Bạn đang đọc Giang Tổng Theo Đuổi Vợ Cũ – Chương 16: Giang Quân Hạo Tôi Hận Anh
Lạc Nhan trợn tròn mắt nhìn Giang Quân Hạo đang cưỡng hôn mình, cô cố gắng giãy giụa để thoát khỏi anh nhưng hai tay lại bị anh siết chặt lấy khiến cô không thể làm gì được.
Giang Quân Hạo càng lúc càng bị mất kiểm soát, anh không còn hôn một cách bình thường nữa mà đưa lưỡi vào càn quét khoang miệng cô.
Âm thanh mút lưỡi cứ vang lên liên tục, Lạc Nhan nhắm chặt mắt lại tỏ vẻ khó chịu, cô không thể thở được, cô sắp chết ngạt tới nơi rồi.
“Ưm… ha…”
Sau một hồi điên cuồng, Giang Quân Hạo cuối cùng cũng chịu buông cô ra.
Lạc Nhan tức giận vung tay tát thẳng vào mặt của Giang Quân Hạo.
Bốp!
“Đồ điên.”
Cô căm phẫn nhìn anh, cố gắng dùng tay lau sạch sẽ đôi môi vừa bị anh chiếm lấy.
Giang Quân Hạo quay mặt sang một bên vì cái tát của Lạc Nhan, anh đưa tay ôm má rồi quay lại nhìn cô.
Thấy cô đang lau miệng liền tỏ ý không vui.
“Em đánh anh thêm một cái nữa đi.”
“Cái gì?”
Giang Quân Hạo tự dưng muốn Lạc Nhan đánh anh, đúng là bị điên thật rồi.
“Anh bảo em đánh anh đi, không nghe thấy gì sao?”
Bốp!
Giang Quân Hạo gắt lên với Lạc Nhan vì thế cô lại tiếp tục thẳng tay tát vào bên má còn lại của anh.
Sau hai cái tát, hai bên má của Giang Quân Hạo đã ửng đỏ, chứng tỏ Lạc Nhan ra tay không hề nhẹ nhàng.
Cô không biết anh đang nghĩ gì nhưng nhìn sắc mặt của anh dường như không ổn.
Cô định cúi xuống nhìn thử thì đột nhiên bị Giang Quân Hạo đè xuống giường lần nữa.
“Á… Giang Quân Hạo, buông tôi ra.”
“Em đánh anh hai lần vậy anh cũng phải hôn em hai lần.”
Dứt lời Giang Quân Hạo lại tiếp tục cúi xuống hôn ngấu nghiến đôi môi của Lạc Nhan.
Cô giơ tay đấm mạnh vào người anh nhưng càng đánh miệng anh càng siết chặt lấy khiến cô bức thở.
“Ưm… ư…”
Lạc Nhan khó chịu nhăn mặt lại, cô không thể tiếp nhận được nụ hôn điên loạn của Giang Quân Hạo.
Đấm không được cô bèn chuyển sang cào cấu nhưng Giang Quân Hạo lại chẳng hề cảm thấy đau dù chỉ là một chút.
Giang Quân Hạo càng lúc càng được đà lấn tới, anh thẳng tay kéo cổ áo của cô xuống tận khuỷu tay, để lộ một phần ngực lấp ló đằng sau lớp áo lót.
Giang Quân Hạo chuyển dần nụ hôn xuống bên dưới, dù đã sinh con nhưng thân hình của Lạc Nhan vẫn như xưa, không những thế ngực cô còn có phần đầy đặn hơn.
Lạc Nhan nghĩ lại cái đêm bốn năm trước, Giang Quân Hạo về nhà trong bộ dạng say xỉn nên đã cưỡng bức cô.
Mặc dù là cưỡng bức nhưng lúc đó tâm cô lại không muốn đẩy anh ra.
Bây giờ thì khác, cô không muốn chuyện đó xảy ra lần nữa, cô không muốn.
“Giang Quân Hạo, tôi hận anh…”
Giang Quân Hạo nghe thấy giọng nói đầy phẫn uất của Lạc Nhan bèn dừng hành động quấy rối lại.
Anh ngẩng mặt nhìn cô, Lạc Nhan đang khóc, cô đang khóc vì sợ.
“Lạc Nhan.”
Giang Quân Hạo đột nhiên đau lòng, anh đã làm gì thế này rốt cuộc thì anh lại khiến cô càng thêm hận anh.
“Đừng động vào tôi, tôi ghét anh!”
Lạc Nhan đau đớn kéo chăn lên che đi cơ thể, cô né tránh cái chạm tay của Giang Quân Hạo.
Anh bất lực đỡ lấy trán rồi bắt đầu tự trách bản thân vì đã không kiềm chế được ham muốn.
“Lạc Nhan, anh xin lỗi, anh không cố ý…”
“Đừng nói gì cả, tôi không muốn nghe.
Anh mau cút ra ngoài đi, tôi không muốn thấy anh nữa, mau cút đi cho khuất mắt tôi.”
Lạc Nhan lớn tiếng đuổi Giang Quân Hạo ra ngoài, thấy cô đang ốm nên Giang Quân Hạo cũng không muốn làm cô tức giận.
Anh lặng lẽ rời khỏi phòng, ra bên ngoài anh đã thầm mắng bản thân:
“Giang Quân Hạo, mày vừa làm cái trò gì vậy? Mày lại khiến Lạc Nhan ghét mày hơn rồi, mày đúng là thằng ngu.”
Đêm hôm đó, Giang Quân Hạo đã ngủ ngoài phòng khách lạnh lẽo.
Anh không yên tâm vì Lạc Nhan vẫn còn đang bị ốm, anh muốn ở lại chăm sóc cho cô.
Đến nửa đêm, Lạc Nhan không ngủ được bèn tỉnh dậy.
Cô mở cửa bước ra ngoài thì nhìn thấy Giang Quân Hạo đang nằm co ro trên ghế sofa.
Cô tưởng anh đã về nhưng hóa ra anh vẫn còn ở đây, Giang Quân Hạo đúng là vẫn mặt dày như xưa.
Lạc Nhan lạnh lùng bước qua phòng khách để vào phòng làm việc của mình.
Cô bắt đầu cầm bút chì lên để hoàn thiện nốt bản thiết kế vẫn còn dang dở.
Trong lúc vẽ, Lạc Nhan cứ nghĩ đến Giang Quân Hạo đang chịu lạnh ngoài kia, cô không thể vẽ yên ổn nếu hình ảnh của anh cứ hiện trong đầu như vậy.
Cuối cùng Lạc Nhan cũng chịu đứng dậy, cô lấy chăn dự phòng ra đắp cho anh.
Lúc cô định rời đi thì bất ngờ nghe thấy giọng của Giang Quân Hạo.
“Lạc Nhan, anh xin lỗi…”
Lạc Nhan quay đầu lại nhìn nhưng Giang Quân Hạo vẫn còn đang ngủ, có lẽ anh đang nói mơ.
Ngay cả trong mơ anh cũng muốn xin lỗi cô vì chuyện ban nãy.
Lạc Nhan đứng chựng người trong giây lát rồi lại tiếp tục trở về phòng làm việc.
Sáng hôm sau.
Tình trạng của Lạc Nhan sáng nay đã ổn hơn, cô không còn sốt nữa vì thế có thể đi làm được rồi.
Sáng nay khi tỉnh dậy, Lạc Tiểu Duy đã rất vui vì Giang Quân Hạo vẫn còn ở đây.
Thằng bé ngồi trong vòng tay anh khẽ hỏi:
“Baba hôm qua ngủ ở đây sao ạ?”
“Ừ, ba đã ngủ ở đây đấy.”
“Thích quá thích quá, ngày mai ba cũng ngủ ở đây nhé?”
Lúc đó Lạc Nhan mở cửa phòng bước ra, cô nghe thấy câu hỏi của Lạc Tiểu Duy bèn xen vào giữa chừng.
“Ba còn có việc, không thể ngủ ở đây được.”
Nhìn thái độ của cô, Giang Quân Hạo đoán là cô vẫn đang giận anh chuyện hôm qua.
Vì ngay đến một ánh nhìn dành cho anh cô cũng muốn né tránh.
Giang Quân Hạo bế Tiểu Duy ra khỏi nhà, anh quay sang nói với Lạc Nhan:
“Hôm nay để anh đưa con đi học cho, em cứ đi làm đi.”
Lạc Nhan không đáp lại nhưng cũng ngầm đồng ý, cô quay sang tươi cười với Tiểu Duy bé bỏng.
“Củ cải nhỏ, con đi xe ba để đến trường nhé, nhớ là phải ngoan đấy.”
“Vâng ạ.”
Sau đó, Lạc Nhan cùng tiễn hai ba con họ ra đến xe.
Giang Quân Hạo đặt Tiểu Duy ngồi vào ghế, cài dây an toàn cho thằng bé và đóng cửa lại.
Lúc này chỉ còn anh và Lạc Nhan vì thế anh đã tận dụng cơ hội nói với cô:
“Lạc Nhan, em đừng giận anh nữa có được không?”
Lạc Nhan vô cảm nhìn thẳng về phía trước, cô tiện tay kéo quai túi xách lên rồi đáp:
“Giang tổng nghĩ nhiều rồi, tôi nào dám giận anh chứ.”
“Lạc Nhan.”
Giang Quân Hạo định nắm tay cô nhưng lại bị cô thẳng thừng khước từ.
“Xin anh tự trọng, chúng ta đang ở ngoài đường vì thế đừng động chân động tay với tôi.
Phiền anh đưa Tiểu Duy đến trường học, tôi xin phép đi trước.”
Nói rồi, Lạc Nhan liền quay người rời đi, cô mau chóng bắt taxi để đến T Gou làm việc.
Lúc đó, xe taxi của Lạc Nhan đi qua một chiếc xe đỗ gần đó trông rất khả nghi.
Người mặc đồ đen ở bên trong chiếc xe có cầm một chiếc máy ảnh, dường như đã chụp được một tấm ảnh ưng ý nên gương mặt có vẻ rất hài lòng.
Người đó mỉm cười nhìn vào bức ảnh, bức ảnh mà hắn chụp lại là cảnh Giang Quân Hạo đang bế Tiểu Duy và đứng bên cạnh là Lạc Nhan.
Nhìn ba người họ trông cực kỳ giống một gia đình hòa thuận và không hề xảy ra một chút mâu thuẫn nào hết.
Ngày hôm đó, khi Lạc Nhan đem bản thiết kế của mình đến nộp cho Phong Tư Mạc, nhìn nét mặt của anh ta có vẻ rất hài lòng với bản thiết kế của cô.
“Đúng là tôi đã không chọn lầm người rồi, cô Lạc Nhan thực sự là một nhà thiết kế tài năng.”
“Cảm ơn giám đốc.”
“Thiết kế của cô và thiết kế của Dương Hạ Nghi sẽ được chuyển đến ban giám đốc, họ sẽ là người đưa ra quyết định sẽ chọn bản thiết kế nào.”
“Vâng.”
Trong lúc chờ đợi kết quả Lạc Nhan cảm thấy vô cùng hồi hộp, bản thiết kế của cô chính là công sức thức đêm mà có được vì thế cô rất tự tin mình sẽ được chọn.
Đúng lúc ấy, giờ thông báo kết quả cũng đến, Lạc Nhan rời khỏi văn phòng để tới phòng họp.
Lúc cô định bước vào thì Dương Hạ Nghi – nhà thiết kế thuộc tổ thiết kế 1 cũng tới, cô ta mỉm cười với cô.
“Chào cô, Lạc Nhan.”
“Chào cô.”
“Không biết trong hai chúng ta, ai sẽ là người được chọn nhỉ?” Dương Hạ Nghi mỉm cười hỏi.
“Tôi không biết, cái đó còn phải dựa vào sự đánh giá của tất cả mọi người.”
Lạc Nhan đáp lại Dương Hạ Nghi với giọng điệu bình thường nhưng cô ta lại cảm giác như Lạc Nhan đang cố tình khiêu khích.
Dương Hạ Nghi trước giờ vẫn là nhà thiết kế hàng đầu của T Gou vì vậy cô ta sẽ không có chuyện chịu thua một người mới đến như Lạc Nhan.
Sau khi cả hai nhà thiết kế đều đã có mặt, Phong Tư Mạc cũng bắt đầu công bố bản thiết kế được chọn.
“Bản thiết kế của cả hai nhà thiết kế là cô Lạc và cô Dương đều vô cùng xuất sắc, nhưng đánh giá theo nhiều tiêu chí và dựa trên phong cách thời trang của T Gou thì chúng tôi đã chọn bản thiết kế của nhà thiết kế Lạc Nhan.”
Lạc Nhan rất vui mừng khi bản thiết kế của mình được chọn, người trong phòng họp đều vỗ tay chúc mừng cô, tất cả bọn họ đều gật gù tán thành những lời Phong Tư Mạc vừa nói.
“Thiết kế của cô Lạc Nhan sẽ được trưng bày ở sảnh công ty và sẽ là mẫu thiết kế đại diện cho T Gou vào tháng tới, xin chúc mừng cô.”
Lạc Nhan cúi người cảm ơn những người đã ủng hộ cô và đã không để lỡ cơ hội khiến cô phát huy thêm tài năng của mình.
Dương Hạ Nghi đã thua thảm hại trước Lạc Nhan vì thế cảm thấy vô cùng ghen tức.
Cô ta chưa từng để bị thua ai hết vậy mà lại thua một nhà thiết kế mới chuyển đến.
Cô ta không cam tâm trước chiến thắng của Lạc Nhan một cách dễ dàng như vậy.
Trong khi Lạc Nhan đang chuẩn bị bước lên bục để nhận lấy bản thiết kế của mình thì đột nhiên phía dưới phòng họp, một giọng nói đột ngột vang lên:
“Tôi phản đối.”
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Dương Hạ Nghi, vì không thể để thiết kế Lạc Nhan được trưng bày nên Dương Hạ Nghi đành phải dùng đến kế sách này.
Cô ta giơ bức ảnh chụp của Lạc Nhan và Giang Quân Hạo ngay trước cửa chung cư Nera rồi nói lớn:
“Nhà thiết kế Lạc Nhan có quan hệ tình cảm với chủ tịch tập đoàn N.H Giang Quân Hạo, cô ta và Giang Quân Hạo còn có một đứa con trai nữa.
Cô Lạc Nhan, liệu cô có thể khẳng định rằng bản thiết kế của cô là hoàn toàn do cô tạo ra mà không có sự can thiệp hay giúp đỡ của Giang Quân Hạo hay không?”.