Giáng Trần: Vận Khí Mạnh Phải Làm Sao

Chương 36: Vạch mặt


Đọc truyện Giáng Trần: Vận Khí Mạnh Phải Làm Sao – Chương 36: Vạch mặt

Trần Lão Tứ cùng Du Hạo Minh đi xuống phía dưới đại sảnh, cuối cùng bực tức trong lòng Trần Lão Tứ bộc phát:

“Hạo Minh đại ca, chỉ là một cái dân đen thôi, chúng ta bỏ đi có phải quá mất mặt hay không? “

Du Hạo Minh lắc đầu:

“Ngươi lo lắng hoàn toàn thừa thãi, chỉ có thằng ngốc như ngươi mới thấy mất mặt, thử nghĩ xem nhà chúng ta lão tổ ai không phải dân đen. Nói thẳng ra tổ tiên chúng ta còn yếu hơn Giáng Trần về khoản thiên phú rất nhiều.

Tương lai tiền đồ không thể hạn lượng cường giả, nếu đắc tội hắn vì hắn nói mấy câu thì ngươi mới là đồ ngốc. Đám ngồi bên cạnh không ai lên tiếng bởi họ muốn Trần gia tìm tai vạ thôi, chỉ có cái ngốc bức như ngươi mới đưa mặt ra chịu trận. “

Trần Lão Tứ khẽ vuốt trên mặt mồ hôi hỏi:

“Nghe đại ca nói có vẻ hơi nghiêm trọng thì phải.”

Du Hạo Minh khẽ liếc hắn một cái rồi nói:

“Ngươi nghe hắn nói chuyện với công chúa thì rõ ràng nàng bá đạo như vậy vẫn phải lấy lễ đối đái hắn ta. Người ta bây giờ là đệ tử của Họa Thiên Hậu viện trưởng tương lai của Tứ Hồn Học Viện, sư tôn hắn là Long Trấn Thiên.

Với thiên phú của hắn thì nếu cứ an tâm ở trọng học viện tiếp tục tu luyện, khoảng năm sáu chục năm sau viện trưởng của Tứ Hồn học viện không phải hắn thì còn ai. Hiện tại đấu không lại hắn tương lai càng không, thế mà ngươi…….”

Trần Lão Tứ trong lòng thở dài, hắn ta nào nghĩ đến chỗ đó, thân là thế gia đệ tử kiêu ngạo quen rồi.Đột nhiên bị người nói như thế thì làm sao hắn nhịn được, suy cho cùng thì cũng do hắn thiên sinh tính tình nóng nảy.

Trần Lão Tứ khẽ giọng:

“Lần này đại ca lại giúp ta giải vây rồi, cảm ơn ngươi.”


Du Hạo Minh tức giận:

“Ngươi cám ơn ta có ích lợi gì, mau nghĩ cách xin lỗi Giáng Trần, người này có vẻ nhỏ nhen nên đừng để hắn thù ngươi. Nếu không sư phụ hắn làm viện trưởng thì Trần gia cũng lãnh đủ, rồi đến lúc hắn ta làm viện trưởng thì con cháu Trần gia đời đời đừng hòng ngóc đầu lên nổi.”

Trần Lão Tứ khẽ gật đầu nói:

“Ta biết rồi, chút nữa đi về ta cử người sang tặng quà tạ lỗi cho hắn, hi vọng lần này hắn bỏ qua cho ta. Chỉ tiếc không có thể mua đan dược của Phụng Thiên Hội, nghĩ lại thì có lẽ ta quá nóng tính rồi, huynh mua đan dược xong chia cho ta một ít.”

Du Hạo Minh nhìn hắn nghiêm túc nói:

“Du gia cũng sẽ mua một vài lô nhưng sẽ mua riêng chứ không dính dáng gì tới Trần gia. Giáng Trần đâu nói không bán Kích Tâm Dịch, Tăng Thể Dịch, Phục Xuân Dịch ba loại đan dược cho Trần gia đâu, chỉ là giao dịch các ngươi phải đưa tiền trước thôi.

Bỏ ra mua một lần thật nhiều coi như mở ra danh tiếng cho Phụng Thiên Hội, cái này cũng coi như một cách chuộc lỗi. Quan trọng nhất là làm cho đám người xuất thân hàn môn trong Phụng Thiên Hội nguội cái đầu nóng nếu không chẳng cần Giáng Trần, chính bọn họ cũng có thể cho chúng ta một đống rắc rồi.”

Trần Lão Tứ ngược lại không hiểu liền hỏi:

“Giáng Trần có người bảo kê nhưng đám người kia thì họ tức giận kệ họ chứ? “

Du Hạo Minh thở dài nói:

“Nghe đại ca nói cho ngươi một lần, đầu tiên họ là người dưới trướng Giáng Trần.Thứ hai đại hộ trưởng thành gia nhập đủ các loại thế lực sau đó thù dai mỗi chỗ đều gây cản trở thì mệt mỏi.

Thử tưởng tượng đi mua đan dược, người luyện đan ghét ngươi không bán, chủ cửa hàng ghét ngươi có hàng cũng bảo không có tồn kho. Thậm chí đi ăn cũng phải coi chừng xem trù sư có nhổ nước miếng vào đĩa thức ăn không. ”

Sau đó Trần Lão Tứ phải tiếp nhận vũ khí sinh học của Du Hạo Minh tẩy lễ, phía bên trong bữa tiệc thì cũng có dấu hiệu kết thúc. Thành viên của Thiên Long Bang thì lục tục chuẩn bị làm tăng hai để mừng hội thành lập.


Giáng Trần rời đi sau đó tới góc khuất liền dừng lại, Nhị hoàng tử và Trưởng công chúa kiên trì đi theo hắn. Khẽ phân phó cho Kiều Thiên n ổn định huynh đệ, hắn đứng lại nói chuyện với hai người kia một lần cho xong.

Tựa lưng vào bờ tường hắn khoanh tay lại im lặng đời Phong Linh lên tiếng, hắn cảm giác hôm nay bỏ đi luôn cũng được. Thế nhưng nếu làm thế thì cũng quá không nể mặt, một cái đang chấp chính triều đình, một cái hoàng đế tương lai, không thể không cho họ chút mặt mũi được.

Tính danh: Phong Linh

Huyết mạch: Thiên Mệnh Đế Vương ( Kích hoạt 3%)

Thể chất: Thiên Mệnh Đế Vương ( Chân Thần cấp)

Nguyên tố: Kim

Tu luyện: Dị năng

Nguyên khí: Không

Pháp Thuật: Không

Lực chiến đấu: 5000 – 19000

Sinh mệnh: 162 năm

Công pháp: Nam Vương Bá Vương Quyết (Thánh cấp)


Chiêu thức: Hoàng Uy Nguyền Áp, Vận Mệnh Đế Vương, Cửu Bộ Vượt Giang Sơn……

Vũ khí: Nam Vương Thần Kiếm 2000 (Tôn phẩm)

Thiện cảm: 60 (Thiện cảm)

Đánh giá: Thiên phú rất mạnh, thực lực quá yếu, đáng giá bồi dưỡng.

Giáng Trần không nghĩ Trưởng công chúa có lòng yêu tài như thế, dù mình đã nói đến thế nàng vẫn giữ được thiện cảm với mình. Gặp loại người khác có khi sống chết đòi giết hắn cho bõ tức rồi, làm gì có chuyện duy trì được thiện cảm.

Phong Linh dứt khoát lên tiếng và đi vào thẳng vấn đề chính:

“Ta muốn ngươi cống hiện cho Thanh Long quốc, đưa ra yêu cầu của ngươi.”

Giáng Trần thấy nàng dứt khoát thế thì cũng thẳng thắn:

“Muốn ta cống hiện cho Thanh Long quốc cũng không phải nhưng ta có chút yêu cầu, có thể ta chắc chắn không đời nào các ngươi chịu chấp nhận. Thế nhưng chỉ có đạt được mong muốn ta mới có hứng thú, còn lại ta không rảnh để đi làm nô tài cho người khác.”

Phong Linh khẽ giọng:

“Ngươi nói đi xem nghe có được không.”

Giáng Trần thẳng thắn:

“Đầu tiên ta thích nghe lệnh hoàng đế không thì tùy ta, ai đắc tội ta hắn phải giết sạch bao gồm cả hoàng tử, công chúa, tông thân, đại thần. Nói chung tất cả những người dám uy hiếp tới an nguy của ta, không có chút nguy hiểm nào được xuất hiện.”

Hai người kia trực tiếp trợn mắt, Phong Linh nhíu mày nói:

“Ngươi nghĩ cái gì lại đưa ra yêu cầu như thế?”


Giáng Trần thản nhiên:

“Mệnh ta do ta quản không phải ai có thể thao túng, hoàng đế muốn ta đi chết thì sao, chẳng lẽ phải nghe. Rồi còn những kẻ khác trong triều đình thích chơi mưu kế ám sát các loại rồi mặc kệ ta muốn sống chết sao thì tùy, rõ ràng là nhảm nhí.”

Phong Linh cắn môi khẽ giọng:

“Chẳng lẽ trong Tứ Hồn Học Viện không có tranh đấu hay sao?”

Giáng Trần lại gần nàng cau mày hỏi:

“Thế ta là hoàng tử hay Vương gia, tất cả đều không phải, ở Tứ Hồn học viện ta là ai. Sư tổ là đương nhiệm viện trưởng, sư phụ khả năng cao là kế nhiệm viện trưởng, nhạc mẫu sắp trở thành lão sư của học viện.

Cho ta một lý do để chấp nhận rời chỗ an toàn đi tới hiểm địa, nếu ngươi nói vì Phong Lan thì ta xin lỗi ngươi đang nói nhảm. Ta với nàng đã có giao ước, nếu nàng bội ước thì hậu quả sợ nàng gánh không nổi, người như ta ghét nhất phản bội.”

Phong Linh giận quá nên có chút thẹn:

“Ngươi phải biết phụ hoàng của ta cũng rất ghét bị người khác đe dọa, nếu ngươi cứng đầu đến tai hắn thì Phong Linh bị hứa gả cho người khác.Lúc đó giao ước kia cũng chỉ là lời nói xuống, ở Thanh Long đế quốc lời ngài nói luôn đúng.”

Giáng Trần nhíu mày hỏi:

“Công chúa đang muốn vạch mặt phải không? “

Nhìn vào ánh mắt lạnh như băng của hắn nàng giật mình, thế nhưng uy nghiêm hoàng tộc không cho phép nàng lui bước.

Giáng Trần nhún vai nói:

“Thế thì chỉ có thể chúc nàng hạnh phúc, còn ta đành phải dùng cả phần đời còn lại chèn ép học sinh của Thanh Long Đế Quốc ở bên trong Tứ Hồn Học Viện. Tông tộc đệ tử chỉ cần dám đi vào Tứ Hồn Học Viện ta sẽ cho họ biết thế nào là sống dở chết dở.

Với lại tập trung đào tạo người của Chu Tước Đế Quốc cũng là một chuyện vô cùng thú vị, một tướng quân ra đời cũng đủ để Thanh Long Đế Quốc chết cả trăm vạn người. Không nghĩ công chúa lại là loại người thích nói thẳng ra như thế, ngược lại rất đúng ý của ta.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.