Đọc truyện Giáng Trần: Vận Khí Mạnh Phải Làm Sao – Chương 28: Không phải như các ngươi nghĩ đâu
Giáng Trần quá ngầu làm mọi người sợ hãi vô cùng, Long Trấn Thiên khẽ giọng nói:
“Dịch chuyển hắn ta trực tiếp tới trước mặt bọn ta.”
Năm giây sau Giáng Trần xuất hiện trước mặt mọi nguời, vẻ mặt hắn bình tĩnh đến lạ thường, đối diện đám người Long Trấn Thiên, Quỷ Thiên Hồn, Tần Kiếm các đại lão ai cũng muốn biết hắn ta sẽ nói cái gì. Hơi phân vân sau đó hắn ta gãi đầu cười nói:
“Thi xong rồi thế bao giờ phát thưởng?”
Mấy người ngồi bên trên nét mặt cứng đờ, Long Trấn Thiên miễn cưỡng cười nói:
“Lần này khảo hạch là để các trường học chọn học sinh, riêng ngươi hạng nhất có quyền được chọn ngược lại, bây giờ ngươi có cái trường nào thích không có thể bắt đầu chọn lựa.”
Giáng Trần nhìn Cầm Thiên Âm rồi hỏi:
“Bá mẫu, ta nhớ không nhầm thì Oanh Oanh sẽ đi vào Tứ Hồn học viện đúng không?”
Cầm Thiên Âm gật đầu thay câu trả lời, Kỳ Vân Mị thì ánh mắt có chút mong chờ khó giấu được, Giáng Trần tất nhiên không làm các nàng thất vọng, hắn ta mỉm cười khẽ giọng:
“Ta chọn Tứ Hồn Học Viện……”
“Khoan đã “
Quỷ Thiên Hồn khẽ giọng nói:
“Thực ra thông qua chiến đấu lúc nãy chúng ta còn muốn ngươi hưởng một chỗ tốt, ngươi đoán được là gì không?”
Giáng Trần hơi suy nghĩ rồi nói:
“Ta thể hiện quá xuất sắc nên mọi người muốn thu ta làm để tử phải không, cũng phải thôi ta xuất sắc quá mà.”
Long Trấn Thiên đơ luôn, Kỳ Vân Mị thì há miệng không đóng lại được, họ đâu biết đâu biết được đây là hậu quả của việc vài ngàn năm sống một mình. Người khác không biết thì hắn giấu, người ta biết rồi thì hắn nói thẳng và vô cùng thật. Quỷ Thiên Hồn vốn là thống soái nên chớp lấy thời cơ:
“Tiểu tử ngươi bái ta làm thầy đi, ta đảm bảo không ai dám chọc ngươi.”
Long Trần Thiên nghe thế vội vã nói:
“Thu đệ tử truyện này không thể qua loa, đầu tiên ngươi nói cho bọn ta biết dị năng của ngươi bao gồm nhưng loại nào.”
Giáng Trần dơ ba ngón tay ra rồi nói:
“Dị năng của ta có thể quy làm ba loại.”
Mấy người khóe môi đều co lại, tiểu tử này nghĩ bọn họ mù chắc.
Nhìn phản ứng bất ngờ của mọi người nhưng Giáng Trần vẫn thản nhiên giải thích:
“Loại thứ nhất là nguyên tố dị năng, cứ hễ nằm trong mười một loại nguyên tố trong đất trời thì ta có thể dùng được. Loại thứ hai là sao chép dị năng, chỉ cần có thứ để tiếp dẫn thì ta có thể sử dụng được cả năng lực đặc biệt của đối thủ.
Loại thứ ba là thể chất dị năng, cái này mới thức tỉnh không lâu thế nhưng tốc độ, sức mạnh, cảm giác, phán đoán, thậm chí là trí thông minh đều được tăng rất nhiều.”
Đúng là ba loại những mỗi loại phải phân ra làm vài chục nhánh, Giáng Trần muốn nhân dịp này đưa ra một cái giải thích cho chuyện mình thay đổi rất nhiều suy nghĩ của chủ cũ. Ngay từ bây giờ tiểu Trần chính thức chết đi trên thế gian này chỉ còn lại một cái Giáng Trần mà thôi.
Mấy vị kia nghe xong ngược lại cảm thấy rất bất ngờ, bất ngờ vì sao mình không cảm thấy ngạc nhiên khi hắn ta kể ra ba loại dị năng. Có lẽ hắn thể hiện quá mức kinh diễm khiến họ mặc định như thế là bình thường, không có gì đáng để ngạc nhiên cả.
Long Trấn Thiên gật gù khẽ giọng:
“Giáng Trần ngươi có nghĩ tới nếu bái sư thì mình sẽ muốn có loại sư phụ như thế nào chưa?”
Giáng Trần hơi xuất thần một chút, hắn t a nghĩ về ba vị sư phụ của mình sau đó rất chân thành nói:
“Đầu tiên sư phụ của ta phải thật mạnh mẽ.”
Long Trấn Thiên và Quỷ Thiên Hồn ánh mắt sáng lên bởi họ mạnh nhất trong đây là chuyện không cần bàn cãi. Đại sư phụ mạnh tới hư cấu, nếu không phải vì hắn thì người ấy bây giờ vẫn sống tốt, thế nên tiêu chuẩn đầu tiên dĩ nhiên là phải thật mạnh mẽ để có thể bảo vệ cho hắn.
Hắn mỉm cười nhẹ giọng:
“Thứ hai phải là nữ nhân thật xinh đẹp.”
Đang nắm râu ra vẻ cao nhân Quỷ Thiên Hồn không kiềm chế được giựt mạnh, trên tay hắn sau đó còn lắm lấy vài sợi râu.
Quỷ Thiên Mị bất bình lên tiếng:
“Giáng Trần ngươi có thiên phú cao ta chấp nhận, ngươi mạnh đến mức diệt sát ta một cách dễ dàng ta chấp nhận, nhưng sao ngươi lại có thể đưa ra yêu cầu lố bịch như thế. Thế giới này cường giả vi tôn, ngươi yêu cầu vớ vẩn như thế khác nào tự đẩy mình vào thế khó, ngươi có biết Thanh Long Quốc chúng ta……..”
Giáng Trần ngay lập tức ngăn nàng lại:
“Khoan đã, ngươi có phải cũng muốn thành cường giả đúng không?”
Quỷ Thiên Mị khẽ gật đầu:
“Đúng thế, nếu không ta tu luyện rồi liều mình đánh với loại quái vật như ngươi làm gì?”
Ma Thiên Tĩnh gật đầu khẽ giọng:
“Thế nhưng Giáng Trần ngươi phải biết hai chuyện này không hề dính gì đến nhau, ngươi yêu cầu sư phụ là nữ nhân xinh đẹp làm cái gì.”
Giáng Trần thở dài bất lực nói:
“Thế hai người các ngươi thành cường giả sau đó có một tên đệ tử tư chất siêu mạnh muốn mỹ nữ làm sư phụ các ngươi nhận hay không nhận.”
Hai nàng trợn mắt sau đó gắt giọng vẻ không cam tâm:
“Nhận.”
Giáng Trần khẽ giọng nói:
“Các ngươi biết vì sao ta lại tu luyện tốt như vậy trong khi không có ai chỉ dạy không, các ngươi có biết không.”
Hắn khinh thường nói:
“Các ngươi không biết nhưng tất cả những học sinh ở Võ Quảng nhất trung đều biết, lão sư của ta rất đẹp, nhìn nàng thôi đã thấy có tinh thần học tập rồi. Chính nhờ thế ta ba năm liền ta đều hốt trọn học bổng của trường, khi về nhà thì chỉ cần lấy hình nàng ra xem cũng có tinh thần tập luyện.”
Vừa nói hắn vừa đưa tay bỏ vào túi muốn lấy ví của mình ra, thế nhưng quả thật móc được ví ra nhưng còn có một vật rơi ra, một cái quần nhỏ màu hồng, đây là đồ kỷ niệm hắn lấy sau khi mây mưa với Cầm Thiên Âm.
Cả thế giới như ngừng lại, Cầm Thiên Âm thì chỉ muốn kiếm cái lỗ chui vào trong, đồ vật của nàng sao nàng không nhận ra. Gần vạn ánh mắt tập trung khiến Giáng Trần hơi khựng lại.
Hắn sau đó thản nhiên nhặt lên nhét vào túi sau đó lấy ví mang hình ra tiệp tục diễn thuyết:
“Thấy không, nàng tên Minh Hà là lão sư chủ nhiệm của ta.”
Họa Thanh Vân hơi bối rối nhưng khẽ giọng nhắc:
“Giáng Trần bạn học hình như ngươi nhầm lẫn chút gì thì phải, hình đó không phải Minh Hà lão sư đâu.”
Một cô gái lên tiếng:
“Đó là hình của ta.”
Cầm Vân Vũ lách qua đám người đi lên, gương mặt tuyệt mỹ lạnh tanh quay sang Cầm Thiên Âm lại lộ vẻ ấm áp:
“Chào cô cô.”
Cầm Thiên Âm thở dài nói:
“Vân Vũ lâu rồi không gặp.”
Giáng Trần có một lần được Minh Hà nhờ hắn phụ giúp nàng soạn hồ sơ của học sinh chuyển tới từ đầu năm. Thấy được mấy mỹ nhân thì hắn liền sao chép lại toàn bộ, có điều cả năm nay hắn ngắm mỗi hình của Minh Hà và Cầm Vân Vũ là đủ rồi.
Hình của Họa Thanh Vân và Thi Lam Ngọc còn chưa kịp ngắm nhiều nên hắn mới không nhận ra hai nàng, từ trong ví lấy ra một xấp hình tìm kiếm sau đó hắn lấy ra hình của Minh Hà khẽ cười nói:
“Đây chỉ cần nhìn ngắm hình của nàng là cả người tràn đầy động lực để tu luyện rồi, ước mơ mai sau thành tài cũng có thể lấy mỹ nhân như nàng về làm vợ, ước mơ rất chính đáng là động lực vô cùng mạnh mẽ các ngươi hiểu không.”
Phong Lan thấy tên này thực chất không biết nhục, chém gió hay nói thật cũng không thể biết được liền khẽ giọng nói:
“Giáng Trần ngươi không biết những gì ngươi làm ở đây sẽ lên truyền hình cho cả đế quốc xem sao?”
Giáng Trần quay khắp nơi nhìn thì thấy có máy thu hình bèn nói:
“Thế phiền biên tập chương trình cắt bớt một ít giúp ta với.”
Phong Lan cười nói:
“Truyền hình trực tiếp thì sao?”
Vẻ mặt của Giáng Trần cứng đờ, ai khóc cho nỗi nhục này, bây giờ dù hắn có nhảy vực cũng không hết nhục. Đang coi ghi hình Minh Hà cười đến đau cả ruột, nàng không nghĩ Giáng Trần thật ra lại hài hước như thế, nhìn vẻ mặt như muốn khóc thì càng buồn cười hơn.
Nàng hừ một tiếng rồi nói:
“Đáng đời, ai bảo ngươi đã bắt nạt được ta còn muốn chiếm tiện nghi nữ nhân khác, thế nhưng hắn ta mạnh mẽ như thế thì làm sao có thể giữ hắn cho riêng mình được.”
Giáng Trần khẽ vẫy tay miễn cưỡng cười nói:
“Chào mọi người, thực ra ta biết thừa là có truyền hình trực tiếp thế nên mới tấu hài chút cho mọi người vui vẻ, tất cả không phải như các ngươi nghĩ đâu.”
Mọi người có mặt ở đây hay ở trước ti vi đều cảm thấy tên này vô sỉ đến mức hết thuốc chữa rồi, hắn nói ra câu vừa rồi không biết nhục chút nào hay sao.