Bạn đang đọc Giang Tổng Theo Đuổi Vợ Cũ – Chương 30: Bằng Chứng Buộc Tội
Hôm đó Lạc Nhan có việc phải ra ngoài để làm, cô đang định ghé vào một shop thời trang trực thuộc T Gou để xem xét thử các mẫu mới ra thì bất ngờ đụng phải một người đàn ông.
Huỵch!
“Á…”
Lạc Nhan suýt nữa thì ngã ra đất nhưng cô may mắn bám được vào cánh cửa lên không bị ngã.
Người đàn ông đụng vào cô không những không xin lỗi mà còn quay lại lớn tiếng chửi cô:
“Không có mắt nhìn à!”
Điệu bộ của tên đó khiến cô sợ hãi nhưng Lạc Nhan lại bất chợt để ý đến hình xăm quen thuộc trên bắp tay của hắn.
Vì hắn mặc áo ba lỗ nên hình xăm trên bắp tay bị lộ ra, Lạc Nhan nhớ lại cái lần có những kẻ lạ mặt vào phá buổi triển lãm, cô đã xé rách tay áo của một tên và nhìn thấy hình xăm của hắn.
Hình xăm của tên đó rất giống với hình xăm của người này.
Lạc Nhan đứng nhìn người đàn ông kia, trong đầu cô tự nhiên có linh cảm người đàn ông đó chính là người đã phá những bộ thiết kế của cô.
Để cho chắc chắn Lạc Nhan đã bám theo hắn, càng nhìn thì cô càng cảm thấy dáng vẻ của hắn giống hệt với cái người đã giằng co với cô.
Đúng là hắn rồi! Không sai vào đâu được!
Vì mải mê bám theo người đàn ông đó mà Lạc Nhan không để ý xe cộ bên đường.
Cô lững thững đi sang đường mà không để ý có chiếc xe đang lao đến, cứ tưởng sẽ bị xe đâm nhưng may mắn vào khoảnh khắc áp chót cánh tay của Lạc Nhan được ai đó lôi lại.
Cô vô thức ngã vào lòng của người đó, chiếc xe ô tô đi vụt qua suýt nữa thì cô đã bỏ mạng rồi.
Lạc Nhan vẫn chưa thoát khỏi sự hú tim vừa rồi, cô đứng yên trong vòng tay của người đã cứu mình rồi bất chợt ngửi thấy mùi hương quen thuộc.
Nhưng đến khi người đó cất tiếng nói thì Lạc Nhan mới chắc chắn đó là ai.
“Lạc Nhan, em bị làm sao vậy? Sao lại sang đường mà không để ý xe cộ như thế? Có biết là nguy hiểm lắm không hả?”
Người cứu cô là Giang Quân Hạo, anh có việc gần đây nên kịp thời xuất hiện cứu cô.
Anh lên tiếng mắng cô vì cô sang đường không chịu nhìn để suýt nữa thì xảy ra tai nạn.
Lạc Nhan ngẩng mặt nhìn anh sau đó cô nhớ đến người đàn ông mình cần theo dõi.
Cô vô thức quay người lại, ngó tìm người đàn ông kia nhưng lại mất dấu.
Sau đó cô đẩy Giang Quân Hạo ra để chạy sang đường nhưng lại bị Giang Quân Hạo giữ lấy.
“Lạc Nhan, em muốn sang đường thì phải đợi xe đi vợi đã chứ.”
“Nhưng tôi đang vội lắm, nếu không đuổi theo thì tôi sẽ bị mất dấu anh ta.”
Giang Quân Hạo ngơ ngác nhìn cô:
“Anh ta?”
Lạc Nhan đứng bên đường chờ xe cộ đi bớt nhưng xe cứ đi vun vút thế này sao cô mà sang được.
Thấy cô đang vội sang đường vì thế Giang Quân Hạo đã nắm lấy tay cô, giúp cô sang đường một cách an toàn.
Đây là lần đầu tiên Lạc Nhan cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay của Giang Quân Hạo truyền ra.
Cô nhìn anh chằm chằm không chớp mắt, cảm giác như đã bị rung động trước anh.
Sau đó cô lại vội vã lắc đầu nguây nguẩy, cô không nên suy nghĩ như vậy, đây không phải lúc cô rung động trước anh.
Sau khi sang được đường Lạc Nhan vội vàng chạy đi tìm người đàn ông ban nãy, cô ngó nhìn xung quanh với điệu bộ hớt hải như tìm kiếm người nào đó quan trọng.
Giang Quân Hạo chạy theo cô, mặc dù không biết cô đang tìm ai nhưng cũng giúp cô.
Cuối cùng, Lạc Nhan chợt nhìn thấy người đàn ông đó đi vào trong một quán cà phê.
Cô chạy đến gần quán cà phê, núp ở dưới cánh cửa phía sau chiếc bàn mà người đàn ông đó định ngồi.
Giang Quân Hạo tiến đến hỏi Lạc Nhan:
“Em làm gì vậy?”
Lạc Nhan vội vàng kéo Giang Quân Hạo ngồi xuống, cô đưa tay bịt chặt miệng anh lại ra hiệu:
“Suỵt… giữ im lặng chút!”
Giang Quân Hạo mỉm cười nhìn Lạc Nhan, dù không biết chuyện gì nhưng anh vẫn nghe theo lời cô.
Thậm chí anh còn lợi dụng cơ hội hôn tay của cô.
Lạc Nhan vì mải chú ý người đàn ông kia nên không thèm để ý tới Giang Quân Hạo.
Một lát sau có một người phụ nữ ăn mặc sang chảnh nhưng lại đội mũ và đeo kính che mắt bước đến chiếc bàn mà người đàn ông kia đang ngồi.
Người phụ nữ đó chợt lên tiếng, giọng điệu có phần bực tức:
“Anh gọi tôi ra đây làm cái gì? Lỡ ai nhìn thấy thì sao?”
Lạc Nhan cảm thấy giọng nói này khá quen thuộc vì vậy bèn nhổm người dậy xem thử.
Dù người phụ nữ kia đeo kính và đội mũ nhưng Lạc Nhan vẫn nhận ra, cô tròn mắt nhìn cô ta, miệng lẩm bẩm:
“Hoắc Diệu Na?”
Chẳng lẽ Hoắc Diệu Na là người đứng sau vụ phá hoại những bộ trang phục của Lạc Nhan sao?.
Truyện Dị Giới
Cô đã bắt đầu nghi ngờ cô ta nhưng để cho chắc chắn cô liền im lặng để tiếp tục nghe họ nói chuyện.
Người đàn ông kia nói với Hoắc Diệu Na:
“Hoắc tiểu thư, cô giàu có như vậy mà trả cho chúng tôi ít thế sao?”
Cuộc trò chuyện của hai người đó vừa bắt đầu Lạc Nhan liền rút điện thoại ra rồi cẩn trọng ghi âm lại.
“Hừ… các người phá buổi triển lãm nhưng đâu khiến nó bị hủy.
Làm ăn như vậy mà còn muốn nhiều tiền sao? Nằm mơ đi!” Hoắc Diệu Na kênh kiệu nói.
Người đàn ông kia không chịu để yên, hắn đập mạnh tay xuống bàn:
“Không phải cô nói chúng tôi chỉ cần cắt rách những bộ trang phục được trưng bày ở đó thì buổi triển lãm sẽ tự hủy sao? Chúng tôi đã làm theo lời cô nói nhưng buổi triển lãm không bị hủy là do xui xẻo.
Nhiệm vụ chúng tôi đã hoàn thành, mau mau trả thêm tiền như cô đã hứa đi, bằng không tôi sẽ nói cho tập đoàn T Gou biết Hoắc Diệu Na chính là người đã sai đầu gấu đi phá hoại thiết kế của buổi triển lãm.”
Hoắc Diệu Na lo sợ ai nghe thấy bèn đứng bật dậy, cô ta giơ tay bịt miệng người đàn ông kia rồi ngó xung quanh.
Cô ta nghiến răng nói:
“Anh nói to như vậy để làm gì? Tôi trả tiền cho anh là được chứ gì?”
Sau đó Hoắc Diệu Na liền rút ra một số tiền trong ví ném cho người đàn ông kia rồi nói:
“Mau cầm lấy rồi cút đi đi, đừng có quay lại đây nữa.”
Người đàn ông kia nhận được tiền xong liền tỏ ra hài lòng, hắn ngửi qua xấp tiền sau đó đứng dậy rời đi.
Đợi một lát sau, Hoắc Diệu Na cũng rời khỏi quán cà phê ấy.
Cứ tưởng sẽ không bị ai phát hiện nhưng từ đầu tới cuối, những gì họ nói với nhau đều bị Lạc Nhan ghi âm lại.
Đây sẽ là bằng chứng để tố cáo Hoắc Diệu Na đã có ý định hãm hại cô.
Sau khi ghi âm xong Lạc Nhan liền đứng dậy, cô phải đưa bằng chứng này cho chủ tịch T Gou để ông ấy ra quyết định xử lý người đã cố tình phá hủy buổi triển lãm.
Nhưng lúc cô định rời đi thì Giang Quân Hạo liền giữ cô lại, anh hỏi:
“Hoắc Diệu Na đó có phải là hôn thê của Phong Tư Mạc không?”
Lạc Nhan khẽ gật đầu:
“Ừm, cô ta là hôn thê của Phong Tư Mạc.
Chỉ vì ghét tôi mà làm ra những chuyện như vậy đúng là không thể tha thứ.
Tôi phải đem chứng cứ này đến cho Phong chủ tịch để ông ấy xem xét.”
Lạc Nhan nghĩ chỉ cần có đoạn ghi âm này thì mọi thứ sẽ kết thúc nhưng cô nghĩ nông cạn quá rồi, với những trường hợp như thế này thì bắt được người gây ra mới là thuyết phục nhất.
Giang Quân Hạo bỗng đưa ra đề nghị với Lạc Nhan:
“Em đừng vội đưa chứng cứ cho Phong chủ tịch, đợi tôi bắt được kẻ gây chuyện kia rồi giải hắn tới đến lúc đó em hãy hành động.
Phải để Hoắc Diệu Na không có gì để cãi thì lúc đó em mới là người thắng.”
Lạc Nhan thấy những lời Giang Quân Hạo nói rất có lý vì thế đã nghe theo lời của anh.
Muốn vạch trần và buộc tội Hoắc Diệu Na không phải dễ vì thế phải có nhân chứng, vật chứng rõ ràng như thế cô ta mới không thể chối cãi.
…
Vài ngày sau.
Sau vài ngày cho người truy bắt đám người đã được Hoắc Diệu Na chỉ đạo phá hoại buổi triển lãm của T Gou, cuối cùng Giang Quân Hạo cũng có thể bắt được bọn chúng.
Anh gọi điện cho Lạc Nhan để báo tin này với cô:
“Lạc Nhan, đến lúc em hành động rồi đó.”
Lạc Nhan gật đầu sau đó cầm theo điện thoại định đi đến phòng của chủ tịch.
Trong lúc cô đưa ra bằng chứng, Giang Quân Hạo sẽ cho người áp giải nhân chứng đến như thế mọi chuyện mới thú vị được.
Trên hành lang đi đến văn phòng chủ tịch Lạc Nhan bỗng bắt gặp Hoắc Diệu Na đang tay trong tay đi cùng Phong Tư Mạc.
Cô ta nhìn thấy cô là bắt đầu vênh váo rồi siết chặt lấy tay Phong Tư Mạc như cố ra vẻ ta đây.
Lạc Nhan mỉm cười, chủ động đến trước mặt hai người họ.
“Phong tổng, Hoắc tiểu thư tới đúng lúc lắm, hai người hãy đi theo tôi đến phòng chủ tịch một chuyến.”
Hoắc Diệu Na bỗng nhảy cẫng lên, gắt gỏng nói với cô:
“Cô là cái gì mà chúng tôi phải nghe lời cô.”
“Tôi có chuyện này muốn cô biết và chủ tịch biết, thiếu cô thì không được đâu Hoắc tiểu thư.”
Nhìn ánh mắt sắc lạnh cùng nụ cười nguy hiểm của Lạc Nhan, Hoắc Diệu Na có chút sợ hãi.
Cô ta lo sợ rằng cô đã phát hiện ra mọi chuyện nhưng trong lòng vẫn mong là cô không biết.
Sau đó, Hoắc Diệu Na và Phong Tư Mạc theo Lạc Nhan đến văn phòng chủ tịch.
Cốc… cốc…
“Vào đi.”
Sau khi được sự cho phép, Lạc Nhan liền mở cửa bước vào.
Hôm nay đúng là ngày may mắn của cô vì ở trong văn phòng của Phong chủ tịch lại còn có cả Hoắc lão gia – ba của Hoắc Diệu Na nữa.
Còn gì thú vị hơn khi tội của con gái mình được phơi bày ngay trước mặt ba ruột và gia đình thông gia chứ.
“Chủ tịch, Hoắc lão gia, Lạc Nhan có chuyện này muốn nói với chủ tịch.”
Lúc đó Hoắc Diệu Na bám tay Phong Tư Mạc cùng bước vào.
Cô ta không biết cô sẽ làm gì nhưng nhìn điệu bộ thật đáng ngờ.
“Cô muốn nói gì?” Phong chủ tịch bỗng hỏi.
Lạc Nhan bật đoạn ghi âm của Hoắc Diệu Na và người đàn ông kia lên, cô đặt xuống mặt bàn làm việc rồi bật to âm lượng để mọi người cùng nghe.
“Trước hết xin chủ tịch và Hoắc lão gia hãy nghe đoạn ghi âm này trước.”
Đoạn ghi âm vừa được mở lên, giọng nói của người đàn ông kia và Hoắc Diệu Na bỗng vang khắp văn phòng.
/”Hoắc tiểu thư, cô giàu có như vậy mà trả cho chúng tôi ít thế sao?”
“Hừ… các người phá buổi triển lãm nhưng đâu khiến nó bị hủy.
Làm ăn như vậy mà còn muốn nhiều tiền sao? Nằm mơ đi!”
“Không phải cô nói chúng tôi chỉ cần cắt rách những bộ trang phục được trưng bày ở đó thì buổi triển lãm sẽ tự hủy sao? Chúng tôi đã làm theo lời cô nói nhưng buổi triển lãm không bị hủy là do xui xẻo.
Nhiệm vụ chúng tôi đã hoàn thành, mau mau trả thêm tiền như cô đã hứa đi, bằng không tôi sẽ nói cho tập đoàn T Gou biết Hoắc Diệu Na chính là…”/
Tút.
Đoạn ghi âm còn chưa phát xong Hoắc Diệu Na đã sợ hãi chạy đến cướp lấy và tắt đi.
Cô ta run rẩy cầm điện thoại của Lạc Nhan trong tay, sợ hãi liếc nhìn Phong Tư Mạc, Phong chủ tịch và ba của mình.
“Không phải thế đâu, giọng nói này không phải là của con.
Lạc Nhan đang cố gắng hãm hại con đó, con không có làm thế mà.”.