Giang Sơn

Chương 11: Nội gian


Đọc truyện Giang Sơn – Chương 11: Nội gian

Nguyệt Trúc thấy không khí có chút cứng ngắc, vội nói: “Mấy vị khách quan
trước ngồi xuống, tôi sẽ đi xuống làm chút đồ ăn, mấy vị vất vả, trước
nghỉ tạm một lát!” Ở phía sau kéo kéo góc áo Tiết Phá Dạ, ý bảo không
cần phải dây dưa.

Tiết Phá Dạ thấy mấy người này lai lịch không
rõ, nhưng hơi có chút khí vương bát, cũng không nguyện sinh nhiều thị
phi, không dây dưa nữa.

Cô gái y phục màu xanh lục hì hì cười,
tiến lên giữ chặt tay Nguyệt Trúc, dịu dàng nói: “Cũng là tỷ tỷ tốt, tỷ
tỷ thật đẹp!” Tiết Phá Dạ trong lòng đổ mồ hôi, thì ra là một tiểu mã
thí tinh (ý mới nhỏ mà đã vỗ mông ngựa thành tinh), bất quá Nguyệt Trúc
bộ dạng quả thật thanh tú, hai nữ đứng chung một chỗ, một xinh đẹp đáng
yêu, một thanh tú ôn nhu, quả nhiên là xuân lan thu cúc, mỗi người mỗi
vẻ.

Nguyệt Trúc tựa như cũng thực thích cô gái y phục màu xanh
lục, cũng cười nói: “Muội tử tốt, tỷ tỷ mới không dể coi, muội mới xinh
đẹp đó. Có phải đói bụng hay không, tỷ tỷ đi kiếm đồ cho muội ăn”.

Cô gái y phục màu xanh lục cười khanh khách, gật đầu nói: “Muội rất đói,
có thể ăn rất nhiều rất nhiều, muội đi cùng tỷ!” Liền muốn theo Nguyệt
Trúc đi phòng bếp.

Người trung niên nọ thấy thế, ho khan một tiếng, trầm giọng nói: “Tiểu Linh Tiên, lại đây ngồi xuống, không cần đi loạn!”

Tiết Phá Dạ khóe miệng nở nụ cười, trong lòng than thở: “Thì ra nàng kêu
Tiểu Linh Tiên, thật sự là dễ nghe, quả nhiên giống một tinh linh tiên
tử.

Cô gái y phục màu xanh lục Tiểu Linh Tiên nghe người trung
niên gọi, có chút không vui, bĩu môi, làm nũng nói: “Nhị sư huynh, muội
muốn xem tỷ tỷ nấu đồ ăn, muội học xong, về sau cũng nấu cho mọi người
ăn!”

Người trung niên chợt nghẹn mà nói: “Muội nấu đồ ăn?” Hai người khác mặt cũng lộ ý cười.

Tiểu Linh Tiên chà chà chân, gấp nói: “Mọi người không được cười, không được cười, mọi người là đang chê cười muội sao? Nhị sư huynh, muội không

được huynh cười!” Nàng mày liễu hơi nhíu, mặt có vẻ giận, quả nhiên là
điên đảo chúng sinh, Tiết Phá Dạ không thể tưởng được một tiểu cô nương
như vậy thế mà có mị lực như thế này, rất là động tâm.

Nhị sư huynh thở dài, yêu thương nói: “Vậy muội đi xem, bất quá đừng nói chuyện lung tung”.

Tiểu Linh Tiên mặt giãn ra cười nói: “Đương nhiên sẽ không, Tiểu Linh Tiên rất ngoan!” Rồi kéo Nguyệt Trúc, cùng đi phòng bếp.

Đám nhỏ tự nhiên cũng đi theo đuôi qua, mấy tiểu tử kia chính là theo đuôi Nguyệt Trúc, đi đến nơi nào, theo tới nơi đó.

“Ta nói chưởng quầy, cái tửu lâu này của ngươi sao lại chưa treo biển lên?” Một gã khăn đen đột nhiên hỏi.

Tiết Phá Dạ thản nhiên nói: “Tửu lâu còn đang tu sửa, qua mấy ngày mới có
thể khai trương” Dừng một chút, hiếu kỳ nói: “Mấy vị từ nơi này lại đây? Phong trần mệt mỏi, xem ra đi đường rất xa”.

Người khăn đen đang muốn trả lời, nhị sư huynh thanh âm lạnh lùng nói: “Vương Âm, đi tìm
chút đồ ăn cho ngựa, ngựa chỉ sợ cũng đói bụng”.

Người khăn đen Vương Âm vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.

Tiết Phá Dạ biết đám người kia nhất định là có chút lời không thể tùy ý nói
ra miệng, càng là như vậy, lai lịch nọ cũng càng khả nghi, đầu óc bỗng
nhiên sáng ngời, nghĩ đến một việc, trong lòng chấn động, trán toát ra
mồ hôi.

Tiểu Linh Tiên xinh đẹp đáng yêu, Tiết Phá Dạ lần đầu
tiên nhìn thấy lại có cảm giác quen thuộc, lúc này nghĩ đến, gương mày
nọ cực kỳ giống mỹ nữ thích khách Tây tử ven hồ kia.

Quả nhiên là hết hồn, từ bộ dạng đến xem, Tiểu Linh Tiên cùng mỹ nữ thích khách nọ
khẳng định có quan hệ sâu xa, thậm chí có khả năng là tỷ muội, mỹ nữ
thích khách nọ nếu là người Thanh Liên Chiếu, như vậy mấy người trước
mắt này…!

Sau khi nghe được bên kia tiếng cười khanh khách của Tiểu Linh Tiên mơ hồ truyền đến, Tiết Phá Dạ trong lòng có chút không yên.

Tuy nói Thanh Liên Chiếu đối với dân nghèo có chút chiếu cố, nhưng mà đối
với này phú cổ ác quan cũng là hận thấu xương, các nơi không ít quan lại phú cổ đều chết ở trong tay Thanh Liên Chiếu, nay mình có tửu lâu, cũng coi như là một ông chủ nhỏ, người Thanh Liên Chiếu này cũng sẽ không

xuống tay đối với mình chứ.

Tiết Phá Dạ liếc mắt nhìn nhìn nhị sư huynh nọ, thấy hắn đang ngồi ngay ngắn trên ghế, nhắm mắt dưỡng thần,
mà người khăn đen kia đang tra xét trái phải, giống như đang tìm cái gì.

Tiết Phá Dạ thờ ơ lạnh nhạt, đã ở một bên ngồi xuống.

Vương Âm đi cho ngựa ăn rất nhanh đã trở lại, thấy đồ ăn còn chưa đưa lên,
khó chịu nói: “Sao lại còn chưa có làm xong? Ta đi nhìn xem” Rồi thẳng
hướng phòng bếp đi qua.

Chỉ một lát sau, Vương Âm cười hì hì bưng lên hai cái bát sứ lớn đi lên, trong bát có mì nóng hổi, hô lên: “Nhị
sư huynh, cái mì này mới nấu xong, nóng hổi, mau tới ăn!” Đem một bát
đặt ở trước mặt nhị sư huynh, một bát khác chính mình cầm ăn.

Một người khăn đen khác cả giận nói: “Của ta đâu?”

Vương Âm chỉ chỉ hậu viện, ha ha cười nói: “Tự mình đi lấy!”

Nhị sư huynh thở dài, đẩy bát nói: “Vương Dương, ngươi tới ăn” Hắn tựa như bụng đầy tâm sự, mày cau lại.

Vương Dương liếc nhìn Vương Âm một cái, cũng hướng về phòng bếp đi đến.

Vương Âm lại đem bát đẩy tới trước mặt nhị sư huynh, khuyên nhủ: “Nhị sư
huynh, ăn chút đi, chúng ta còn phải làm việc” Nhị sư huynh gật gật đầu, cầm lấy chiếc đũa, vùi đầu ăn lên.

Thấy hai người ăn cực nhanh,
Tiết Phá Dạ đã muốn đi lên lầu, chợt thấy nhị sư huynh nọ bỗng nhiên
đứng lên, sắc mặt tái nhợt đáng sợ, thân thể lay động một cái, lại ngồi
phịch xuống ở trên ghế.

Tiết Phá Dạ còn đang kinh ngạc, thì thấy
Vương Âm bỗng nhiên bỏ bát xuống, thân thể nhanh chóng vọt đến bên cửa
lớn, đem cửa lớn đóng lại, sau đó quay đầu nhìn nhị sư huynh, đầu đổ mồ
hôi.

Nhị sư huynh sắc mặt dần dần phát xanh, cau mày, tựa như rất thống khổ, hắn giãy dụa chống đỡ thân thể, mắt nhìn Vương Âm, phẫn nộ

nói: “Ai sai sử ngươi?”

Vương Âm vẻ mặt hoảng sợ, đột nhiên lấy
ra một cây chủy thủ, thanh âm có chút phát run: “Nhị… nhị sư huynh,
ngươi, ngươi đừng trách ta, ta là bị buộc!”

Nhị sư huynh bạnh quai hàm, kịch liệt thở dốc: “Vương Âm, ngươi đã quên giáo lí sao? Thị sát đồng môn, ngũ mã phân thây”.

Bên cạnh lập tức có thanh âm lạnh lùng nói: “Nhị sư huynh không cần lo
lắng, việc này chỉ có mấy người nơi này biết, chúng ta cam đoan sẽ không để cho bọn họ nói ra” Lại là Vương Dương.

Nhị sư huynh hai tay nắm chặt, giọng căm hận nói: “Các ngươi chẳng lẽ còn muốn hại Tiểu Linh Tiên?”

Vương Dương thở dài, “Nhị sư huynh, Tiểu Linh Tiên không chết, chúng ta sẽ
chết. Lão bà cùng đứa nhỏ của ta đang ở trong tay bọn họ, thật sự, thật
sự là không có cách nào khác, ngươi đừng trách chúng ta!”

Nhị sư huynh lạnh lùng nhìn Vương Dương: “Bọn họ? Bọn họ là ai?”

Bỗng nghe xoảng một tiếng, nhị sư huynh toàn bộ thân thể đã tê liệt ngã
xuống trên mặt đất, khóe miệng thế mà tràn ra máu màu đen.

Tiết Phá Dạ bỗng nhiên rõ ràng, nghĩ đến là Vương Âm vừa rồi ân cần bưng mì nóng tới, bên trong đã bị hắn hạ độc.

Mấy người này cũng mới tiến vào tửu lâu không lâu, Tiết Phá Dạ còn không có hiểu được, thế mà đã xảy ra biến cố thật lớn này, thật có chút kinh
hãi. Nghe ý tứ trong lời nói Vương Dương, tựa như là muốn giết người
diệt khẩu, vậy tự nhiên là muốn đem chính mình cùng Nguyệt Trúc còn có
bọn nhỏ toàn bộ xử lý, lập tức khẩn trương hẳn lên, thân mình chậm rãi
dời đi, liền chuẩn bị chạy tới phòng bếp cảnh báo, vô luận như thế nào
cũng muốn bảo về tính mạng đám nhỏ.

Vương Dương cũng không thèm
nhìn tới Tiết Phá Dạ, chỉ lạnh lùng nói: “Lại động, lập tức đâm chết
ngươi!” Trong tay cũng xuất hiện một cây chủy thủ.

Tiết Phá Dạ
trong lòng thật sự là kinh hoảng, nhưng trên mặt không chút nào sợ hãi,
ha ha cười nói: “Ta xem mấy vị tựa như có việc muốn nói, ta ở trong này
không có thuận tiện, trước tránh một chút, các người cứ nói, các người
cứ nói!” Nói xong, muốn nhấc chân rời khỏi.

Vương Âm kêu lên: “Mẹ nó chứ, đại ca của ta bảo ngươi đừng nhúc nhích, ngươi không có nghe
thấy sao?” Bước nhanh lại, đã muốn xuống tay, chợt nghe nhị sư huynh
quát: “Vương Âm, dừng tay!”


Hắn tuy rằng trúng độc quá sâu, hô
hấp dồn dập, nhưng tiếng hô này kêu cực kỳ vang dội, Vương Âm bị thanh
âm trấn trụ, ngừng bước chân lại.

Tiết Phá Dạ nhìn thoáng qua nhị sư huynh, một thân mồ hôi lạnh, thầm nghĩ: “Kêu đúng lúc! Bà nội nó
chứ, lão tử hôm nay xem ra là đại nạn lâm đầu, cũng không thể để cho bọn họ thương đến Nguyệt Trúc cùng đám nhỏ. Cái tửu lâu này thật xui xẻo,
lão tử mới lấy được trong ngày, đã xảy ra chuyện xui xẻo này, buồn bực
buồn bực!” Trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, muốn tìm biện pháp tránh
tai họa.

Tựa như khiếp sợ uy thế nhị sư huynh ngày thường, nay
nhị sư huynh này tuy rằng trúng kịch độc, hấp hối, nhưng mà huynh đệ
Vương thị hay là có chút kiêng kị, không dám tiến lên, nắm chủy thủ đứng ở xa xa, Vương Dương nhìn nhị sư huynh đang giãy dụa, trầm giọng nói:
“Nhị sư huynh, ngươi giao ra thứ đó, chúng ta liền cho ngươi giải dược!”

Nhị sư huynh thở ra từng đợt, cười lạnh nói: “Thứ… thứ gì vậy? Ta, ta không biết ngươi… các ngươi đang nói cái gì?”

Vương Dương cười lạnh nói: “Khai đàn thiết hội, danh sách tự nhiên ở trong
tay ngươi, nhị sư huynh, chúng ta đều là huynh đệ, ngươi cũng đừng giả
bộ hồ đồ !”

Nhị sư huynh oa một tiếng, phun ra một bãi máu đen,
nhìn nhìn máu đen trên đất, nhị sư huynh tựa như rõ ràng cái gì, cắn
răng nói: “Thì ra là hắn? Đây là Hắc Phượng Hoàng của hắn, độc dược
tuyệt mệnh”.

“Nếu biết, vậy đừng nhiều lời, giao ra danh sách,
còn có Thanh Liên Chưởng Quyết, hắc hắc, thanh liên tứ tú đều có kì
công, chưởng quyết của ngươi cũng thật sự lợi hại!” Vương Dương nhe răng cười nói.

Tiết Phá Dạ nghe thấy trong tai, suy nghĩ: “Thanh liên tứ tú? Oa kháo, sao lại có điểm giống Thanh Thành tứ tú, chẳng lẽ là
bốn đại bao cỏ?”

Bỗng nghe nhị sư huynh kêu thảm thiết một tiếng: “Đau giết ta rồi!” Rồi quay cuồng giãy dụa ngay tại chỗ, tựa như thống
khổ, Tiết Phá Dạ xem mà hết hồn, cái độc dược này quả nhiên lợi hại,
chẳng những nhị sư huynh khi ăn vào không có phát giác ra, đả thương
tính mạng người cũng chỉ ở trong khoảng khắc.

Huynh đệ Vương thị
nắm chặt chủy thủ, bước chân di động, trên mặt cũng mười phần hoảng sợ,
tựa như sợ hãi nhị sư huynh sắp chết phát uy, đột nhiên từ dưới đất nhảy dựng lên vậy, hai người đều rất là cẩn thận.

Nhị sư huynh nọ ở trên mặt đất giãy dụa một lát, hai chân chợt duỗi ra, đã không còn nhúc nhích.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.