Đọc truyện Giang Sơn Tươi Đẹp – Chương 57: Chưa đến lúc lập gia
Phong Dực kéo An Ninh Hề đi hồi lâu mới buông cổ tay nàng ra, cười nói: “Vừa rồi thật thất lễ.”
An Ninh Hề vốn dĩ đã muốn rời đi cho nên không hề trách cứ y, chỉ là vừa rồi bị y nắm cổ tay kéo đi có chút không quen, nhưng lúc này nghe y nói vậy xem ra hành động vừa rồi chỉ là vô thức, nên cũng không nghĩ nhiều nữa.
Hai người cùng nhau bước vào điện Trọng Hoa, Vũ Chi Duệ và Yến Lạc canh chừng bên ngoài.
An Ninh Hề nói với Phong Dực: “Ta cũng đang định tới tìm ngài để bàn bạc về phương án tác chiến.”
Phong Dực gật đầu bước đi vào trong điện. An Ninh Hề đi vào theo, thấy y lấy ra một tấm bản đồ trải lên mặt bàn.
“Ninh Hề, hôm trước nàng nói Bắc Mạnh, Nam Chiêu và Tây Hoa đồng thời hành động, vậy cụ thể như thế nào? Có đúng là Bắc Mạnh sẽ toàn lực phối hợp không?” Phong Dực chỉ tay xuống địa phận Bắc Mạnh, nụ cười thường ngày đã không còn.
An Ninh Hề gật đầu, “Đương nhiên, Bắc Mạnh vương và ta đã giao ước ở Nam Chiêu, chắc chắn sẽ không thay đổi.”
Ánh mắt Phong Dực lóe lên, “Tuyệt đối không thay đổi?”
An Ninh Hề quyết đoán trả lời: “Tuyệt đối!”
Phong Dực không ngờ nàng lại không chút do dự khẳng định như vậy, hắn nghĩ nghĩ rồi ngồi xuống, nhìn An Ninh Hề đưa tay làm dấu mời.
“Vậy bước đầu tiên nàng định thế nào?”
An Ninh Hề ngồi xuống theo hướng tay y, cười cười chỉ lên tấm bản đồ, “Lần trước ta nói Bắc Mạnh, Nam Chiêu, Tây Hoa đồng thời hành động chỉ là nói chung chung, thật ra thì tạm thời Bắc Mạnh vẫn nên án binh bất động. Còn Nam Chiêu, giờ đã không còn bị Hoàng quyền o ép, mà Tây Hoa, trong chiến sự vừa rồi với Đông Việt ít nhiều cũng đã bộc lộ thực lực, chỉ có Bắc Mạnh là chưa ai biết khả năng đến đâu, đây là thế lực chúng ta cần giữ bí mật đến phút chót.”
Phong Dực gật đầu, “Nói có lý.”
Ngón tay của An Ninh Hề chuyển từ Tây Hoa sang Nam Chiêu, “Cho nên ý định của ta là hợp nhất hai đại quân Tây Hoa và Nam Chiêu, dọn sạch phía Nam và phía Tây, còn Bắc Mạnh sẽ là lực lượng dự bị trợ giúp khi cần.”
Phong Dực hiểu ý của nàng, “Nàng định khi nào sẽ bắt đầu?”
An Ninh Hề suy nghĩ một chút, “Lúc này trời đông giá rét, hành quân khó khăn, hơn nữa tình hình Nam Chiêu mới có chút chuyển biến, không tiện điều động binh mã, ta nghĩ dù muốn cũng phải chờ sang năm sau.”
Phong Dực cười cười, “Được, Tây Hoa đợi lệnh bất cứ lúc nào, chỉ cần khi Nam Chiêu đã chuẩn bị sẵn sàng lập tức báo cho Tây Hoa là được.”
An Ninh Hề nhẹ gật đầu, “Giờ chúng ta bàn bạc về chiến thuật đi.”
Phong Dực ‘Ừ’ một tiếng, đứng dậy rồi dịch bản đồ sang phía nàng một chút. An Ninh Hề ngồi nhìn không thấy hết được toàn cảnh, cũng đứng dậy, nhìn xung quanh, đi tới bàn đọc sách lấy bút, đánh dấu lên mấy vị trí quan trọng, rồi đưa bút cho Phong Dực, “Ngài xem còn bổ sung thêm chỗ nào nữa không?”
Phong Dực cười nhìn nàng, “Những nơi này đều là những vùng giao tranh, dù nàng không chỉ ra thì người khác cũng biết, trái lại ta nghĩ đến vài nơi trọng yếu hơn.”
“Hả?” An Ninh Hề nghi hoặc nhìn y, Phong Dực không đưa tay nhận bút mà cầm tay nàng, nghiêng người dính sát lưng nàng, dùng bút trong tay nàng đánh dấu vài điểm trên bản đồ.
An Ninh Hề không ngờ y đột nhiên có hành động thế này, thân thể cứng ngắc, bút trong tay cũng không theo ý nàng, vạch ra trên bản đồ mấy đường tròn không giống tròn, vuông chẳng ra vuông, vô cùng méo mó.
“Ninh Hề, ta vẫn muốn hỏi, những chiến thuật kia nàng biết từ đâu?” Hơi thở nhẹ của Phong Dực phả vào cần cổ An Ninh Hề, hắn đang hỏi về cách bày binh bố trận mà ngày trước nàng gửi cho Trung Chu.
An Ninh Hề theo bản năng muốn rút tay về nhưng Phong Dực lại hơi dùng sức giữ lại, An Ninh Hề sửng sốt nhìn y, Phong Dực cũng đang nhìn nàng, tròng mắt chiếu thẳng vào mắt nàng, cảnh tượng này vô cùng mập mờ. An Ninh Hề càng thêm bối rối, hồi lâu mới đáp: “Trước kia có xem được trong sách, không nhớ rõ là sách nào.”
Phong Dực mỉm cười, “Thì ra là vậy.”
An Ninh Hề vội rút tay về, lần này Phong Dực không làm khó nàng nữa.
Trước kia khi còn ở vương cung Nam Chiêu cũng không phải là y chưa từng làm những hành động mờ ám với nàng, An Ninh Hề nghĩ vậy nên cảm xúc cũng bình ổn trở lại, tiếp tục tập trung vào việc bàn bạc chiến thuật. Phong Dực đứng bên cạnh cẩn thận quan sát vẻ mặt nàng, rồi cụp mắt xuống thầm thở dài.
Hình như nàng không để ý.
Có điều Phong Dực cũng không để trong lòng, hắn đã nhận định sẽ nhẫn nại đi từng bước một, dù trong quá trình có không thuận lợi, hắn cũng sẽ không gấp gáp, quan trọng là kết quả. Với cô gái này, bây giờ mới chỉ là bắt đầu thôi. Hắn ổn định lại suy nghĩ của mình tập trung thảo luận với An Ninh Hề, giống như vừa rồi hai người không hề có cảnh mập mờ kia vậy.
Thời gian trôi qua hồi lâu, sau khi An Ninh Hề nói qua một chút về chiến thuật áp dụng ở vùng lân cận Nam Chiêu, đột nhiên ngước mắt nhìn y: “Ta muốn về Nam Chiêu.”
Phong Dực hơi sững sờ, “Sao đột ngột vậy?”
An Ninh Hề thở dài, “Ngài cũng thấy hành động của Cơ Nghi Hải rồi đây, lần này phái Cơ Nghi Hải và Cơ Nghi Đình đến đây chứng tỏ ý của Hoàng đế Trung Chu đã rất rõ ràng, ông ta muốn dùng Cơ Nghi Hải để làm mềm quan hệ với Nam Chiêu, đồng thời lợi dụng Cơ Nghi Đình lôi kéo Tây Hoa, nếu ta còn ở lại đây có khác nào cho bọn họ cơ hội?”
Phong Dực suy nghĩ một chút, “Nàng muốn tránh đi sao? Ở trên địa phận Tây Hoa, bọn họ không thể muốn gì là làm được đâu.”
An Ninh Hề thở dài, “Không chỉ có thế, ở Nam Chiêu còn rất nhiều việc chờ ta về giải quyết.” Nói tới đây, nàng bất đắc dĩ nhìn Phong Dực cười cười.
Phong Dực không đáp ngay chỉ lẳng lặng nhìn nàng. An Ninh Hề nhất thời lúng túng, không biết nói gì tiếp theo.
Đang lúc cả hai im lặng không nói, Yến Lạc đột nhiên đi tới trước cửa, “Quân thượng, Phong tướng quân, Tôn cô nương cầu kiến.”
Phong Dực lấy lại tinh thần, “Vô Gia ư? Sao cô ấy lại tới lúc này? Cho vào đi.”
Sau khi Yến Lạc lui ra, không bao lâu Tôn Vô Gia đã duyên dáng đi tới trước mặt hai người. Hôm nay nàng dường như chú ý ăn mặc, khuôn mặt trang điểm vô cùng xinh đẹp, bộ đồ trên người màu đỏ tươi rất chói mắt, giống như váy cưới vậy.
Tôn Vô Gia thi lễ với Phong Dực và An Ninh Hề xong, cười híp mắt nhìn An Ninh Hề, “Quân thượng ở nơi đây thật tốt quá, Vô Gia cũng đang muốn tìm người.”
An Ninh Hề không hiểu nhìn cô, “Có chuyện gì thế?”
Tôn Vô Gia đưa ống tay áo lên che miệng cười, ánh mắt lấp lánh nhìn Phong Dực, “Công tử, dầu gì Vô Gia cũng đã đi theo ngài nhiều năm, hôm nay có thể xin công tử giúp Vô Gia được không?”
Phong Dực ngồi bên bàn, cười thú vị, “Có chuyện gì? Nói ta nghe xem.”
Tôn Vô Gia bất mãn nhìn y, “Hôm nay nô tỳ không uống rượu, những lời nô tỳ nói đều nghiêm túc!”
Phong Dực gật đầu lấy lệ, “Được được, ta biết mà, cô có chuyện gì nói đi.”
Tôn Vô Gia vừa nghe y nói vậy thẹn thùng cúi thấp đầu, tay xoắn vạt áo, một lúc sau mới lí nhí lên tiếng: “Nô tỳ… Nô tỳ muốn công tử làm chủ… gả nô tỳ…”
Phong Dực kinh ngạc nhìn nàng, trao đổi ánh mắt với An Ninh Hề ngồi bên cạnh, trong mắt hai người đều là sự ngạc nhiên. Phong Dực chưa lên tiếng, An Ninh Hề đã hiểu ra, “Cô nói muốn gả… Chẳng lẽ là gả cho Hoắc Tiêu?”
Tôn Vô Gia nhìn nàng gật mạnh đầu, dáng vẻ thẹn thùng hiếm thấy.
An Ninh Hề không nhịn được bật cười, “Hoắc đô đốc thật tốt số, được mỹ nhân tuyệt thế như cô để ý.”
Tôn Vô Gia vốn đang xấu hổ, nghe vậy liền trở nên buồn bã, phất phất tay áo, “Ngài ấy coi thường nô tỳ thì có, lúc nào cũng tránh nô tỳ, cho nên nô tỳ mới tới tìm công tử, nhờ công tử nói với Quân thượng, vừa hay Quân thượng cũng ở đây, nô tỳ nói với người luôn. Quân thượng, người hạ chỉ đi, để cho Hoắc Tiêu cưới nô tỳ, người xem nô tỳ cũng đã mặc váy cưới rồi.”
Lúc này Phong Dực cũng không nhịn được nữa bật cười, “Vô Gia, cô không uống rượu thật không đấy?”
Tôn Vô Gia bất mãn dậm chân, “Nô tỳ thật sự không uống rượu.”
An Ninh Hề không cười nữa, nhìn Tôn Vô Gia thở dài, “Ta vốn nghĩ cô đùa vui thôi, không ngờ lần này cô quyết tâm như vậy.”
Tôn Vô Gia bĩu môi, “Vất vả lắm mới tìm được người vừa ý, không thể dễ dàng buông tay như thế được!” Nàng quay đầu nhìn Phong Dực, một câu hai nghĩa hỏi: “Có phải không, công tử?”
Phong Dực liếc nhìn An Ninh Hề, gật đầu cười, “Rất đúng.”
An Ninh Hề kinh ngạc nhìn y, “Không phải ngài định gọi Hoắc Tiêu tới ép cưới đấy chứ?”
Phong Dực nhẹ lắc đầu, “Hoắc đô đốc là người có chức tước, sao có thể làm chuyện qua quýt như vậy được. Có điều, nếu chuyện này mà thành, với Tây Hoa và Nam Chiêu cũng coi là chuyện tốt, không phải sao?”
An Ninh Hề thở dài, “Theo ta thấy, đợi cho Vô Gia chiếm được lòng Hoắc đô đốc rồi hãy nói, bây giờ có nói chuyện này cũng vô dụng, nếu y không muốn, không ai có thể ép được.”
Tôn Vô Gia ủ rũ sụp vai, “Vậy nô tỳ uống chút rượu rồi mặt dày đi tìm ngài ấy tiếp.”
Phong Dực và An Ninh Hề cùng bật cười.
Ba người trong phòng đang nói về Hoắc Tiêu, Hoắc Tiêu lại đột ngột xuất hiện ở cửa, hắn vừa nhìn thấy Tôn Vô Gia mặc bộ đồ đỏ tươi đứng bên trong, hoảng hốt một lúc lâu mới ổn định được tinh thần, nhìn An Ninh Hề, chắp tay nói: “Quân thượng, ở Nam Chiêu vừa gửi tin khẩn tới, thuộc hạ tới nơi ở của Quân thượng nhưng không thấy người đâu, nên vội tới đây tìm, người mau đọc xem là có chuyện gì.”
An Ninh Hề nhìn thấy Hoắc Tiêu còn đang định trêu ghẹo, giờ thấy vẻ mặt nóng ruột của y liền vội vàng nhận thư, Tôn Vô Gia đứng đó cũng hiểu chuyện không mở miệng.
An Ninh Hề đọc thư xong, mày cau lại, hồi lâu mới giãn ra, quay đầu nhìn Phong Dực áy náy cười, “Lần này thật sự phải về rồi.”
Phong Dực đứng dậy, bước tới hai bước, “Có chuyện gì sao?”
An Ninh Hề đưa thư trong tay cho y đọc, “Ngài tự đọc đi.”
Phong Dực nhận lấy đọc lướt, lúc ngẩng đầu lên mày cũng nhíu lại, “Tiêu Dật đến Nam Chiêu?”
An Ninh Hề gật đầu.
Phong Dực trầm ngâm, “Đông Việt vương nói muốn thương lượng với Nam Chiêu e rằng chỉ là mượn cớ mà thôi, dưới tình thế có lợi cho Nam Chiêu như hiện tại, hắn làm thế cũng quá liều lĩnh rồi.”
An Ninh Hề cười lạnh, “Cứ coi là như thế đi!”
Phong Dực vừa gấp bản đồ trải trên bàn lại, hỏi nhưng đầu vẫn không ngẩng lên: “Nàng định khi nào về Nam Chiêu?”
An Ninh Hề và Hoắc Tiêu đưa mắt nhìn nhau, suy nghĩ một chút, “Hai ngày nữa.”
Phong Dực gật đầu, “Vậy được, ta sẽ tiễn nàng.”
Không khí trong điện có chút trầm xuống, An Ninh Hề vì muốn làm dịu đi cố ý cười trêu ghẹo Phong Dực: “Tây Hoa không hổ là quốc gia trọng nghĩa, thế tử điện hạ càng là gương sáng đó.”
Phong Dực cong khóe miệng, chăm chú nhìn nàng, rất có thâm ý trả lời: “Đó cũng phải xem là đối với người nào nữa.”
Nụ cười của An Ninh Hề hơi thu lại, mất tự nhiên rời mắt đi.
Tôn Vô Gia thấy thế cười híp mắt kéo Hoắc Tiêu đi ra ngoài, Hoắc Tiêu vừa giãy giụa vừa nói “Xin cô nương tự trọng!” gì đó, nhưng không khí ít nhiều cũng dịu đi đôi chút. Có điều lúc này trong điện chỉ còn lại hai người, An Ninh Hề cảm thấy lúng túng nên cười cười với Phong Dực, “Ta đi từ biệt Tây Hoa vương.”
Phong Dực nhẹ gật đầu, vẫn đăm đăm nhìn nàng.
Lúc An Ninh Hề xoay người đi ra điện Trọng Hoa, bước chân có chút luống cuống, đến khi đi một đoạn khá xa, nàng mới bình ổn lại, nhưng trong lòng càng thêm thắc mắc, hành động của Phong Dực hôm nay càng lúc càng khó hiểu. An Ninh Hề nắm chặt tay, mình cũng không khống chế được cảm xúc. Nghĩ đến đây, nàng không khỏi có chút rầu rĩ.
Đến cửa điện Triêu Huy, cung nhân vừa thấy Nữ hầu tới, lập tức đi vào bẩm báo, chỉ chốc lát sau Tây Hoa vương đã mời An Ninh Hề vào trong.
Tây Hoa vương vẫn nửa nằm trên giường, thấy An Ninh Hề đi vào liền phất tay cho cung nhân lui ra ngoài, rồi đưa tay mời An Ninh Hề ngồi xuống chiếc bàn tròn đối diện.
An Ninh Hề chắp tay chào ông, ngồi xuống mới nói, “Mấy ngày này nhờ Tây Hoa vương tiếp đãi, chuyện kết minh hai nước cũng đã hoàn thành, bổn cung dự định hai ngày sau sẽ về nước, cho nên hôm nay tới từ biệt ngài.”
Tây Hoa vương hơi nhỏm người dậy, ngạc nhiên nhìn nàng, “Nữ hầu đã vội về rồi sao?”
An Ninh Hề gật đầu, “Vâng!”
Trong lòng Tây Hoa vương thắc mắc, lần này tên nhóc kia không tìm cách giữ người lại sao. Ông nhìn An Ninh Hề suy nghĩ, sau đó ho nhẹ một tiếng nói, “Nữ hầu thứ lỗi, quả nhân có chuyện muốn hỏi Nữ hầu, không biết Nữ hầu có thể trả lời thật lòng được không?”
An Ninh Hề lập tức đáp: “Tây Hoa vương có gì cứ hỏi, nếu bổn cung biết, tuyệt đối không giấu diếm.”
Tây Hoa vương khẽ cười, nếp nhăn trên mặt dường như cũng mang theo ý cười, “Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là… có liên quan đến chuyện riêng của Nữ hầu thôi.”
An Ninh Hề hơi ngẩn người, “Chuyện riêng?”
Tây Hoa vương khẽ gật đầu, cân nhắc một lúc rồi thăm dò: “Nữ hầu… Cảm thấy Dực nhi thế nào?”
An Ninh Hề lập tức hiểu được ông muốn hỏi chuyện gì, mắt hơi rũ xuống không biết nên trả lời thế nào.
Mấy ngày nay ở Tây Hoa, từng cử chỉ, lời nói của Phong Dực bóng gió thể hiện ý gì đó, An Ninh Hề dù có nhận ra nhưng nghĩ tới lúc y ở vương cung Nam Chiêu cũng giống như thế, cho nên không suy nghĩ nhiều, cũng có thể là nàng không muốn nghĩ tới. Mọi tâm tư của nàng đều dồn hết vào việc báo thù, không còn chút tâm trí nào nghĩ chuyện tình cảm nữa. Nàng cảm thấy Phong Dực thế nào, An Ninh Hề thực sự chưa từng nghĩ đến.
Thấy Tây Hoa vương đang chờ câu trả lời của mình, nàng nghĩ nghĩ, nhớ đến một câu nói từng nghe được trước kia, liền thuận miệng nói, “Thiên hạ chưa định, sao dám nghĩ đến chuyện lập gia? Bây giờ Tây Hoa vương hỏi chuyện này sợ rằng không thích hợp cho lắm, đợi sau này rồi hãy nhắc đến.”
Tây Hoa vương không ngờ mình đã thẳng thắn như thế mà vẫn bị nàng khéo léo tránh đi, bất đắc dĩ ho khan một tiếng, gật đầu, “Nữ hầu nói đúng lắm.”
An Ninh Hề cáo từ rời khỏi điện Triêu Huy, dọc đường về không hề lên tiếng nói chuyện, trong lòng không ngừng thở dài, cảm giác mọi chuyện càng lúc càng phức tạp.