Giang Tổng Theo Đuổi Vợ Cũ

Chương 23: Cảnh Tượng Gia Đình Trong Mơ


Bạn đang đọc Giang Tổng Theo Đuổi Vợ Cũ – Chương 23: Cảnh Tượng Gia Đình Trong Mơ


Giang Quân Hạo cứ có linh cảm không lành khi Lạc Nhan không nghe máy của anh.

Anh giơ cổ tay ra nhìn đồng hồ, đáng lẽ ra đến giờ này cô phải về rồi mới đúng.

Giang Quân Hạo ngồi khoanh tay trên ghế, anh chau mày nghĩ ngợi một lúc rồi vội đứng lên.

Anh tiến tới bế Tiểu Duy lên sau đó nói với thằng bé:
“Củ cải, con ở nhà với Tiêu quản gia nhé, ba đi một lát rồi sẽ về.”
“Vâng ạ.”
Song, Giang Quân Hạo liền đưa Tiểu Duy cho Tiêu quản gia.

Anh dặn dò:
“Cậu nhớ chăm sóc cho thằng bé, tôi đi một lát rồi về.”
“Vâng, thiếu gia cứ yên tâm.”
Sau khi an tâm giao Tiểu Duy cho Tiêu quản gia, Giang Quân Hạo cầm áo khoác và chìa khóa xe bước ra ngoài.

Anh lái xe đến chung cư Nera nhưng thấy Lạc Nhan vẫn chưa về, tập đoàn T Gou cũng đóng cửa, chắc là cô vẫn đang ở triển lãm.
Nghĩ như vậy, Giang Quân Hạo liền phi thẳng đến triển lãm riêng của T Gou.

Anh không định đến đó đâu nhưng vì Lạc Nhan không nghe máy nên anh đành phải tới xem thử tình hình.
Trên đường đi, Giang Quân Hạo bị kẹt xe giữa chừng, anh vừa chờ ngón tay vừa gõ liên tục lên vô lăng, một cảm giác bất an tự dưng khiến anh thấy lo lắng cho Lạc Nhan.

Trong lúc đó, Giang Quân Hạo liền gọi điện cho Lạc Nhan lần nữa, chuông điện thoại reo lên một lúc lâu lát sau liền có người bắt máy.
[Alo?]
Nghe được giọng của Lạc Nhan, Giang Quân Hạo cảm thấy mừng rỡ.

Nhưng hình như cô có chuyện gì xảy ra thì phải, bởi anh thấy giọng của cô có chút lạ.
“Lạc Nhan, đã xảy ra chuyện gì thế?”
Lúc này ở đầu dây bên kia Lạc Nhan đột nhiên im lặng.

Cô đã tỉnh dậy từ ban nãy, phía sau đầu vẫn còn hơi đau nhưng điều khiến cô đau lòng nhất chính là đống trang phục sẽ được trưng bày vào ngày mai đã bị cắt rách hết.


Cô không biết phải làm gì ngay lúc này, Lạc Nhan ngồi bó gối ở một góc triển lãm, giọng nghẹn ngào đáp lại Giang Quân Hạo:
“Anh mau tới đây đi, tôi sắp không chịu được nữa rồi.”
Giang Quân Hạo chưa từng nghe thấy cô khẩn thiết như vậy bao giờ, điều đó càng làm anh lo lắng hơn.

Vừa thoát khỏi kẹt xe, Giang Quân Hạo đã lập tức tăng tốc, anh vừa lái xe vừa trấn an cô qua điện thoại:
“Lạc Nhan, chờ một chút, anh sắp đến đó rồi.”
Sau đó Lạc Nhan liền cúp máy, Giang Quân Hạo cũng mau chóng lái xe đến triển lãm tìm cô.
Đến nơi, anh bèn mở cửa xuống xe và chạy vào bên trong.

Cảnh tượng bên trong triển lãm vô cùng hỗn độn, đèn sáng và sảnh chính vô cùng đẹp và hút mắt nhưng những bộ đồ được trưng bày lại nằm ngổn ngang trên nền đất.

Giang Quân Hạo ngơ ngác nhìn xung quanh, anh đang tìm Lạc Nhan nhưng không thấy cô đâu cả.
“Lạc Nhan?”
Đúng lúc đó anh bỗng nghe thấy có tiếng ai đó đang khóc, Giang Quân Hạo đi vào góc bên trong của hàng ma nơ canh thì nhìn thấy Lạc Nhan đang ngồi ôm mặt khóc.

Giang Quân Hạo lập tức cởi áo khoác ra khoác lên người cô rồi ân cần ngồi xuống bên cạnh.
“Lạc Nhan, đã xảy ra chuyện gì thế? Sao mọi thứ ở đây lại trở nên như vậy?”
Lạc Nhan ngẩng mặt lên, cô nước mắt lưng tròng nhìn Giang Quân Hạo khiến anh không khỏi thương xót.

Cô bắt đầu nghẹn ngào nói:
“Tôi phải làm sao đây? Tất cả đã bị phá hủy, buổi triển lãm ngày mai sẽ phải làm sao đây? Hức…”
Giang Quân Hạo vòng tay ôm lấy Lạc Nhan để cô tựa vào lòng mình mà khóc.

Anh quan sát mọi thứ một hồi rồi nghĩ cách giúp cô giải quyết.

Lạc Nhan đã nỗ lực hết mình vì buổi triển lãm diễn ra vào ngày mai nhưng công sức của cô lại bị lấy mất vì những kẻ xấu xa thích phá hoại.

Nếu triển lãm không thể diễn ra, cô không biết nói gì với những người trong tổ và đặc biệt hơn là cô sẽ phụ sự kì vọng của mọi người dành cho cô.
“Không sao đâu, anh sẽ giúp em giải quyết chuyện này.”
Thấy Lạc Nhan đau lòng như vậy Giang Quân Hạo không nỡ bỏ mặc cô.

Dù anh và T Gou không đội trời chung nhưng vì Lạc Nhan nên anh sẽ phá lệ một lần.
“Anh có cách gì sao?” Lạc Nhan bỗng hỏi.

Giang Quân Hạo mỉm cười, đưa tay lau nước mắt cho Lạc Nhan.

Anh cầm lấy một bộ đồ đã bị cắt rách nhưng 80% vẫn còn giống như ban đầu, anh nói:
“Chúng ta hãy sửa lại tất cả những bộ thiết kế này theo một phong cách mới.

Nếu làm lại thì sẽ rất mất thời gian vì thế chúng ta chỉ thay đổi thôi, em hiểu ý anh chứ?”
Nghe Giang Quân Hạo nói vậy, Lạc Nhan cũng bắt đầu đi xem qua những bộ trang phục còn lại.

Đúng là ngoài những bộ bị cắt xé tơi tả thì vẫn còn những bộ chỉ rách một chút.

Nếu Lạc Nhan dựa vào thiết kế cũ để sửa lại thì sẽ mất ít thời gian hơn và buổi triển lãm ngày mai sẽ vẫn diễn ra suôn sẻ.
Lạc Nhan đã hiểu ý của Giang Quân Hạo, hai người mỉm cười nhìn nhau sau đó bắt tay vào cùng làm.

Hai người họ một người là chủ tịch của một công ty có tiếng về thời trang, một người thì là nhà thiết kế đã từng tốt nghiệp loại giỏi ở nước ngoài, nếu phối hợp với nhau chắc chắn sẽ tạo nên những bộ thiết kế đẹp mắt.

Giang Quân Hạo chỉ là giúp Lạc Nhan một tay chứ anh không hề can thiệp một chút nào vào ý tưởng thay đổi của Lạc Nhan.

Anh tôn trong ý kiến của cô, tôn trọng những bộ đồ mà cô làm ra.
Sau khoảng bốn tiếng đồng hồ dài đằng đẵng, cuối cùng Lạc Nhan cũng sửa xong những bộ trang phục đã bị phá hoại.

Tuy nó không đẹp như ban đầu nhưng cô hi vọng nó sẽ nổi bật trong buổi triển lãm vào ngày mai.

Sau khi hoàn thành, Lạc Nhan đã rất hài lòng với kết quả, cô vui mừng đến nỗi ôm chầm lấy Giang Quân Hạo một cách tự nhiên.
“May quá may quá, mọi thứ đã ổn thỏa hết rồi, thật may quá!”
Giang Quân Hạo cũng bất ngờ trước cái ôm này của Lạc Nhan, nét mặt anh lộ rõ vẻ mãn nguyện sau đó cũng vòng tay ôm lấy cô.

Nhưng khi anh vừa ôm cô thì Lạc Nhan bất ngờ đẩy ra, dường như cô đã ý thức được hành động có phần hơi sai sai của mình.
“Xin lỗi anh, tôi không cố ý.”
Lạc Nhan ngại đến cháy mặt, cô còn không biết tại sao mình lại đi ôm anh nữa.

Giang Quân Hạo thấy cô xấu hổ bèn che miệng cười, đó chính là nụ cười hạnh phúc, nụ cười mãn nguyện của anh.

Sau khi dọn dẹp xong, hai người rời khỏi triển lãm vào đúng mười một rưỡi đêm.

Lạc Nhan không ngờ là đã muộn như vậy, cô ngồi trên xe của Giang Quân Hạo trở về, cô muốn nói lời cảm ơn anh nhưng lại chần chừ không dám nói.
“Giang Quân Hạo… chuyện ban nãy…”
“Hửm? Em muốn nói gì?”
Giang Quân Hạo quay sang hỏi cô, Lạc Nhan liền cúi đầu xuống, miệng lí nhí nói ra:
“Cảm ơn anh vì đã giúp tôi, nếu không có anh chắc tôi cũng chẳng biết làm gì cả.”
“Em không cần cảm ơn anh, là anh tự nguyện giúp em.”
Đây là lần đầu tiên cô và Giang Quân Hạo nói chuyện với nhau mà lại yên bình như vậy.

Có lẽ sau lần này sự ác cảm trước đây mà cô dành cho anh sẽ giảm đi nhiều, tuy không thể khiến cô quay lại với anh nhưng cũng đủ để hai người thoải mái nói chuyện với nhau như những người bạn.
Nhưng mà chẳng ai muốn làm bạn với cô cả, Giang Quân Hạo chỉ muốn làm chồng của cô một lần nữa thôi.
Cả ngày hôm nay làm việc mệt mỏi nên Lạc Nhan đã ngủ thiếp đi trên xe của Giang Quân Hạo.

Anh cố gắng lái xe nhẹ nhàng nhất có thể để Lạc Nhan không tỉnh giấc.

Có vẻ như cô rất buồn ngủ vì vậy dù trong tư thế không thoải mái trông cô vẫn ngủ rất ngon.
Về đến biệt thự riêng của mình, Giang Quân Hạo cũng không nỡ đánh thức cô dậy.

Anh nhẹ nhàng bước xuống mở cửa xe giúp cô, cẩn thận cởi dây an toàn của cô.

Trong lúc cởi, Giang Quân Hạo có chạm phải môi của Lạc Nhan, anh vô thức ngắm nhìn cô một lát rồi không kiểm soát được hành động mà hôn nhẹ vào môi của cô.

Lạc Nhan đang ngủ nên chẳng biết gì cả, cũng may là cô đang ngủ nên Giang Quân Hạo mới có thể hôn cô một cách dễ dàng.
Giang Quân Hạo bế Lạc Nhan lên tay rồi bước vào trong, lúc này Tiêu quản gia từ trong bước ra nói:
“Thiếu gia, anh…”
“Suỵt…”
Giang Quân Hạo ra kí hiệu để Tiêu quản gia không nói quá to để Lạc Nhan khỏi thức giấc.

Biết ý, Tiêu quản gia liền hạ âm lượng xuống, anh ta nói với anh:
“Tiểu thiếu gia đã ngủ được lúc lâu rồi, tiểu thiếu gia đang nằm trong phòng của anh.”
Giang Quân Hạo nghe vậy liền gật đầu, anh nói:
“Cậu cũng đi ngủ đi.”
“Vâng.”
Sau đó Tiêu quản gia đứng nhìn Giang Quân Hạo đưa Lạc Nhan lên trên tầng, một cảm giác yên bình về một gia đình yên ấm tự dưng khiến Tiêu quản gia cảm thấy thoải mái.

Trước đây khi Lạc Nhan còn sống ở đây, hai người họ chưa từng thân thiết như vậy một lần nào cả.
Về đến phòng ngủ của mình, Giang Quân Hạo liền đặt Lạc Nhan nằm bên cạnh Tiểu Duy.


Nhìn hai mẹ con ngủ ngon, trong lòng Giang Quân Hạo cảm thấy rất hạnh phúc.

Đây chẳng phải là cảnh tượng gia đình mà anh vẫn hằng ao ước hay sao? Cho dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng anh vẫn muốn tận hưởng nó.
Giang Quân Hạo hôn nhẹ lên tóc của Lạc Nhan và Tiểu Duy, anh khẽ nói:
“Ngủ ngon nhé!”

Sáng hôm sau.
Lạc Nhan thức dậy ở trên giường của Giang Quân Hạo, cô mơ màng mở mắt nhìn xung quanh nhìn mọi thứ không giống với căn phòng ở nhà mình cho lắm.

Đến khi nhìn thấy chiếc ảnh cưới được treo trên tường Lạc Nhan mới giật mình tỉnh dậy.

Cô tròn mắt nhìn chiếc ảnh cưới đó rồi lẩm bẩm:
“Mình đang ngủ trong phòng của Giang Quân Hạo sao?”
Cô không nhớ tại sao mình lại ngủ ở đây vì từ lúc ngồi ở trong xe cô đã thiếp đi lúc nào không hay rồi.

Lạc Nhan vội vàng vén chăn lên nhìn quần áo, cô sờ sờ cơ thể may là không bị sao hết.

Đúng lúc đó, Giang Quân Hạo bế Tiểu Duy vào trong phòng thì thấy cảnh tượng Lạc Nhan đang kiểm tra cơ thể liền bật cười.

Anh nói:
“Em làm gì thế Lạc Nhan?”
Lạc Nhan giật mình kéo chăn che đi cơ thể, cô lúng túng:
“À… không, không có gì.”
“Em yên tâm, hôm qua còn có Tiểu Duy ngủ chung sao anh có thể làm liều chứ.”
Lạc Nhan đỏ mặt vì xấu hổ, cô phản bác dữ dội:
“Tôi chỉ đề phòng thôi, vì sao có thể tin tưởng anh được chứ.”
Tiểu Duy ngây ngô không hiểu những gì ba mẹ đang nói vì thế bèn xen vào:
“Ba ơi, tại sao mẹ lại đỏ mặt vậy?”
Lạc Nhan vội vàng giải thích:
“Mẹ đâu có đỏ mặt, mẹ… mẹ chỉ hơi nóng thôi.”
Trước sự lúng túng của Lạc Nhan, Giang Quân Hạo chỉ biết cười trừ sau đó bế Tiểu Duy ra ngoài.

Trước khi đi anh còn nói:
“Em mau đi tắm đi, đồ anh đã chuẩn bị cho em rồi.

Tắm xong thì mau xuống dưới nhà ăn sáng nhé, anh và con sẽ đợi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.