Giáo Bá Tiểu Mỹ Nhân

Chương 23: Quà Tặng


Bạn đang đọc Giáo Bá Tiểu Mỹ Nhân – Chương 23: Quà Tặng


“Nhất Nhất, chờ tớ.”
Hứa Niên bước chân nhỏ lộn xộn đuổi theo Liễu Nhất, lôi kéo người đến cửa hàng giày thể thao: “Hắn thích chơi bóng, tớ nghĩ để cậu giúp tớ tham khảo kiểu dáng một chút.”
Đứng ngoài cửa kính trong suốt của cửa hàng, Liễu Nhất đưa mắt nhìn giá tiền ghi trên nhãn sau đó hỏi một cách thực tế: “Cậu có tiền sao?”
Hứa Niên kiêu ngạo vỗ vỗ túi nhỏ phình lên trước ngực “Yên tâm đi, tiền mừng tuổi mấy năm nay của tớ ngoại trừ mua tạp chí thì đều ở đây.”
“Vậy vào xem đi.”
Liễu Nhất vừa muốn đi đến cửa Hứa Niên đột nhiên đưa tay giữ chặt cánh tay cậu “Chờ một chút.”
“Sao……”
Liễu nhất nhìn theo phương hướng Hứa niên chỉ im bặt.

Cách đó không xa nam sinh tóc đỏ ngũ quan sắc bén đang đi tới đây, bên trái trên mặt còn một vết sẹo nhạt, Liễu Nhất vừa nhìn liền nhận ra đây chính là người cướp tiền của mình mấy ngày trước, mà nữ sinh ăn mặc gợi cảm đi bên cạnh hắn đúng là người dùng móng tay làm mình bị thương chiều qua.

Người xấu quả nhiên là chơi cùng nhau.

So với việc bị giật tiền Liễu Nhất càng phẫn nộ hơn khi nhìn nữ sinh kia mắng Hạ Nghị là con riêng trước mặt mọi người, liếc mắt một cái liền cảm thấy tức giận, kéo kéo tóc trên đầu.

Nhưng Hứa Niên lại khẩn trương như con kiến bị phỏng trên chảo nóng, không ngừng chà xát tay lầm bầm lầu bầu: “Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, hắn đang lại đây, không thể để hắn nhìn thấy tớ, nếu không sẽ không có ngạc nhiên……!Đúng rồi, Nhất Nhất, chúng ta mau trốn đi.”

Liễu Nhất kinh ngạc nhìn về phía cậu: “Hắn sẽ không phải là……”
Hứa Niên kiêu ngạo gật đầu: “Chính là hắn, người tóc đỏ kia, nam thần của tớ!”
Liễu Nhất: “……”
“Tính cách của cậu cùng anh cậu thật giống nhau, một người so với một người đều khó gần, cùng bổn tiểu thư đi dạo phố ủy khuất các người có phải hay không?”
“Tôi đang nói chuyện với cậu, Tưởng Viêm, cậu giả điếc cái gì, thật giống anh cậu, nhăn nhăn nhó nhó, giống như ai thiếu nợ các cậu, bày sắc mặt cho ai nhìn.”
“Ít ở trước mặt tôi nhắc đến hắn.”
“Chẳng qua anh cậu rốt cuộc vẫn là hơn cậu một tuổi, hắn so với cậu càng khó gần.”
“Hắn không phải anh tôi.”
“Đáng giận, bỏ đi ~ cuối tuần tới tôi có hẹn chơi bóng cùng Hạ Nghị, tiến vào giúp tôi tham khảo một chút.”
Nam sinh vẻ mặt không kiên nhẫn cùng nữ sinh vào tiệm giày, Hứa Niên giống con chuột nhỏ giữ kho thóc đem móng vuốt nhỏ bám trên cửa kính trừng lớn ánh mắt nhìn tình địch.

“Nhất Nhất, cậu nghe thấy không, nữ sinh kia nói cùng với Hạ Nghị hẹn chơi bóng a, cô ta rốt cuộc là cùng bạn trai cậu có một chân hay là cùng nam thần của tớ có một chân?”
“Tớ không biết.”
Liễu Nhất lặng lẽ cùng Hứa Niên kéo ra khoảng cách một mét, Hạ Nghị ngày hôm qua nói với cậu nữ sinh này không phải bạn gái hắn, còn nói cậu trốn xa một chút.

Liễu Nhất quyết định nghe lời Hạ Nghị trốn xa một chút, tránh cho một cánh tay khác cũng gặp nạn.


“Cô ấy bộ dạng còn rất xinh đẹp, sẽ không cùng hai người kia đều có một chân đi?” Hứa Niên ghé vào cửa thủy tinh thảm hề hề cắn môi: “Chẳng lẽ tớ còn chưa bày tỏ đã cùng cậu thất tình ư?”
Liễu Nhất lặng lẽ thầm phản bác: Hạ Nghị nói hắn sẽ không không có thường thức như vậy.

“Nha, bọn họ đi ra!” Hứa Niên đột nhiên sợ hãi kêu một tiếng, lôi kéo Liễu Nhất trốn vào tiệm giày khác, tận mắt nhìn hai người kia vào thang máy mới đi ra.

Hứa Niên uể oải cầm lấy tóc của mình: “Xong rồi, nam thần khẳng định có hứng thú với cô ấy, tớ cho tới bây giờ chưa thấy qua hắn ga lăng xách đồ cho người khác như vậy.”
Liễu Nhất đối với Tưởng Viêm không có ấn tượng tốt, dù sao cũng là người cướp tiền của mình, cho nên hoàn toàn không có ý tứ khuyên bạn cùng bàn dũng cảm theo đuổi tình yêu, vì thế ngữ khí lãnh đạm hỏi: “Còn muốn mua quà không.”
Hứa Niên nắm tay cắn răng: “Mua.”
Nhóc mập nói xong liền hùng hổ vọt vào tiệm giày, tạo ra một chuỗi tiếng bước chân ồn ào, Liễu Nhất lặng lẽ theo sau, chỉ thấy cậu trực tiếp chỉ vào đôi giày kẻ màu đen để người bán hàng gói lại.

Liễu Nhất nhìn giá, 2499 tệ, đối với Hứa Niên mà nói, số tiền này cũng không tính là ít, nhịn không được khuyên một câu: “Không chọn một chút?”
“Tới vừa mới quan sát, thời điểm nam thần nhìn đến đôi giày này tầm mắt dừng lại nhiều hơn nửa giây, cho nên chính là đôi này.”
“Cậu thật sự không hề lo lắng chút nào sao……”
Liễu Nhất do dự một chút hay là quyết định đem chuyện Tưởng Viêm trước đây cướp bóc nói một chút: “Nam thần kia của cậu, có thể thực sự không phải người tốt, hắn mấy ngày trước ở trên đường cùng một đám nam sinh khóa dưới cướp tiền của tớ.”

Hứa Niên khiếp sợ nhìn cậu: “Việc này Hạ Nghị biết không?”
Liễu Nhất gật gật đầu, chẳng những biết còn giúp cậu đem tiền lấy về, nói như vậy, Hạ Nghị cùng Tưởng Viêm hẳn là quen biết.

“Thực xin lỗi Nhất Nhất, tớ không biết Tưởng Viêm từng khi dễ cậu, nhưng là cậu hãy tin tớ, Tưởng Viêm bản chất thật sự không xấu.” Hứa Niên áy náy nói: “Hắn lấy của cậu bao nhiêu tiền, tớ thay hắn trả lại cho cậu.”
“Không cần, Hạ Nghị đã đòi về giúp tớ.” Liễu Nhất lắc đầu, “Tớ chỉ là nhắc nhở cậu một câu, cậu muốn làm như thế nào vẫn là tự mình quyết định.”
“Tớ thích hắn.”
Ngữ khí của Hứa Niên rất kiên định, Liễu Nhất cho tới bây giờ chưa từng thấy bạn cùng bàn thích đùa giỡn của mình như vậy, ánh mắt giống như trong bóng đêm vô tận thấy một ngôi sao, cả người đều sáng lên.

Thời điểm từ trong cửa hàng giày thể thao đi ra túi nhỏ trước ngực hứa niên đã hoàn toàn xẹp lép, nhưng cậu lại thỏa mãn ôm túi mua sắm hôn một cái: “Nhất Nhất, tớ nếu tỏ tình thành công, cùng hắn hẹn hò, chuyện thứ nhất sẽ để cho hắn giải thích với cậu.”
“Chúc cậu may mắn.”
Liễu Nhất nhìn thấy bạn cùng bàn so với ngày xưa nói đến “Lão công” nào đó đều biểu tình hưng phấn trong lòng không khỏi nhiễm ý nghĩ thích một người.

Thời điểm chân chính thích một người, tế bào toàn thân đều như đang nhảy múa.

“Cảm ơn cậu, Nhất Nhất.” Hứa Niên quay đầu nhìn cậu, đột nhiên bắt đầu phát động hoa si: “Tớ có thể có một người bạn thấu tình đạt lý, thông minh, nấu ăn ngon, bộ dạng còn đẹp như vậy thật sự là phúc ba đời!”
Liễu Nhất: “……”
“Tớ nói thật đó, Nhất Nhất, tớ từ nhỏ đến lớn chưa gặp qua người nào ngũ quan tinh xảo hơn cậu, nếu tớ cao hơn 20 cm, tớ nhất định theo đuổi cậu.”
Hứa Niên hoàn toàn không nhận thấy bạn tốt không nói gì, vẫn đang nghiêm túc khen ngợi, Liễu Nhất lặng lẽ che nửa khuôn mặt giả vờ không biết cậu bước nhanh đến thang máy.


“Ai, Nhất Nhất, cậu đừng đi nhanh như vậy, tớ còn muốn mời cậu ăn cơm, chờ tớ a……”
Ngại cho túi tiền của Hứa Niên đã muốn rỗng, cuối cùng hai người ăn bún cá.

Đây là lần đầu tiên Liễu Nhất để bài tập đến chiều chủ nhật, cho nên cơm nước xong hai người liền trở về.

“Nhất Nhất, tớ có thể để tạm ở nhà cậu không?”
Lúc chuẩn bị nói tạm biệt ở ngã tư đường, Hứa Niên mới nhớ tới việc này, cười khổ giải thích, “Mẹ tớ lúc này đang ở nhà, một túi mua sắm lớn như vậy bà khẳng định sẽ kiểm tra, để bà phát hiện size giày không phải của tớ liền thảm, tớ tạm thời còn không dám nói cho bà tớ thích con trai.”
Liễu Nhất có chút khó hiểu: “Thích con trai là chuyện xấu sao?”
“Đương nhiên không phải!”
Hứa Niên kích động phản bác, sau đó còn thật sự giải thích: “Nhưng là trong nước không phải còn chưa có hợp pháp sao, tớ sợ mẹ tớ không chịu được, tính toán sau khi trưởng thành mới chậm rãi nói với bà.”
Liễu Nhất cái hiểu cái không gật gật đầu, tiếp nhận túi mua sắm.

“Nhất Nhất, cậu thật tốt.

Còn, chuyện của cậu cùng Hạ Nghị, tốt nhất đừng bị bác trai bác gái biết, ba mẹ chúng ta cần đủ thời gian mới có thể tiếp nhận.”
“Tớ cùng hắn không phải như cậu nghĩ, ngày mai gặp.”
Liễu Nhất xách “Quà ” cùng Hứa Niên nói tạm biệt, Hứa Niên có chút đăm chiêu nhìn bóng dáng cậu, sau đó kiên định gật đầu: khẩu thị tâm phi!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.