Giành Lại Thanh Xuân Đã Mất

Chương 128: - Đừng Bao Giờ Coi Thường Người Khác!


Bạn đang đọc Giành Lại Thanh Xuân Đã Mất – Chương 128: – Đừng Bao Giờ Coi Thường Người Khác!


Hiệu ứng đám đông lan nhanh vô cùng, mẹ Vợ Cũ ban đầu còn hơi sốc nhưng sau đó dường như nghĩ thôi thì được ăn cả ngã về không nên..

làm tới luôn!
Xem thái độ của hai mẹ con nhà này có lẽ bọn họ chẳng muốn nối lại với Khánh – hoặc đã làm hết cách nhưng không nối lại được – nên muốn dùng công phu sư tử ngoạm cuỗm thêm một khoản của anh ta rồi chuồn.

Nhưng sao cách thức làm việc của hai người này kì vậy nhỉ, cứ rùm beng lên cho cả thiên hạ biết làm gì? Nhẹ nhàng hẹn gặp rồi nói thẳng chẳng phải khả năng được cao hơn, còn không sợ bị mất mặt hả?
Hay là..

vẫn còn nội tình gì Hải Anh chưa rõ? Một kế hoạch nào đó của mẹ con cô ta hòng gây phương hại cho Khánh.
Cô liếc mắt về phía anh, Khánh vẫn ung dung bấm điện thoại coi như không có chuyện gì xảy ra.

Có nghĩa là mọi thứ đều trong tầm kiểm soát, hiện tại Hải Anh vẫn có thể yên tâm được đúng không?
Đám thanh niên vây quanh hai người, càng lúc càng có chiều hướng dồn ép hai người vào góc tường.

Bốn người bảo vệ bị hất ra khỏi vòng vây không chen lại được chỉ còn cách đi gọi cứu viện mà thôi.

Người dẫn đầu thấy Khánh không coi hắn ra gì liền nhào lên, hất bay điện thoại trên tay anh đi: “Đừng có ra vẻ đạo mạo, đời tao ghét nhất mấy thằng lưu manh giả danh trí thức như mày!”
Khánh nhìn hắn ta, cũng nhìn một lượt tất cả mọi người.

Có vài kẻ đang đỡ lấy mẹ Vợ Cũ, ra sức an ủi hỏi thăm.

Bà ta nước mắt tràn như đê vỡ vừa than thở bản thân số khổ vừa xoa xoa lưng làm như mình già nua yếu đuối lắm.

Vài kẻ khác lại cầm di động chĩa thẳng vào mặt Khánh, hoặc cau có hoặc hóng chuyện hoặc tức tối..


nhao lên chất vấn hai người.

Có kẻ nhổ nước bọt, có kẻ cười nhạo, cũng có kẻ bàng quan coi như không phải việc của mình, chậm rãi đi qua.
Hmm, sức ép lớn phết, bảo sao nhiều người chưa kịp minh oan đã phải tự kết liễu đời mình.

Miệng đời quá cay nghiệt, con người quá ích kỉ, đôi khi còn chẳng chịu tìm hiểu rõ nội tình đã vội vã đánh giá mọi thứ rồi.

Nhưng không sao, với Khánh, tất cả mọi sai lầm đều phải trả giá.

Cái giá lớn để bọn người hùa theo này nhận được một bài học thích đáng, lần sau muốn công kích người khác cũng phải cẩn trọng uốn lưỡi đủ bảy lần.
“Sao? Im thế? Sợ à? Khi nãy đẩy người già sao không tỏ ra sợ hãi thế này đi?”
“Đúng là rùa rút đầu, loại đàn ông cặn bã!”
“Cái con này nữa, cướp chồng người khác mà không biết xấu hổ à?”
“Mang tiếng giảng viên(?), bọn ông phải kiện cho tới khi mày mất chức thì thôi!”
“…”
Tay chân lôi kéo, ngàn vạn cái miệng bủa vây Khánh không bịt hết lại được.

Kẻ nào đó to gan muốn kéo tay Hải Anh, ngay lập tức bị anh hất ra ngoài.

Khánh giấu cô sau lưng mình, muốn bảo vệ cô trước khi người của mình tới.

Nhưng ngờ đầu Hải Anh không hề bị động, cô gạt tay Khánh ra, chậm rãi bước về phía trước.


Một người muốn nhân cơ hội tóm lấy cô cũng bị cô vặn tay, một động tác vật người tiêu chuẩn được bày ra và rồi..

một gã đàn ông bất ngờ nằm sóng soài trên mặt đất.
Hải Anh tập võ chưa lâu nhưng không phải không có thành tựu.

Và thành tựu lớn nhất của cô dĩ nhiên là lúc này với tuyệt kĩ giả heo ăn hổ, nhân lúc người kia không phòng bị mà cho một cú!
Tất cả đám đông – bao gồm cả Khánh – đều sững sờ trước sức mạnh của Hải Anh.

Cô đứng thẳng người, đối diện với tất cả bọn họ mà nói: “Xin hỏi mấy người biết gì về chúng tôi mà dám phán xét như vậy? Tất cả những lời này các người nói ra đều mang tính chất bôi nhọ, nếu không xin lỗi tôi sẽ mời tất cả mọi người tới gặp tôi tại tòa!”
“Con đàn bà thối, mày dọa ai?”
“Ghê tởm!”
“Ghê tởm?” Muốn đọ với loa phát thanh giảng viên mỗi ngày đều gào thét trên giảng đường? Hơ, các người còn không xem lại xem cổ họng mình thế nào?
Cô quát một tiếng, quãng tám tiêu chuẩn làm ai cũng phải bịt tai hoảng hồn “Các người mới là ghê tởm, chưa rõ cái gì đã nhảy vào chửi bới, không biết đã có bao nhiêu người vì phát ngôn độc ác của các người mà tự tử rồi!”
“Bị chửi là đáng đời, có thế cũng chết, ngu ngốc!
“Đúng đúng, ngu ngốc..”
“Để anh!” Khánh không để cô phải bảo vệ mình đâu, anh ngăn Hải Anh tranh luận vô nghĩa với đám người này, kéo tay cô cười rạng rỡ.

Trong hoàn cảnh này, hai người vẫn không hề ngần ngại phát cẩu lương cho toàn thế giới.

“Bà nói cho rõ mọi chuyện đi, con gái bà bỏ con theo trai, chúng tôi đã li dị mấy năm rồi.

Hiện tại tôi độc thân, cô ấy cũng độc thân, vì sao không thể ở cạnh nhau?”
“Bỏ con theo trai?”

“Li dị?”
“…”
Tiếng xì xào lại tiếp tục vang xa, vang mãi.

Mấy người thức thời đã quay người rời đi rồi, chỉ còn lại vài người vẫn đỡ lấy bà ta, nghi hoặc chờ câu trả lời.

Người đàn ông bị Hải Anh vật ngã vẫn nằm bò rên rỉ tưởng như đau lắm, còn kẻ cầm đầu chửi bới lúc này đã hơi chùn chân, hốt hoảng nhìn hết bên này lại bên nọ.
“Bác gái, bác mau nói đi!”
“Đúng..

Đúng đó, có gì chúng cháu sẽ bảo vệ bác!”
“Bác không cần lo..”
Mẹ Vợ Cũ toát mồ hôi hột, tình huống dở khóc dở cười này đúng là không thể ngờ tới.

Tưởng rằng dễ dàng bắt nạt được bọn họ, hoặc bức ép khiến bọn họ phải bỏ chạy cơ..

ai dè cô ta có mấy chiêu mèo cào, Khánh cũng thẳng miệng hỏi ngay như vậy nữa.
Làm sao đây?
Nếu nói không tốt kiểu gì bà ta cũng bị cắn ngược lại, nhưng bà ta vốn đâu có giỏi ăn nói, ngày xưa nếu không phải nhờ mẹ Khánh thích tính thật thà không hoa lệ này bà ta đủ sức kích mẹ anh ép hôn hay sao?
Phân vân mãi, cuối cùng mẹ Vợ Cũ cũng tìm ra được một phương pháp tuyệt vời.

Không biết nói chuyện vậy tốt nhất nên ngậm miệng! Đúng vậy, bà ta không nói gì cả, chỉ nức nở từng hồi tựa như oan ức lắm.

Mọi người thấy bà ta khóc không ra hơi, nước mắt ngắn dài còn có chiều hướng lả đi tâm lý bảo vệ kẻ yếu lập tức được bật lại.

Chẳng ai quan tâm bà ta đúng sai thế nào, liền giúp bà ta lau mặt, uống nước, an ủi đủ điều.
“Đừng có ép người quá đáng!” Một người phụ nữ trẻ vừa đưa khăn giấy cho bà ta vừa quắc mắt lườm Hải Anh “Các người nói đúng thì sao nào? Bác ấy cũng không làm gì sai tới mức phải đẩy ngã như vậy, tiền thuốc men các người vẫn phải đền!”
“Phải đó!” Mấy người bên cạnh hùa theo “Người già cũng xuống tay được, đúng là mất nhân tính!”

“Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

Hai kẻ giả nhân giả nghĩa, thú đội lốt người này đi cùng nhau là đúng! Chị vợ chắc hẳn phải khổ tâm lắm mới nghĩ cách bỏ được thằng cha đó..”
“Khéo khi hắn ép hôn ấy chứ, trong truyện hay có kiểu chia rẽ bắt cưới đó.

Cuối cùng cũng giữ chân nổi người ta đâu, người ta có người yêu rồi cứ thích chen vào ý..”
“Xong vì yêu sinh hận, giờ trút lên bác gái.

Cô kia chỉ là bình phong..”
Rất nhiều kịch bản được xì xào phát tán trong vài ba phút.

Hải Anh thầm thán phục năng lực tưởng tượng phi thường của những người này.

Và càng thán phục hơn nữa năng lực điều người của Khánh.

Ngay khi tất cả đám đông thiếu cảnh giác nhất, mười mấy cảnh sát không mặc đồng phục nhất loạt xông lên, hô lớn: “Phá rối trật tự công cộng, tất cả theo chúng tôi về đồn!”
Ai nấy nhào nhào muốn chạy, họ thích hóng thật nhưng không thích vào đồn cảnh sát uống nước chè đâu.

Thế nhưng vòng trong vòng ngoài, mười mấy người không ai trốn thoát.

Quản lý trung tâm thương mại cũng đến, cung kính thông báo với Khánh rằng đã xem lại hết camera trong sảnh, người nào có liên quan đến vụ này đều đã bị tóm gọn.
Anh hài lòng gật đầu, xiết chặt tay Hải Anh mà buông câu cuối với bọn họ: “Mọi sai lầm đều phải trả giá.

Hôm nay, tôi sẽ cho mấy người biết bênh người không nên bênh sẽ phải chịu hậu quả thế nào!”
Sau đó, anh nâng tay Hải Anh khẽ hôn vào tay cô.

Đôi mắt xanh giống như phát sáng lấp lánh với ý cười ngọt ngào: “Để em phải bảo vệ người ta thế này…!người ta thấy ngại ngùng lắm đó ~”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.