Đọc truyện Giáng Trần: Vận Khí Mạnh Phải Làm Sao – Chương 33: Võ mồm đệ nhất
Giáng Trần khẽ giọng nói ra cảm nghĩ của mình về thế gia đại tộc:
“Một gia đình hay tiểu tộc thì ta không nói tới, còn một đại gia tộc thì hoàn toàn khác, nó có thể phân làm hai kiểu khác nhau. Loại đầu tiên chính là một đại gia đình thế nhưng loại này gần như không tồn tại, nếu có thì cũng rất ít, thế nên theo ta đó không thể coi như đại diện của đại gia tộc được.”
Gia đình?
Mấy người ngồi trong bàn đều trong lòng cười khổ, dù trong đại tộc ngàn người chắc gì đã có cái gọi là gia đình, tất nhiên như Phong Lan một nhà ba người thì tình cảm thì khác. Còn nếu phóng rộng ra cả hoàng tộc thì chỉ có ăn thịt lẫn nhau, huyết mạch tình thâm còn mỏng hơn cả tờ giấy ăn.
Giáng Trần thở dài nói:
“Ta vốn tứ cố vô thân nên nói thẳng các vị cảm thấy sai có thể coi như chó sủa cũng được. Chứ thực chất ta thấy một đại gia tộc quan hệ với thành viên bên trong chẳng khác gì người chăn nuôi với súc vật cả.”
Họa Thanh Vân khẽ giọng:
“Công tử có chút nặng lời rồi.”
Giáng Trần nhàn nhạt:
“Gia tộc nuôi ngươi lớn ngươi phải trả công lại cho nó, chẳng khác gì con bò cho sữa hay con gà đẻ trứng trả cho chủ nhân, thế rồi bò với gà già đi sẽ bị giết thịt.
Người của đại gia tộc một khi đụng tới lợi ích thì bất cứ ai cũng có thể bị mang ra để làm hi sinh, không thương xót, không do dự, dù cho có do dự cũng chỉ vì họ đang suy xét xem trong tương lai ngươi có lợi ích không.
Chưa kể bên trong gia tộc huynh đệ tỷ muội ám hại lẫn nhau là chuyện bình thường, tất nhiên ta chỉ là nghe nói thôi, nếu có sai thì các vị bỏ qua. Thế nhưng nếu có ta thấy chẳng khác gì kẻ thù, thậm chí còn kinh khủng hơn cả kẻ thù, người ta hay nói là ” huynh để con c tình nghĩa xạo l ” cũng không sai chút nào.”
Mấy người thấy Giáng Trần đánh giá một cách khủng khiếp như thế đã thế còn văng tục liền khó chịu, thế nhưng hắn ta nói không sai. Trong đại gia tộc cạnh tranh biết bao nhiêu khốc liệt, Hoàng tộc thì càng cạnh tranh ác hơn.
Trưởng công chúa Phong Linh đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức để bảo vệ em trai khỏi cạm bẫy từ các hoàng tử khác. Đồng thời họ cũng nhận định rằng Giáng Trần không hề có một chút tình cảm gì với đại tộc, dùng đại tộc lớn mạnh kêu gọi hắn chẳng khác lấy cơm thiu để đãi khách quý.
Cầm Vân Vũ gật đầu khẽ giọng:
“Thế công tử thấy hình thức vận hành đó là đúng hay sai?”
Giáng Trần nhàn nhạt đáp:
“Đúng, chỉ có làm như thế với có thể giúp đại tộc duy trì, thế nhưng đó cũng là cách để cho mấy cái đại tộc nhanh chóng hủy diệt. Ta không nói chơi chứ mọi người thử để ý xem có biết bao nhiêu cái gia tộc đang như mặt trời ban trưa sau đó ầm ầm sụp đổ, đôi khi còn mang tới diệt tộc.”
Họa Thanh Vân cỏ vẻ rất quan tâm tới vấn đề này:
“Xin công tử nói rõ.”
Giáng Trần thản nhiên nói:
“Tình cảm nhạt nhòa liên kết chủ yếu vì lợi ích thì sẽ để lại tại họa ngầm không nhỏ, tranh giành trong gia tộc coi như chuyện nhỏ, thế nhưng khi cần thiết cũng vì lợi ích họ phản bội gia tộc thì sao.
Thử nghĩ xem nếu có kẻ tiết lộ thông tin cho người khác biết rằng cường giả trấn tộc đã rời đi chẳng hạn, cao thủ tiến tới thì cái gia tộc đó sợ không lâu sẽ chỉ còn lại mấy vị cao thủ sống đến già chờ chết.
Rồi thì chắc cũng không thiếu chuyện vốn bị bỏ đi thiên tài bỗng nhiên quật khởi quay lại trả thù khi bị đối xử bất công, cái này tất nhiên khả năng xảy ra nhỏ hơn rất nhiều. Rồi còn ti tỉ cái lý do để một cái gia tộc hủy diệt nữa. tất cả nói chung đều bắt đầu từ tình cảm quá nhạt. Đôi khi một gia đình vài người lại tốt hơn rất nhiều so với cả một cái gia tộc lớn cũng là vì thế.”
Giáng Trần nói chuyện làm cho không khí trở nên căng thẳng vô cùng, thế nhưng đây chính là cái mà hắn muốn, hắn bây giờ sẽ không lo mấy cái đại gia tộc đeo bám làm phiền mình nữa. Minh Hà thì lo lắng vô cùng cho Giáng Trần bởi hắn nói chuyện như thế sẽ làm phật lòng không ít người, rõ ràng tương lại đang mở rộng sao hắn lại gây thù chuốc oán làm gì.
Hắn thấy nàng có vẻ lo lắng tay liền nắm chặt lấy tay của nàng vuốt ve, ánh mắt kiên định đầu nhẹ gật ra hiệu cho nàng yên tâm, Minh Hà không hiểu Giáng Trần nghĩ gì nhưng lại không lên tiếng khuyên bảo nữa. Thi Lam Ngọc lúc này đột nhiên lên tiếng hỏi:
“Giả xử sau này Giáng Trần công tử con cháu đầy đàn, khi đó ngươi cũng có một cái gia tộc, lúc đó ngươi sẽ giải quyết mấy vấn đề đó như thế nào. Ta hỏi thế bởi ta nghĩ ngươi có thành kiến hơi nặng với đại gia tộc thì phải, mọi thứ đâu đến mức tệ như ngươi nói.”
Giáng Trần mỉm cười thản nhiên nói:
“Thế nên ta mới nói ngay từ đầu nếu không đúng ngươi có thể coi ta nói chuyện như chó sủa, còn đổi lại là ta nếu con đàn cháu đống thì trưởng thành liền đuổi hết ra khỏi nhà tự đi lập nghiệp.
Ai sống khỏe thì tự cố gắng, tụ lại một chỗ làm cái quái gì, anh em trong nhà có thể thông cảm cho nhau nhưng khi có gia đình còn có vợ con ai có thể không ra xích mích, tốt nhất xa nhau tình cảm tốt thì hơn.”
Nghe được lý tưởng của hắn thì Minh Hà liền cảm thấy nhẹ lòng bởi vì khi nãy hắn nói tuy có phần ác liệt nhưng không phải nói xuông, nàng không muốn tương lai con cháu của mình lại đi tàn hại lẫn nhau. Nếu chuyện như thế xảy ra thì dù có chết rồi nàng cũng không thể nhắm mắt được, tốt nhất vẫn an an ổn ổn mà sống thì hơn.
Mấy người khác khi nghe Giáng Trần nói như thế thì đều trầm tư suy nghĩ, cũng có người ngồi ngoài nghe nghĩ đến hắn nói nhảm thì hay. Có một người ngồi ngoài xa cao giọng hỏi:
“Giáng Trần công tử nói nhiều như thế chẳng phải kỳ thì người thuộc gia tộc bọn ta sao, nói cho ngươi biết không có gia tộc bảo vệ con cháu ngươi ai lo lắng.”
Giáng Trần mỉm cười hỏi:
“Xin hỏi quý tính của công tử có được không?”
Người kia to giọng:
“Ta tên Trần Lão Tứ, Trần thượng thư cháu trai.”
Giáng Trần mỉm cười hỏi:
“Thế Long Trấn Thiên là sư tổ của ta, theo ta biết con cháu cũng phân tán khắp nơi, Trần công tử giúp ta bắt nạt hộ một người nào cũng được. Thậm chí ta giúp ngươi đi làm cũng được, chỉ cần công tử chịu ra lệnh ta liền làm.
Trần Lão Tứ nhíu mày khó chịu:
“Sao có thể ăn nói như thế được.”
Giáng Trần thản nhiên:
“Thế nào ngươi không phải nói không có gia tộc bảo vệ thì không ai lo lắng phải không.”
Mấy người ngồi cùng bàn với Giáng Trần liền biết lại một con nai vàng đi vào tròng rồi, người này không chỉ thiên phú tốt, đầu óc linh hoạt mà còn rất biết cách lợi dụng chỗ dựa của mình.
Trong lời nói chỉ cần để ra một kẽ hở thì hắn cũng dư sức biến đó thành một lỗ hổng khổng lồ.Nói cho cùng Long Trấn Thiên vẫn quá bá đạo, ai ở đây cũng âm thầm cầu phúc cho hắn ta qua được cơn hoạn nạn này.
Trần Lão Tứ tức giận nói:
“Ý ta đâu phải thế, ngươi đâu thể nào giống như Long Trấn Thiên viện trưởng được.”
Giáng Trần thản nhiên nói:
“Thế thì ta ghi nhớ lời ngươi nói, đợi chục năm nữa khi ta có con cháu rất hân hạnh chờ ngươi đến bắt nạt, Giáng Trần ta khi đó có bảo vệ được người nhà hay không thì mọi người cùng chống mắt lên xem.
Trên thế gian ta không nhận mình số một thế nhưng trong căn phòng này ai hơn được ta, đừng nghĩ ta xuất thân bình dân thì cũng như những người khác sợ đại gia tộc người.”
Phong Linh biến sắc, một câu nói của Giáng Trần liền đẩy thiên tài xuất thân bình dân và đại tộc đi tới hai chiến tuyến, lập tức trong phòng mọi người liền nhìn nhau vẻ nghi ngại. Một thiếu niên ngồi ở ngoài xa nơi mà các đệ tử bình dân tụ họp đột nhiên lên tiếng:
“Thế nhưng chúng ta không thể không sợ đại gia tộc, Giáng Trần ngươi không sợ vì ngươi cũng có chỗ dựa còn chúng ta phải làm sao?”
Tất cả mọi người ánh mắt lại tập trung vào Giáng Trần họ muốn biết trước câu hỏi hóc búa thế này hắn ta sẽ trả lời sao. Thế nhưng mọi người đâu thể biết được Giáng Trần đâu chỉ võ mồm đệ nhất, khi nói ra cái gì hắn đã đoán được có khả năng bị làm khó ở đâu rồi.