Giang Tổng Theo Đuổi Vợ Cũ

Chương 34: Kế Hoạch Đi Chơi


Bạn đang đọc Giang Tổng Theo Đuổi Vợ Cũ – Chương 34: Kế Hoạch Đi Chơi


Trong lúc Giang Quân Hạo đang làm việc trong phòng thì đột nhiên Giang phu nhân xuất hiện, mở cửa phòng làm việc của anh bước vào mà không gõ cửa.

Giang Quân Hạo ngước mắt nhìn lên sau đó lại cúi xuống, dù người đứng đó là mẹ mình nhưng anh cũng chẳng thèm nói một tiếng.
Giang phu nhân lẳng lặng ngồi xuống ghế sofa trong phòng của anh, cầm cốc trà nóng trên bàn lên rồi uống.

Giang Quân Hạo có để ý đến hành động đó của mẹ mình nhưng anh vẫn không biết bà ấy đến đây là có mục đích gì.
Thấy con trai không thèm nhìn mình lấy một cái mà chỉ chăm chăm cắm đầu vào làm việc Giang phu nhân liền tỏ ra tức giận.

Bà ấy đột nhiên lên tiếng:
“Giang Quân Hạo, con có coi mẹ là mẹ nữa không thế?”
Giang Quân Hạo vừa lật tài liệu vừa đáp:
“Mẹ có chuyện gì thì nói luôn đi, con bận lắm.”
Đứa con trai này của Giang phu nhân có cái tính cách giống y hệt Giang lão gia hồi còn sống.

Ông ấy một khi đã giận ai là sẽ không thèm nhìn vào người đó, đến việc nói chuyện cũng chỉ đơn giản là trả lời cho qua loa.
“Mẹ nhớ cháu mẹ, con mau đưa Tiểu Duy đến đây đi.”
Lúc này, Giang Quân Hạo mới chợt dừng việc lại, anh liếc mắt nhìn Giang phu nhân.

Bà ấy nói nhớ cháu mình nhưng lại đối xử với mẹ nó chẳng ra cái gì, vậy mà coi được sao?
“Mẹ muốn gặp Tiểu Duy thì đi hỏi Lạc Nhan ấy.”
“Cô ta sẽ không cho mẹ gặp thằng bé đâu, cô ta xảo quyệt thế cơ mà.”
“Vậy thì mẹ đừng mơ được gặp Tiểu Duy, thằng bé là con trai của cô ấy, nếu mẹ không chấp nhận cô ấy thì cả đời này mẹ cũng chẳng được gặp cháu của mẹ đâu.”
Giang phu nhân giận dữ đập tay xuống mặt bàn làm việc khiến lọ đựng bút trên bàn ngả xuống.

Giang Quân Hạo nhìn lọ bút ấy rồi ngước mắt lên, gương mặt của Giang phu nhân hằm hằm nhìn con trai mình.

Bà ấy bị những lời anh nói chọc tức vì vậy mới nổi nóng như thế.
“Tiểu Duy cũng là con trai con, tại sao con không đưa nó về nhà họ Giang?”

“Trừ phi mẹ chấp nhận Lạc Nhan không thì con sẽ không đưa Tiểu Duy về đâu.”
“Mẹ không chấp nhận!”
Giang Quân Hạo thực sự không hiểu được, Lạc Nhan là một cô gái tốt nhưng tại sao hết lần này đến lần khác Giang phu nhân lại chỉ muốn kiếm cớ chửi cô, thậm chí còn mắng chửi một cách thậm tệ.

Anh ngửa mặt hỏi mẹ mình:
“Con hỏi mẹ, tại sao mẹ lại không thích Lạc Nhan? Cô ấy đã làm gì mà mẹ ghét cô ấy tới vậy?”
Giang phu nhân quay trở về chỗ ngồi, khoanh tay trước ngực rồi đáp:
“Vì nó là con gái của nhà họ Lạc, ba mẹ nó chỉ là những kẻ ăn bám.

Dù biết công ty sắp phá sản nhưng người nhà họ Lạc vẫn muốn gả con gái của họ cho con và mong rằng sẽ được hưởng ké lợi lộc của N.H.”
“Chỉ vậy thôi sao?”
“Không chỉ có thế, con bé đó đối với chúng ta cũng đâu ưa thích gì.

Nó coi cuộc hôn nhân giữa con và nó chẳng giống như vợ chồng bình thường.

Mẹ ghét cái thái độ nó dành cho con, bản thân là vợ mà chẳng coi trọng chồng gì cả.”
Những lời Giang phu nhân nói có phần đúng nhưng lý do Lạc Nhan lạnh nhạt với Giang Quân Hạo là vì cô chán ghét cuộc hôn nhân thương mại ấy.

Anh không hiểu cho cảm nhận của cô thậm chí còn khiến cô cảm thấy mệt mỏi hơn.
Nhưng từ lúc phá sản, ba mẹ của Lạc Nhan trốn đâu biệt tích dường như chẳng có chút tin tức nào.

Lạc Nhan vẫn cho người tìm kiếm họ, hi vọng sẽ có được kết quả sớm nhưng cũng bốn năm rồi, cô vẫn không tìm thấy ba mẹ mình.
Giang phu nhân trước khi rời đi còn cố tình chỉ tay nhắc nhở Giang Quân Hạo rằng:
“Con bé đó chẳng khác gì sao chổi cả, con bám lấy nó như vậy rồi sẽ có ngày nó hại con thôi.

Đến lúc đó đừng trách mẹ không báo trước.”
“Mẹ chỉ lo nghĩ thái quá, Lạc Nhan thì hại được gì con?”
“Ừ, con cứ yêu thương nó đi.


Rồi con sẽ phải hối hận thôi Giang Quân Hạo.”

Vài ngày sau.
Vì sắp đến sinh nhật của Tiểu Duy nên Giang Quân Hạo định chọn một địa điểm nào đó để đi chơi cùng với vợ con và tổ chức sinh nhật cho con trai.

Giang Quân Hạo có nhờ Lục Viễn Nam tìm hiểu một số địa điểm dành cho gia đình thường hay lui tới vào những ngày nghỉ để xem xét chọn lựa cho hợp lý.
Hôm nay trong lúc trên đường đem một số hình ảnh chọn lựa về các điểm du lịch dành cho gia đình đến văn phòng của Giang Quân Hạo thì Lục Viễn Nam bất ngờ va phải Giang Trí Thành.

Những bức ảnh trên tay Lục Viễn Nam rơi vãi xuống đất, Giang Trí Thành thấy vậy liền cúi xuống nhặt hộ.
“Cảm ơn tổng giám đốc.”
“Không có gì, là tôi va phải cậu trước mà.”
Giang Trí Thành giúp Lục Viễn Nam nhặt ảnh và cảm thấy kì lạ.

Ông ta cầm một bức ảnh lên rồi hỏi:
“Đây là gì thế?”
“À, chủ tịch nói muốn tìm hiểu một số địa điểm du lịch dành cho gia đình để tổ chức sinh nhật cho tiểu thiếu gia.”
“Ồ… tiểu thiếu gia?”
Lục Viễn Nam lỡ miệng nói nhiều quá những điều không cần thiết cho Giang Trí Thành vì vậy liền cầm lấy những bức ảnh trên tay ông ta rồi mau chóng rời đi.

Giang Trí Thành đã biết Giang Quân Hạo có con trai nhưng lại chưa được nhìn thấy mặt thằng bé.
Đến tối, khi chuẩn bị tan làm về nhà, Giang Trí Thành và Giang Quân Hạo lại chạm mặt ở trong thang máy.

Hai người họ vốn không hợp tính nhau vì vậy cũng chẳng có gì để nói với nhau.

Bỗng dưng, Giang Trí Thành đột nhiên bắt chuyện trước với cách xưng hô rất gần gũi.
“Quân Hạo, chú nghe nói cháu có một đứa con trai với Lạc Nhan, thằng bé tên là gì thế?”
Giang Quân Hạo cảm thấy Giang Trí Thành hôm nay thật lạ vì thế bèn trả lời:

“Chú có vẻ quan tâm đến đời sống hôn nhân của tôi quá nhỉ? Trước đây chú còn chẳng để ý xem vợ của tôi là ai và trông cô ấy thế nào mà.”
“Ờ thì cũng tại công việc bận bịu nên chú không có thời gian đến thăm hai đứa.”
“Hừ… ngay cả đám cưới của tôi chú còn không đến.”
Mặc dù đám cưới giữa Lạc Nhan và Giang Quân Hạo chỉ tổ chức cho những người nhà biết, không có sự can thiệp của báo chí truyền thông nhưng Giang Trí Thành cũng chẳng có mặt.

Mang tiếng là chú ruột nhưng đến mặt cháu dâu cũng không biết, nhiêu đó đã đủ nói lên mối quan hệ giữa hai người họ.
Cuộc trò chuyện của hai người bắt đầu ngượng nghịu khi nhắc đến chuyện bốn năm trước.

Về đến nhà của mình, Giang Trí Thành lập tức gọi điện cho ai đó rồi ra lệnh:
“Mau điều tra xem địa điểm Giang Quân Hạo định tổ chức sinh nhật cho con trai cậu ta là ở đâu.

Nếu tìm được phải báo rõ địa chỉ cho tôi, rõ chưa?”
Không biết tại sao Giang Trí Thành lại ý đến việc này nhưng nhìn cách ông ta gọi điện là biết sắp sửa có âm mưu gì đó không được tốt.

Giang Trí Thành vẫn luôn muốn đạp đổ Giang Quân Hạo để lấy lại ghế chủ tịch vì thế có chuyện gì xấu xa mà ông ta không dám làm chứ?
Chung cư Nera.
Lạc Nhan vừa tắm xong cô liền đến bồn rửa mặt để bôi sữa rửa mặt.

Trong lúc cô đang xoa xoa để lớp sữa trải đều lên mặt thì đột nhiên điện thoại thông báo có người gọi đến.

Lạc Nhan mắt nhắm mắt mở bấm nghe nhưng cô lại quên không nhìn người gọi đến là ai và đang gọi theo hình thức gì.
Cuộc gọi video vừa được kết nối thì Giang Quân Hạo bỗng nhìn thấy Lạc Nhan đang rửa mặt.

Anh ngồi ngắm cô mà chẳng nói gì khiến Lạc Nhan bất giác lên tiếng:
“Alo, Lạc Nhan xin nghe.”
Vì đang mải kì cọ nên cô chưa thể xác định người gọi đến là ai.

Thấy đầu dây bên kia không trả lời Lạc Nhan lại hỏi tiếp:
“Alo, Lạc Nhan xin nghe, là ai gọi tới vậy ạ?”
Lúc này, Giang Quân Hạo bất chợt lên tiếng:
[Ngay cả việc chồng mình gọi đến mà em cũng không biết sao?]
Lạc Nhan hốt hoảng suýt nữa thì chạm tay vào điện thoại và làm rơi nó, cô vội vàng hất nước lên mặt, sau khi lau sạch sẽ cô mới nhìn thấy những gì đang hiển thị trên màn hình và biết Giang Quân Hạo đang gọi video đến.
“Giang Quân Hạo, sao anh lại gọi cho tôi?”

[Gọi cho em cũng cần lý do à? Nhớ em thì gọi thôi.]
“Nếu vậy thì tôi tắt máy nhé.”
Đầu dây bên kia bỗng hoảng hốt:
[Đừng đừng, tôi có chuyện này muốn nói với em.

Sắp đến sinh nhật của Tiểu Duy rồi vì thế tôi định đưa hai mẹ con em đi chơi rồi tổ chức sinh nhật cho Tiểu Duy luôn.

Lát nữa sẽ gửi cho em địa điểm, em xem trước đi nhé.]
Nhắc đến sinh nhật Tiểu Duy thì Lạc Nhan mới nhớ, Giang Quân Hạo không nói thì cô cũng quên mất.
“Tôi biết rồi, chút nữa tôi sẽ xem sau.”
Tút.
Sau khi cúp máy Lạc Nhan liền mở hình ảnh Giang Quân Hạo đã gửi để xem qua.

Nếu mà Tiểu Duy được tổ chức sinh nhật ở đây thì thằng bé sẽ vui lắm cho mà xem.

Lạc Nhan cầm điện thoại vào phòng của Tiểu Duy để cho thằng bé xem qua nơi mà cả gia đình sẽ đi chơi vào hôm sinh nhật thằng bé.

Tiểu Duy xem qua thì có vẻ thích lắm, thằng bé vỗ tay:
“Hoan hô… con sẽ được đi chơi ở đây với ba mẹ sao ạ?”
“Con có thích không?”
“Dạ thích ạ, con yêu ba mẹ nhất trên đời.”
Tiểu Duy nhổm người dậy hôn lên má của Lạc Nhan, có vẻ như thằng bé rất háo hức.
Lạc Nhan gọi điện cho Giang Quân Hạo sau khi đã xem qua và hỏi ý kiến Tiểu Duy.

Cô nói với anh:
“Thằng bé thích lắm, cứ chốt chỗ đó luôn đi, còn về vấn đề tiền bạc thì tôi và anh chia nhau trả.”
Giang Quân Hạo ở đầu dây bên kia liền tự đắc trả lời:
[Em nghĩ tôi không có đủ tiền để đưa mẹ con em đi chơi sao? Giang Quân Hạo tôi còn có thể mua cho Tiểu Duy một khu vui chơi giải trí nếu thằng bé thích đấy nhé.]
Thấy Giang Quân Hạo đang cố ý khoe mình giàu có Lạc Nhan liền trợn mắt, bĩu môi.

Anh không chỉ tự cao tự đại mà lại còn thích khoe khoang nữa.
“Được rồi Giang đại tổng tài, tôi biết anh nhiều tiền nhưng chẳng lẽ anh nghĩ Lạc Nhan tôi không có tiền để tổ chức sinh nhật cho con mình sao? Tôi nói chia nhau là chia nhau, nếu anh không đồng ý thì dẹp.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.