Giành Làm Mẹ Kế Định Sẵn

Chương 18


Đọc truyện Giành Làm Mẹ Kế Định Sẵn – Chương 18

Editor: phuogot_93

Trong tiệc cưới, Triệu Phù mặc một chiếc áo cưới màu trắng gạo viền ren đính kim cương, tóc dài được vấn lên ưu nhã, lộ ra cần cổ trắng nõn, phong cách thanh cao khiến cô tỏa ra khí thế xinh đẹp lạnh lùng.

Ánh mắt Tiêu Tát vẫn luôn dính chặt trên người cô, kinh ngạc nhìn vẻ đẹp thoát tục của cô.

“Phù, em chính là cô dâu đẹp nhất mà anh đã gặp.” Anh khen ngợi một câu từ đáy lòng.

“Anh đã gặp rất nhiều cô dâu à?” Được anh khen Triệu Phù không lộ ra vẻ thẹn thùng vui mừng mà lại nghi ngờ hỏi.

Đối với người thiếu dây thần kinh lãng mạn như cô, anh đã từ từ quen dần, vẫn dùng bộ mặt thâm tình nhìn cô.

“Anh đã nhìn không ít cô dâu nhưng em chính là người đẹp nhất.”

“Cảm ơn.” Nghĩ nghĩ một chút, cô gật đầu tiếp nhận lời khen của anh nhưng lại bổ sung thêm một câu “Nhưng mà anh không phải chú rể đẹp trai nhất em từng gặp.”

“Không sao…” Khóe miệng anh giật giật, mạnh miệng nặn ra một câu nói, gắp mấy món ăn vào bát của cô, anh ân cần nói “Ăn nhiều một chút.”

Giờ phút này, ngồi ở bàn người nhà, Triệu Diêu và Triệu Phản vẫn chú ý hành động của cô dâu chú rể, một lúc sau nheo mắt nhìn nhau, nhỏ giọng trao đổi tình hình quan sát được.

“Hình như là thật.”

“Nhưng tính cách của cô nhỏ làm sao có thể trong vòng nửa năm đã tìm được người trong lòng để kết hôn?” Giọng Triệu Phản vẫn đầy nghi ngờ.

“Ánh mắt người đàn ông kia nhìn cô nhỏ tràn đầy tình cảm, không giống như giả vờ, hơn nữa anh nghe nói cô nhỏ và người đàn ông kia vốn là bạn học cấp ba.” Triệu Diêu liếc mắt về phía cô dâu chú rể một cái rồi nhỏ giọng nói.

“Nhưng em nghe nói người này có một con gái, chính là cô gái nhỏ cầm hoa đáng yêu vừa rồi đó, nói không chừng anh ta kết hôn với cô nhỏ chỉ vì muốn tìm một người mẹ kế chăm sóc đứa nhỏ…” Triệu Phản xoa cằm suy đoán “Anh cũng biết cô nhỏ mặc dù chán ghét thận mật với đàn ông nhưng lại rất thích trẻ con, nói không chừng cô nhỏ phần lớn là vì cô con gái nên mới gả cho người ta.”

“Ý của em là hai người họ đang tiến hành giao dịch? Cô nhỏ thay anh ta chăm sóc con gái, anh ta kết hôn với cô nhỏ, ứng phó với lệnh kết hôn của bà nội?” Triệu Diêu phỏng đoán nói.

“Bằng không anh cảm thấy cô nhỏ sẽ có tình cảm với người đàn ông kia sao?”

“Anh nhận thấy mặc dù thái độ của cô nhỏ vẫn bình thản nhưng ánh mắt cô nhỏ nhìn về phía người đàn ông này vẫn lộ ra vẻ dịu dàng.

Đang lúc hai người châu đầu ghé tai vào bàn luận, có người vươn hai tay vỗ xuống bả vai của hai người.

“Không cần đoán, cô nói cho các cháu biết đáp án, tiểu Phù và Tiêu Tát tuyệt đối là thật lòng yêu nhau nên mới kết hôn.”

Triệu Minh cười tủm tỉm nhìn hai đứa cháu “Tiểu Phù không dễ kết hôn nhất cũng đã gả đi rồi, còn hai cháu thì sao đây? Cũng đã gần đến tháng bảy rồi, tính toán bao giờ kết hôn đây? Bà nội đã nói rồi, trước tháng mười một các cháu không kết hôn, bà sẽ sắp xếp đối tượng kết hôn cho các cháu.”

“Không cần!” Hai người đồng thời mở miệng phản đối.

“Vậy thi nhanh đi tìm đi! Trước khi hết tháng 11 chúng ta chờ tin tốt của hai cháu.”


“Cô ba, coi như bỏ lỡ nhân duyên, cháu vẫn có thể sống rất tốt, tại sao lại bắt chúng cháu phải kết hôn?” Triệu Diêu oán giận nói.

“Đúng vậy, kết hôn có gì tốt? Cháu thấy một mình một người mới tiêu dao tự tại.” Triệu Phản gật đầu phụ họa.

Vẻ mặt Triệu Minh hiễn rõ “trẻ nhỏ không thể dạy” trừng mắt nhìn hai đứa cháu.

“Làm vậy tất nhiên là có dụng ý của chúng ta, tóm lại, các cháu kết hôn chỉ có lợi không có hại, mau đi tìm người kết hôn cho cô.”

Tiểu Phù sợ hãi người khác phái, bởi vì Tiêu Tát đã có chuyển biến tốt, Triệu Diêu và Triệu Phản mỗi người cũng có vấn đề riêng, có thể hóa giải được không đều liên quan đến nhân duyên của chúng, nếu năm nay bỏ lỡ sẽ không còn cơ hội.

Cho nên người lớn bọn họ mới thúc giục đám trẻ này kết hôn trong năm nay.

Nghe lời cô, Triệu Diêu và Triệu Phản hoàn toàn không cảm kích, vẫn không hứng thú gì với chuyện kết hôn.

Bên kia, vẫn ngồi ở bàn cô dâu chú rể, lúc này, Tiêu Tát đang bị các bạn bè vây quanh.

Bọn họ rất không hài lòng việc anh bỏ tục lệ kính rượu từng bàn, cho nên một nhóm người chạy tới đòi cạn ly với anh.

“Tiêu Tát, hôm nay cậu và cô dâu mới nhất định phải uống với tớ một chén.”

“Tớ cũng thế, các cậu không uống cùng tớ… đừng hòng đi ra khỏi cái cửa này.”

“Tớ đặc biệt từ nước ngoài về để uống rượu mừng, cậu và chị dâu lại không uống cùng tớ một ly, thật quá đáng mà!”

Lúc đầu cũng không có nhiều người, Tiêu Tát còn gắng gượng ứng phó với họ, nhưng về sau càng lúc càng nhiều người vây Tiêu Tát và Triệu Phù lại, nếu không uống với họ thì họ sẽ không bỏ qua.

Những người đàn ông kia đứng quá gần Triệu Phù làm cô rất khó chịu, cô nắm chặt năm ngón tay, cố gắng chịu đựng ý nghĩ kích động muốn đứng lên đi ra ngoài.

Tiêu Tát để ý thấy sắc mặt cô không tốt lắm, biết cô không chịu được người khác gần gũi quá, vội vàng đuổi mọi người.

“Được rồi, được rồi, mọi người không cần ầm ĩ, đừng nóng vội, tôi và bà xã nhất định sẽ kính rượu mọi người, các cậu cứ về chỗ trước đi đã.”

Nghe vậy, Triệu Phù ngước mắt dò xét nhìn anh, anh đã đồng ý với cô không đi chúc rượu từng bàn, cái tình huống rối loạn vừa rồi cho thấy anh căn bản không xử lý tốt chuyện này trước.

Anh nhìn cô bằng ánh mắt cứ yên tâm chớ nóng nảy, tiếp tục lời hay khuyên những người bạn kia trở về chỗ ngồi.

Sau khi những người kia đi, anh nhỏ giọng nói mấy câu bên tai Triệu Phù, chỉ thấy cô gật đầu một cái rồi cùng anh đi lên sân khấu.

Trong tay hai người cầm một ly rượu, Tiêu Tát cầm lấy micro, nâng ly rượu nói với thân bằng hảo hữu đến chúc mừng lễ cưới hôm nay “Tôi và Triệu Phù vô cùng cảm ơn mọi người tối nay đã dành thời gian đến uống rượu mừng của chúng tôi, ly rượu này tôi và bà xã tôi kính mọi người, chúc cho những người đã kết hôn có hôn nhân mỹ mãn, những người chưa kết hôn có thể sớm tìm được người có duyên, và những người đã mất đi hôn nhân có thể sớm ngày tìm được mùa xuân thứ hai.”

Các tân khách nhiệt liệt vỗ tay đáp lại, người có thể uống rượu thì cầm ly rượu lên, người không thể uống thì cầm ly nước trái cây cùng cụng ly.

“Bà xã tôi sợ người lạ, cho nên xin mọi người thông cảm, còn ai đến đòi cạn chén, dọa bà xã tôi, đừng trách tôi gọi bảo vệ tới đây đánh bất tỉnh rồi kéo ra ngoài nhé.” Anh nửa đùa nửa uy hiếp khiến mọi người cười phá lên.


Nhưng những lời này cũng rất hiệu quả, quả nhiên không có người tới muốn uống rượu với anh nữa rồi.

Sau khi kết thúc tiệc cưới, bọn họ cũng không theo lệ đứng tiễn khách ở cửa mà nhờ phù dâu phù rể tiễn khách thay, hai người từ cửa hông rời đi trước.

Bởi vì bắt đầu từ mai Tiêu Tát và Triệu Phù đi hưởng tuần trăng mật, vì vậy Chân Chân được người nhà họ Triệu đưa về chăm sóc mấy ngày.

Hai người trở lại nhà mới, cảm xúc hưng phấn của anh vẫn không giảm chút nào.

Triệu Phù tắm xong thay bộ áo ngủ màu xanh nhạt, ra ngoài vẫn thấy vẻ mặt hưng phấn của Tiêu Tát.

“Bà xã, chúng ta khiêu vũ đi.” Anh kích động nói.

“Em không biết khiêu vũ.” Cô lắc đầu, “Ngày mai chúng ta phải dậy sớm lên máy bay, em muốn đi ngủ, anh cũng đi ngủ sớm một chút.” Nói xong, cô trở về phòng ngủ của mình.

Tiêu Tát bị bỏ lại, một chút cảm giác buồn ngủ cũng không có, hơn nữa nhìn cô đi về phòng thì trong lòng càng buồn bực.

Rõ ràng đây chính là đêm động phòng hoa chúc, vậy mà anh lại chỉ có thể nằm ngủ một mình, không thể ôm vợ yêu làm chút chuyện này nọ í ẹ, chao ôi…

Thở dài một hơi, anh mang vẻ mặt cô đơn đi tắm.

Tắm xong, một người cô đơn nằm trên giường, anh lăn qua lộn lại mãi vẫn không thể ngủ.

Liệu có ai thảm như anh không, đêm tân hôn lẻ loi nằm ngủ một mình.

Trước khi Triệu Phù có thể vượt qua bóng ma tâm lý, anh không thể ép buộc cô.

Trằn trọc một hồi, nhìn đồng hồ đã sắp đến rạng sáng, thầm nghĩ có thể Triệu Phù đã ngủ rồi, anh lặng lẽ ngồi dậy, tính toán đi qua hôn trộm một cái rồi trở về ngủ.

Không thể làm chuyện ân ái, vậy lén hôn một chút chắc là được chứ?

Anh rón rén đi vào phòng Triệu Phù.

Nhờ có ánh đèn yếu ớt, anh nhìn thấy cô nằm trên giường, trên người đắp một cái chăn mỏng.

Anh nhẹ nhàng đi đến bên giường, nhìn chăm chú khuôn mặt đang ngủ say của cô, nghĩ đến hai người bọn họ đã là vợ chồng, cô là vợ của anh, trong lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn.

Mười năm trước yêu say đắm kéo dài đến tận bây giờ, cô vẫn là người trong lòng anh dành tình cảm chân thành nhất.

Anh khó lòng kìm nổi, từ từ cúi người, nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn.

Trong nháy mắt môi anh chạm vào môi cô, Triệu Phù hét lớn một tiếng —


“Ai đó?”

Trong khoảnh khắc cô thức dậy tay đã túm lấy cổ áo anh, dùng lực thật mạnh quẳng ngã anh xuống đất.

“A—” Tiêu Tát đau đến kêu thê thảm.

“Tiêu Tát? Sao lại là anh? Nửa đêm anh chạy sang phòng em làm gì?” Nghe thấy tiếng của anh, Triệu Phù mới nhìn cái người vừa bị cô ném xuống đất chính là anh.

“Anh… Anh… Anh tới xem em có đắp kín chăn không.” Anh không dám nói cho cô biết là anh tới hôn trộm cô. Vừa nói vừa từ từ đứng dậy.

Cô chạy tới đỡ anh ngồi lên mép giường.

“Vừa rồi đang ngủ, em cảm thấy giống như có người đang chạm vào em cho nên mới ra tay theo bản năng, anh có bị thương không?”

“Chắc không sao đâu.” Anh xoay cổ và eo, lắc đầu một cái, sau đó ngạc nhiên hỏi “Vậy là lúc em đang ngủ cũng sẽ có trạng thái đề phòng, không thả lỏng à?”

“Đây là tính cảnh giác của người luyện võ, nếu có người chạm vào em, cơ thể em sẽ chủ động phản kích.”

Trong lòng Tiêu Tát kêu to không ổn.

Trời ạ, thế này không phải chứng tỏ cho dù sau này cô ngủ thiếp đi, anh cũng tuyệt đối không thể đụng vào cô, nếu không lại chờ bị ném xuống sao?

“Thói quen này không ổn cho lắm, nếu là người nhà của em đụng vào chẳng phải cũng bị em đánh ngã à?”

“Người nhà em sẽ không chạm vào em khi em đang ngủ, cho dù muốn đánh thức em dậy cũng sẽ gọi trước một câu.”

“… Anh về phòng ngủ đây.” Sắc mặt anh đông cứng, uể oải đứng lên.

“Anh…” Thấy tâm tình của anh có chút kém, Triệu Phù chần chừ một lúc rồi nói “Nếu anh muốn ôm em có thể ôm một chút.”

“Thật sao?” Anh lập tức quay đầu, ánh mắt tỏa sáng lấp lánh.

“Ừ, em vẫn có thể chịu được việc ôm.”

Đây chính là lần đầu tiên cô chủ động nói để cho anh ôm, cơ hội này thật khó có được, anh lập tức giang hai cánh tay tiến lên ôm lấy cô. Ôm trong ngực cơ thể mềm mại của cô anh thấy thật hạnh phúc gần như là vui đến chảy nước mắt.

Bị anh ôm thật chặt, cơ thể cô có chút không tự nhiên hơi cứng ngắc, nhưng tâm tình vui sướng truyền từ cái ôm của anh sang cho cô khiến cô dần thả lỏng tay chân, trên mặt cũng lây sự vui vẻ của anh, nở ra một cái lúm đồng tiền.

Lần này, anh ôm có chút lâu, ít nhất cũng phải ba, bốn phút mới bị cô đẩy ra.

Tiêu Tát hài lòng trở về phòng, nằm trên giường nhớ lại cái ôm vừa rồi, khóe miệng lộ ra một nụ cười ngu ngơ, thoáng chốc đã tiến vào mộng đẹp.

Trời xanh, biển xanh còn có con người thân thiện, tất cả hỏa quyện vào tạo nên bầu không khí vui vẻ của hòn đảo tư nhân.

Tiêu Tát rất thích không khí thoải mái ở nơi này, vì thế địa điểm đi trăng mật đầu tiên mà anh nghĩ tới chính là ở đây.

Anh đặt phòng trăng mật ở một villa độc lập, trong phòng có một giường lớn bốn phía có rèm che màu hồng rủ xuống, phòng khách bố trí theo phong cách các nước Nam Dương*, phía trước là một hồ bơi tư nhân độc lập, phòng tắm trong nhà còn có thêm chức năng spa.

* Nam Dương (tiếng Trung: 南洋; bính âm: nányáng) là tên do người Trung Hoa đặt cho một vùng địa lý nằm phía Nam Trung Hoa, đặc biệt là vùng Đông Nam Á. Cái tên “Nam Dương” nghĩa là “vùng biển phía Nam”, hiện nay có nghĩa thông dụng ám chỉ cộng đồng Hoa kiều sống ở Đông Nam Á, cụ thể là ở Singapore, Philippines, Malaysia, Thái Lan, Indonesia và Việt Nam. (nguồn Wikipedia)

Bên cạnh có một vườn hoa riêng, hành lang vườn hoa có đặt một bộ bàn ghế gỗ thô, có thể vừa uống trà chiều vừa thưởng thức vẻ đẹp của vườn.


Nhìn chiếc giường lớn, Tiêu Tát không nhịn được bắt đầu ảo tưởng, anh và Triệu Phù nằm trên đó tiến hành một vài hoạt động “thân mật”.

Ngay lúc anh đang đắm chìm trong ảo tưởng vui sướng tuyệt vời của chính mình thì bên tai vang lên giọng nói nghi ngờ của Triệu Phù.

“Nơi này chỉ có một phòng, vậy anh sẽ ngủ ở đâu?”

“Anh… Ngủ ở phòng khách là được rồi.” Ảo tưởng màu hồng của anh tan biến, lập tức trở lại hiện thực.

“Tại sao anh không đặt villa có hai phòng?” Cô không hiểu, hỏi.

“Phòng trăng mật sẽ không ai thiết kế hai phòng ngủ.” Có cặp vợ chồng nào tân hôn lại tách ra ngủ, chỉ có bọn họ là ngoại lệ thôi.

“Vậy anh có thể đặt phòng đôi là được rồi, như vậy anh cũng có phòng ngủ, không cần ra phòng khách ngủ.” Anh biết rõ cô không thể nào ngủ cùng giường với anh, tại sao không đặt hai phòng?

“… Cái ghế ở phòng khách nhìn cũng có vẻ thoải mái, anh ngủ ở ngoài đó cũng không sao.” Anh miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

Cất hành lý xong, Tiêu Tát dẫn Triệu Phù đi dạo con phố náo nhiệt có nhiều người nước ngoài, tiếp theo lại đi ngắm hoàng hôn ở ngoài biển, đắm chìm trong vẻ đẹp của ánh chiều tà, anh vô tình dắt tay cô. Triệu Phù cũng để mặc cho anh nắm.

Chờ đến khi anh phát hiện mình dắt tay cô, anh cảm thấy hơi giật mình, nhưng lại càng kinh ngạc hơn là Triệu Phù không phản đối, để mặc anh nắm tay.

Không lẽ bởi vì hoàng hôn ngoài biển quá đẹp khiến cho cô quên đi tất cả, không phát hiện ra?

Anh hoài nghi ngước mắt nhìn về phía cô, lại thấy cô đang rũ mắt xuống, dò xét nhìn nơi hai người cầm tay, lại nâng mắt lên nhìn anh.

Cô thấy rồi!

Trong lòng Tiêu Tát cả kinh, chờ cô hất tay ra, nhưng cô lại không có bất kỳ động tác gì, chỉ tùy ý để anh nắm.

“Em… Không hất tay anh ra à?” Sau khi kinh ngạc, anh ngây ngốc hỏi.

“Anh hi vọng em hất tay anh ra à?” Cô không hiểu, hỏi ngược lại.

Vừa rồi cô mới phát hiện anh không được sự đồng ý của cô đã cầm tay cô rồi, nhưng mà kỳ quái là cô cũng không ghét anh cầm tay cô như vậy, cô nghĩ có lẽ mình ngày càng quen dần với việc anh đụng chạm rồi.

“Đương nhiên là không hy vọng rồi.” Tiêu Tát lắc đầu liên tục, vội vàng nói, mắt liếc thấy tay hai người vẫn nắm một chỗ, anh cẩn thận hỏi thăm “Em không bài xích việc anh đụng chạm nữa rồi à?”

Anh mừng rỡ nghĩ đến vậy có phải là cô đã có thể tiếp nhận anh, tối nay bọn họ có thể đền bù đêm động phòng hoa chúc rồi không?

“Hình như em đang từ từ quen với anh rồi.” Triệu Phù ngẫm nghĩ rồi nghiêm túc trả lời.

Tiêu Tát vui vẻ cười toét miệng, kích động giang hai cánh tay muốn ôm cô vào ngực.

Nhưng ngay sau đó, cánh tay anh lập tức bị cô vặn ra sau lưng, đau đến kêu lên một tiếng.

“A!”

“Anh đừng có đột nhiên ôm em mà không hỏi trước… em sẽ phản kích lại theo bản năng.” Nghe thấy anh kêu thảm thiết, cô buông anh ra cảnh cáo lần nữa.

“Vừa rồi anh vui mừng quá nên nhất thời quên mất—” Trong lòng anh buồn bã nghĩ, xem ra cô vẫn chưa thể tiếp nhận anh, chỉ có thể từ từ rồi sẽ đến thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.