Bạn đang đọc Giang Tổng Theo Đuổi Vợ Cũ – Chương 63: Khương Dật Hiên
Đến cuối tuần.
Sáng hôm ấy, Lạc Nhan vừa ngồi trang điểm vừa nói chuyện điện thoại với Lâm Tử Nguyệt.
Hôm nay là ngày cô đi hẹn hò với Giang Quân Hạo nên phải chăm chút thật tỉ mỉ, cô muốn bản thân trông thật xinh đẹp khi đứng trước người mình yêu.
Giọng của Lâm Tử Nguyệt nghe qua điện thoại đúng là rất hùng hổ:
[Cậu và Giang Quân Hạo đi chơi rồi bỏ mặc Tiểu Duy ở nhà một mình hả?]
“Đâu có, mình đưa thằng bé đến chỗ Giang phu nhân rồi.”
[Ái chà, cậu và Giang phu nhân đó làm lành từ khi nào thế? Thấy trước đây cậu và bà ấy cãi nhau gắt lắm mà.]
Lâm Tử Nguyệt nhắc đến chuyện cũ lại khiến Lạc Nhan phải suy nghĩ, cô đang thử hoa tai thì cũng phải dừng lại, chuyện cũ cô không muốn nhắc đến làm gì dù sao thì bà ấy cũng đã chấp nhận cô rồi.
Thấy Lạc Nhan không trả lời Lâm Tử Nguyệt bèn chủ động xin lỗi:
[Lạc Nhan mình xin lỗi, mình không có ý nhắc lại chuyện đó đâu.]
“Không sao đâu, đó cũng là chuyện cũ rồi mà, mình chỉ muốn hướng đến tương lai sau này thôi.”
[Mà này Lạc Nhan, hai người định đi chơi ở Hào Các có phải không?]
“Ừm, Quân Hạo nói ở đó nhiều nơi dành cho các cặp đôi hẹn hò với lại đến tối mình và anh ấy còn đi xem phim nữa.”
[Vậy mình gửi địa chỉ khách sạn cho cậu nha, chồng mình làm chủ ở đó nên mình sẽ bảo anh ấy miễn phí cho cậu và Giang Quân Hạo một đêm, hí hí.]
Nghe Lâm Tử Nguyệt nói vậy, Lạc Nhan liền từ chối:
“Không cần đâu Tử Nguyệt, như thế thì phiền chồng cậu lắm.”
[Haizzz cậu không cần quan tâm đến vấn đề phiền hay không đâu, chồng mình cũng muốn gặp cậu và Giang Quân Hạo một lần, anh ấy nói sẽ giúp đỡ hai người.]
“Vậy…!Mình cảm ơn cậu nhé!”
Lâm Tử Nguyệt đúng là người bạn tốt của Lạc Nhan, không những thế còn kiếm được một người chồng tốt yêu chiều cô ấy hết mực.
Nhắc đến chồng của Tử Nguyệt mới nhớ, Lạc Nhan chưa hề được gặp người này, Tử Nguyệt giấu chồng kĩ quá nên đến giờ cô còn chưa biết mặt chồng bạn mình.
Sau khi trang điểm và thay đồ xong, Lạc Nhan đứng nhìn bản thân trong gương rồi tự tấm tắc khen ngợi mình.
Hôm nay cô diện một bộ áo trắng hở vai và chân váy đen quá đầu gối, phong cách vừa kín vừa hở thế này chắc chắn sẽ khiến Giang Quân Hạo phải mê mệt.
Xe của Giang Quân Hạo đã ở dưới chung cư Nera từ lâu rồi, Giang Quân Hạo đứng đợi cô cũng tầm hơn nửa tiếng mà chưa thấy cô xuống.
Đợi phụ nữ trang điểm thay đồ đúng là lâu thật đấy nhưng nếu bản thân biết trân trọng người con gái đó của mình thì chờ đợi lại chính là hạnh phúc.
“Quân Hạo!”
Nghe thấy giọng của Lạc Nhan, Giang Quân Hạo liền xoay người lại.
Đập vào mắt anh là một cô gái vô cùng xinh đẹp, cô quả nhiên vẫn giữ được nét thanh thoát của bốn năm về trước, vẻ đẹp trong sáng khiến Giang Quân Hạo đổ gục.
“Em mặc thế này có đẹp không?”
Lạc Nhan bước đến hỏi Giang Quân Hạo, bình thường khi đi làm cô sẽ không ăn diện thế này đâu nhưng vì hôm nay đi chơi cùng Giang Quân Hạo nên cô mới ăn mặc như thế.
Giang Quân Hạo đơ người nhìn cô một lúc lâu, anh mỉm cười:
“Lạc Nhan, trên đời này còn có ai đẹp hơn em nữa không?”
“Anh lại nịnh em chứ gì?”
“Thôi, chúng ta mau lên đường đi hẹn hò thôi.”
Sau đó, Giang Quân Hạo đẩy Lạc Nhan vào trong xe và chuẩn bị cho một buổi hẹn hò đầy lãng mạn của mình.
Buổi sáng, hai người họ sẽ đi công viên nước, nghe nói ở đây nhiều cảnh đẹp thơ mộng vừa có thể ngắm cảnh cùng nhau vừa có thể chụp ảnh nữa.
Đến trưa, Giang Quân Hạo và Lạc Nhan cùng nhau vào nhà hàng để dùng nữa nhưng lần này Lạc Nhan không để anh chọn quán nữa mà cô sẽ là người chọn.
Lạc Nhan dẫn Giang Quân Hạo đến một quán bình dân, nơi không hoành tráng như nhà hàng năm sao cũng chẳng rộng lớn như mấy nhà hàng anh thường hay dùng.
Đây là một quán ăn bình dân tầm thường, nằm ở trong một khu phố cổ nhưng nghe nói đồ ăn rất ngon nên cô muốn đến nếm thử.
“Lạc Nhan, em muốn ăn ở nơi này sao?”
“Ừm… Tử Nguyệt nói đồ ăn ở quán này ngon lắm, em cũng muốn thử.
Em không thích mấy cái nhà hàng năm sao của anh đâu, toàn món kỳ lạ còn đắt tiền nữa chứ, ăn không no mấy.”
Nếu vợ anh đã muốn ăn ở đây thì Giang Quân Hạo cũng phải chiều cô thôi.
Sau khi đồ ăn được đem lên, Giang Quân Hạo đá há hốc mồm ngạc nhiên vì mấy món ở đây món nào cũng bát tô lớn hết, không giống như ở nhà hàng.
“Lạc Nhan, em ăn hết được chỗ này à?”
“Giá rẻ mà, tội gì không ăn.”
Nói rồi, Lạc Nhan liền múc một thìa nước dùng nếm thử, nó ngon tới nỗi cô chỉ muốn ăn tiếp.
Giang Quân Hạo không nghĩ vợ mình lại tiết kiệm như thế trong khi có chồng thân là chủ tịch của một tập đoàn lớn.
“Chà… đúng như Tử Nguyệt nói, đồ ăn ở đây rất ngon.”
Lạc Nhan không ngừng cảm thán, cô ăn nhiều tới mức bát nào cũng sạch sành sanh.
Giang Quân Hạo cảm thấy phục cô, bình thường khi ăn với phụ nữ, anh thấy họ ăn rất ít thậm chí là ăn một cách nhẹ nhàng.
Còn Lạc Nhan thì ngược lại, cô ăn liền một lúc rất nhiều thứ, thậm chí còn ăn tới phồng cả má lên.
Nhưng Lạc Nhan như thế mới gây được sự chú ý với Giang Quân Hạo, cô đúng là rất đặc biệt, ở bên anh cô không hề khiêm tốn mà cứ thoải mái là chính mình, đó mới là điều anh cần.
Sau khi ăn xong, hai người họ dắt tay nhau rời khỏi quán ăn.
Đồ ăn ở đây vừa ngon, vừa rẻ lại được nhiều vì thế bảo sao lại thu hút nhiều khách đến ăn như vậy.
Giang Quân Hạo và Lạc Nhan dắt tay nhau đi bộ trên đường, khoảnh khắc này thật yên bình và thơ mộng.
Sau khi đi bộ được một đoạn, Lạc Nhan liền nhìn thấy khách sạn đối diện chính là khách sạn của chồng Tử Nguyệt.
Cô vội vàng chỉ tay vào đó, nói với Giang Quân Hạo:
“Quân Hạo, chúng ta vào đó nghỉ ngơi đi.”
Giang Quân Hạo liếc mắt nhìn khách sạn xa hoa trước mắt rồi quay sang nhìn Lạc Nhan.
Hôm nay cô rất bạo gan, lại chủ động rủ anh vào khách sạn nữa.
“Lạc Nhan, em muốn chúng ta vào khách sạn à?”
“Ừm… thế anh không muốn nghỉ ngơi sao?”
“Được, vậy thì vào.”
Hai người họ nắm tay nhau đi sang đường, khách sạn có tên là Hoàng Gia, nghe cái tên với nhìn vẻ bề ngoài thôi đã thấy đúng như cái tên rồi.
Nếu chồng của Tử Nguyệt làm chủ ở đây thì có lẽ người này cũng rất giàu có và nổi tiếng.
Lạc Nhan ghé vào tai của Giang Quân Hạo nói nhỏ:
“Chủ khách sạn này là chồng của Tử Nguyệt, cậu ấy nói chúng ta có thể nghỉ ngơi ở đây miễn phí.”
Nghe Lạc Nhan nói vậy Giang Quân Hạo bỗng tỏ ra ngờ ngợ.
Hình như anh đã từng nghe nói về chủ khách sạn này nhưng đã quên mất thì phải, anh không nhớ mặt cũng chẳng nhớ tên.
Đi đến quầy tiếp tân, Lạc Nhan liền nói với nhân viên ở đó:
“Tôi tên là Lạc Nhan, còn anh ấy là Giang Quân Hạo, không biết chúng tôi có thể gặp chủ khách sạn không?”
Nhân viên tiếp tân nhận ra tên của hai vị khách đặc biệt, cô ấy mỉm cười:
“Khương tiên sinh đang chờ hai người, xin mời theo tôi.”
Nghe thấy ba từ “Khương tiên sinh” là lông mày Giang Quân Hạo bỗng nhếch lên.
Dường như anh đã nhận ra gì đó, anh vừa đi theo tiếp tân vừa nói với Lạc Nhan.
“Chồng của bạn thân em đúng là không phải dạng vừa nhỉ?”
“Anh biết anh ấy sao?”
“Khương Dật Hiên, thiếu gia tài phiệt của Khương Gia, kinh doanh chuỗi khách sạn nổi tiếng toàn thành phố.
Anh đã từng gặp anh ta một lần nhưng vì lâu quá rồi nên cũng quên mất, nãy nghe nhân viên nói Khương tiên sinh anh mới nhớ ra.”
Nhân viên tiếp tân dẫn Lạc Nhan và Giang Quân Hạo đến một căn phòng rồi mở cửa mời hai người họ vào trong.
“Mời hai vị.”
Lạc Nhan và Giang Quân Hạo liếc nhìn xung quanh căn phòng, quả nhiên là thiếu gia nhà tài phiệt, đến cả phòng làm việc cũng rất hoành tráng.
Khương gia là một trong những gia tộc có tiếng giàu có, hầu như đều làm ở lĩnh vực này nên Giang Quân Hạo không tiếp xúc nhiều.
Đúng lúc ấy, có một người đàn ông dáng người cao lớn, gương mặt góc cạnh sắc nét có chút lạnh lùng đi tới chỗ của Giang Quân Hạo và Lạc Nhan.
Anh ta đột nhiên mỉm cười, chìa tay ra và tự giới thiệu:
“Hai người chắc là Giang tổng của tập đoàn N.H và Lạc Nhan bạn thân của vợ tôi phải không? Rất vui được gặp, tôi tên là Khương Dật Hiên.”
Lạc Nhan bất ngờ trước nhan sắc kì lạ của Khương Dật Hiên, con người này lúc nghiêm túc gương mặt trông rất đáng sợ còn lúc cười lên lại mang một vẻ đẹp trái ngược hoàn toàn.
Giang Quân Hạo đưa tay ra bắt lấy tay Khương Dật Hiên, hai người đàn ông này đều rất kinh diễm, một chín một mười và mỗi người đều mang vẻ đẹp riêng biệt.
“Chào anh, tôi là Giang Quân Hạo.”
“Còn tôi là Lạc Nhan, khi nghe tin Tử Nguyệt lấy chồng tôi đã rất mừng cho cậu ấy nhưng cũng lo lắng sợ cậu ấy lấy nhầm người.
Nhưng có vẻ như lo sợ của tôi là thừa thãi rồi thì phải.”
“Tôi cũng hay nghe Tử Nguyệt nhắc đến cô, cô ấy rất tự hào khi có người bạn như cô.
Quả nhiên là nhan sắc thiếu phu nhân của Giang gia thực sự rất đẹp.”
Dù mới gặp mặt nhưng Lạc Nhan cảm thấy Khương Dật Hiên rất mến khách, đúng là Lâm Tử Nguyệt có số hưởng, lấy được một người chồng như anh ta quả thực rất hạnh phúc rồi.
Lên trên phòng của mình, Lạc Nhan liền kéo rèm cửa sổ ra.
Vì là khách vip nên căn phòng của hai người họ cũng là căn phòng có view đẹp nhất.
“Oa… đẹp quá! Quân Hạo, anh tới đây xem đi, có thể nhìn được toàn Hào Các luôn này.”
Giang Quân Hạo cởi áo khoác ném xuống giường, anh bước đến ôm lấy Lạc Nhan rồi nói:
“Chúng ta được ưu đãi thế này cũng phải cảm ơn cô bạn của em một phần.”
Lạc Nhan thực sự rất ngưỡng mộ tình yêu và cuộc hôn nhân của Tử Nguyệt và Khương Dật Hiên.
Cô quay lại bám lấy cổ của Giang Quân Hạo, cô cũng ước mình cũng được sống hạnh phúc như Tử Nguyệt.
“Quân Hạo, chồng của Tử Nguyệt rất yêu cậu ấy, cuộc hôn nhân của hai người họ cũng rất tốt đẹp.
Liệu chúng ta có thể được như họ không?”
“Đương nhiên rồi, anh sẽ khiến em hạnh phúc hơn cả Lâm Tử Nguyệt và Khương Dật Hiên nữa.
Nếu em đồng ý làm vợ anh lần nữa, anh hứa… sẽ không bao giờ khiến em phải đau lòng hay hối hận.”.