Liễu Nhất lần đầu tiên lấy thân phận “Học sinh hư” bị hẹn nói chuyện, tuy rằng biết là mình không sai nhưng vẫn rất khẩn trương, giành trước mở miệng nói: “Lão sư, anh trai em không phải xã hội đen, hắn là sinh viên đại học S, trước kia cũng là học sinh Nhất Trung, lần này lại đây là…”
“Chuyện đó thầy biết, đừng khẩn trương.”
Tiếu diện hổ cười tủm tỉm mở miệng đánh gãy hắn, “Anh trai em từng là học trò của thầy, hắn là học sinh ưu tú nhất thầy từng dạy.

Liễu Nhất, lần này gọi trò lại đây là muốn nói chuyện quan hệ của trò cùng Hạ Nghị.”
“Em cùng Hạ Nghị chỉ là, chỉ là……”
“Không cần khẩn trương, thầy biết trò cùng Hạ Nghị chỉ là bạn bè, đúng không?”
Tiếu diện hổ một bộ biểu tình nhìn thấu hết thảy, ngữ khí cũng rất ôn hòa, làm cho người ta nhận không ra hắn rốt cuộc biết hay là không biết.

Liễu Nhất chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, miễn cưỡng mở miệng: “Vâng” NGOÀI WATTPAD TẤT CẢ ĐỀU LÀ ĂN CẮP
“Liễu Nhất, trò cũng thông minh giống anh trai trò, thầy cũng hy vọng trò có thể giống anh hai trò sắp xếp rõ ràng.

Năm tới là một năm rất quan trọng, thầy hy vọng trò có thể đem trọng tâm đặt lên học tập”
“Đương nhiên, kết giao bạn bè là chuyện tốt, nhưng quan hệ bạn bè tốt nhất hẳn là hai người cùng nhau tiến bộ.


Chỉ có hai người cùng nhau tiến bộ, các trò mới có thể càng thuận lợi làm “bạn bè”.”
Liễu Nhất nội tâm sóng to gió lớn, cậu muốn từ trên mặt tiếu diện hổ tìm ra chút tin tức khác, nhưng là đối phương đáp lại chỉ có mỉm cười.
Cậu cố gắng duy trì biểu tình bình tĩnh, miễn cưỡng cười đáp: “Em hiểu rõ.” “Trò rất thông minh, trở về học đi.” NGOÀI WATTPAD TẤT CẢ ĐỀU LÀ ĂN CẮP
“Cám ơn lão sư.”
Liễu Nhất từ văn phòng đi ra cả người cũng mềm, bám vào tay vịn cầu thang chậm rãi hướng phòng học đi đến, cậu trong lòng cất giấu tâm sự, đi đường cũng không chú ý, không cẩn thận đụng vào một cái ôm ấm áp.
“Nghĩ gì đó? Đi đường cũng không nhìn, đụng vào trong lòng người khác anh sẽ không tha cho cậu.”
Giọng nam quen thuộc ở phía trên trêu chọc vang lên, Liễu Nhất cuống quít ngẩng đầu lại nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai mang theo nụ cười xấu xa, không khỏi kinh ngạc gọi: “Hạ Nghị?”
Hạ Nghị đưa tay nâng cằm cậu, thấy cậu sắc mặt trắng bệch, nhíu mày hỏi: “Ai bắt nạt cậu?”
Sau đó lầm bầm lầu bầu phân tích nói: “Không đúng, hiện tại mội người đang đồn anh là vệ sĩ của cậu, ai dám bắt nạt cậu.” NGOÀI WATTPAD TẤT CẢ ĐỀU LÀ ĂN CẮP
“Không ai bắt nạt tôi.” Liễu Nhất đẩy tay hắn ra lui về phía sau từng bước rời đi cái ôm ấm áp: “Lão sư tìm tôi nói chuyện học tập.”
Hạ Nghị kinh ngạc nói: “Đại học bá còn lo lắng vì cái này?”
Liễu Nhất đương nhiên nói: “Thi đại học cũng không phải tôi ra đề, tôi đương nhiên lo lắng, vạn nhất phát huy thất thường thi trượt thì sao”
Hạ Nghị nói tiếp: “Anh cùng cậu học lại.” Liễu Nhất nhịn không được truy hỏi: “Vạn nhất chỉ có mình tôi phát huy thất thường, cậu thi đỗ thì sao?”
Hạ Nghị nghiêm túc đáp: “Anh đây cũng cùng cậu.”
Liễu Nhất nghiêm túc lắc đầu cự tuyệt: “Không được.

Cậu không thể cùng tôi thụt lùi, chúng ta phải cùng nhau tiến bộ.”
Hạ Nghị thấy biểu tình nghiêm túc của cậu, cũng thu hồi vui đùa: “Tốt, cùng nhau tiến bộ.”
Lúc này chuông vào lớp vang lên, Hạ Nghị đưa tay nhéo nhéo lổ tai lỗ tai cậu mở miệng nói: “Đi học đi, ngày mai đến nhà cậu cọ cơm.”
Liễu Nhất nhịn không được lại hỏi một lần: “Cậu cùng anh trai tôi trước kia thật sự không quen biết?”
Hạ Nghị bật cười: “Lừa cậu làm cái gì?”
“Vậy cậu buổi tối ngủ không được cũng không được hút thuốc, thật sự ngủ không được thì ôm gối đầu thử xem.” Liễu Nhất lo lắng dặn dò.

NGOÀI WATTPAD TẤT CẢ ĐỀU LÀ ĂN CẮP
Hạ Nghị nghe vậy vừa cảm động vừa chột dạ, không khỏi sờ sờ mũi, gật đầu đáp: “Được.”

Buổi chiều tan học, Liễu Nhất thu dọn cặp sách nhanh chóng theo phần lớn học sinh rời khỏi phòng học, Liễu Triết thân cao ở trong đám người phá lệ có ưu thế, hắn mặc sơ mi đen in hình husky đứng trước cửa, đưa tới một lượng lớn tầm mắt vừa muốn nhìn vừa không dám.
Liễu Nhất lưng đeo cặp sách vui vẻ chạy nhanh đến, kỳ quái nói: “Bọn họ thoạt nhìn hình như rất sợ chúng ta?”
Liễu Triết đưa tay tiếp nhận cặp sách của cậu, nghiêm trang giải thích: “Anh trai em chính là xã hội đen, bọn họ đương nhiên sợ.”
Liễu Nhất khó hiểu, này chẳng lẽ không phải tin vịt sao? Tại sao anh trai còn thừa nhận?
Cậu cẩn thận hạ giọng hỏi: “Anh trai, anh sẽ không thật sự lăn lộn trong hắc đạo chứ?”
Liễu Triết bật cười xoa nhẹ đầu cậu một phen, cảm thán nói: “Hiện tại đứa nhỏ thật sự là dễ lừa.”
Liễu Nhất: “…”
Cho nên lời đồn rốt cuộc là tại sao truyền ra vậy? NGOÀI WATTPAD TẤT CẢ ĐỀU LÀ ĂN CẮP
Liễu Nhất trăm suy nghĩ không được giải, mà hai nhân vật chính trong lời đồn cũng không có ý tứ giải thích, thế cho nên thẳng đến sau khi tốt nghiệp rất nhiều năm, Liễu Nhất còn mang trên mình câu chuyện về “Nhị đương gia”.
Nghe đồn Nhị đương gia có anh trai là lão đại hắc bang đánh bóng rổ siêu lợi hại, mà vị Nhị đương gia này cùng xã hội đen khác hoàn toàn bất đồng, hắn điệu thấp hiếu học, bình thường thâm tàng bất lộ, chuyện rêu rao nhất chính là nhân vật phong vân của trường học năm đó lại là vệ sĩ của hắn.
Đương nhiên chuyện này đều là nói sau.
Về phần lời đồn vớ vẩn như vậy vì sao sẽ truyền lưu lâu như vậy, xét đến cùng vẫn là bởi vì bọn nhỏ của Nhất Trung rất đơn thuần, trường học cùng trong nhà nghiêm khắc khống chế lên mạng, tốc độ trưởng thành rõ ràng so với học sinh trường khác chậm hơn rất nhiều.
“Anh trai, em muốn ngủ cùng anh.” NGOÀI WATTPAD TẤT CẢ ĐỀU LÀ ĂN CẮP
Ban đêm, sau khi từ bên ngoài trở về hai anh em cùng nhau ở toilet rửa mặt, có anh trai sủng, Liễu Nhất rất nhanh đã quên chuyện không vui buổi chiều, tinh lực nhiều giống như dùng không hết, rửa mặt xong vui trở về phòng ngủ ôm gối chạy tới phòng Liễu Triết.
Liễu Triết vì dành thời gian trở về, hai ngày trước đều là tăng ca đến đêm khuya, vốn là giấc ngủ không đủ, vừa xuống máy bay lại đi thẳng đến trường học, còn đánh một trận bóng rổ cực tốn thể lực, ăn xong bữa tối lại cùng Liễu Nhất chơi trò câu cá của trẻ con một giờ, lúc này về nhà thầm nghĩ nhắm mắt lại ngủ một giấc.
Nhưng vì em trai thân yêu, hắn vẫn cố chống đỡ đuổi đi sâu ngủ, ôn nhu vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Lại đây đi.” Liễu Nhất vui vẻ chạy tới, thuần thục nằm ở nửa giường còn lại, sau đó nghiêng người lăn vào trong ngực Liễu Triết.
Liễu Triết thuận thế đưa tay sờ sờ thắt lưng của cậu, vừa lòng mở miệng: “Nhiều thịt hơn chút rồi, không tồi, ôm so với năm trước thoải mái nhiều hơn.” Liễu Nhất kiêu ngạo ngẩng đầu: “Kia đương nhiên, em mỗi ngày đều đúng hạn ăn cơm.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tràn đầy bởi vì đã mập hơn chút mà kiêu ngạo, giống như làm một việc kinh thiên động địa cỡ nào, ánh mắt đáng yêu cầu khích lệ.
Em trai nhà anh tại sao lại đáng yêu như vậy!
Liễu Triết dưới đáy lòng táo bạo hô, nâng tay niết niết mũi cậu, không chút nào keo kiệt khích lệ nói: “Nhất Nhất nhà ta là cục cưng ngoan nhất thế giới.”
Liễu Nhất nhận được khích lệ càng thêm vui vẻ, tựa vào trong ngực hắn lải nhải nói chuyện, nói mình cùng “Bạn bè” đi xem phim điện ảnh, nói ba mẹ vừa đi công tác.
Liễu Triết không tiếng động đánh cái ngáp, thỉnh thoảng đáp lại một tiếng, thầm nghĩ bạn bè này phỏng chừng chính là xú tiểu tử ở sân bóng rổ kia.
Liễu Nhất nói một đống lớn, cuối cùng mới đột ngột hỏi ra trọng điểm: “Anh trai, anh vì sao phải mời Hạ Nghị ngày mai đến nhà mình ăn cơm a?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.