Đọc truyện Giang Sơn Tươi Đẹp – Chương 9: Chấn binh cần phải có kế sách
Đông Việt vương sau khi nhận được tin vui có Lân nhi, tinh thần dường như phấn chấn hơn rất nhiều, cũng tích cực an bài chiến dịch kế tiếp. Nhưng phía Trung Chu cũng đã sớm có chuẩn bị kỹ càng, vì vậy sau nửa tháng giao chiến, hai phe vẫn trong tình huống giằng co không hồi kết.
Đông Việt vương thấy vô cùng hoảng sợ, tại sao tất cả những bố trí của mình cứ như đều bị đối phương nắm giữ trong lòng bàn tay, bất kể ngoài sáng hay trong tối, hễ tấn công trận nào thì sẽ ngay lập tức bị hóa giải trận đó. Đến khi điều chỉnh lại chiến thuật thì tình huống mới hơi có chuyển biến tốt lên, nhưng vì có đám người Viên Chí tương trợ nên hắn vẫn không chiếm được những gì mình mong muốn.
Song song đó, càng nghĩ sâu hơn, Đông Việt vương càng nhận thấy không ổn. Thực lực của Đông Việt tuy cường thịnh, nhưng chiến tranh xưa nay rất hao phí nhân lực và tiền của, cộng thêm hôm nay còn đích thân dẫn quân tiến đánh Trung Chu, trên lưng đã mang biết bao tiếng xấu, tạo thành rất nhiều gánh nặng cho Đông Việt. Lúc này nếu có thể theo như kế hoạch ban đầu ra quân liền thâu tóm được Trung Chu thì quá tốt, nhưng nếu chẳng may bị vây khốn nơi đây, dựa vào thực lực của một nước mà đối kháng với mấy nước, tình cảnh của Đông Việt sẽ chỉ càng tồi tệ hơn.
Nghĩ đến đây, Đông Việt vương bắt đầu suy tính không biết có nên rút quân hay không đây?
Tuyên Tử Đô là tướng lĩnh có rất nhiều kinh nghiệm trong chiến tranh, thật ra ban đầu vốn cũng không có ý định tấn công Trung Chu gấp gáp như vậy, dù sao đó cũng là một đế quốc có quyền lực, địa vị chủ quyền của Trung Chu luôn được dân chúng trong thiên hạ công nhận. Nhưng Đông Việt vương dường như rất hạ quyết tâm phải một lần xưng bá trước khi mình đứng vững, có khuyên nhủ cũng vô ích, nên mới rơi vào tình cảnh như hiện nay. Vì vậy, nhận ra Đông Việt vương đang lay động, ông bèn góp ý nói cách tốt nhất hiện giờ là nên rút quân.
Đến nước này, Đông Việt vương đành phải vô cùng phẫn uất và không cam lòng thừa nhận sự thực rằng mình đã thất bại trong trận chiến lần này, cuối cùng hạ lệnh rút quân. Vì vậy, Đông Việt bất ngờ phát binh đến Lạc Dương thời gian chưa tròn hai tháng lại đột ngột âm thần rút quân ngay trong đêm, tốc độ đến và đi như hỏa tiễn, thậm chí còn giống như thật sự chưa từng có trận chiến này xảy ra.
Phía Đông Việt chịu lui binh, Định Gia hoàng đế rốt cuộc cũng được nhẹ lòng, sau đó tất bật sắp xếp tiệc rượu ngay tại trong cung, ban thưởng hậu hĩnh cho tướng lĩnh các nước đã có lòng đến tiếp viện.
Trong bữa tiệc ăn uống linh đình, tiếng nói tiếng cười rộn rã hân hoan, cảnh tượng vô cùng xa hoa nhộn nhịp. Định Gia hoàng đế cảm thấy lòng đầy sảng khoái, khen ngợi không ngớt công lao của Viên Chí cùng những binh sĩ Tây Hoa do hắn thống lĩnh. Chuyện này vốn cũng không có gì, bao công sức Viên Chí bỏ ra trong cuộc chiến lần này mọi người ai cũng thấy rõ như ban ngày, vì vậy Định Gia hoàng đế đặc biệt không tiếc lời khen ngợi như vậy, đương nhiên là vô cùng xứng đáng, chẳng ai cảm thấy bất bình.
Thế nhưng, rượu qua ba vòng, ăn uống cũng no nê. Định Gia hoàng đế cao giọng gọi tên Ngô Trinh thật to, tấm tắc tán thưởng việc hắn đã thống lĩnh năm ngàn binh sĩ Nam Chiêu đến cứu viện.
Chuyện này mới khiến cho tất cả mọi người có mặt giật mình một phen.
Dù là một nước nhỏ, số lượng binh sĩ mang theo đã có thể hơn năm ngàn, đằng này Nam Chiêu dầu gì cũng là một trong những nước lớn mạnh, việc mất mặt như dẫn năm ngàn người đến ứng cứu còn chưa tính, mọi người cũng không dèm pha điều gì, mà bây giờ còn được hoàng đế ca tụng thế này, chuyện này thật khó mà chấp nhận được. Thậm chí còn có người thầm nghĩ: Chẳng lẽ hoàng đế cố ý thiên vị, bao che khuyết điểm cho cháu gái Nữ Hầu của mình?
Thật ra Định Gia hoàng đế chỉ cao hứng nhất thời, cộng thêm uống hơi quá chén, nên mới lỡ miệng nói ra. Nhưng ông nói vậy, không chỉ khiến cho các tướng lĩnh bất mãn, mà còn gây sự chú ý cho Viên Chí, thậm chí còn làm Ngô Trinh – người không hề biết về sự tồn tại của tấm bản đồ bố trận càng thêm mờ mịt chẳng hiểu gì.
Cũng may sau đó Định Gia hoàng đế trấn định lại rất nhanh, vội vàng cười ha ha lấp liếm cho qua, còn hết lòng biểu dương công lao của các tướng lĩnh khác, nên mới xóa tan mọi nghi hoặc của mọi người.
Ban thưởng xong xuôi, các tướng lĩnh cũng lần lượt dẫn binh về nước. Trận chiến bất ngờ xảy ra này cứ thế mà kết thúc, cũng không còn ai nhắc đến nữa.
Tại vương cung Nam Chiêu, An Ninh Hề tất nhiên cũng nhận được tin tức chiến bại lui binh của Đông Việt, tâm trạng tốt không gì bằng. Nghĩ đến dáng vẻ phẫn hận của người nọ quay về, nàng càng vui sướng không thôi, thậm chí còn dành thời gian đến cung Thiên Thọ thăm Cơ thái hậu, ngược lại khiến cho Cơ thái hậu hoảng sợ vì quá đỗi vui mừng.
Tuy nhiên, sau khi vui sướng qua đi, An Ninh Hề mới ngẫm nghĩ sâu xa hơn. Binh lực Nam Chiêu hiện tại không mạnh, thậm chí phải nói là nước yếu kém nhất trong năm nước. Thực lực như vậy, tương lai làm sao có thể đối kháng với Đông Việt, chẳng lẽ đến cuối cùng vẫn phải trơ mắt nhìn người nọ leo lên đế vị chí tôn?
Tuyệt đối không thể!
Nghĩ tới đây, An Ninh Hề lại thấy tâm trạng nặng nề, nàng tự nhốt mình trong cung Trữ Minh suốt ba ngày, trừ việc cho phép người khác đưa cơm đưa nước, còn lại một mực không gặp ai khác. Mãi đến khi triệt để khiến cho hầu hết cung nhân ở cung Trữ Minh đều hoảng loạn bất an, thì nàng mới chịu mở cửa.
Cửa vừa mở ra, An Ninh Hề liền nói với hộ vệ Vũ Chi Duệ vẫn đang trong tình trạng nông nóng lo âu: “Đi thông báo cho Hoắc Tiêu cùng tất cả tướng lĩnh Nam Chiêu từ tam phẩm trở lên vào thư phòng chờ triệu kiến.”
Vũ Chi Duệ thấy dáng vẻ An Ninh Hề tiều tụy đi không ít, nhìn ra được nhất định là nàng đã nghỉ ngơi không tốt, cũng không biết nàng nhốt mình suốt trong phòng mấy ngày qua để làm gì, nhưng An Ninh Hề hôm nay lạnh lùng vô cảm không còn giống ngày xưa nữa, nên hắn cũng không dám hỏi nhiều, vừa nghe nàng căn dặn xong không nói hai lời lập tức đi tuyên triệu.
An Ninh Hề thấy hắn đã đi xa mới quay về điện, phân phó cung nhân hầu nàng tắm rửa thay y phục để chuẩn bị gặp khách.
Khi An Ninh Hề tiến vào Thiên Điện tắm rửa, một bóng người cũng từ chánh điện cung Trữ Minh vội vàng chạy đi về hướng Tây. Người nọ tất nhiên chính là Tần Hạo.
Ở cung Trữ minh đã sớm có cung nhân đem tin An Ninh Hề đột nhiên đóng cửa không gặp ai báo cho Tri Ngọc biết, cho nên Tri Ngọc mới bảo Tần Hạo đến thăm dò tình hình, lúc này khi nghe An Ninh Hề bỗng dưng triệu kiến tất cả tướng lĩnh Nam Chiêu, trong lòng Tần Hạo đã phát hiện ra điều bất thường mới vàng chạy về điện Trọng Hoa để bẩm báo.
Chốc lát sau, Tần Hạo quay trở lại cung Trữ Minh, bởi vì sau khi Tri Ngọc nghe xong lời hắn bẩm báo, lập tức không chút do dự căn dặn: “Tiếp tục giám sát.”
Tần Hạo về đúng lúc, Vũ Chi Duệ đã quay lại, tất cả tướng lĩnh đều không hẹn mà cùng nhau đi đến phương hướng cung Trữ Minh. Họ đều là những người luyện võ, nếu muốn nghe lén họ nói chuyện nhất định phải cẩn thận hơn. Tần Hạo nghĩ vậy liền lặng lẽ trèo lên bức tường phía sau thư phòng, chỉ dám dán nửa người sát vào cạnh cửa sổ, định thần lắng nghe động tĩnh trong thư phòng.
An Ninh Hề đã chờ ở thư phòng. Nàng vừa được tắm rửa chỉnh trang, trông tinh thần đã tốt hơn, một thân váy lụa màu mận tím, mái tóc được cột gọn gàng thả ra phía sau lưng, trên trán còn phối thêm một chuỗi hạt ngọc bích rực rỡ lấp lánh, nghiêm trang nhưng không mất vẻ mềm mại duyên dáng.
Chỉ chốc lát sau tiếng bước chân truyền đến, một nhóm người bước vào thư phòng do Hoắc Tiêu dẫn đầu, nhìn thấy An Ninh Hề ngồi ngay ngắn ở phía sau bàn viết, mọi người đều vội vàng cung kính hành lễ.
An Ninh Hề tùy ý đáp một tiếng rồi lạnh nhạt nói: “Hôm nay triệu kiến các vị là muốn thảo luận một chút về vấn đề binh lực của Nam Chiêu ta.”
Tiếng nói vừa dứt, Hoắc Tiêu là người sửng sốt đầu tiên. Quân thượng biết quan tâm đến vấn đề binh lực từ bao giờ? Trước đây mỗi khi hắn có việc muốn xin chỉ thị từ nàng, nàng đều vẫy tay bảo hắn cứ tự xem xét mà làm, vậy mà hôm nay nàng lại bắt đầu quan tâm đến đại sự quân chính?
An Ninh Hề thấy mọi người đều ngỡ ngàng sững sờ sau khi nghe mình nói câu đó, cũng đoán được chắc hẳn lúc này họ cảm thấy kinh ngạc quái lạ. Trong lòng thầm thở dài bất đắc dĩ nghĩ, không biết Nữ Hầu trước đó rốt cuộc là người thế nào đây? Còn mình ở trong mắt mọi người hôm nay quả thật giống như một quái vật vậy.
Nghĩ vậy, An Ninh Hề miễn cưỡng cười cười, “Có lẽ mọi người sẽ cảm thấy kỳ quái, tại sao bổn cung trở nên như vậy đúng không?” Nàng vừa chậm rãi nói trong bụng cũng đồng thời sắp xếp lại cách dùng từ, “Trước kia là do bổn cung làm việc quá mức hoang đường, vô lý bắt người không nói, còn khiến cho bản thân mang trọng thương. Lần bị thương này cũng đánh cho bổn cung tỉnh ngộ, vì vậy hôm nay bổn cung muốn bù đắp cho những sai lầm đã gây ra trước kia của mình.” Nói đến đây An Ninh Hề còn tỏ ra vô cùng xúc động, kiên định nói với mọi người: “Từ nay về sau, bổn cung nhất định sẽ chăm lo việc nước, toàn tâm toàn ý thống trị Nam Chiêu, sẽ không làm xằng làm bậy như trước đây nữa, thế nên về sau các vị cũng đừng có tỏ ra kinh ngạc như mới vừa rồi nữa nhé.”
An Ninh Hề vừa dứt lời, mọi người gần như đồng loạt quỳ rạp trên mặt đất, đồng thanh nói: “Quân thượng anh minh.” Có thế, mối nghi ngờ trong lòng Hoắc Tiêu cùng mọi người đều hoàn toàn biến mất, thậm chí ngay cả hộ vệ Vũ Chi Duệ ngoài cửa cùng Tần Hạo trốn phía sau tường cũng tin răm rắp.
Thì ra Nữ Hầu có biến hóa lớn như vậy nguyên nhân là vì bản thân đã thật sự thức tỉnh.
An Ninh Hề thấy mọi người không còn nghi kỵ gì nữa, rốt cuộc mới yên tâm tiếp tục chủ đề trước đó, “Vậy mọi người hãy cho biết thực lực của quân đội Nam Chiêu ta hiện nay thế nào?”
Khoảng mười tướng lĩnh đang có mặt khi nghe xong lời này ai nấy cũng có vẻ lưỡng lự chần chừ, rối rít chuyển tầm mắt sang hướng Hoắc Tiêu. An Ninh Hề nhìn ra được Hoắc Tiêu mới chính là chủ chốt đầu đàn của mọi người, vì vậy đổi thành trực tiếp hỏi hắn: “Hoắc đô đốc nói xem thế nào.”
Hoắc Tiêu nhíu mày trầm tư, sau một hồi mới đáp lại năm chữ: “Không mạnh cũng không yếu.”
Trên mặt An Ninh Hề nở nụ cười hài lòng, nhận thức của Hoắc Tiêu này cũng tỷ mỉ rõ ràng, xem ra lúc trước mình thấy hắn tự cho là thanh cao cũng không đúng lắm.
“Vậy theo Hoắc đô đốc, chiến sự giữa Đông Việt và Trung Chu lần này đã nói lên điều gì?”
Hoắc Tiêu nghe hỏi, lại tiếp tục suy tư một lúc, hồi lâu mới mở miệng nói: “Khởi bẩm quân thượng, theo nhìn nhận của vi thần, thực lực của Đông Việt đã rõ như mặt trời giữa ban ngày, nếu không phải các quốc gia liên thủ, lần này e rằng….” Hắn khựng lại một chút, sau đó mới nhỏ giọng nói tiếp: “Có lẽ thiên hạ đã đổi chủ.”
Nghe xong ai nấy cũng đều sững sờ, nhưng lại nghe An Ninh Hề dõng dạc đáp một câu: “Rất tốt!”
Lúc này An Ninh Hề càng đánh giá cao Hoắc Tiêu, vốn nghĩ rằng hắn chỉ dựa vào thân phận quý tộc của mình mới có được vinh quang ngày hôm nay, xem ra thật sự cũng có chút bản lĩnh. Khó trách, bởi có một Nữ Hầu vô dụng như vậy, thế nên Nam Chiêu mới nhẫn nhịn đến tận bây giờ.
Trong lòng An Ninh Hề đã vạch ra một kế hoạch, liền đem chuyện mà mình đã suy nghĩ suốt ba ngày hỏi thẳng: “Theo các vị, Nam Chiêu ta hiện nay phải làm sao mới có thể đứng ngang hàng với thực lực của Đông Việt?”
Lần này thì đến lượt Hoắc Tiêu sững sờ ngơ ngác, quân thượng muốn đứng ngang hàng cùng Đông Việt? Suy nghĩ hồi lâu, hắn mới hiểu được dụng ý của An Ninh Hề, ngập ngừng hỏi “Ý của quân thượng là… Muốn tăng cường quân sự?”
An Ninh Hề cẩn thận suy nghĩ lần nữa mới gật đầu nói: “Hiện trước mắt chỉ có cách này mới có thể gầy dựng binh lực Nam Chiêu lớn mạnh được, nhưng tăng cường quân sự nói dễ nhưng làm thì khó. Nhân khẩu Nam Chiêu không nhiều, trừ những người đã được kêu gọi xung binh ra, nếu muốn thực lực thật sự được tăng cao, vẫn nên huấn luyện và bồi dưỡng ra một đội quân tinh nhuệ mới là quan trọng nhất.”
Hoắc Tiêu rất chăm chú lắng nghe, đến đây không nhịn được hỏi: “Huấn luyện và bồi dưỡng như thế nào?”
An Ninh Hề giương mắt nhìn hắn, sau đó quét mắt một vòng qua từng tướng lĩnh cung kính đứng sau lưng hắn, vui vẻ cười nói: “Việc này còn phải xem bản lĩnh của mọi người chứ, chẵng lẽ ngay cả chuyện này cũng cần đến bổn cung chỉ dạy sao, đừng quên các ngươi mới là tướng lĩnh hàng đầu Nam Chiêu đấy.”
Hoắc Tiêu nghe vậy, sắc mặt ngượng ngùng xấu hổ, ấp úng thưa vâng rồi không nói thêm gì nữa, cái chư vị tướng lĩnh khác lại càng im như thóc.
An Ninh Hề thấy tình cảnh như thế, biết bọn họ cũng nghĩ không ra được cách gì hay ho, đành phải như bất đắc dĩ thở dài nói: “Thôi, hay là mọi người nghe một chút đề nghị của bổn cung nhé.”
Trực giác đã sớm cho Hoắc Tiêu biết, nhất định trong lòng An Ninh Hề đã nghĩ ra được cách gì rồi, khi nghe dứt câu nàng nói lập tức ngẩng đầu lên, mong đợi nhìn về phía An Ninh Hề.
An Ninh Hề nhếch môi mỉm cười, chậm rãi nói: “Cách này bảo đảm xưa nay chưa từng có ai dùng, gọi là ‘Tam Tam Chế’.”
Quả thật là chưa ai dùng, nhưng cũng sắp có rồi.
Đây là một loại biên chế quân sự trong thế giới hiện đại trước kia của An Ninh Hề, chính là đem quân đội phân chia ra làm sư, lữ, đoàn, doanh, mà ý nghĩa của “Tam Tam Chế” ấy bao gồm: Một cấp sư, ba cấp lữ, chín cấp đoàn và cuối cùng là hai mươi bảy doanh.
Nhưng vì để thích hợp với điều kiện hiện tại của Nam Chiêu, An Ninh Hề đã thực hiện một số thay đổi, để khích lệ binh sĩ có tinh thần hăng hái chiến đấu, nên có bổ sung thêm rất nhiều chế độ khen thưởng, đó chính là công sức nàng đã vắt óc nghĩ ra được trong ba ngày qua.
Sau khi từ tốn phân tích kế hoạch cho lần này, trong thư phòng lặng thinh không một tiếng động, Hoắc Tiêu như bị thôi miên, nhìn An Ninh Hề trước mắt mà cớ ngỡ như được nhìn thấy Thần Tiên từ trên trời giáng xuống.
An Ninh Hề thừa biết những lời này khiến họ chấn động đến mức nào, nhưng không vội, chỉ cười nhạt nhìn mọi người. Còn Vũ Chi Duệ ngoài cửa cùng Tần Hạo bên cửa sổ nghe vậy cũng bị dọa cho không sao bình tĩnh nổi.
Tần Hạo tự nhận thấy rằng mình đi theo công tử đã bao nhiêu năm qua, về phương diện quân sự dĩ nhiên am hiểu không hề ít, nhưng giờ nghe được từ miệng Nữ Hầu nói ra cách thức biên chế trong quân đội đó quả thật không thể tưởng tượng được. Có điều song song với khiếp sợ thì hắn lại cảm thấy kinh ngạc, cách làm đó có thể luôn cả công tử e là cũng chưa từng được biết đến, vậy làm sao Nữ Hầu biết?
Đang miên man suy nghĩ thì nghe trong thư phòng đồng thanh đều đặn vang lên tiếng reo hô: “Quân thượng anh minh, chúng thần thề chết một lòng cùng quân thượng.”
An Ninh Hề cười rất hài lòng, nàng chờ chỉ mỗi câu nói này thôi.
Tiếp theo nàng bắt đầu sắp xếp, căn dặn Hoắc Tiêu đi chuẩn bị một số thứ trước, khi nào xong mới làm chuyện tiếp theo. Bận rộn dặn dò những gì cần làm trong thời gian tới xong xuôi, nàng mới phất tay cho mọi người lui xuống.
Đợi đám người nọ lui khỏi thư phòng, An Ninh Hề mới cất giọng gọi Vũ Chi Duệ vào.
Vũ Chi Duệ đi vào với bộ mặt còn chưa hết nỗi bàng hoàng khiếp sợ, An Ninh Hề cũng không để ý, chỉ hỏi hắn một câu không đầu không đuôi: “Đại tướng nào của Đông Việt ngày đó bắn bổn cung bị thương?”
Vũ Chi Duệ sững sốt, mãi sau mới hiểu ra nàng đang hỏi về chuyện ngày đó đuổi theo Lục công tử Đông Việt nên bị bắn trọng thương, vội vàng bẩm báo: “Khởi bẩm quân thượng, là Tuyên Tử Đô.”
An Ninh Hề hơi nhíu mày, thì ra là Tuyên Tử Đô. Tài bắn cung của ông ta quả thật không tệ, cũng được coi như đứng nhất nhì Đông Việt.
Nghĩ tới đây, nàng nói với Vũ Chi Duệ: “Ngươi đi thông báo với Tri Ngọc, nói bổn cung có việc gấp tìm hắn.”
Nghe xong câu này, Vũ Chi Duệ còn chưa có hành động thì Tần Hạo ngoài cửa sổ sau một hồi kinh hãi đã vội vàng phi nhanh về hướng điện Trọng Hoa.