Giáng Trần: Vận Khí Mạnh Phải Làm Sao

Chương 16: Cướp đoạt khí vận


Đọc truyện Giáng Trần: Vận Khí Mạnh Phải Làm Sao – Chương 16: Cướp đoạt khí vận

Giáng Trần sống lưng hơi lạnh, hắn ta không dễ dàng tin tưởng ai, thế nhưng những sự việc xảy ra liên kết thật sự quá chặt chẽ với nhau.Hắn ta quả thật từ lúc giết tên kia xong thì quả nhiên ẩn cư vẫn có người tới kiếm chuyện.

Chưa kể tên kia tổ tiên ngầu như thế nhưng chẳng lẽ lại bị giết dễ dàng như vậy, chẳng lẽ tổ tiên hắn trước khi phi thăng thật sự chỉ để lại một bộ công pháp.

Hắn ta nghiêm giọng hỏi Thiên Hồn:

“Như thế nếu ta để cho người khác biết Đào Hoa Thần Quyết thì đồng nghĩa với việc ta chết?”

Thiên Hồn vui cười nói:

“Không đến mức khủng bố như thế, chỉ là khi ngươi truyền công pháp cho ai đó thì Thuần Âm Thạch sẽ rời ngươi mà đi.

Người kia không tu luyện thì ngươi vẫn an toàn giống như kẻ kia cho ngươi pháp quyết vậy, Thuần Âm Thạch nguyền rủa có hơi khủng khiếp.

Còn ta thì nếu chủ nhân tiết lộ việc ta tồn tại đồng nghĩa với việc chúng ta giải bỏ liên kết linh hồn, dù sao ta cũng là Thiên Đạo cấm kỵ. Người khác biết sự tồn tại của ta chẳng khác nào nói cho Thiên Đạo biết, khi ấy ta phải nhanh chóng tìm chỗ trốn, Thiên Đạo vẫn quá mạnh để ta có thể chống lại.”

Nghe Thiên Hồn nói Giáng Trần không khỏi cảm giác có chút khó chịu, sau đó bỗng nghĩ ra một cách, ngó ngang ngó dọc tìm nơi yên tĩnh, kín đáo sau đó hắn quyết định chọn một căn phòng trống sau đó đi vào trong. Hắn quyết định phải ác độc với chính bản thân của mình một chút, khó khăn một lúc nhưng thoải mái cả đời.

Giáng Trần hít một hơi thật sâu khẽ giọng:

“Nhân danh Sáng Thế Chi Thần ta Giáng Trần xin mượn sức mạnh của ngài thi triển thánh pháp………….”

“Cấm Ngữ Thuật “

Mọi thứ chẳng có gì thay đổi chỉ có Giáng Trần đứng tạo kiểu giữa phòng nhìn khá buồn cười.

Thiên Hồn khẽ giọng nói:

“Vũ trụ này đâu thuộc sự cai quản của Sáng Thế Chi Thần, ta là một phần nhỏ của Thiên Đạo ngươi trực tiếp thi triển được rồi không cần phải nhân danh ai cả.”

Thánh Pháp trở nên phải tiến hành ngâm xướng mới có thể thi triển, sử dụng bất cứ loại nguyên tố nào đều cần phải nhân danh một vị thần cai quản. Trước kia thực lực cao hắn có thể dùng nguyên tố ngâm xướng cho nhanh, thế nhưng với thực lực hiện tại thì không thể.

Thiên Hồn nói thế Giáng Trần hơi nghi ngờ hỏi:

“Thật sự không cần sao?”

Thiên Hồn thản nhiên nói:


“Chỉ cần chủ nhân thực hiện đúng nguyên tố vận dụng là được, huống chi loại nguyền rủa chi thuật này chỉ cần đến Ma Lực chứ đâu cần đến nguyên tố gia trì.”

Giáng Trần nhún vai coi như đồng ý sau đó hai mắt khép hờ:

“Thánh Chú: Cấm Ngữ Thuật “

Không gian xung quanh bắt đầu sáng lên, một màn sáng hiện ra trước mắt Giáng Trần hắn khẽ giọng:

“Thiên Hồn, Đào Hoa Thần Quyết…………”

Thiên Hồn hơi quan sát sau đó hóa thành một luồng sáng khắc họa lên màn sáng, Giáng Trần đang đọc nội dung của Đào Hoa Bảo Điển nên không thể phân tâm đánh để Thiên Hồn thích làm gì thì làm, đợi xong hết hắn ta mới hỏi:

“Ngươi vừa mới sửa đổi cái gì thế?”

Thiên Hồn nhẹ giọng nói:

“Cấm chú này quá mạnh, lỡ chủ nhân say rượu nói nhầm thì thảm, tuy là cần thiết nhưng ta sửa chữa thành nếu có sinh linh mang trí tuệ hay vật dụng có thể lữu trữ truyền tải thông tin thì Cấm Ngữ Thuật mới hoạt động.”

Giáng Trần ngạc nhiên hỏi:

“Cấm pháp thần thánh lưu truyền ngươi cũng sửa chữa được sao?”

Thiên Hồn đắc ý:

“Chủ nhân quên mất ta nói rằng mình có một phần năng lực của Thiên Đạo hay sao, có năng lực đó tất nhiên mấy thứ này chỉ là việc vặt.”

Giáng Trần ánh mắt sáng lên hỏi:

“Thế ngươi có cắt đi nguyền rủa của Thuần Âm Thạch được không?”

Thiền Hồn im lặng vài giây sau đó khẽ giọng:

“Cái gì khó quá bỏ qua đi.”

Dù cho phải trải qua đau đớn nhưng Giáng Trần vẫn muốn thử xem có phải Cấm Chú đã thành công hay chưa, hắn ta ngửa mặt lên trời hét to:

“Thiên H……ặc”


Cả người hắn ta gục trên sàn nhà, cảm giác đau đớn tràn ngập khiên cho hắn ta hít thở cũng không nổi, nỗi đau này so với miêu tả của cấm chú thì còn mạnh hơn rất nhiều lần, nằm trên sàn nhà lăn qua lăn lại tầm chục phút thì hắn ta mới có thể hít thở bình thường.

Mồ hôi tuôn ra như tắm, trên gương mặt non nớt cũng ngập tràn mồ hôi, tóc bị cột lên hiện tại đã bung ra xõa trên mặt đất, hai mắt hắn có cảm giác nặng trĩu còn tay chân run rẩy không ngừng, cửa phòng sau đó đột nhiên mở ra đi vào là một cô gái vô cùng xinh đẹp.

Hai người ánh mắt nhìn thẳng vào nhau, nàng ta chép miệng hỏi:

“Tiểu tử ngươi tên gì?”

Giáng Trần khẽ giọng nói:

“Ta tên Giáng Trần còn tỷ tỷ tên gì?”

Giáng Trần ngoan ngoãn như thế bởi nhìn bảng chỉ số của nàng thì hắn ta sống lưng lạnh buốt.

Tính danh: Kỳ Vân Mị

Huyết mạch: Cự Lực Võ Thần ( Kích hoạt 1%)

Thể chất: Song Ngư Thánh Thể ( Chân Thần cấp)

Nguyên tố: Thủy

Tu luyện: Dị năng

Nguyên khí: Không

Pháp Thuật: Không

Lực chiến đấu: 220 vạn – 250 vạn

Sinh mệnh: 162 năm

Công pháp: Thủy Thần Thiên Quyết ( Hoàng cấp)

Chiêu thức: Dậy Sóng, Thủy Thành Bất Bại, Thủy Long Tam Thức, Chân Thủy Hư Ảo.


Vũ khí: Nhẫn Vũ Không 2000 (Tôn phẩm)

Thiện cảm: 40 ( Người dưng)

Đánh giá: Thiên phú rất mạnh, thực lực quá yếu, đáng giá bồi dưỡng.

Trong thần thức Thiên Hồn đột nhiên trở nên điên cuồng:

“Song Ngư Thánh Thể hai cái lại tụ họp cùng một chỗ, chủ nhân ngươi bằng mọi cách phải chinh phục được nàng. Nếu ngươi làm được sẽ có chỗ tốt khủng khiếp mà ngươi không thể tưởng tượng được.”

Giáng Trần thầm khinh bỉ Thiên Hồn:

“Chỗ tốt ta chưa biết khủng khiếp thế nào nhưng với tu vi của nàng thì một quyền thôi cũng đủ để ta thành cặn bã rồi.”

Thiên Hồn gấp giọng nói:

“Song Ngư Thánh Thể là thể chất đặc biệt mà trong muôn vàn vũ trụ chỉ sinh ra hai người, bọn họ sinh ra cùng thời khắc mang theo huyết mạch giống nhau, thậm chí cảm giác cũng giống nhau.

Người này trải qua cái gì người kia có thể cảm nhân được, khi họ chiến đấu ở gần nhau sẽ tăng gấp đôi sức chiến đấu, tâm ý tương thông khiến cho họ có được cảm giác lẫn tầm nhìn của đối phương.

Quan trọng nhất loại người ngày nếu chủ nhân có thể buộc chặt vận mệnh của mình với cả hai thì ta sẽ có thể thông qua Thiên Mệnh Sở Quy cướp đoạt vận khí của kẻ khác, chủ nhân ngươi nghe cho kỹ là cướp đoạt vận khí đấy.

Vận khí của ngươi chỉ cần đủ cao thì sau này Thiên Đạo sẽ trở thành kẻ trợ lực tốt nhất cho ngươi, đi đại vào một cái động cũng nhặt được chỗ tốt, phân bỏ vào mồm cũng hóa sô cô la…….”

Giáng Trần khẽ gắt giọng:

“Ta hiểu rồi, ngươi đừng có đi buồn nôn ta, để ta tùy cơ ứng biến.”

Nữ nhân kia khẽ cười nói:

“Tỷ tỷ tên Kỳ Vân Mị, ngươi là người của Tần gia hay sao?”

Giáng Trần cố gắng đứng dậy khẽ giọng nói:

“Ta là bạn học của Tần Oanh Oanh.”

Kỳ Vân Mị nghe thế vui vẻ hỏi:

“Thế ngươi biết Cầm Thiên Âm nàng đang ở đâu sao?”

Giáng Trần gật gật đầu nói:


“Hai mẹ con nàng đang ăn cơm, tỷ tỷ muốn tìm họ thì để ta dẫn đi.”

Kỳ Vân Mị thấy hắn ta biết điều như thế, vẻ ngoài lại đẹp đẽ nên độ thiện cảm liền tăng nhiều:

“Cái này nếu được thì tốt quá.”

Giáng Trần vui vẻ nói:

“Ta cũng tính đi tìm bá mẫu nên nếu là bằng hữu của nàng thì tỷ tỷ đi theo ta.”

Hắn ta đứng lên đi trước để dẫn đường, Kỳ Thiên Mị hít một hơi rồi cảm thấy hơi ngờ vực bởi nàng ngửi thấy mùi của Cầm Thiên Âm trên người của hắn ta. Tần Nam lại không có tại Võ Quảng thành, cảm giác hôm qua với sáng nay cho nàng biết Cầm Thiên Âm đã mây mưa rất điên cuồng với nam nhân.

Nhưng nhìn gương mặt non nớt của Giáng Trần thì nàng khó có thể tin được tỷ muội thân thiết của nàng lại đi tìm người lái máy bay. Có điều cảm giác của nàng khiến cho nàng biết Giáng Trần rất chất lượng.

Kỳ Vân Mị khẽ giọng thăm dò:

“Ngươi tới Tần gia từ bao giờ thế?”

Giáng Trần khẽ giọng đáp:

“Ta mới tới chơi từ hôm qua.”

Kỳ Vân Mị nheo mày hỏi:

“Thế hôm qua có mấy người tới chơi thế?”

Giáng Trần không biết nàng hỏi thế có ý gì nhưng vẫn thật thà đáp:

“Ngày hôm qua chỉ có ta và Oanh Oanh bạn học tại trong biệt thự, hình như bá mẫu cùng có nhưng ta không thấy nàng.”

Kỳ Vân Mị lúc này đã xác định Giáng Trần chính là thủ phạm khiến nàng đêm qua ngủ không được, sáng ra phi hành thì rớt xuống đất.Phải biết nàng cũng giữ tiết ngang với Cầm Thiên Âm, hai người tâm linh thể xác đều tương thông khiến cho nàng thật sự khó chịu muốn mạng.

Hai người đi tới phòng ăn đẩy cửa đi vào, Cầm Thiên Âm bỗng nhiên quay ngoắt lại rồi nói:

“Mười tám năm rồi Mị tỷ.”

Kỳ Vân Mị đi lại ôm lấy đầu của Cầm Thiên Âm khẽ giọng:

“Tỷ làm muội khổ rồi.”

Tần Oanh Oanh đứng lên kéo hắn ta ra một góc ánh mắt hơi hướng về phía nữ nhân đang ôm mẹ mình khóc nhỏ giọng hỏi:

“Nàng ta là ai?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.