Bạn đang đọc Giang Tổng Theo Đuổi Vợ Cũ – Chương 10: Tiểu Duy Bị Ốm
Sáng hôm sau.
Lúc sáng nay trước khi đi làm, Lạc Nhan muốn vào để nói xin lỗi với Lạc Tiểu Duy vì hôm qua đã lỡ lời lớn tiếng với thằng bé.
Cô mở cửa phòng bước vào trong thấy Tiểu Duy vẫn còn đang nằm ngủ liền lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh mép giường.
“Tiểu Duy, mẹ xin lỗi con vì chuyện hôm qua.”
Lạc Nhan vừa thì thầm xin lỗi thằng bé thì Tiểu Duy bỗng mở mắt tỉnh dậy nhưng dường như có gì đó rất lạ.
Gương mặt Tiểu Duy nhợt nhạt xanh xao trông có vẻ mệt mỏi, giọng nói run run có hơi khàn vang lên:
“Mẹ ơi… con khó chịu quá!”
Lạc Nhan nghe vậy liền vội vã đưa tay sờ lên trán của Tiểu Duy, con trai cô đã bị sốt rồi, trán của nó rất nóng.
Lạc Nhan lo lắng chạy ra ngoài phòng khách mở tủ lấy miếng dán hạ sốt mà cô mua để đề phòng và ít thuốc dạng bột dành cho trẻ con.
Lạc Nhan dán miếng dán lên trên trán của Tiểu Duy, cô hi vọng thằng bé không bị sốt cao.
Sau khi đo thân nhiệt xong, Lạc Nhan thở phào nhẹ nhõm khi chỉ số trên nhiệt kế là 37.7 độ C, vậy là Tiểu Duy bị sốt nhẹ chứ không sốt cao.
Nhưng có lẽ hôm nay cô không thể đi làm được rồi vì nếu cô đi làm Tiểu Duy sẽ không có ai chăm sóc cả.
Lâm Tử Nguyệt không phải lúc nào cũng rảnh rỗi mà giúp cô, cô ấy còn có gia đình chồng phải chăm sóc nữa.
“Củ cải, nếu con thấy khó chịu ở đâu phải nói với mẹ đó nhớ chưa?” Lạc Nhan lo lắng vỗ về Tiểu Duy.
Khi Lạc Nhan định đứng dậy ra ngoài để gọi điện xin phép nghỉ thì đột nhiên Lạc Tiểu Duy lên tiếng gọi cô.
Giọng thằng bé khàn khàn lại nhỏ hơn mọi khi vì thế Lạc Nhan phải cúi người xuống.
“Mẹ ơi.”
“Sao thế con?”
“Con muốn gặp ba, mẹ gọi ba đến đây có được không?”
Lạc Nhan lưỡng lự suy nghĩ hồi lâu, cô không biết có nên gọi cho Giang Quân Hạo hay không.
Thấy mẹ không trả lời mình, Lạc Tiểu Duy lại nói tiếp:
“Con nhớ ba lắm, con muốn được gặp ba.”
Vì Tiểu Duy đang bị ốm nên Lạc Nhan không còn cách nào khác phải chiều theo ý thằng bé.
Cô mỉm cười gật đầu:
“Ừm… mẹ sẽ gọi cho ba con đến với con.”
Sau khi biết ba sẽ tới Lạc Tiểu Duy liền hé miệng cười rồi từ từ khép hai mi mắt lại.
Thằng bé vừa mệt lại buồn ngủ nhưng cũng không quên nhắc tới ba mình.
Lạc Nhan ra ngoài để gọi điện, cô đành phải xin phép nghỉ ngày hôm nay để chăm sóc cho Tiểu Duy.
Sau khi xin nghỉ xong, Lạc Nhan định đứng dậy nấu cháo nhưng cô nghĩ đến câu nói muốn gặp ba ban nãy của Tiểu Duy nên đã lưỡng lự cầm điện thoại lên gọi cho Giang Quân Hạo.
Ngón tay cô chần chừ ở tên của anh trên danh bạ, chưa bao giờ cô nghĩ lại có ngày mình phải chủ động gọi điện cho chồng cũ – người mà cô đang muốn cắt đứt quan hệ một cách dứt khoát.
Nhưng trước mắt cô cứ phải vì con trai cô trước rồi tạm gác lại những chuyện kia sang một bên.
Lạc Nhan bấm gọi cho Giang Quân Hạo, nhạc chuông vang lên một lúc và đầu dây bên kia bắt đầu bắt máy.
Nhưng người bắt máy lại không phải Giang Quân Hạo mà là Lục Viễn Nam.
[Alo? Tôi là Lục Viễn Nam thư ký của Giang tổng.]
Nghe thấy giọng của Lục Viễn Nam, Lạc Nhan có chút hụt hẫng, cô nói:
“Giang Quân Hạo đi đâu rồi?”
[Hiện tại Giang tổng đang có một cuộc họp, thiếu phu nhân nếu muốn gặp anh ấy thì hãy gọi lại sau ba tiếng nữa vì hôm nay lịch họp của Giang tổng đã kín cả một buổi sáng rồi.]
Ba tiếng sao?
Lạc Nhan bỗng thở dài sau đó nói vọng vào điện thoại:
“Khi nào họp xong tôi nhờ anh chuyển lời đến cho Giang Quân Hạo nói là Tiểu Duy bị ốm, thằng bé muốn gặp anh ấy.
Còn nữa, tôi bây giờ không còn là thiếu phu nhân vì vậy anh đừng gọi tôi như vậy nữa.”
[Tôi biết rồi thưa thiếu phu… à không, cô Lạc.]
“Ừm, chào anh.”
Tút.
Lạc Nhan đặt điện thoại xuống mặt bàn sau đó cô bước vào trong bếp, cẩn thận buộc tóc lên rồi đeo tạp dề vào người.
Trước khi cho Tiểu Duy uống thuốc cô phải nấu chút cháo cho thằng bé ăn trước.
Lúc Lạc Nhan làm xong cháo thì đã bảy giờ sáng, cô liếc nhìn đồng hồ rồi thở dài, phải tầm hơn hai tiếng nữa Giang Quân Hạo mới có thể đến đây.
Cô không trông chờ vào sự xuất hiện của anh, cô chỉ sợ Tiểu Duy vì nhớ ba mà đã ốm còn sinh thêm lo lắng.
Lạc Nhan bê cháo và nước vào trong phòng của Tiểu Duy, mùi cháo thơm phức đã khiến Tiểu Duy bừng tỉnh.
Cô bê bát cháo lên, múc một thìa rồi thổi nhẹ cho nguội.
“Củ cải nhỏ, dậy ăn cháo đi con.”
Lạc Tiểu Duy chống tay ngồi dậy, thằng bé tròn xoe đôi mắt nhìn xung quanh như tìm kiếm thứ gì đó.
Vì đang bị sốt nên hai má của Tiểu Duy đỏ bừng lên, chắc chắn trong người cũng rất khó chịu.
“Mẹ ơi, ba đâu?”
Cô biết ngay là nó sẽ hỏi cô câu này mà.
Lạc Nhan mỉm cười trả lời:
“Ba đang bận việc vì vậy chút nữa mới có thể tới, con trai của mẹ ăn hết bát cháo này rồi uống thuốc đợi ba đến nhé.”
“Nếu con ăn cháo và uống thuốc xong thì ba sẽ đến chứ?”
“Đương nhiên rồi, mau ăn đi con.”
Cứ như vậy Lạc Nhan đút cháo cho Tiểu Duy và cho thằng bé uống thuốc xong nhưng Giang Quân Hạo cũng chưa đến.
Hiện tại anh vẫn đang bận việc công ty, Lạc Nhan không muốn gọi điện lần thứ hai vì thế cô và Tiểu Duy đành phải chờ đợi.
Mãi cho đến hai tiếng sau, cuộc họp cuối cùng kết thúc.
Giang Quân Hạo rời khỏi phòng họp nhưng trên tay vẫn cầm tài liệu.
Anh đi về văn phòng và bắt đầu chăm chú xử lý tài liệu mà không hề hay biết Lạc Nhan có gọi điện thoại cho mình.
Biết là Giang Quân Hạo có nhiều việc nhưng Lục Viễn Nam cũng không thể giấu anh việc con trai anh đang bị ốm.
Lục Viễn Nam mở cửa bước vào văn phòng rồi đưa điện thoại cho Giang Quân Hạo.
“Giang tổng điện thoại của anh đây.”
“Cứ để đó đi.”
Lục Viễn Nam suy nghĩ một hồi rồi tiếp tục nói với anh:
“Giang tổng, ban nãy thiếu phu nhân có gọi điện cho anh.
Cô ấy nói là tiểu thiếu gia đang bị ốm và muốn gặp anh, nhưng lúc đó anh vẫn đang họp cho nên tôi không thể báo cáo cho anh biết chuyện này.”
Giang Quân Hạo nghe vậy liền gác lại mọi chuyện và đứng bật dậy, con trai anh đang bị ốm và Lạc Nhan cũng cần anh, sao anh có thể làm ngơ được.
“Đáng lẽ cậu phải nói cho tôi biết chuyện này sớm hơn chứ?”
“Tôi xin lỗi.”
Giang Quân Hạo vội vàng khoác áo khoác lên người sau đó cầm chìa khóa xe chạy đi.
Anh bỏ lại đống tài liệu vẫn đang cần giải quyết rồi mở cửa bước ra khỏi phòng.
“Tôi sẽ tự lái xe đi, nếu có ai tới thì bảo tôi có việc ra ngoài rồi.”
“Vâng thưa chủ tịch.”
Giang Quân Hạo lái xe khoảng mười phút là tới chung cư Nera.
Đến nơi, anh mở cửa xe lập tức chạy lên trên, tìm đến đúng số nhà của Lạc Nhan thì dừng lại bấm chuông cửa.
Ting toong!
Lạc Nhan đang dọn dẹp ở trong bếp thì nghe thấy tiếng chuông, cô liền tháo găng tay cao su ra rồi chạy ra mở cửa.
Cạch!
Vừa nhìn thấy Lạc Nhan, Giang Quân Hạo đã hớt hải:
“Xin lỗi em vì bây giờ tôi mới có thể tới.”
Nhìn Giang Quân Hạo nói không ra hơi là Lạc Nhan đã đoán được sau khi họp xong anh chắc hẳn đã tức tốc chạy đến đây.
Cô đứng sang một bên để lấy lối cho anh bước vào sau đó nói:
“Tiểu Duy đang đợi anh ở trong phòng đấy, anh mau vào với nó đi.”
Giang Quân Hạo cởi giầy bước vào trong nhà, anh mở cửa phòng của Tiểu Duy tiện thể cởi luôn áo khoác ngoài ra.
Lúc đó Lạc Tiểu Duy vẫn còn tỉnh, thằng bé nhìn thấy ba xuất hiện liền mỉm cười hạnh phúc.
“A… ba tới rồi.”
“Tiểu Duy, con bị sốt có nặng lắm không?” Giang Quân Hạo đưa tay sờ trán thằng bé.
“Con đã uống thuốc rồi ạ.”
Lúc đó Lạc Nhan cũng từ bên ngoài bước vào, thấy tình trạng của Tiểu Duy có vẻ tốt hơn khi ở bên cạnh Giang Quân Hạo, trong lòng cô cũng an tâm phần nào.
“Ba ơi, ba bế Tiểu Duy đi.”
“Được, để ba bế con.”
Lạc Tiểu Duy giang hai tay đòi bế, Giang Quân Hạo chiều con vì thế liền ẵm thằng bé vào lòng.
Dù đang bị ốm nhưng Lạc Tiểu Duy vẫn thích làm nũng, thằng bé dụi đầu vào lòng của Giang Quân Hạo, bàn tay nhỏ bé bám chặt lấy vạt áo của anh.
“Trên người ba có mùi thơm quá.”
“Vậy sao?” Giang Quân Hạo vừa ôm con trai, vừa giơ tay vuốt tóc nó.
“Ba đừng có đi đâu đấy nhé, ba phải ở bên Tiểu Duy đấy nhé?”
“Ừ, ba sẽ không đi đâu cả, ba sẽ ở lại với con.”
Giang Quân Hạo xoa nhẹ tấm lưng nhỏ của Lạc Tiểu Duy, anh liếc mắt nhìn Lạc Nhan đầy âu yếm.
Lạc Nhan bắt gặp ánh mắt ấy liền quay đi, cô thở dài rồi bước ra ngoài để lại không gian riêng dành cho hai ba con họ.
Biết làm sao được khi Lạc Tiểu Duy con trai cô lại sán Giang Quân Hạo tới vậy, có lẽ thằng bé rất hạnh phúc khi được gặp ba mình sau một thời gian dài sống thiếu tình cảm của ba.
Giang Quân Hạo ở bên cạnh Tiểu Duy cho đến khi thằng bé ngủ thiếp đi mới có thể đứng dậy được.
Anh nhẹ nhàng rời khỏi phòng, vừa bước ra ngoài anh đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn do Lạc Nhan nấu.
“Em đang làm bữa trưa sao?”
Lạc Nhan nghe thấy giọng nói của Giang Quân Hạo bèn quay đầu lại, cô gật đầu:
“Ừm, anh có muốn ở lại dùng bữa không?”
Dù lời mời của Lạc Nhan có phần lạnh lùng và miễn cưỡng nhưng Giang Quân Hạo lại cảm thấy rất vui.
Anh nhớ dáng vẻ của cô khi vào bếp nấu ăn, dáng vẻ của cô khi còn làm vợ anh, đối với anh thì lúc đó cô thực sự rất đẹp.
“Nếu em đã nói vậy thì tôi cung kính không bằng tuân mệnh.”
Lạc Nhan vẫn luôn lạnh lùng và giữ khoảng cách với Giang Quân Hạo như vậy.
Trong bốn năm qua, anh thực sự rất nhớ cô, cho dù cuộc hôn nhân của hai người chỉ kéo dài hơn một năm nhưng đối với Giang Quân Hạo đó lại là những tháng ngày anh nhớ mãi.
Dáng vẻ của Lạc Nhan khi đó cũng giống thế này, nhỏ bé và xinh đẹp nhưng chỉ khác là cô đã không còn là vợ anh nữa.
Giang Quân Hạo lặng lẽ bước đến ôm lấy Lạc Nhan từ phía sau khiến cô giật mình.
“Giang Quân Hạo, anh làm cái gì vậy?”
Trước sự cự tuyệt của Lạc Nhan, Giang Quân Hạo vẫn mặt dày siết chặt lấy cô trong vòng tay.
Anh tựa cằm lên vai cô rồi nói:
“Cho tôi ôm em thế này một chút có được không? Chỉ một chút thôi…”.