Bạn đang đọc Giang Tổng Theo Đuổi Vợ Cũ – Chương 18: Tiểu Duy Mất Tích
Nói rồi, Giang phu nhân lập tức bước ra ngoài nhưng sau đó bà ấy lại quay trở lại để hỏi Giang Quân Hạo một điều:
“Hiện tại hai mẹ con nó đang ở đâu?”
Giang Quân Hạo không có ý định nói ra chỗ ở của Lạc Nhan cho mẹ mình biết vì sợ nếu bà ấy biết bà ấy sẽ đến gây chuyện và làm phiền Lạc Nhan.
“Con đã nói rồi, mẹ đừng có động vào Lạc Nhan và con trai cô ấy.”
“Con không cho mẹ biết đúng không? Được… mẹ sẽ tự đi tìm.”
Giang phu nhân vẫn luôn là người kiên định, nếu bà ấy đã muốn làm gì thì sẽ làm cho tới cùng.
Giang Quân Hạo có nói những gì với bà ấy đều vô ích, có khi chỉ làm bà ấy giận thêm.
Vừa bước xuống dưới nhà, Giang phu nhân đã mau chóng gọi điện cho ai đó rồi nói:
“Mau tìm chỗ ở hiện tại của Lạc Nhan cho tôi, tôi muốn biết thông tin càng sớm càng tốt nghe rõ chưa?”
Song, bà ấy liền cầm theo tờ xét nghiệm ADN của Giang Quân Hạo và Lạc Tiểu Duy đi theo.
Ngồi trên xe ô tô, Giang phu nhân mỉm cười một cách hạnh phúc khi biết tin mình có cháu trai.
Nhưng Giang phu nhân lại chẳng hề ưa mẹ của cháu mình vì thế xác suất bà ấy muốn chia cắt hai mẹ con họ là rất cao.
…
Sáng hôm sau.
Khi Lạc Nhan vừa mới bước chân vào công ty thì mẫu thiết kế của Dương Hạ Nghi đã được trưng bày ở ngay sảnh chính.
Nó chính là mẫu thiết kế sẽ đại diện cho T Gou vào tháng này.
Lạc Nhan thấy mọi người xúm lại ngắm nó vì thế cô cũng muốn tiến đến xem thử.
Đúng là bộ thiết kế này rất đẹp, nhưng so với bản thiết kế của Lạc Nhan thì có lẽ không đủ tầm.
Vậy mà cuối cùng người chiến thắng lại chẳng phải Lạc Nhan và mẫu thiết kế được trưng bày ở đây cũng không phải mẫu thiết kế do cô tự tay vẽ.
Đúng lúc đó Dương Hạ Nghi vênh váo đi tới, cô ta nhìn thấy Lạc Nhan đang ngắm sản phẩm của mình liền tỏ ra đắc ý.
“Lạc Nhan, chào buổi sáng.”
Lạc Nhan quay đầu lại thấy Dương Hạ Nghi vẫy tay rồi tươi cười chào hỏi một cách đầy thân thiết nhưng cô chẳng hề vui vẻ đáp lại.
Bởi vì cô biết đằng sau nụ cười giả tạo đó của Dương Hạ Nghi là âm mưu đang muốn hất cẳng cô và những mẫu thiết kế của cô.
“Cho dù cô có đang buồn vì thiết kế của mình không được chọn thì cũng phải biết ý chào lại người khác một tiếng chứ? Cô cứ làm như tôi đã cướp đi công sức của cô vậy.”
Thấy Lạc Nhan không trả lời mình, Dương Hạ Nghi quay sang nói này nói nọ.
Lạc Nhan thấy thế bèn phản bác:
“Chứ không phải vậy sao? Nhà thiết kế Dương rảnh đến mức cho người theo dõi cuộc sống riêng tư của tôi chỉ để vạch trần cái sự thật phi lý còn gì.”
“Cô… cô nói như kiểu mình bị oan ấy nhỉ? Đừng tưởng tôi sợ cô vì cô có chồng là chủ tịch tập đoàn N.H nhé.”
“Tôi đã nói rồi, bản thiết kế là do tôi tự vẽ, tin hay không tùy cô.
Nhưng công sức mà tôi đã bị cướp đi một cách trắng trợn, tôi sẽ không để yên chuyện đó.”
Nói xong, Lạc Nhan liền quay người bước đi.
Dương Hạ Nghi đứng ở đó tức tối vùng vằng tay chân nhưng không thể làm gì được.
Lúc ấy, bỗng dưng điện thoại của Dương Hạ Nghi reo lên, cô ta bực mình mở điện thoại lên xem nhưng khi phát hiện người gọi tới là người quan trọng vì thế đã vội vàng cầm điện thoại chạy vào cầu thang thoát hiểm.
“Alo, Hoắc tiểu thư, tôi nghe đây.”
Thì ra người gọi điện cho Dương Hạ Nghi lại là Hoắc Diệu Na.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trong trẻo:
[Mọi chuyện thế nào rồi? Ổn cả chứ?]
“Vâng, mọi chuyện đều ổn cả.
May là có tiểu thư giúp tôi, nếu không tôi cũng không biết làm cách nào để vạch trần Lạc Nhan đó.”
[Được rồi, nếu cô cần gì thì cứ gọi điện.
Chỉ cần là việc có thể khiến Lạc Nhan bị yếu thế thì tôi chắc chắn sẽ giúp đỡ cô.]
“Vâng, cảm ơn tiểu thư rất nhiều.”
Tút.
Thì ra người đứng đằng sau giúp đỡ cho Dương Hạ Nghi lại là Hoắc Diệu Na.
Vì cô ta không tiện ra mặt, cũng không thể lúc nào cũng đến công ty vì thế cần phải có trợ thủ để thay mình đối phó với Lạc Nhan.
Hoắc Diệu Na không thể bỏ qua cho Lạc Nhan, cô ta phải tìm mọi cách khiến cô bị đuổi khỏi T Gou mới vừa lòng.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Dương Hạ Nghi liền vui vẻ trở lại cất bước đi về phòng.
Bây giờ cô ta có vợ tương lai của giám đốc công ty chống lưng thì chẳng cần phải sợ bất cứ ai hết.
Chiều tối.
Tầm giờ này, các trường mẫu giáo đều cho học sinh về, hôm nay Lạc Tiểu Duy được về sớm hơn mọi khi nên thằng bé đứng chờ mẹ ở trước cổng trường.
Thấy các bạn khác đều có ba mẹ đến đón, Lạc Tiểu Duy đã không còn thấy ganh tị nữa vì thằng bé cũng đã có ba có mẹ đầy đủ giống như các bạn khác rồi.
Đúng lúc đó, có một chiếc xe ô tô đột ngột dừng lại trước mặt của Tiểu Duy.
Thằng bé đề phòng lùi lại đằng sau, từ bên trong xe bước ra, Giang phu nhân với bộ đồ sang trọng quý phái có đeo thêm một chiếc kính đen thật giống với những người bà tài phiệt mà Lạc Tiểu Duy thường hay thấy trên ti vi.
“Cháu là Lạc Tiểu Duy có phải không?”
Thấy Giang phu nhân biết tên mình, Tiểu Duy đã bớt nghi ngờ hơn.
Thằng bé hỏi:
“Sao bà lại biết tên của cháu?”
“Vì bà là bà nội của cháu mà.
Bà là mẹ của ba cháu – Giang Quân Hạo đấy.”
“Thật sao ạ?”
Lạc Tiểu Duy bất ngờ vì ngoài ba mẹ ra thằng bé còn có cả bà nội.
Nhưng vì nghe lời mẹ dặn nên Lạc Tiểu Duy không thể tiếp xúc gần với người lạ, thằng bé vẫn giữ khoảng cách với Giang phu nhân.
“Cháu có muốn tới nhà bà chơi không? Đến đó bà sẽ cho cháu xem hình của ba cháu hồi nhỏ, hai đứa thực sự rất giống nhau đấy.”
Lạc Tiểu Duy cảm thấy thích thú trước lời mời của Giang phu nhân, thấy vậy Giang phu nhân bèn chìa tay ra rồi nói:
“Nào chúng ta cùng đi thôi.”
“Không được đâu ạ, mẹ cháu nói cháu phải đợi đến khi nào mẹ tới đón.
Cháu không được đi cùng người lạ vì rất có thể đó là người xấu.”
“Nhưng bà đâu phải người xấu đâu, mẹ cháu đã gọi điện cho bà và nói rằng để bà đến đón cháu đấy.”
“Có thật không ạ?”
“Đương nhiên rồi, cháu ngoan.”
Giang phu nhân ngồi xuống nắm lấy bàn tay nhỏ của Tiểu Duy, khẽ xoa đầu thằng bé khiến nó cảm thấy được chút an toàn.
Cuối cùng, Lạc Tiểu Duy cũng đồng ý đi theo Giang phu nhân lên xe để đến nhà bà nội chơi.
Sau khi Tiểu Duy vừa rời đi được mười phút thì Lạc Nhan liền vội vàng chạy đến cổng trường học.
Cô nhìn đồng hồ thì thấy vừa đúng giờ nhưng lạ là cô không thấy Tiểu Duy đâu cả.
Lạc Nhan nghĩ rằng thằng bé vẫn ở trong lớp vì thế cô mới đứng ở bên ngoài đợi.
Cứ như thế cho đến khi ba mẹ đến trường đón con đã vãn dần Lạc Nhan mới bắt đầu sinh nghi ngờ.
“Cô giáo ơi, cô có thấy con trai tôi Lạc Tiểu Duy đâu không?”
Cô giáo lúc này cũng có chút bất ngờ, cô ấy nói:
“Tôi thấy bạn của Tiểu Duy nói rằng con trai cô đã về rồi mà.”
“Sao cơ?”
Nỗi lo lắng trong lòng Lạc Nhan bất ngờ dâng lên, cô sợ con trai mình đã bị bắt cóc.
Lạc Nhan vô thức chạy ra ngoài đường, cô lớn tiếng gọi Tiểu Duy trên khắp con ngõ nhưng càng gọi càng vô vọng.
Trời cũng sắp sửa tối nhưng Lạc Nhan vẫn còn chạy ở ngoài đường tìm kiếm Tiểu Duy.
Cô cũng muốn nhờ cảnh sát chuyện này nhưng chẳng ai biết Tiểu Duy đã đi cùng với ai và có thực sự là bị bắt cóc hay không.
“Tiểu Duy, rốt cuộc thì con đang ở đâu chứ.”
Lạc Nhan gục mặt bên vệ đường, hiện tại tâm trạng cô đang rối tung rối mù lên không biết phải làm gì hết.
Cô không biết Tiểu Duy đã đi đâu cũng không biết thằng bé có bị bắt cóc không, cô lo lắng cho con đến phát khóc.
Trong những lúc như thế này cô cần có sự giúp đỡ.
Lạc Nhan nhấc máy gọi điện cho Lâm Tử Nguyệt nhưng cô bạn thân của cô lại không nghe máy.
Cô tiếp tục lướt lướt danh bạ nhưng người cô có thể nhờ ngoài Lâm Tử Nguyệt ra thì chẳng còn có ai.
Cô mới về nước nên người quen không nhiều, cô biết phải làm gì đây?
Tưởng chừng đã hết hi vọng nhưng Lạc Nhan lại bất chợt nhìn thấy tên của Giang Quân Hạo trên danh bạ điện thoại.
Cô khẽ lau nước mắt đi, ngón tay chần chừ muốn gọi cho anh.
Lạc Nhan cũng không ngờ rằng mình sẽ phải làm chuyện này một lần nữa.
Lạc Nhan bấm gọi điện cho Giang Quân Hạo, cô hi vọng anh sẽ không tắt máy như Lâm Tử Nguyệt.
Tiếng chuông đổ được vài giây thì đầu dây bên kia đã bắt máy, giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng của Giang Quân Hạo bỗng vang lên:
[Alo, Lạc Nhan? Anh nghe đây.]
Vừa nghe thấy giọng của Giang Quân Hạo, Lạc Nhan đã mừng đến phát khóc.
Cô vội vàng nói với anh:
“Tôi phải làm gì đây? Tiểu Duy mất tích rồi, thằng bé không có ở trường học, có khi nào nó đã bị bắt cóc rồi không?”
[Cái gì?]
Giang Quân Hạo lúc này vẫn còn đang ở công ty, khi nghe Tiểu Duy mất tích anh đã nghĩ đến ngay mẹ mình.
Chỉ có Giang phu nhân là có khả năng cao làm ra chuyện này mà thôi.
Giang Quân Hạo đứng dậy cầm theo áo khoác, anh nghe giọng của Lạc Nhan qua điện thoại là biết cô đang khóc không những thế lại còn đang ở ngoài đường vì anh nghe thấy tiếng xe cộ đi qua liên tục.
Vì lo lắng cho cô, anh đã nói vọng vào điện thoại:
“Lạc Nhan, em đang ở đâu?”.
Google ????гa????g ????ày, đọc ????gay khô????g quả????g cáo ( Tг????mTг uye????.????N )
Ở bên này, Lạc Nhan bèn ngửa mặt nhìn xung quanh.
Cô thấy đối diện mình là một quán ăn vì thế liền đáp:
“Tôi đang ở trước quán ăn Melina.”
[Được, ở đó đợi anh, anh sẽ đến đưa em đi tìm con.]
Tút.
Cuộc trò chuyện kết thúc bằng câu nói trấn an của Giang Quân Hạo.
Không hiểu sao nhưng khi nghe anh nói câu đó khiến cô an tâm hơn hẳn.
Lạc Nhan ngồi bên vệ đường chờ Giang Quân Hạo tới, cô siết chặt lấy điện thoại vì lo lắng cho Tiểu Duy.
Khoảng năm phút sau, Giang Quân Hạo đã lái xe đến chỗ của Lạc Nhan.
Thấy cô ngồi bên vệ đường nhưng lại ăn mặc phong phanh, anh đã cởi áo khoác chạy đến rồi khoác nó lên người của cô.
“Em có biết tối đến gió thổi sẽ càng lạnh hơn không? Trước đó em đã bị ốm rồi, còn muốn mình ốm thêm lần nữa sao?”
Lạc Nhan ngước mắt nhìn lên, lúc thấy gương mặt của Giang Quân Hạo cô đã rất mừng.
Cô đứng phắt dậy, nói với anh:
“Mau đi tìm Tiểu Duy đi, thằng bé có lẽ đang rất sợ hãi.”
“Em yên tâm, anh biết hiện tại Tiểu Duy đang ở đâu và ở với ai mà.
Anh sẽ đưa em đến đón con của chúng ta, đi thôi.”.