Giang Sơn Tống Đế

Chương 53: Chạy trốn dưới trăng


Đọc truyện Giang Sơn Tống Đế – Chương 53: Chạy trốn dưới trăng

Tiêu Sơn chỉ cảm thấy đại hôn của Triệu Viện vô cùng buồn tẻ vô vị, hắn thừa dịp khách khứa trong phủ tới lui hỗn loạn, nhiều người nhiều miệng, liền lén ra khỏi Vương phủ, mò mẫm về phía nhà mình. 

Chuyến này vốn cũng không cần đi, hắn tin tưởng giờ phút này cha mẹ nuôi hẳn đã rời khỏi, hắn đã sớm an bài đường lui, thời gian một ngày một đêm, rời khỏi thành Lâm An không phải là chuyện gì quá khó khăn. Chẳng qua là trong lòng hắn cảm thấy trống rỗng, muốn đi đến một nơi quen thuộc.

Nhưng khi Tiêu Sơn đi đến tiệm dầu nhà mình, không khỏi kinh hãi. Trong tiệm vẫn là đèn đuốc sáng trưng, người tới lui không ít, Tần Trọng và Vương Mỹ Nương vậy mà không rời đi! 

Tiêu Sơn thầm nghĩ chẳng lẽ cha mẹ không nhận được tin báo của mình? Lại nghĩ không thể nào, không phải nói bọn họ đã đáp lại ám hiệu rồi sao? 

Tiêu Sơn thấp thỏm trong lòng lòng, chân của hắn tại thời điểm giao chiến với thích khách mà bị thương, đi đường cảm thấy có chút đau, nhưng vẫn cố chịu đựng, di chuyển tới hậu viện, đợi bên ngoài một lúc, thời điểm hai bên trái phải không có chỗ nào bất thường, mới theo lối cũ leo tường đi vào, lén quan sát một lúc, không thấy trong phủ có chỗ nào khác lạ, lại trèo qua tường đi ra, quay lại cửa chính, đi vào.

Người trong tiệm dầu đều biết hôm nay Phổ An Quận Vương thành thân, không có lý gì mà cậu chủ lại trở về tại thời điểm này, sau khi nhìn thấy Tiêu Sơn thì đều là âm thầm kinh ngạc. 

Khi Tiêu Sơn nhìn thấy Vương Mỹ Nương, liền tìm cơ hội nhỏ giọng hỏi bà: “Mẹ, không phải đã nói là hai người chạy đi rồi sao? Như thế nào lại không rời đi! Mẹ không nhận được tin của con hả?” 

Vương Mỹ Nương nói: “Thấy được nha, mẹ và cha đã thương lượng, hàng hóa trong tiệm dầu vẫn chưa thanh lý sạch sẽ, huống hồ trễ một ngày cũng không có gì nghiêm trọng, vốn nói đêm nay đi, nhưng mà trời cũng tối rồi, đang chuẩn bị chờ sáng mai liền đi!”

Tiêu Sơn vội dậm chân, buột miệng nói: “Thật là hồ đồ! Thời điểm này mà còn cho là may mắn, đi càng nhanh càng tốt! Đừng chờ đến sáng mai mới đi, tối nay liền đi!”

Lúc này Vương Mỹ Nương mới bừng tỉnh đại ngộ, cảm thấy vô cùng hối hận, lại dời mắt nhìn về phía hai tai mắt mà Tần Cối phái tới, nói: “Phải làm sao mới giấu giếm được bọn họ?” 

Tiêu Sơn muốn điên rồi: “Vãi đái!” 

(*Nguyên văn là 尿遁: niệu độn, thấy trên baike ghi là mô tả những người trốn tránh trách nhiệm, cụ thể là trong các cuộc họp, gặp vấn đề khó giải quyết, liền kiếm cớ trốn vào nhà vệ sinh, dịch đại T.T) 

Vương Mỹ Nương sững sờ, lập tức mắng: “Nhóc con nói chuyện không biết lớn nhỏ!” Mặc dù bà nói vậy, nhưng thực sự ý thức được chuyện này chỉ sợ là cấp bách, liền nói: “Mẹ vào phòng lấy đồ trang sức và châu báu, dọc đường không có tiền dùng còn có thể…”

Tiêu Sơn cắt ngang không cho giải thích: “Lấy đồ trang sức châu báu làm gì, có trời mới biết lúc nào tai họa ập tới. Bây giờ mẹ nói ra ngoài mua trái cây, không được quay lại! Mẹ đi trước, lát nữa con cũng bảo cha đuổi theo! Một chút bạc thì có giá trị gì?” Hắn một bên nói, một bên lấy ra hai lượng bạc vụn ở trong người, nhét vào tay Vương Mỹ Nương.

Một câu còn chưa nói xong, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập, Tiêu Sơn thầm kêu: Mẹ nó, bình thường làm việc nhanh gọn lẹ, thời điểm mấu chốt lại tham nhỏ mất lớn rồi! 

Quả nhiên nhìn thấy người của Tần phủ xông đến, đi về phía Vương Mỹ Nương, không chào hỏi cũng không khách khí, vào thẳng vấn đề: “Tần tể tướng nghe nói gần đây chuyện làm ăn của tiệm dầu không được tốt, muốn mời Tần lão gia cùng nương tử qua phủ một chuyến, hỏi một câu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” 

Lúc này, người làm trong tiệm và Tần Trọng đã đi qua, ngoài cửa tụ tập hơn mười thị vệ Tần phủ cao lớn thô kệch mặc thường phục, lúc này Vương Mỹ Nương mới cảm thấy hối hận thì đã muộn, nắm tay Tần Trọng, nhất thời không biết nói gì cho tốt.

Tiêu Sơn thấy thế, liền tiến lên một bước nói: “Gần đây trong tiệm dầu quả thật có chuyện, ta còn muốn qua thỉnh giáo nghĩa phụ một chút! Các vị về trước, một lúc nữa chúng ta sẽ sang!” 

Hắn cũng biết chỉ bằng hai câu này chỉ sợ khó có thể khiến cho đám người này trở về, chỉ là muốn kéo dài thêm chút thời gian, tạm thời suy nghĩ chút đối sách (*cách đối phó).

Nhưng không ngờ hai tên tai mắt Tần Cối sắp xếp vào tiệm dầu, một tên giữ chặt Tần Trọng, một tên giữ Vương Mỹ Nương, thô lỗ nói: “Đã là tướng gia cho mời, còn lề mề cái gì?” 


Tiêu Sơn thấy thế, vội vàng liếc mắt ra hiệu với Vương Mỹ Nương, lúc này Vương Mỹ Nương rốt cuộc cũng trong nguy sinh trí (*lúc lâm nguy thì nhanh trí), ôm bụng nói: “Ôi, bỗng nhiên đau bụng quá, để ta đi nhà xí…” 

Người tới căn bản không để ý tới, đẩy Vương Mỹ Nương ra trước: “Đi tướng phủ trước, muốn nhà xí thì…”

Một câu còn chưa nói xong, đã bị Tiêu Sơn đấm một cái vào mũi, người nọ bất ngờ không kịp chuẩn bị, thoáng cái bị đánh cho máu mũi chảy dài, người trong Tần phủ đồng loạt xông lên, muốn bắt Tiêu Sơn lại, Tiêu Sơn lớn tiếng giận dữ mắng: “Ngươi là ai? Cũng chỉ là một con chó trong Tần phủ! Còn dám đẩy mẹ ta?” 

Hắn tức giận là thật, cũng có một nửa là giả, chỉ mong hiện trường hỗn loạn một chút, có thể đục nước béo cò.

Tiêu Sơn tiếp tục tức giận mắng: “Nghĩa phụ ta vừa được triều đình phong Thái sư, đánh chó cũng phải nể mặt chủ! Nghĩa mẫu ta cùng mẹ ta bình thường có quen biết, ngươi còn dám động vào một ngón tay, có tin ta chặt cái tay chó của ngươi xuống!”

Mặc dù thị vệ Tần phủ đã được lệnh, phải mang vợ chồng Tần Trọng trở về, nhưng lúc này thấy Tiêu Sơn tức giận, cũng không dám quá phận, sợ Tần Trọng nhất thời kém mồm kém miệng đắc tội Tần Cối, về sau nếu bình an vô sự, xui xẻo vẫn là những người này. Một người liền đi lên bồi tội với Tiêu Sơn, cười nói: “Lũ tiểu nhân nhất thời không xem xét kỹ, cũng là do dầu mỡ làm tâm trí mê muội, Tần tiểu quan nhân là đại nhân không thèm chấp kẻ tiểu nhân, chỉ mong lần này cùng cha mẹ người vào Tướng phủ một chuyến, để Tần lão gia và nương tử nhận lỗi!”

Tiêu Sơn hừ một tiếng, nói: “Là ta và Tần tể tướng có chút hiểu lầm, các ngươi dẫn ta đi là được rồi. cha mẹ ta cũng không cần qua. Ta chỉ cần nói hai câu với Tần tể tướng, hiểu lầm liền biến mất!”

Thống lĩnh thị vệ thấy bộ dạng Tiêu Sơn không có vẻ gì là sợ hãi, không khỏi có chút xoắn xuýt do dự. Nhưng cũng không dám chỉ mang một mình Tiêu Sơn trở về, liền cười nói làm lành: “Tần tiểu quan nhân hà tất phải làm khó chúng nô tài.”

Tiêu Sơn nói: “Tối nay cha mẹ ta đã hẹn gặp người, không thể thất hứa. Nghĩa phụ là người trong nhà, chờ cho đêm nay xong hẹn rồi, ngày mai đi cũng không muộn, ta cùng các ngươi qua trước.” 

Thống lĩnh thị vệ kia cảm thấy gay go, chần chờ nói: “Chuyện này…” 

Một câu còn chưa nói xong, chợt nghe ngoài cửa vang lên giọng nói trong trẻo của nữ nhân: “Tần tể tướng thật có bản lĩnh nha, như thế nào ngay cả khách của ta, cũng dám đoạt sao?” 

Giọng nói kia truyền vào tai mọi người, tuy rằng uyển chuyển, nhưng lại có một loại ác liệt, lại là giọng nói của một nữ nhân, liền bất giác nhìn về phía cửa.

Chỉ thấy người đi vào là một mỹ phụ ước chừng hơn bốn mươi tuổi, người choàng áo lông trắng, bên trong là áo màu tím, phía dưới là chân váy màu xanh, tóc búi chỉnh tề sau gáy, trâm phượng cài trên đầu lấp lánh trong đêm tối. Đôi mắt mỹ phụ kia vừa to vừa sáng, hai hàng lông mày mọc nghiêng vào tóc mai, tuy rằng dung mạo vô cùng đẹp, nhưng tư thế lại hết sức hiên ngang oai hùng.

Bà chỉ đứng một chỗ, lại toát lên một loại khí thế không giống với người thường, người nhìn thấy bà liền vội vàng lui về hai bên, căn bản không dám tiến lên đối mặt, lại càng không dám mở miệng hỏi bà là ai.

Tiêu Sơn nhận ra vị mỹ phụ này, không phải ai khác, chính là phu nhân của Hàn Thế Trung, năm đó tại Hoàng Thiên đánh trống khích lệ tinh thần binh sĩ mà đánh tan quân Kim, nghĩa tỷ của Triệu Cấu – Lương Hồng Ngọc. 

Tiêu Sơn thấy Lương Hồng Ngọc, trong lòng vui vẻ, tuy rằng hắn chưa bao giờ nói qua nửa câu với Lương Hồng Ngọc, nhưng cũng biết bà xuất hiện ở nơi này tất nhiên là có nguyên nhân, liền hành lễ với Lương Hồng Ngọc, Vương Mỹ Nương cũng làm một cái vạn phúc (*lời chào của phụ nữ thời xưa) với Lương Hồng Ngọc, chỉ có Tần Trọng lại đứng ngây ngốc, không biết nên làm gì cho phải. 

Lương Mỹ Nương đi đến trước mặt Vương Mỹ Nương, nắm chặt hai tay Vương Mỹ Nương, nhìn đám người của Tần phủ, nói: “Ta đã sớm hẹn với Mỹ Nương rồi, đêm nay đến nhà ta thưởng hoa, ai muốn đoạt người của ta?”

Đám thị vệ Tần phủ không biết làm gì, nếu là Hàn Thế Trung, còn có thể giằng co một phen, nhưng đây là nghĩa tỷ của Triệu Cấu, năm đó Triệu Cấu gặp nạn, bị bọn phản binh bắt nhốt, cũng là do Lương Hồng Ngọc cứu giúp, Triệu Cấu đối với nàng cảm động đến rơi nước mắt, cùng nàng kết nghĩa tỷ đệ, Lương Hồng Ngọc có quan hệ với Hoàng đế, so với Hàn Thế Trung còn muốn thân thiết hơn, ngay cả Ngô quý phi, Lưu Uyển Nghi trong hậu cung, cũng có giao tình, nhất thời không biết cách nào đối phó với Lương Hồng Ngọc

Lương Hồng Ngọc cười lạnh một tiếng, kéo Vương Mỹ Nương ra ngoài, cũng không có ai dám đi qua cản bà, Lương Hồng Ngọc đi được hai bước, quay đầu lại hỏi: “Tần lão gia, ông đứng ngốc ở đó làm gì? Còn phải đợi ta kéo ông mới chịu đi?”

Tần Trọng vừa muốn tiến lên, liền bị thị vệ Tần phủ ngăn lại: “Tần lão gia, người cũng không thể đi…” 


Lương Hồng Ngọc “xoạt” một tiếng, rút ra trường kiếm bên hông, chỉ vào mặt của thị vệ kia, không khách khí nói: “Hôm nay ta chính là muốn mời cả nhà Tần lão gia đến chỗ ta làm khách! Tần tể tướng muốn giữ người, bảo lão ta đến tìm ta! Ha ha, đừng nói là Tần tể tướng, cho dù là Đương kim Thánh thượng, cũng không đoạt khách của ta!”

Tần Trọng vội vàng đứng bên cạnh Lương Hồng Ngọc, Tiêu Sơn sợ gây nhiều phiền toái cho Hàn Thế Trung, cũng không đi qua. 

Lương Hồng Ngọc nhướng mi: “Tần Sơn, ngươi cũng không hiểu chuyện nha, hôm nay là ngày thành thân của Phổ An Quận Vương, ngươi không đến Vương phủ hầu hạ, chạy tới đây làm gì? Chẳng lẽ còn muốn để nghĩa mẫu Phổ An Quận Vương ta đây, đánh vào mông để giáo huấn sao?” 

Tiêu Sơn nghe Lương Hồng Ngọc nói vậy, liền nhìn Lương Hồng Ngọc cười cười, không nói lời nào, đi theo Lương Hồng Ngọc. 

Thị vệ Tần phủ không chịu bỏ qua, đi theo phía sau Lương Hồng Ngọc, Lương Hồng Ngọc giơ trường kiếm trong tay, mũi kiếm đã chỉ vào trước ngực tên thị vệ đi theo: “Ngươi dám tiến lên nửa bước, ta liền giết ngươi! Đứng ở chỗ này cấm nhúc nhích, dám động chân nào, ta liền chém chân đó! Xem thử ngươi không có chân, còn dám đến chỗ ta ầm ĩ!”

Những thị vệ kia không dám tiến lên nữa, đều trơ mắt nhìn Lương Hồng Ngọc, dẫn một nhà ba người Tần Trọng rời khỏi, lại vội vàng chạy về báo tin cho Tần Cối.

Lương Hồng Ngọc dẫn theo ba người, một đường đi về cổng Bắc, thị vệ canh cổng vốn đã bị Vương Mỹ Nương mua chuộc, lúc này lại thấy Lương Hồng Ngọc dẫn người ra thành, căn bản không cần hỏi gì, liền trực tiếp thả đi.

Bốn người đi về phía trước, đi về Đoạn Kiều (*cầu) Tây Hồ ở ngoài thành, chỉ thấy bên Đoạn Kiều, đã sớm đứng một người, ba con ngựa, không phải ai khác, chính là Hàn Thế Trung. 

Tiêu Sơn cảm động với ân cứu mạng của Hàn Thế Trung, một nhà ba người đều cúi đầu thật sâu với ông. Hàn Thế Trung khoác khoác tay, cũng không nói gì thêm, chỉ hỏi: “Đã nghĩ đi đến nơi nào chưa? Trên người có đủ tiền không?”

Đến khi nghe được Tần Trọng và Vương Mỹ Nương nói đã sớm chuẩn bị, liền dắt ba con ngựa qua nói: “Ta không tiện ra mặt, cho nên để cho phu nhân đi một chuyến, may mà không có việc gì, như vậy mau đi thôi! Phải nhanh, một chút cũng không được ngừng lại, chờ đến khi ra khỏi khu vực Lâm An, đổi ngựa cải trang, đến lúc đó Tần Cối muốn tìm cũng tìm không ra!” 

Tần Trọng và Vương Mỹ Nương lần nữa cảm tạ, ngồi lên ngựa chạy về phía Bắc, chạy được một đêm, vừa nhìn thấy nông trang đã chuẩn bị trước đó, liền đổi tên đổi quần áo mà đi, một đường không nghỉ chạy đến Hoài Tây.

Lại nói đến Hàn Thế Trung thấy Tiêu Sơn không cùng cha mẹ rời đi, có chút ngoài ý muốn, hỏi: “Tần Sơn, ngươi vẫn dám ở lại?”

Tiêu Sơn nói: “Đa tạ Hàn tướng bảo đảm an toàn cho cha mẹ ta, đại ân này vĩnh viễn không bao giờ quên! Chỉ là, nếu như ta cứ đơn giản rời đi như vậy, chẳng phải là quá tiện nghi cho Tần lão tặc rồi sao? Trong cung vẫn còn một nhân chứng, cho dù thế nào, nếu như ta phải đi, cũng muốn để cho Quan gia thấy bộ mặt thật của Tần Cối! Huống chi ngày hôm qua ta bị thương, thời điểm này đi đường bất tiện, ngàn dặm bôn ba, không nên liên lụy đến cha mẹ.”

Hàn Thế Trung khẽ thở dài một hơi, Lương Hồng Ngọc thấy hai người có điều muốn nói, liền tự động đi trước. Hàn Thế Trung nói: “Ngươi vẫn chưa hiểu được con người của Quan gia, cho dù ông ấy đã biết, cũng sẽ không làm gì a!”

Tiêu Sơn nói: “Cái đó cũng không nhất định, thà đánh cược một lần còn hơn việc không làm gì đã bỏ cuộc trốn chạy! Hiện tại ta đã không còn hậu cố chi ưu*, làm việc cũng không cần sợ đầu sợ đuôi nữa rồi!” 

(*Hậu cố chi ưu: Ý nói nỗi lo lắng về gia đình, thân nhân, những nỗi lo lắng cá nhân sau lưng người làm việc lớn)

Hàn Thế Trung gật đầu, Tiêu Sơn lại hỏi Hàn Thế Trung như thế nào kịp thời xuất hiện cứu giúp, Hàn Thế Trung liền nói ra nguyên do.

Thì ra là vào ngày gặp mặt hôm qua, ông liền biết Tiêu Sơn đã bị bại lộ, cho nên vẫn luôn lưu tâm, cứ tưởng rằng Vương Mỹ Nương và Tần Trọng kịp thời chạy trốn, ai ngờ lại chậm mất một ngày, vốn muốn để Lương Hồng Ngọc đến khuyên, vừa vặn đụng phải Tần Cối đến bắt người, cho nên thuận tiện cứu đi.

Tiêu Sơn nghe thấy Hàn Thế Trung vậy mà lại âm thầm giúp đỡ, lại còn âm thầm quan sát chính mình, không khỏi có chút thụ sủng nhược kinh (*được sủng mà lo). Hắn vẫn cho rằng Hàn Thế Trung nhìn mình không vừa mắt.


Hàn Thế Trung nghe Tiêu Sơn nói vậy, liền cười phá lên, vỗ vai Tiêu Sơn, nói: “Trước kia ta có chút hiểu lầm ngươi, nhưng vào ngày đó, bắt gặp ngươi ở Cửu Hoàng Sơn, có thể gặp nguy không loạn, còn có thể trong khoảng thời gian ngắn nhanh chóng tổ chức phòng ngự phản kích, nhớ tới ngày ta và ngươi gặp nhau tại đình Thúy Vi, nghe ngươi nói những lời đó, đã chắc chắn rằng ngươi có thể thành tài! Cho nên mới âm thầm tương trợ, bằng không thì, ta mới không thèm quản mấy chuyện chó cắn chó này!

Ban đầu Tiêu Sơn nghe được Hàn Thế Trung tán thưởng mình, cảm thấy vui mừng, về sau lại nghe ông nói ba chữ “Chó cắn chó”, không khỏi đỏ mặt, nói: “Hàn tướng nói đùa!”

Hàn Thế Trung dừng bước, nghiêm mặt nói: “Nhưng lại không phải là giỡn, ta nhận ủy thác của một người, muốn giao một vật cho hậu nhân (*con cháu đời sau) của y, nhưng đáng tiếc không có cơ hội, hiện tại xem ra, giao cho ngươi cũng giống như nhau!” 

Tiêu Sơn rất tò mò: “Là vật gì? Là người nào nhờ?” 

Hàn Thế Trung thở dài một hơi, một lúc sau mới nói: “Là Nhạc Bằng Cử (*Nhạc Phi) trước khi vào Đại Lý Tự giao cho ta!” 

Tiêu Sơn vừa nghe nói là đồ của Nhạc Phi, càng thêm ngạc nhiên: “Đồ của Nhạc gia gia, dĩ nhiên phải giao cho hậu nhân của ông, ta cũng không dám.” 

Hàn Thế Trung lắc đầu, nói: “Y ngoại trừ một Nhạc Vân đi theo tòng quân, mấy đứa con còn lại không ra chiến trường. Huống hồ nhà của y bị lưu đày ra phía Nam, đường xa khó tìm. Ngươi biết Nhạc Bằng Cử chết thế nào không?” 

Tiêu Sơn thầm nghĩ: Thiên hạ này ai mà không biết. 

Hàn Thế Trung nhìn sắc mặt Tiêu Sơn, dường như đối với câu hỏi này của ông mà lộ ra vẻ không rõ ràng lắm, liền nói: “Kỳ thật… nếu không phải vì ta, y đã không phải chết.”

Tiêu Sơn kinh ngạc đến độ không ngậm mồm lại được, ngơ ngác nhìn Hàn Thế Trung. Bởi vì theo như hắn biết, giao tình giữa Nhạc Phi và Hàn Thế Trung cũng chỉ ở mức bình thường thôi, gặp cũng chưa gặp qua một lần, như thế nào chỉ là một cái chết đơn giản của Nhạc Phi, lại có thể phức tạp như vậy? 

Hàn Thế Trung cũng không để ý Tiêu Sơn, chỉ chắp tay sau lưng, dùng chân tùy tiện vạch xuống đất, lúc này tuyết đọng vẫn chưa tan, mặt đất liền bị ông vẽ thành một vòng lại một vòng tròn. 

Hàn Thế Trung vẽ một lúc, đắm chìm trong hồi ức, nói: “Khoảng chừng năm năm trước, ta, Trương Tuấn, Lưu Quang Thế, là Tam đại tướng được Quan gia tin cậy. Đã từng đi theo bầu bạn với vua, che chở Quan gia từ Giang Bắc trốn chạy đến Giang Nam. Khi đó ba người bọn ta thành danh đã lâu, nhưng không ngờ một tiểu hỏa tử (*chàng trai trẻ) bỗng nhiên thanh danh đại chấn. Mang theo bốn ngàn nhân mã, liền thu phục được Kiến Khang mà chúng ta đã rất lâu không giành lại được.” 

Tiêu Sơn biết rõ Kiến Khang chính là Nam Kinh sau này, phòng tuyến Trường Giang là thành lũy quan trọng, mà người trong miệng Hàn Thế Trung, tiểu hỏa tử, hẳn là Nhạc Phi không thể nghi ngờ.

Hàn Thế Trung tiếp tục nói: “Ta so với Nhạc Bằng Cử lớn hơn mười ba tuổi, thấy y hậu sinh khả úy, được Quan gia để ý, trong lòng ghen ghét là dĩ nhiên, hai Đại tướng kia cũng có cùng tâm tình giống ta. Lưu Quang Thế suy nghĩ thoáng, cũng không nghĩ nhiều, Trương Tuấn và ta nhưng lại vô cùng không phục, không ít lần nói xấu ở trước mặt Quan gia.” 

Tiêu Sơn chảy mồ hôi lạnh, thầm nghĩ: Hàn tướng ông cũng quá không phúc hậu rồi a!

“Sau này, từng năm từng năm trôi qua, y lập nhiều chiến công, dẫn theo binh mã vừa đông lại mạnh, là nhân tài kiệt xuất trong ba người chúng ta, ghen ghét lúc trước cũng dần dần tiêu tan, chỉ là nhìn y vẫn không thể nào thuận mắt được, cũng không có giao tình với y. Ai có thể ngờ, chính vì chỗ không có giao tình với Nhạc Bằng Cử, tại thời điểm mấu chốt, đã cứu được một cái mạng già!”

Tiêu Sơn cảm thấy nghi hoặc, hỏi: “Sao lại nói vậy?” 

Hàn Thế Trung nói: “Bốn năm trước, Kim Ngột Truật xâm lược phía Nam, chuyện y vì mười hai đạo kim bài (*lệnh viết trên thẻ bài bằng gỗ thếp vàng) mà phải lui binh chắc ngươi cũng biết rồi. Chẳng qua sau đó, y vẫn dẫn binh như trước, vẫn mang quân đánh một trận!”

Tiêu Sơn nói: “Cái này ta biết, dân gian đều lưu truyền, Nhạc gia gia vì mười hai đạo kim bài mà phải đến Đại Lý Tự, kỳ thật đã cách hơn một năm. Nhưng mà, cái đó và Hàn tướng ông thì có quan hệ gì?” 

Hàn Thế Trung hơi ngẩng đầu, nhìn mặt trăng trên cao, lúc này tuy rằng trên mặt đất vẫn còn đọng tuyết, nhưng ánh trăng sáng tỏ trên trời, vẫn rất tròn.

Hàn Thế Trung nói: “Trận chiến kia, ta cùng y phụng mệnh đi cứu viện, nhưng chưa đến chiến trường, quân Kim đã lui. Toàn bộ mười vạn Điện tiền quân đều đã sụp đổ. Qua trận này, Quan gia vô cùng tức giận, cho là mấy người chúng ta không chịu hợp lực, mỗi người tự chiến, vì vậy càng muốn thu lại binh quyền. Lúc này tên gian tặc Tần Cối, lộ dụng tâm lý muốn nghị hòa và thu nạp binh quyền của Quan gia, liền nói phải thu lại binh quyền của Tam đại tướng, cho chúng ta chức quan to cùng bổng lộc, lại để binh lính thuộc quyền sở hữu của duy nhất một mình Quan gia. Quan gia tin tưởng lời xằng bậy của lão, liền giao chuyện này cho lão đi xử lý!” 

Tiêu Sơn thầm lắc đầu, Tần Cối ra tay, khẳng định biến chất!

Quả nhiên nghe thấy Hàn Thế Trung nói: “Ba người chúng ta nhận được thánh chỉ, liền đến Kinh Thành, ngoan ngoãn giao binh quyền, về nhà sống an nhàn. Nào đoán được sau khi nhàn rỗi ở nhà, mới nhận ra được quỷ kế của Tần lão tặc!” 


Tiêu Sơn nói: “Lão vu hãm Nhạc gia gia mưu phản!” 

Hàn Thế Trung cười ha ha, trong tiếng cười còn có chút nghẹn ngào: “Nhạc Bằng Cử vẫn một mực đóng quân ở thượng lưu Trường Giang, ngoại trừ thời điểm nghị hòa năm thứ tám Thiệu Hưng có dâng tấu chương mắng Tần Cối, những cái khác, có lúc nào đắc tội với lão đâu? Năm đó mắng Tần Cối, không có nghìn cũng có trăm, cũng không kém một người Nhạc Bằng Cử này. Tuy rằng Tần lão tặc xấu xa, nhưng không hồ đồ, biết gây thù khắp nơi cũng không tốt, ngay từ đầu cũng không ra tay với Nhạc Bằng Cử. Người lão hận nhất, là ta a! Năm đó lão phái người đến Kim quốc nghị hòa, mỗi lần đều đi qua khu vực ta đóng quân; là ta thường giam người của lão lại, chém rồi chém, lừa gạt lại lừa gạt, bắt giam rồi lại bắt giam, cản trở lão nghị hòa, lão hận ta đến thấu xương, thật muốn lột da ta, uống máu của ta mới bằng lòng bỏ qua!”

Tiêu Sơn không thể tin nổi mà nhìn Hàn Thế Trung, dường như đã hiểu ra cái gì.

Hàn Thế Trung gật đầu nói: “Đúng vậy, lão ngay từ đầu, tội danh “có lẽ có” kia, đáng lẽ là chuẩn bị cho ta a! Vì thu thập chứng cứ ta mưu phản, lão cố ý phái hai người Nhạc Bằng Cử và Trương Tuấn, tìm thuộc hạ cũ của ta, thu thập chứng cứ mưu phản. Còn gây khó dễ một thuộc hạ của ta, để tố giác ta mưu phản! Lúc đó ta ở nhà an nhàn, cái gì cũng không biết, hết thảy đều mơ mơ màng màng. Nhưng tiếc là Tần Cối nghìn tính không bằng trời tính, cho là ta đã từng ở trước mặt Quan gia nói về những chuyện riêng tư của Nhạc Bằng Cử, Nhạc Bằng Cử sẽ ra sức hãm hại ta.” 

Tiêu Sơn nói: “Nhạc gia gia sẽ không làm những chuyện như vậy!”

Hàn Thế Trung nói: “Đúng, y phụng mệnh đi thu thập chứng cứ mưu phản của ta, rồi trên đường lại lén báo tin cho ta, nói cho ta biết chuyện này. Ta ngày đêm tiến cung đi khẩn cầu Quan gia, lúc ấy ta sợ chết, lại lo lắng tội mưu phản sẽ mang họa tới người trong nhà, liền ra sức cầu khẩn Quan gia, trọn vẹn một đêm, rốt cuộc người cũng mềm lòng tha cho ta một mạng. Nhưng… lại không nghĩ rằng…” 

Tiêu Sơn thở dài, nói: “Lại không nghĩ rằng, chuyện này đã bị Tần Cối biết, lão dĩ nhiên sẽ không bỏ qua Nhạc Phi đã phá hư chuyện lớn của lão, vì vậy, tội danh cùng tội trạng “có lẽ có”, chỉ cần sửa tên, liền có thể dùng lên người Nhạc Phi!” 

Tiêu Sơn đang kích động, không cấm kỵ nói thẳng tên Nhạc Phi, Hàn Thế Trung thì đắm chìm trong chuyện cũ, cũng không chú ý đến lời bất kính của Tiêu Sơn, chỉ nói: “Đúng, chắc hẳn Nhạc Bằng Cử cũng biết rõ sẽ có họa diệt thân, liền ra sức dâng tấu chương từ quan, thỉnh cầu Quan gia để cho y trở về Lư Sơn dưỡng lão. Cuối cùng Quan gia cũng đồng ý, Nhạc Bằng Cử liền rời Lâm An, trở lại Lư Sơn, ý định ở đó hết nửa đời còn lại. Nào đoán được Tần Cối nhưng căn bản không buông tha cho y, thừa dịp Nhạc Bằng Cử không có ở Lâm An, hành động lại càng thêm lớn mật, trước bắt Nhạc Vân và Trương Hiến vào Đại Lý Tự, sau lại lấy cớ bắt Nhạc Bằng Cử trở về. Nhạc Bằng Cử không biết được âm mưu của lão, suy nghĩ bình dị, thầm nghĩ Quan gia sẽ không oan uổng người tốt, liền vui vẻ xuống núi, muốn lấy lại trong sạch. Nào có thể đoán được vừa mới quay lại, đã vào Đại Lý Tự, cuối cùng cũng không đi ra!” 

Hàn Thế Trung nói một hơi, thật lâu không mở miệng, Tiêu Sơn nói: “Lúc ấy Nhạc gia gia hẳn đã nghi ngờ, ông ấy vì cái gì liền chấp nhận xuống núi, mà không chịu chạy trốn a?”

Hàn Thế Trung cười hắc hắc: “Dĩ nhiên là y nhìn sai người, đón y xuống núi là người kia, không nhắc đến thì thôi! Bây giờ nghĩ lại, nếu như không vì cứu ta, y như thế nào rơi vào ngục tù tăm tối? Ta sống tạm đến nay, mỗi ngày đều nhớ tới chuyện này, liền không ngừng hổ thẹn.”

Tiêu Sơn nghĩ một chút, nói: “Hàn tướng ông cũng đừng tự trách mình, ta nghĩ cái này cũng chỉ là mưu kế của Tần Cối mà thôi. Lão là muốn đem các người tiêu diệt từng bộ phận, cho nên mới dùng tới chiêu ấy. Cho dù Nhạc gia gia không cho người mật báo, chỉ sợ ông ấy cũng khó tránh khỏi!”

Hàn Thế Trung vẫn lắc đầu, Tiêu Sơn nói: “Chỉ sợ có một việc mà Hàn tướng không biết! bên trong điều kiện nghị hòa mà người Kim đưa tới, có một câu “Giết Nhạc Phi, ắt nghị hòa”, nếu như Quan gia muốn nghị hòa, chính là không thể không giết!”

Hàn Thế Trung kinh hãi, hỏi: “Ngươi ở chỗ nào biết được?” 

Lúc này Tiêu Sơn mới nhận ra mình nói hớ rồi, chuyện này, là mấy chục năm sau, khi mà bí mật cung đình thời Tống được bỏ lệnh cấm, mới được đưa ra ánh sáng, hiện tại lại là chuyện tuyệt mật, ngoại trừ Tần Cối và Triệu Cấu, cũng không có người thứ hai biết được. 

Tiêu Sơn không tiện nói rõ, chỉ cười nhẹ một tiếng, mập mờ bỏ qua.

Hàn Thế Trung giống như nhớ tới cái gì, nói: “Chỉ lo chuyện cũ, thiếu chút nữa quên mất chuyện chính. Ngày mà Nhạc Bằng Cử xuống núi, trở lại Kinh Thành, ta gặp y trên đường, y giao vật này cho ta.” 

Nói xong, Hàn Thế Trung liền lấy ra khỏi ngực một tấm vải dầu, đặt vào tay Tiêu Sơn: “Y nói mấy ngày qua y cảm thấy rất bất an, mặc dù nói bản thân mình ngay thẳng không sợ cành cong, nhưng vẫn lo lắng có tiểu nhân ám toán, liền đưa vật này cho ta, nói là tâm huyết nửa đời sau của y, ghi chép lại trong mấy tháng nhàn rỗi ở Lư Sơn, nếu như vạn nhất gặp phải chuyện không may, liền giao vật này cho hậu nhân để lấy lại trong sạch cho mình! Y nói xong những lời này, lại cười tự giễu: “Nếu như ta thật sự gặp chuyện, người nhà khẳng định cũng không giữ được rồi! Cái này thật ra cũng vô dụng, nếu như có một ngày, Hàn tướng gặp được người thích hợp, liền giao cho hắn đi! Nếu không gặp được, cứ cho một mồi lửa miễn cho rước họa vào thân”.”

Tiêu Sơn nghe xong lai lịch của vật này, không khỏi cảm thấy kính nể, xòe hai tay, cung kính nhận lấy tấm vải dầu, mở ra xem, là một chồng bản thảo (*viết tay), cũng chưa đóng thành sách, kiểu chữ Khải (*một trong các cách viết chữ Hán), nét bút bình thường, hắn cũng không lật ra, chỉ hỏi: “Hàn tướng, đây là cái gì? Ông đã xem qua chưa?” 

Hàn Thế Trung nói: “Đương nhiên là rồi, nhưng mà ta lấy cũng không dùng làm gì, ngươi xem rồi lại có tác dụng hơn. Là binh pháp của Nhạc Bằng Cử trong những năm giao chiến cùng quân Kim.” 

Tiêu Sơn vốn đang tràn trề hy vọng, nhưng vừa nghe đến hai chữ binh pháp, liền không khỏi thất vọng tràn trề. Hắn là tốt nghiệp ở Đại học quốc phòng a, các loại binh pháp chiến lược chiến thuật đều có trong chương trình học, chiến tranh là dựa vào lực lượng hùng hậu, mưu trí bản lĩnh gì gì đó, không phải là nói vô dụng, nhưng cũng không có tác dụng thần kỳ như vậy. 

Hàn Thế Trung thấy Tiêu Sơn lộ ra vẻ mặt thất vọng, liền nói: “Nhạc Bằng Cử cũng không chỉ đọc binh pháp, là có thể bách chiến bách thắng, dĩ nhiên là có đạo lý của y. Binh pháp y viết hoàn toàn không giống với những người khác. Ngươi nếu học hỏi, sẽ có lúc hữu dụng!” 

Tiêu Sơn liền gói kỹ lại tấm vải dầu, bỏ vào ngực, chưa cất xong, đã nghe thấy từ xa truyền đến tiếng vó ngựa mơ hồ, Tiêu Sơn còn chưa nghe rõ, Hàn Thế Trung đã cười lạnh một tiếng: “Nhanh như vậy đã đuổi tới! Khá lắm, chỉ vì đuổi theo một mình ngươi, mà điều động năm trăm kỵ binh! Cái này chỉ sợ là phân nửa số ngựa có ở thành Lâm An!”

Tiêu Sơn vội ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy một đội kỵ binh đạp tuyết mà tới, chạy như điên, lại giẫm lên tuyết đọng bên hồ, khiến nó tán loạn giữa không trung, trong chốc lát, đã bao quanh hai người Hàn Thế Trung và Tiêu Sơn


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.