Đọc truyện Giang Tiên Sinh Và Dư Tiên Sinh – Chương 2
Chương 2
Edit + Beta: Vịt
**** Bộ này đáng yêu dã mannn ấy. Tui giờ dạy xong rồi nên sẽ cố edit bộ này nhanh chóng chút. Có lẽ đến cuối tuần là xong thôi
12.
Ngày nào đó, Dư tiên sinh lúc kiểm tra phòng nhìn thấy có tiểu cô nương đang xem《Thơ Ngây》
Cậu bừng tỉnh đại ngộ.
Mình và Giang tiên sinh không phải chính là Trực Thụ và Tương Cầm phiên bản đời thực sao!
Một nước một cá.
Có cá có nước. (*)
Giang tiên sinh anh nhất định ở cùng với em.
((*) giải thích tại sao Dư tiên sinh lại so sánh hai người với cá và nước. “Giang” nghĩa là sông; còn “Dư” phát âm giống với “cá” là [yú])
13.
Ngày nào đó. Dư tiên sinh sau khi ra ngoài họp ngoài ý muốn biết được một tin, về nhà sau đó vội vàng chạy đến trước mặt Giang tiên sinh.
“Giang tiên sinh! Giang tiên sinh! Đại học Y và đại học Z vậy mà từng giá cao mời anh tới sở nghiên cứu khoa học của bọn họ, càng thần kỳ chính là! Anh vậy mà cự tuyệt hết!”
Trong giọng nói tràn đầy hâm mộ.
Đại học Y và đại học Z là trường nổi tiếng á!
Giang tiên sinh dời lực chú ý từ màn hình máy tính đi, nhìn Dư tiên sinh một cái.
Dư tiên sinh lập tức nắm tay thành nắm đấm, giơ tới khóe miệng Giang tiên sinh.
“Khụ khụ! Giang Dụ Hòa tiên sinh, phỏng vấn ngài chút. Xin hỏi ngài vì sao từ bỏ đại học Y và đại học Z lương cao, tiền trợ cấp và phụ cấp kếch xù tới bệnh viện chúng tôi? Bởi vì yêu sao? Bởi vì trách nhiệm sao?”
Giang tiên sinh không muốn để ý đến cậu.
Dư tiên sinh không tức giận chút nào, đặt tay bên đầu Giang tiên sinh, ép anh quay đầu.
“Nói mau! Nói mau! Ông xã anh mau nói với em!”
Ông xã cũng đã gọi, xem ra không trả lời tiểu yêu tinh này sẽ không từ bỏ.
Giang tiên sinh thả con chuột trong tay xuống, lấy tay Dư tiên sinh từ trên đầu mình xuống, sau đó nắm trong tay, tiếp theo quay người mình qua đối mặt cậu.
Nhìn tay bọn họ giao nhau, chậm rãi đáp.
“Anh chỉ là cảm thấy, bác sĩ không khám bệnh cho người khác, chỉ chuyên chú nghiên cứu. Đây không gọi là bác sĩ, gọi là nghiên cứu viên. Hơn nữa, anh thích làm bác sĩ, mỗi người hồi phục thông qua trị liệu của anh, đều có thể cho anh nhiều cảm giác thành tựu và cảm giác thỏa mãn hơn nghiên cứu.”
Dư tiên sinh ngốc nghếch nhìn Giang tiên sinh nhà cậu, cậu cảm thấy cả người Giang tiên sinh lúc này đều tản ra rực rỡ thần thánh.
Cậu vốn không hi vọng Giang tiên sinh có thể nghiêm túc trả lời cậu, nhưng Giang tiên sinh thật sự đang nghiêm túc nói, cậu từ tim cảm thấy kiêu ngạo.
Giang tiên sinh nhà cậu thật giỏi!
“Nhưng bởi vậy tiền lương của anh rút đi cùng với ít đi một khoản mua nhà, anh đau lòng không?”
“Có chút……”
Dư tiên sinh đối với cái này không hài lòng.
“Giang tiên sinh anh thật sự không hiểu tình hình, anh phải nói mặc dù ít đi một khoản tiền và nhà, nhưng anh vừa nghĩ tới anh gặp được em, thì một chút cũng không đau lòng! Đây là chỉ dẫn của trời cao, để cho anh gặp được em! Giang tiên sinh anh nói mau! Anh lặp lại một lần lời vừa nãy của em!”
Giang tiên sinh:……
14.
Gần đây Dư tiên sinh bị kéo vào một group thần bí, bên trong căn bản là mấy bác sĩ nữ và hộ sĩ nữ phòng bọn họ, cậu lật lật thành viên, phát hiện chỉ có mình cậu là zai.
Group tên là: Đôi bên cùng có lợi.
Dùng kinh nghiệm nhiều năm bị kéo group của Dư tiên sinh mà nhìn: Càng là tên nhóm đứng đắn, nói chuyện đều là chủ đề càng không đứng đắn.
Quả nhiên, cậu vừa vào group, mấy thành viên kia liền bắt đầu biểu diễn.
Tin nhắn rào rào rào trong 5 phút đã lướt đến hơn 300 tin. Dư tiên sinh nhất nhất xem, phát hiện mấy đồng nghiệp nữ này uyển chuyển mà hàm súc biểu đạt ý nghĩ của các cô:
Chúng tôi là hủ nữ, xung quanh bọn tui không có gay nào nhan trị cao. Y tá trưởng anh và bác sĩ Giang quả thực thỏa mãn ảo tưởng của chúng tôi đối với phu phu! Cầu kể chuyện! Cầu chuyện chi tiết!
……
Là người bình thường đều sẽ không cứ như vậy tán gẫu với các nàng chứ!
Dư tiên sinh nghĩ thầm: Tui quá không có uy nghiêm của lãnh đạo sao? Đám người kia vậy mà kéo tui vào trong group vặn hỏi!
Thế là cậu ở trong group đăng một chuỗi dấu chấm lửng.
Tốc độ spam chậm chút.
Nhưng tiếp đó đám người kia lập tức chuyển sách lược, bắt đầu khóc la bán thảm. Cái gì mà “Lãnh đạo ngài kết hôn cũng không nói với bọn em, trong lòng chịu một vạn điểm tổn thương”; cái gì mà “Cấp trên trực hệ của em kết hôn sau đó em vậy mà nghe người khác nói mới biết, đủ thấy em chịu đựng không chào đón và chèn ép bao nhiêu”; cái gì mà “Hộ trưởng anh cướp mất bác sĩ Giang song đảm đương nhan trị, học vấn của khoa chúng ta, vậy mà cũng không nói với bọn em một chút, thật sự nghe người thương tâm, gặp người rơi lệ”
…… Đương nhiên, trong group còn trộn lẫn “Thể khiếp sợ”.
“Sợ hết sức! *** má bạn đời của bác sĩ Giang khoa ngoại tim nên là tui!”
“Sợ hết sức! Mấy chuyện của hộ trưởng khoa mình!”
“Sợ hết sức! Đóa hoa tình yêu này đẹp như vậy, người bên cạnh muốn nhìn cái cũng không cho!”
……
Dư tiên sinh cảm giác mình không thể độc hưởng mấy cái đặc sắc này, sau đó cậu kéo ông xã của cậu vào.
Giang tiên sinh vừa vào, trong group lập tức an tĩnh lại, chỉ nhìn nhìn thấy dấu chấm hỏi của Giang tiên sinh lúc vừa vào gửi đến.
“?”
Không ai tiếp tục gửi mấy tin nhắn kia, trong group chỉ thấy mấy cái vụn vặt “Chào bác sĩ Giang!”, cùng mấy mấy cái biểu cảm mỉm cười ý tứ hơi phong phú!
Cùng là lãnh đạo, năng lực dọa sợ có thể thấy đối lập rõ ràng.
Sau đó một hộ sĩ khá tốt với Dư tiên sinh nói với cậu, kỳ thực mọi người không có ác ý, chỉ là bởi vì tò mò về cuộc sống phu phu của cậu và Giang tiên sinh, đồng thời đây cũng là thể hiện sự ủng hộ của bọn họ.
Sau đó Dư tiên sinh từ từ hiểu được quần thể hủ nữ này, lúc này cực kỳ hiểu, bên cạnh vậy mà vô cùng nhiều.
Các cô phần lớn không phải đồng tính luyến, nhưng các cô ủng hộ đồng tính luyến, hơn nữa thích xem tiểu thuyết, phim nam nam.
À, các cô gọi là “Đam mỹ”.
Các cô lý lẽ rất nhiều.
“Gà yếu mới làm phụ nữ, đàn ông đích thực cho tới giờ chỉ làm đàn ông!”
“Thử hỏi ai không thích xem hai mỹ nam yêu đương chứ?”
“Hai người đàn ông này tôi đã không có được, như vậy bọn họ ở cùng nhau đi!”
……
Huh? Hình như…… Cũng rất có đạo lý.
Dần dần Dư tiên sinh hòa nhập vào group này, thỉnh thoảng chia sẻ chuyện lý thú giữa cậu và Giang tiên sinh, đương nhiên, cậu cũng từ trong tay đồng bọn trong group nhận được rất nhiều tài nguyên!
Emmmmmmmm……
Đúng, chính là mấy tài nguyên mà chúng ta nghĩ.
Chính là cái gọi là “Đôi bên cùng có lợi” á!
15.
Gần đây Dư tiên sinh rất buồn.
Cậu buổi tối nào đó mơ, mơ thấy mình và Giang tiên sinh tỉnh dậy đều thành Địa Trung Hải. Trên đầu chỉ có vài cọng tóc tung bay theo gió. Dọa cậu tung mình rời giường, chạy đến trước gương khẩy tóc mình, tiếp đó lại tới bên giường khẩy tóc Giang tiên sinh.
Giang tiên sinh bị cậu làm tỉnh, xoa mắt chống người dậy hỏi cậu sao thế.
Dư tiên sinh vẻ mặt đưa đám nói với Giang tiên sinh giấc mơ kia.
Nhưng Giang tiên sinh ngốc nghếch không biết an ủi người, anh nói một câu tự cho rằng an ủi Dư tiên sinh.
“Ngủ đi, em không chịu được lo lắng chúng ta đều sẽ ngốc đấy.”
……
Sau đó, Dư tiên sinh liền chỉ mua dầu gội đầu ngừa rụng tóc, mỗi ngày chải đầu cũng cẩn thận, còn phải thu thập tóc rụng đặt vào với nhau, cảnh giác bày tỏ mình trân trọng tóc, phòng ngừa rụng tóc.
Có đôi khi, còn sẽ niệm kinh Phật không biết nghe từ chỗ bác gái nào, nói là vì siêu độ cho mấy sợi tóc rụng kia, kiếp sau nhất định vẫn muốn mọc ở trên đầu cậu.
Giang tiên sinh không thể nhịn được nữa, vào ngày nào đó quẳng hết mấy sợi tóc đó đi.
Quay đầu nói với Dư tiên sinh.
“Em học y, có thể có chút ý thức khoa học và thường thức y học hay không!”
Dư tiên sinh ủy khuất rưng rưng.
“Em không phải học y, hộ lý là cầm học vị lý học……”
16.
Một chuyện nhỏ khuyết tật trí tuệ khác: Phản ứng đầu tiên của người khác khi nghe thấy trình độ học vấn của bạn?
Dư tiên sinh: Hộ lý vậy mà có khoa chính quy?
Giang tiên sinh: Em lại còn không ngốc?
=================
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau nên là một vài chuyện nhỏ hàng ngày về “Dư tiên sinh theo đuổi Giang tiên sinh thế nào”.