Giang Sơn Tươi Đẹp

Chương 55: Khách đến từ Trung Chu


Đọc truyện Giang Sơn Tươi Đẹp – Chương 55: Khách đến từ Trung Chu

Đến tận khi về vương cung, tâm tình của Yến Lạc vẫn chưa bình tĩnh được, cho nên nàng không đến ngay vườn ngự uyển tìm An Ninh Hề mà thẫn thờ đi dạo trong vương cung. Khi nàng giật mình sực tỉnh, phát hiện ra mình đã đi đến điện Trọng Hoa từ lúc nào, Vũ Chi Duệ đang canh giữ ở bên ngoài. Nàng đang đoán chắc An Ninh Hề ở bên trong thì đã thấy An Ninh Hề và Phong Dực cùng đi ra, hai người vừa đi vừa nói gì đó, trên mặt đều vui vẻ tươi cười.

Cả hai người cùng mặc đồ trắng, nhẹ nhàng thanh thoát, khiến người khác nhìn vào liền có cảm giác hai người rất xứng đôi. Yến Lạc nhìn đến ngây người, đến khi An Ninh Hề thấy nàng gọi một tiếng, nàng mới phục hồi tinh thần.

Phong Dực quét mắt nhìn Yến Lạc, nhìn một hồi lâu, vẻ tươi cười cũng trở nên nghiêm túc. Yến Lạc sợ y nhận ra mình, vội vội vàng vàng thi lễ với An Ninh Hề nói còn có chuyện phải làm, không đợi An Ninh Hề nói gì đã xoay người bước nhanh rời đi.

An Ninh Hề nghĩ là nàng không tìm được thuốc xóa vết sẹo trên mặt cho nên mới buồn bã như thế, quay đầu hỏi Phong Dực: “Trong vương cung Tây Hoa có thuốc trị sẹo không?”

Phong Dực suy nghi, “Chắc là có. Nàng muốn tìm cho cô cung nữ Yến Lạc kia?”

An Ninh Hề gật đầu, “Nàng ấy dung mạo vô song, mà nay khuôn mặt bị hủy thật sự rất đáng tiếc, ta vẫn luôn muốn tìm thuốc chữa trị cho nàng.”

Phong Dực, “Vô Song?” Hắn thở dài, “Khuôn mặt của cô ấy thật sự rất giống Vô Song.”

An Ninh Hề ngạc nhiên, “Ngài nói gì?”

Phong Dực quay sang nhìn nàng, “Nàng có nhớ Khương thừa tướng ta nhắc tới không? Con gái của ông ấy tên Khương Vô Song. Mà ánh mắt của Yến Lạc rất giống muội ấy.”

An Ninh Hề nghe vậy trong lòng kinh ngạc, cũng có chút hoài nghi, nhưng ngày đó Yến Lạc nói rằng cô ấy bị mất trí nhớ, giờ muốn chứng thực cũng không có cách nào. Nàng suy nghĩ một lúc rồi nói với Phong Dực: “Có gì để chứng minh thân phận của Khương Vô Song không?”

Phong Dực trầm tư, sau đó mỉm cười, “Ta sao biết được, vật bên người của một cô nương ta đâu thể nhìn thấy.”

An Ninh Hề khẽ thở dài, “Ta nghĩ rằng quan hệ giữa ngài và Khương thừa tướng tốt, chắc hẳn cũng rất thân thiết với con gái ông ấy, định giúp ngài kiểm tra xem.”

Phong Dực thú vị nhìn nàng, đột nhiên nói: “Ta chỉ coi Vô Song như muội muội.”

An Ninh Hề chợt nhận ra mình vừa nói gì, vẻ mặt lúng túng ho khan một tiếng, “Ta không có ý gì khác, ngài hiểu lầm rồi.”


Phong Dực cười cười, không nói gì nữa.

An Ninh Hề cảm thấy không khí có chút lúng túng, vội đi tới chỗ Vũ Chi Duệ gần đó rồi quay đầu nhìn Phong Dực, “Ta ra ngoài đã lâu cũng nên về rồi, ngày khác sẽ cùng ngài bàn bạc cụ thể việc tác chiến.”

Phong Dực gật đầu, đưa mắt nhìn theo bóng lưng nàng.

An Ninh Hề còn chưa đi khuất, Tần Hạo đã chạy về, “Tướng quân, phủ thừa tướng đã dọn dẹp xong một lượt, tiếp theo có phải nên toàn lực tìm kiếm Khương tiểu thư không?”

Ánh mắt Phong Dực từ chỗ An Ninh Hề thu lại, gật đầu, “Tất nhiên rồi, Khương gia chỉ còn lại huyết mạch duy nhất này, nhất định phải tìm được Vô Song.”

Tần Hạo hô vâng, lúc này mới đưa mắt nhìn theo hướng y vừa nhìn, “Vừa rồi tướng quân đang nhìn Nữ hầu?”

Phong Dực nhìn hắn cười cười, “Ừ, sao vậy?”

Tần Hạo cười nói: “Không có gì, chẳng qua thuộc hạ cảm thấy ánh mắt tướng quân nhìn Nữ hầu không giống trước kia.”

Nếu là mấy ngày trước, nghe được mấy lời này Phong Dực hẳn là đã mất tự nhiên, nhưng nay hắn đã xác định được tâm ý của mình nên cũng thả lỏng hơn, không chút ngần ngại. “Ngươi nói đúng, đúng là không giống trước kia.”

Tần Hạo không hiểu nhìn y, “Tướng quân cảm thấy Nữ hầu không giống trước?”

Phong Dực hơi cong môi, “Không chỉ có thế.”

Tần Hạo còn muốn hỏi nữa, Phong Dực đã ngắt lời, “Việc tìm kiếm Vô Song ngươi giao lại cho Lật tướng quân, hai ngày nữa là lễ sắc phong thế tử Tây Hoa, ngươi hãy thay ta bố cáo thiên hạ.”

Tần Hạo chần chừ nhìn y, “Tướng quân muốn mời mấy quốc gia khác sao?”

Phong Dực lắc đầu, “Dĩ nhiên không phải, ta chỉ muốn người trong thiên hạ đều biết, thế tử Tây Hoa hiện giờ là Phong Dực, chứ không phải Phong Vô Thù.”


Tần Hạo hiểu ra, lập tức đi làm.

Tin tức rất nhanh được truyền ra, mà thành Lạc Dương cách Trường An không xa, là nơi nhận được tin tức đầu tiên. Hoàng đế Định Gia đã biết Nam Chiêu tới Tây Hoa, hơn nữa trên đường còn đi cùng Bắc Mạnh. Trong lòng ông ta vô cùng lo lắng, phỏng chừng ba nước này đã kết minh, càng nghĩ càng hốt hoảng. Ông đã ra chiếu chỉ Trung Chu hoàn toàn đoạn tuyệt với Nam Chiêu, bây giờ muốn rút lại là không thể.

Hoàng đế Định Gia nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nghĩ ra cách để con gái của mình tới đó. Nếu phía Nam Chiêu đã không được, vậy thì tiếp cận bên Tây Hoa đi.

Vì vậy ngày hôm sau, thư của Trung Chu đã tới được tay Tây Hoa vương. Sau khi đọc xong, Tây Hoa vương bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, ý của Hoàng đế Định Gia đã quá rõ ràng. Gấp gáp như vậy, lại phái thái tử Cơ Nghi Hải dẫn theo công chúa Cơ Nghi Đình tới chúc mừng. Ông không có ý kiến gì, chắc hẳn hai người này đã lên đường rồi còn cự tuyệt thế nào được nữa, vì vậy sai người chuyển thư lại cho Phong Dực.

Sau khi Phong Dực đọc thư xong cũng chỉ mỉm cười. Chuyện Nam Chiêu và Tây Hoa kết minh, dù Trung Chu không biết cũng đoán ra được, chả trách lại lo lắng đến vậy. Có điều Trung Chu đã trở mặt với Nam Chiêu, nay lại lôi kéo Tây Hoa, quả là việc làm ngu xuẩn.

Ông đưa thư cho cung nhân, “Đem thư này cho Nữ hầu, nói Nữ hầu chuẩn bị một chút.”

Cung nhân được lệnh, lập tức nhận thư quay người tới điện An Ninh Hề ở.

Ngày mới chẳng mấy chốc đã sang, vương cung Tây Hoa được trang trí rực rỡ, buổi lễ sắc phong Phong Dực làm thế tử sẽ được cử hành trong hôm nay.

Hai vị khách từ Trung Chu mới đến được mấy canh giờ, nhưng Tây Hoa không hề có ý định lùi buổi lễ lại, hơn nữa trên đại điện sắc phong, vị trí của hai người cũng chỉ được sắp xếp ở gần hàng đầu bên phải chứ không hề được tiếp đãi như hoàng thất. Ngược lại, Nữ hầu Nam Chiêu lại ngồi ở hàng đầu bên trái, cao hơn vị trí của hai người kia.

Cơ Nghi Hải và Cơ Nghi Đình được nuông chiều từ bé, đều còn trẻ tuổi, chưa từng chịu sự đối đãi bất bất công nào, cộng thêm ỷ mình thân phận hoàng thất cao quý đương nhiên sẽ bất mãn với sắp xếp này. Huống chi, hai ngày nay bọn họ gấp gáp đến Trường An, chưa kịp nghỉ ngơi đã bị dẫn tới đây, vậy mà bây giờ mới chỉ có các đại thần Tây Hoa, chưa thấy Tây Hoa vương và Phong Dực đâu cả. Cơ Nghi Hải và Cơ Nghi Đình nhớ tới lời phụ hoàng dặn dò trước khi đi nên mới cố nhẫn nhịn.

Vì biết Trung Chu phái người đến nên hôm nay An Ninh Hề đặc biệt chú ý trang phục, không muốn mất thể diện trước mặt Trung Chu. Nàng mặc bộ lễ phục màu đen dành cho Quân chủ, tóc uốn vòng Tứ Phẩm, gắn đá và cài trâm… Những trang sức còn lại đều lấy từ vương thất Tây Hoa.

An Ninh Hề cùng Yến Lạc và Vũ Chi Duệ đi dọc hành lang đến trước cửa điện, thấy Tây Hoa vương và Phong Dực đối diện nhau cũng đang đi tới. Tây Hoa vương được cung nhân dìu đi rất chậm, mà Phong Dực cũng thong dong thả bước. Hai người đều mặc bộ triều phục màu đen, chỉ khác ở đường thêu. Sự giống nhau này khiến An Ninh Hề lần đầu cảm thấy hai người đúng là cha con.

Phong Dực nhìn An Ninh Hề cười cười. Tây Hoa vương không biến sắc nhìn hai người, cũng không đợi An Ninh Hề chào hỏi đã đi vào đại điện.


Phong Dực đợi An Ninh Hề đi tới, cười nói: “Hôm nay có người của hoàng thất Trung Chu đến. Ninh Hề, nàng tuyệt đối không được để thua khí thế đâu đấy.”

An Ninh Hề gật đầu cười, “Ngài xem khí thế của ta giống như sẽ thua lắm sao?”

Vừa dứt lời, hai người nhìn nhau cùng cười.

Phong Dực cất bước đi vào trong điện, An Ninh Hề đi sau nửa bước, nhưng từ trong điện nhìn ra, hai người giống như sóng vai đi tới vậy. Cộng thêm quần áo, trang sức của hai người có chút tương tự cùng toát lên khí chất cao quý, lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Cơ Nghi Đình không chớp mắt nhìn Phong Dực chậm rãi bước vào, vẻ khó chịu trên gương mặt thanh tú trắng mịn đã bị ném lên tít chín tầng mây. Thì ra phụ hoàng nói tướng quân Phong Dực tuấn tú tuyệt thế không phải là giả.

Nhưng Phong Dực từ đầu đến cuối không hề liếc nhìn Cơ Nghi Đình lấy một cái, chỉ thỉnh thoảng liếc mắt nhìn An Ninh Hề ở bên cạnh, An Ninh Hề bắt được ánh mắt của y nên cũng mỉm cười.

Khi đi đến vị trí của An Ninh Hề, Phong Dực thậm chí còn đích thân đưa nàng vào chỗ ngồi rồi mới chậm rãi bước lên thềm ngọc.

Cơ Nghi Đình không cam lòng nhìn vị biểu tỷ rất ít gặp mặt kia, cắn cắn môi không nói lời nào. Quay đầu nhìn Cơ Nghi Hải, lại thấy huynh mình đang ngẩn người nhìn An Ninh Hề.

Cơ Nghi Đình chọc chọc y, “Thái tử ca ca, huynh nhìn gì vậy?”

Cơ Nghi Hải phục hồi tinh thần, nhíu nhíu mày, “Làm thế nào mà Ninh Hề biểu muội lại thay đổi nhiều đến vậy?”

Cơ Nghi Đình không để ý tới huynh mình nữa, ánh mắt lại dời về phía Phong Dực, mà người kia vẫn không thèm nhìn sang bên này, ngồi xuống bên cạnh Tây Hoa vương, rũ mắt nghe lễ quan đọc mấy lời khen ngợi dài lê thê.

An Ninh Hề nhìn thấy vẻ mặt đó của Cơ Nghi Đình, môi cong lên cười nhạo, thì ra là Hoàng đế Định Gia định dùng người thân lôi kéo Tây Hoa. Hình như ngoại trừ việc lợi dụng hôn nhân của con cái, ông ta không còn cách làm nào hay hơn vậy. Nàng không nhịn được thở dài, Cơ Nghi Đình chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, Hoàng đế Định Gia cũng đành lòng để cô công chúa mảnh mai yếu ớt này phải gánh những trách nhiệm không thuộc về mình.

Đang suy nghĩ, cảm thấy có tầm mắt nhìn mình chằm chằm, An Ninh Hề hơi quay đầu lại thì thấy Cơ Nghi Hải đang nhìn mình chăm chăm. Nàng nhớ đến chuyện kết thân mà Hoàng đế Trung Chu từng đề cập tới, không nhịn được nhíu nhíu mày.

Lễ quan cuối cùng cũng đọc xong mấy lời sắc phong khô khan, rồi sau đó dâng chiếu thư trong tay lên cho Tây Hoa vương, Tây Hoa vương cầm ngọc tỷ trên bàn đóng dấu, gấp lại rồi đưa cho Phong Dực.

An Ninh Hề cứ tưởng rằng nghi thức như vậy là đã hoàn thành, nhưng vẫn không thấy các đại thần bên dưới tham bái, đang cảm thấy kỳ quái, chợt nghe Tây Hoa vương nhỏ giọng nói gì đó. Nàng ngồi khá gần cho nên có thể nghe được, Tây Hoa vương áy náy nói với Phong Dực: “Hay là bỏ qua bước này đi, dù sao cũng chỉ là quy củ bất thành văn, không nhất định phải làm theo.”


Phong Dực ngẩng đầu nhìn ông, “Nghe nói năm đó tiên vương không làm theo, sau đó đất nước xảy ra thiên tai liên miên liền quy rằng là bởi vì chuyện này, phụ vương nói bất thành văn, nhưng dân chúng thì tin là thật.”

Lễ quan cũng gật đầu, nhỏ giọng nói: “Thế tử điện hạ nói rất có lý, Vương thượng, tôn trọng ý dân vẫn tốt hơn.”

Tây Hoa vương bất đắc dĩ thở dài, “Sớm không chuẩn bị, giờ biết làm thế nào? Các ngươi bắt ta đi đâu tìm người đây.”

An Ninh Hề nghe không hiểu gì, quay đầu định hỏi Lật Anh Thiến ngồi bàn bên cạnh, lại thấy cô ấy đang bàn chuyện binh mã với Hoắc Tiêu, hoàn toàn không để ý tới bên này nên đành thôi.

Yến Lạc thân là cung nữ cho nên cũng theo An Ninh Hề vào trong điện, lúc này đứng phía sau thấy nàng hình như muốn tìm người hỏi chuyện, tiến lên một bước tới sát cạnh nàng, cúi người thấp xuống hỏi: “Quân thượng có chuyện gì thế ạ?”

An Ninh Hề thẹn thùng cười cười, “Không có gì, ta chỉ có chút không hiểu lễ nghi Tây Hoa, muốn tìm người hỏi một chút thôi.”

Yến Lạc liếc mắt nhìn ba người trên điện vẫn đang thảo luận, hiểu ra, “Quân thượng muốn biết sau đó sẽ làm gì tiếp đúng không ạ?”

An Ninh Hề gật đầu, “Sao buổi lễ đột nhiên dừng lại thế?”

Yến Lạc nói: “Đây là phong tục của vương thất Tây Hoa, trong lễ sắc phong thế tử và lễ lên ngôi đều cần có một người phụ nữ thân phận cao quý tiến hành lễ giao lĩnh*.” Nàng chỉ chỉ cổ áo của Phong Dực, “Quân thượng nhìn cổ áo của Phong tướng quân, hiện tại nó được xếp ngược so với người thường, mà nhiệm vụ của người giao nhận là làm cho cổ áo được xếp đúng lại, qua đó chỉ ra rằng: đi phải thẳng, ngồi phải ngay ngăn, cai trị thật tốt quốc gia.” (*giao: vắt chéo; Lĩnh: cổ áo; giao lĩnh là xếp cổ áo)

An Ninh Hề vỡ lẽ, “Thì ra là thế, vậy người phụ nữ kia là ai? Hiện tại trong vương cung Tây Hoa không có vương hậu, cũng chẳng còn thái hậu, chỉ sợ không tìm được ai có được thân phận cao quý rồi.”

Yến Lạc gật đầu, “Chắc hẳn đây là vấn đề Tây Hoa vương và Phong tướng quân đang bàn bạc.”

An Ninh Hề gật đầu, đột nhiên ý thức được chuyện gì, quay đầu nhìn nàng, “Yến Lạc, sao cô lại biết rõ mấy chuyện này như vậy?”

Yến Lạc giật mình, nhận ra vừa rồi mình nói quá nhiều, nghĩ một chút rồi vội giải thích: “Yến Lạc mới chỉ đến Tây Hoa, hai ngày nay đều nghe mấy người có tuổi trong cung nói mà thôi. Quân thượng đáng ra cũng phải biết chuyện này mới phải, đây là phong tục trong vương thất của các quốc gia, Quân thượng nên được học từ nhỏ rồi mới đúng.”

An Ninh Hề bị Yến Lạch nói không phản bác được, đành không nói gì thêm nữa. Nàng quay đầu nhìn sang phía đối diện, phát hiện Cơ Nghi Đình đầy hưng phấn nhìn lên bậc thềm ngọc, vẻ mặt nóng lòng. An Ninh Hề hiểu ra, ở đây Cơ Nghi Đình cũng được coi là một cô gái có thân phận cao quý.

Nàng còn chưa nghĩ xong, giọng nói của Phong Dực đã vang lên ngay bên tai, “Không biết Nữ hầu có bằng lòng hạ mình tiến hành lễ giao lĩnh cho Phong Dực được không?”

An Ninh Hề kinh ngạc, quay đầu lại nhìn, thấy Phong Dực đã đứng trước mặt mình tự bao giờ, còn đang mỉm cười nhìn nàng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.