Đọc truyện Giang Sơn Tống Đế – Chương 22: Nói rõ
Triệu Viện đặt sách của Tiêu Sơn sang một bên, thầm nghĩ: Tìm cơ hội nói chuyện với hắn một chút.
Buổi chiều vào lúc Triệu Viện luyện bắn tên, vẫn không có bất kỳ tiến bộ gì, võ sư dạy bên cạnh cũng không dám quá phận, chỉ nói Điện hạ là anh tài thần võ, tiến bộ rất nhanh.
Triệu Viện có chút bất mãn, liền nói với Tiêu Sơn bên cạnh: “Tần Sơn, không phải là ngươi nói tư thế của ta không thích hợp sao, cụ thể là sai ở chỗ nào?”
Tiêu Sơn thấy Triệu Viện chủ động mở miệng thỉnh giáo, trong lòng vui mừng, cảm thấy mình đưa sách quả nhiên không sai, liền thoải mái đi tới, ban đầu còn có chút đúng mực, chỉ dùng ngôn ngữ chỉ điểm. Sau khi thấy Triệu Viện không có cách nào lĩnh hội, Tiêu Sơn mới bắt đầu dùng tay hành động.
Hắn đứng phía sau Triệu Viện, một tay đặt ngang hông đối phương, một tay vịn chặt vai đối phương, sửa lại động tác, hơn nữa còn cầm cánh tay đang giương cung của Triệu Viện, giữ vững cho y.
Võ sư đứng bên cạnh nhìn thấy một màn này thì sợ mất mật, thân thể Hoàng tử đáng giá nghìn vàng, há có thể tùy tiện đụng vào hay sao? Nhưng Tiêu Sơn lại không chút náo phát hiện động tác của mình có gì đó không ổn. Kiếp trước ở trong quân doanh, có binh sĩ không biết cầm súng, ngắm không chuẩn, đều là dùng cách uốn nắn như thế này, thẳng đến khi học được mới thôi.
Tiêu Sơn vẫn luôn không hài lòng với võ sư trong Vương phủ, cảm thấy ba vị võ sư này không hề có trách nhiệm, không bố trí bài học, cũng không dám tiến lên uốn nắn tư thế, chỉ là một đám vuốt mông ngựa, thậm chí còn lén lút nói thầm với nhau: Cho Điện hạ chút mặt mũi, đừng làm chuyện gì tốt hơn người.
Tiêu Sơn cảm thấy nếu như Triệu Viện muốn tiến bộ nhanh, nhất định phải thực hiện quá trình huấn luyện trong truyền thuyết ‘Cuộc huấn luyện ma quỷ của sĩ quan huấn luyện cầm thú’ —— bởi vì hắn cũng được huấn luyện từ đó mà ra.
Triệu Viện tuyệt đối không nghĩ tới, y chỉ là thuận miệng hỏi một câu, Tiêu Sơn liền ra tay uốn nắn lại tư thế, còn không dễ dàng bỏ qua, buộc mình luyện hơn mười lần mới buông tay.
Thời điểm Tiêu Sơn sửa lại động tác, dựa vào Triệu Viện cực kỳ gần, hơi thở đều phả vào trong cổ y, khiến cho Triệu Viện cảm thấy không thoải mái, bởi vì từ trước đến nay chưa từng có ai làm vậy với y.
Triệu Viện lần nữa giương cung lên, bắn tên, một mũi trúng hồng tâm.
Tiêu Sơn vỗ tay: “Bắn tốt! Còn phải luyện tập nhiều thêm, cố gắng bắng trúng hồng tâm, dần dần di chuyển bia ngắm, bởi vì kẻ địch không có khả năng đứng yên tại chỗ chờ người.”
Thời điểm Triệu Viện lén lút luyện tập, cũng không có chuẩn xác như hôm nay, người thiếu niên thấy mình đã có thành tích, không khỏi cảm thấy cao hứng, tâm tình rất tốt, lời nói ra cũng phá lệ tự nhiên: “Hôm nay chỉ tới đây thôi, có thể bắn trúng hồng tâm, muốn đi chúc mừng. Thời tiết cũng không tệ lắm, sắc trời cũng còn sớm, không bằng ra ngoài đi dạo một chuyến!”
Tiêu Sơn sững sờ, cảm thất Triệu Viện có phải là quá dễ dàng thỏa mãn rồi hay không? Tốt xấu cũng di chuyển vị trí bia ngắm đi a.
Nhưng hắn cũng không phản đối lý do của Hoàng tử, liền gật đầu nói ‘Vâng’, lại trở về phòng thay quần áo.
Thừa diệp Tiêu Sơn trở về phòng thay đồ, Triệu Viện liền phân phó nhiệm vụ cho thái giám Cam Biện —— Chờ cho sau khi Tiêu Sơn đi khỏi, dọn dẹp phòng Tiêu Sơn một chút, nhìn xem có đồ vật gì đặc biệt hay không. Y không quá chắc chắn, một đêm qua có phải Tiêu Sơn chỉ ghi chép quyển sách kia cho mình hay không.
Sau khi Tiêu Sơn thay quần áo xong, liền ở trong viện chờ Triệu Viện.
Một lúc sau, Triệu Viện cũng đổi lại một bộ bào tử bình thường, đi ra khỏi phòng.
Lúc này đang là buổi chiều giờ mùi, mặt trời ngày xuân vô cùng nhu hòa, ánh sáng xuyên qua đại thụ trong đình rơi xuống thành những đốm nhỏ trên mặt đất, từng chùm hoa trắng nho nhỏ trên cây nữ trinh thụ, theo từng cơn gió thổi qua, liền xào xạc rơi xuống, Triệu Viện mặc bộ bào tử màu trắng, bên hông thắt đai lưng thanh ngọc, càng lộ ra làn da trắng nõn, mắt trong veo như nước.
Tiêu Sơn nhìn mà ngây ngẩn cả người, một lúc sau mới ý thức được mình thất lễ, vội vàng chuyển ánh mắt sang chỗ khác.
Triệu Viện đi phía trước, Tiêu Sơn đi bên cạnh y, bốn thị vệ đi phía trước, hai phía sau, đồng loạt ra khỏi Vương phủ.
Hôm nay Triệu Viện là chuẩn bị nói chuyện cùng Tiêu Sơn, muốn đến nơi không có người thứ ba nghe được,y đã sớm chọn xong địa điểm, một đoàn người nhìn như không chút nào để ý mà tùy tiện đi dạo, lại không nhanh không chậm đi đến Tây Hồ.
Ngày xuân, có rất nhiều người đi đến Tây Hồ, trên mặt hồ là mấy trăm con thuyền lớn có nhỏ có, dùng để chở người dạo hồ. Một con thuyền lớn có thể chở hơn trăm người, có đàn hát và đồ ăn ngon. Thuyền nhỏ hơn thì có thể chở năm sáu người, đuôi thuyền là cánh buồm dựng thẳng, người lái thuyền dùng nó để điều chỉnh hướng đi. Còn có thuyền được lắp bàn đạp, có thể dùng chân để di chuyển.
Ở phía Nam Tây Hồ, có đê nhỏ ngăn cách, bên trong là thuyền lớn của Hoàng Đế, còn có thị vệ trông coi.
Bốn thị vệ nhìn thấy Triệu Viện muốn dạo hồ, vốn là chuẩn bị dùng thuyền lớn, Triệu Viện lấy cớ không muốn phiền toái, bỏ ra hơn hai trăm tiền đồng, thuê một con thuyền nhỏ, mình và Tiêu Sơn đi một thuyền, lệnh bốn thị vệ chờ ở bên hồ.
Tiêu Sơn đến Nam Tống đã gần nửa năm, hôm nay chính là lần đầu tiên đến đây dạo hồ, dọc bờ hồ trồng đầy liễu, gió nhẹ thổi qua, nhẹ nhàng lay động. Xa xa là ngọn núi xanh ngát, thấp thoáng cảnh non sông tươi đẹp, thật là một nơi tốt để du ngoạn.
Cũng bởi vì Triệu Viện có mấy lời bí mật muốn nói với Tiêu Sơn, cũng không mướn người chèo thuyền, để cho Tiêu Sơn chèo. Y thấy động tác của Tiêu Sơn thành thạo, liền đột nhiên hỏi: “Tần Sơn, trước đây ngươi quanh năm đều ở trên sông?”
Tiêu Sơn sững sờ, nói: “Sao lại hỏi vậy?”
Triệu Viện nói: “Ta thấy bộ dạng ngươi chèo thuyền rất có kinh nghiệm, không phải ngươi nói kỹ năng bơi rất kém sao?”
Tiêu Sơn cũng không biết giải thích như thế nào, hắn ở trong quân đội tiếp nhận huấn luyện, trong đó có hạ cánh và lắp đặt cầu nổi (*do nhiều chiếc thuyền kết lại), ngoài ra còn huấn luyện khởi động ca nô cùng đổ bộ ra khỏi chiến hạm, còn có chèo thuyền kayak.
Tiêu Sơn cười ha ha, nói: “Kỹ năng bơi của thần thật sự rất kém, trước kia mỗi lần lên thuyền, đều phải mặc trúc y (*áo trúc có thể nổi). Ngược lại có thể chèo thuyền, dạo hồ cũng không làm sao cả.”
Tiêu Sơn ở trong khóa huấn luyện thủy chiến, cũng phải mặc áo phao cứu sinh a, cùng loại với trúc y ở thời đại này, có thể lơ lưởng trên mặt nước. Thành tích bơi lội của hắn coi như là đạt đủ tiêu chuẩn, tuy rằng có huấn luyện qua, nhưng cũng không có cải thiện gì đáng kể.
Triệu Viện nghe Tiêu Sơn nói như vậy, liền không truy cứu nữa, đợi đến khi Tiêu Sơn chèo một vòng trong Tây Hồ, vượt qua đảo giữa hồ, đã đến bên cạnh tam tuyền ánh nguyệt (*三泉映月 ánh trăng trên suối Tam???), thời điểm xung quanh đã không còn con thuyền nào nữa, cuối cùng y cũng vào thẳng vấn đề chính: “Hôm nay ngươi đưa quyển sách kia cho ta, là có ý gì?”
Tiêu Sơn nói: “Thần thấy mấy ngày nay Điện hạ luyện võ, nhưng có không có tiến triển gì, muốn giúp một tay mà thôi.”
Triệu Viện lại âm thầm cân nhắc, nếu như nói rõ ràng mọi chuyện với Tiêu Sơn, bản thân sẽ có bao nhiêu phần thắng, đối phương lại có bao nhiêu phần nguyện ý mở rộng lòng mình mà ăn ngay nói thật.
Y âm thầm tính toán một chút, cảm thấy phần nắm chắc cũng tương đối lớn, liền cười nói: “Thật sự là như vậy sao, không phải là do Tần Cối sai khiến chứ?”
Tiêu Sơn tuyệt đối không nghĩ Triệu Viện có thể hỏi như vậy, hắn có chút không vui, nhưng vừa nhấc mắt, lại nhìn thấy hai cây liễu phía xa xa. Vị trí hiện tại của bọn họ cách bờ vô cùng xa, hai gốc liễu lớn kia chỉ còn là một điểm nhỏ.
Tiêu Sơn đặt mái chèo xuống, để thuyền nhỏ tùy ý dập dềnh trên mặt hồ, chỉ vào hai điểm nhỏ kia nói: “Điện hạ còn nhớ hai cái cây kia không?”
Triệu Viện không hiểu, Tiêu Sơn nói: “Lúc trước tiểu thần và Điện hạ gặp nhau, Điện hạ đã từng nói, ngươi phải nhớ rõ vị trí của hai gốc liễu này, nếu như tương lai ta quên mất, ngươi phải nhắc nhở ta.”
Triệu Viện biết được Tiêu Sơn là đang nhắc đến chuyện hợp táng Nhạc Vân và Trương Hiến ngày đó.
Triệu Viện trầm mặc không nói, chuyện này vẫn canh cánh trong lòng y.
Tiêu Sơn chậm rãi nói: “Ta biết Điện hạ vẫn luôn hoài nghi ta là gian tế của Tần Cối. Thận phận của ta ở chỗ này, cho dù có nói đến bao nhiêu người cũng sẽ không tin tưởng. Nhưng mà mong Điện hạ suy nghĩ một chút, nếu như ta thật sự cùng một phe với Tần Cối, tại sao lúc đầu ta phải giúp ngươi an táng thi thể của Nhạc Vân và Trương Hiến?” Tiêu Sơn có chút giận, nói chuyện cũng bắt đầu loạn ngôn mà xưng hô ‘ta’ ‘ngươi’ linh tinh rồi.
Triệu Viện nhìn Tiêu Sơn, Tiêu Sơn cũng nhìn chằm chằm vào Triệu Viện, hai người đều không nói gì, đều hy vọng từ trong mắt đối phương, có thể nhìn thấy tận đáy lòng của đối phương rốt cuộc là đang nghĩ đến cái gì.
Một lúc sau Triệu Viện mới chậm rãi nói: “Ngày ấy ta vừa mới xuất cung, hôm sau Tần Cối lại vào cung diện thánh, hơn nữa còn đề nghị cho ta chuyển ra khỏi cung. Từ lúc ta hồi cung, cho đến khi Tần Cối tiến cung, trước sau cũng chỉ cách nhau một nén nhang. Ngươi làm sao có thể chứng minh, chuyện ta xuất cung đến pháp trường, hơn nữa còn an táng thi thể hai vị Tướng quân, không phải do ngươi tiết lộ? Ngươi không thể chứng minh cho ta thấy, ta thủy chung không thể tin ngươi.”
Tiêu Sơn hoàn toàn không biết Triệu Viện chuyển ra khỏi cung, lại có Tần Cối tham dự ở trong, càng thêm không biết, sự tình lại trùng hợp đến mức này.
Hắn chợt nhớ tới, lần đầu tiên chạm mặt mình, Triệu Viện đã hoài nghi mình là mật thám theo dõi y.
Tiêu Sơn bất đắc dĩ buông tay: “Ngươi nghi ngờ quả thật là có đạo lý. Ta với tư cách là nghĩa tử của Tần Cối, đương nhiên là phải mật báo với lão. Ngày đó ta gặp ngươi không phải do trùng hợp, mà là mưu đồ đã lâu. Đêm hôm đó ta và ngươi chia tay ở đầu phố, ta chạy tới báo tin cho Tần Cối, Tần Cối lại ngay trong đêm tiến cung ở trước mặt Hoàng đế muốn ngáng chân ngươi, thời gian cũng ăn khớp. Bây giờ ta quả thật không có cách nào chứng minh, chuyện này không phải do ta tiết lộ.”
Triệu Viện nghe thấy lời này, trên mặt hiện lên vẻ thất vọng, trong lòng của y, vẫn mơ hồ hy vọng, Tiêu Sơn có thể đưa ra chứng cứ mạnh mẽ, bác bỏ suy đoán của mình.
Tiêu Sơn nói xong lời này, ngừng một chút. Hắn không có cách nào dùng lời nói để chứng minh sự trong sạch của mình, hắn càng không nghĩ tới Triệu Viện lại có thành kiến với mình sâu như vậy. Nếu như cứ như vậy mà sống trong Vương phủ, bất luận mình làm cái gì, chỉ sợ Triệu Viện sẽ cho là dụng tâm kín đáo hoặc là cố ý giả bộ.
Tiêu Sơn quyết định binh hành hiểm chiêu*, bằng bất cứ giá nào cũng thử đánh cuộc một lần. Thắng, Triệu Viện sẽ không còn nghi ngờ mình; Thua, chỗ giao giữa Tống Kim đạo tặc rất nhiều, Giang Bắc không bị Tống Kim ràng buộc thì nghĩa quân cũng không ít, cùng lắm thì học tập thái tổ Thiên triều kêu gọi quần chúng nhân dân võ trang đứng lên chống địch.
(*Binh hành hiểm chiêu: binh đi nước hiểm. Nếu thắng thì là chuyện thường. Nếu thua cũng xem như cầm được thì buông được. Cuộc đời sai lầm một lần còn hơn hối hận vì ko dám làm)
Hắn chậm rãi đứng lên, từ từ đi đến trước mặt Triệu Viện.
Thuyền nhỏ theo từng bước chân của Tiêu Sơn mà lay động trái phải, Triệu Viện vội đưa tay nắm chặt mạn thuyền.
Tiêu Sơn đi đến trước mặt Triệu Viện, gằn từng chữ một: “Nhưng mà ít nhất ta có thể chứng minh một điểm!”
Triệu Viện nhướng mày: “Điểm gì?”
Tiêu Sơn chợt vươn tay, nắm lấy cánh tay Triệu Viện, thuận lợi bẻ một cái, liền bẻ cánh tay Triệu Viện ra sau lưng, tay kia thì siết chặt lấy cổ Triệu Viện.
Triệu Viện bị Tiêu Sơn bóp chặt, mới đột nhiên phát hiện, trong hai tháng này, rõ ràng đối phương đã cao lớn hơn mình rồi!
Giọng nói Tiêu Sơn ẩn ẩn khí tức nguy hiểm, cùng một chút tức giận: “Nếu như ta muốn gây bất lợi cho ngươi, căn bản không cần ở phía sau động tay động chân mật báo, hiện tại ta có thể khiến ngươi vùi thây nơi đáy hồ!”
Chứng minh thực lực của mình, uy hiếp đối phương, sau đó, mới trấn an đối phương lại cho thấy thành ý, sẽ có lợi cho cuộc đàm phán này.
Tiêu Sơn đã nhiều lần sử dụng cách này với những chiến hữu của mình, lần nào cũng thành công.
Hai người ở chung một chỗ khiến thuyền nhỏ càng lúc càng rung lắc.
Triệu Viện cũng không giãy giụa, chỉ bình tĩnh nói: “Nếu như ngươi mưu sát Hoàng tự, sẽ bị tru di cửu tộc, Tần Cối cũng không thoát khỏi có liên quan.”
Tiêu Sơn trả lời rành mạch: “Ta sẽ mất tích với ngươi, chờ sau khi ngươi vùi thây dưới đáy hồ, ta có thể lén lút hồi hương. Tần Cối sẽ tìm người giả làm thi thể của ta, còn có thể đối xử tử tế với cha mẹ nuôi của ta, ta không có chút nào tổn thất!”
Triệu Viện trầm tư một lúc, gật đầu nói: “Nói cũng đúng, Tần Cối hoàn toàn có thể chối bỏ tội danh gian tế, thích khách, người Kim ở trên người. Quan gia cũng không phải chỉ có mình ta là con nuôi, ông sẽ không dám truy cứu. Nếu như đã nghĩ kỹ, vì sao còn không ra tay?”
Tiêu Sơn hít sâu một hơi, hắn nhìn thấy Triệu Viện hiện lên vẻ hối hận, cho rằng Triệu Viện đã chấp nhận. Liền chậm rãi buông tay, nói: “Ta không làm như vậy, là vì…”
Một câu còn chưa nói xong, bỗng nhiên dưới chân bị người ngáng một cái, Tiêu Sơn hoàn toàn không phòng bị, chân vừa khụy xuống, trước mắt lóe lên ánh bạc, Tiêu Sơn theo bản năng tính né đi, cảm thấy vật bén nhọn kia hướng tới trước ngực mình.
Cảm giác nguy hiểm khiến cho Tiêu Sơn sinh ra bản năng, tứ chi của hắn so với đại não còn muốn nhanh hơn, quét ngang một cái, đá vào phía phát ra nguy hiểm, đồng thời nhào lên người đối phương, ý định chế ngự đối phương.
‘Bùm’ một tiếng, hai người đồng thời rơi vào nước.
Triệu Viện vừa rơi xuống, người đã giống như cá chạch, uốn éo liền dễ dàng thoát khỏi giam cầm của Tiêu Sơn, hơn nữa nhanh chóng bơi cách xa Tiêu Sơn khoảng mười mét.
Giọng nói Triệu Viện đầy tiếc nuối: “Tần Sơn, ta thật đáng tiếc phải về nói cho những thị vệ kia, ngươi vì bảo hộ ta mà chết. Vốn tưởng rằng ngươi là có nỗi khổ tâm nào đó. Nhưng không nghĩ tới ngươi bị ta vạch ra, vậy mà thẹn quá hóa giận lại nổi lên ý đồ mưu sát Hoàng tự.”
Vào lúc này, Tiêu Sơn mới biết trước ngực mình cắm một đoản kiếm, đau đớn kịch liệt truyền đến.
Triệu Viện tiếp tục nói: “Kỳ thật ta rất hối hận hôm nay hẹn ngươi ra đây, nếu như chúng ta cứ ở Vương phủ như vậy, sẽ không thành ra cái dạng này. Ngươi chết, thỉnh thoảng ta sẽ nghĩ tới ngươi. Dù sao…” Nói đến đây, giọng Triệu Viện hơi trầm xuống, “Dù sao ta đã từng làm bằng hữu với ngươi, mặc dù người bạn này chỉ quen chưa tới nửa ngày.”
Triệu Viện nói xong những lời này, cũng không bơi xa, y chỉ cách một khoảng an toàn đứng đạp nước, Tiêu Sơn biết Triệu Viện là đang chờ sau khi mình hao hết khí lực, đến đây để diệt khẩu. Hơn nữa có thể lấy lại vật chứng giết người.
Sắc trời dần tối, người dạo hồ cũng ít dần, chung quanh không còn ai qua lại.
Tiêu Sơn biết sau khi Triệu Viện trở về, hoàn toàn có thể sáng tác nên một câu chuyện Hoàng tử chèo thuyền du ngoạn, gặp phải thích khách, người hầu anh dũng lao mình ra cứu chủ. Mà Tần Cối cũng chỉ mất đi một người dùng để thám thính, không có tổn thất gì quá lớn, thậm chí sẽ nghĩ biện pháp sắp xếp một người giống mình tiến vào Vương phủ.
Triệu Viện tiếp tục đọ sức với Tần Cối, nhưng mà Tiêu Sơn hắn sẽ không còn cơ hội sống sót.
Tiêu Sơn biết rõ hiện tại tuyệt đối không thể để cho Triệu Viện thực hiện được, hắn cần bắt Triệu Viện, bắt y mang mình lên bờ.
Nhưng hiện tại hắn không có cách nào đuổi theo Triệu Viện, bởi vì bản thân bị thương, thời điểm truy đuổi, nhất định sẽ hao lực mà chết. Hơn nữa Triệu Viện đã chuẩn bị từ lâu, bản thân thì lại quá nóng nảy, trách không được Triệu Viện hỏi thăm khả năng bơi của mình như vậy, thì ra là đã đánh giá địa hình chỗ này.
Hắn nhìn nhìn con thuyền không cách đó không xa, chỉ cần bơi tới trên thuyền, sẽ có cơ hội xử lý miệng vết thương, chỉ cần mình bình an cập bờ, Triệu Viện sẽ không còn cách với mình.
Chuyện cho tới bây giờ, Tiêu Sơn đã không còn nghĩ tới muốn Triệu Viện tín nhiệm, hiện tại hắn đã lâm vào tình thế xấu, bất luận có nói cái gì, cho dù có khóc ròng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, Triệu Viện cũng sẽ cho rằng mình sợ chết mà tìm cớ thôi.
Tiêu Sơn cảm thấy tiếc nuối, bản thân đánh cuộc một lần, lại để thua mất. Sau khi Tiêu Sơn thất bại mới ý thức được, người trước mặt này, là nuôi dưỡng trong thâm cung, tính cảnh giác cao, đề phòng mạnh mẽ, thủy chung cao cao tại thượng lại có đặc quyền, mà không phải là chiến hữu ngang hàng với hắn, càng không phải là thủ hạ của mình. Đối phương không hề thua mình.
Triệu Viện vẫn chờ Tiêu Sơn hao hết khí lực, y nhìn ra Tiêu Sơn nói dối, Tiêu Sơn biết bơi, nhưng chắc chắn rằng, kỳ thuật bơi của đối phương không tốt bằng mình.
Y nhìn thấy Tiêu Sơn một không đuổi theo mình, hai không chạy trốn, liền cố ý bơi đến gần Tiêu Sơn một chút, dụ dỗ Tiêu Sơn đuổi theo mình, tiêu hao thể lực.
Nhưng lập tức, y nhận ra ý đồ của Tiêu Sơn.
Ánh mắt Tiêu Sơn rơi vào thuyền nhỏ cách đó không xa, Triệu Viện ra sức quạt hai tay, hai chân đạp nước, bơi về phía thuyền nhỏ, như vậy bản thân sẽ càng tới gần Tiêu Sơn hơn, vô cùng nguy hiểm. Y vội quay đầu, nhưng Tiêu Sơn lại nhanh hơn, hắn đã sớm nghĩ đến kết quả này, thời điểm bắt đầu cũng không bơi về phía thuyền nhỏ, mà là đợi nửa đường chặn đánh Triệu Viện.
Chờ đến khi Triệu Viện quay đầu, thì đã quá muộn.
Tiêu Sơn thành công bắt được Triệu Viện, đã có kinh nghiệm Triệu Viện thoát ra lúc trước, lúc này Tiêu Sơn vô cùng cẩn thận, là dùng toàn bộ khí lực, vừa qua liền trực tíếp đánh vào chỗ yếu của Triệu Viện.
Tiêu Sơn ôm chặt Triệu Viện, kéo xuống nước. Mặc cho Triệu Viện giãy giụa, cũng không buông tay.
Ban đầu Triệu Viện còn giãy giụa lợi hại, nhưng càng về sau, tay chân đã từ từ mềm nhũn, cuối cùng không còn nhúc nhích.
Tiêu Sơn sợ Triệu Viện giả bộ hôn mê, hắn đưa tay với vào áo Triệu Viện, dán lên lồng ngực của đối phương, kiểm tra nhịp tim của y.
Thẳng đến khi cảm nhận được nhịp tim Triệu Viện trở nên chậm rãi, Tiêu Sơn mới kéo người lên khỏi mặt nước.
Dưới chiều hoàng hôn, khuôn mặt Triệu Viện trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, Tiêu Sơn đưa tay kiểm tra hô hấp của Triệu Viện, chỉ còn là hơi thở mỏng manh.
Tiêu Sơn nhìn Triệu Viện, trong lòng dâng lên một cảm giác vô lực. Có lẽ ngay từ đầu, bản thân không nên có ý định biểu hiện kiên quyết đứng về bên phía Tần Cối.
Hắn biết rằng trải qua chuyện hôm nay, Triệu Viện sẽ không thể nào tin tưởng mình lần nữa.
Tiêu Sơn rút ra đoản kiếm trước ngực, bởi vì hắn sợ Triệu Viện sẽ cướp được. Lúc này, miệng vết thương trước ngực đã ngấm nước mà trở nên trắng bệch, Tiêu Sơn cũng gần như kiệt sức.
Tiêu Sơn ôm Triệu Viện bơi về phía thuyền nhỏ, hắn phải dùng đến sức chín trâu mười hổ, mới có thể kéo Triệu Viện lên thuyền.
Triệu Viện vẫn còn hôn mê bất tỉnh, hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu. Tiêu Sơn không muốn để đối phương cứ chết đi như vậy, nhưng lại sợ sau khi cứu sống y lại qua đây dây dưa với mình. Tiêu Sơn nghĩ một lúc, xé quần áo trên người thành mảnh nhỏ, trói chặt tay chân Triệu Viện lại.
Sau khi chắc chắn Triệu Viện sẽ không thoát được, mới bắt đầu bịt mũi Triệu Viện, làm hô hấp nhận tạo cho y.
Làm mấy lần, môi Tiêu Sơn chậm rãi rời khỏi Triệu Viện, hắn phát hiện Triệu Viện đã mở mắt, đang nhìn mình đầy căm tức, sắc mặt trắng bệch đã không còn, nhưng lại có màu ửng đỏ khác thường, dưới ánh trời chiều, lại càng diễm lệ.
Tiêu Sơn thở dài, nói: “Ngươi muốn nghĩ sao thì nghĩ vậy đi, ta thật sự không muốn hại ngươi, nếu không lúc ngươi vừa hôn mê bất tỉnh, ta đã chọn hạ độc thủ mà không phải cứu sống ngươi. Sau khi ngươi trở về, phải tiếp tục nhẫn nhịn Tần Cối, nếu muốn phái người ám sát lão, cũng không hề có quan hệ gì với ta.”
Triệu Viện không ngừng ho khan, trong phổi vẫn còn sặc nước.
Tiêu Sơn vô cùng nản lòng mà lầu bầu: “Ngày đó ngươi xuất cung, còn an táng Nhạc Vân và Trương Hiến, ta chưa từng nói với bất luận kẻ nào. Ta cũng không phải là nghĩa tử của Tần Cối, là ngày đó uống rượu lão ta đột nhiên nói như vậy. Đang ở trước mặt Hoàng đế nên ta cũng không có cách nào làm trái, chỉ có thể cam chịu. Huống hồ lúc ấy ta đã đắc tội với ngươi, không có sự lựa chọn, chỉ có thể đứng bên Tần Cối nói vài câu vô sỉ. Ta nghĩ, chỉ cần có thể tiến vào Vương phủ, sớm hay muộn ngươi sẽ hiểu rõ lập trường cùng nhân phẩm của ta. Còn như ngươi hỏi ta vì sao nhất định phải đi vào Vương phủ, bởi vì ta xem trọng ngươi, ta cho rằng tương lai ngươi có thể trở thành người đứng đầu phục hưng triều đại, mà ta nghĩ nhất định phải đạt được gì đó để khiến quan hệ của hai ta tốt đẹp hơn, cho nên mới tận lực kết giao với ngươi. Ngươi tin cũng tốt, không tin cũng được, điều ta muốn nói đã nói xong.”
Tiêu Sơn nói xong, đứng lên, bắt đầu chậm rãi băng bó vết thương trước ngực.
Triệu Viện bỗng nhiên hỏi: “Ngươi là chuẩn bị rời khỏi Vương phủ sao?”
Tiêu Sơn nhẹ gật đầu, nói: “Đúng, nếu như không thể có được sự tín nhiệm của ngươi, cũng không cách nào thay đổi cách nhìn của ngươi về ta, ta cho rằng có tiếp tục ở lại cũng không còn ý nghĩa gì. Rồi phải nhắc đến Nhạc Phi ngày trước, dù là anh hùng nhưng lại phải chết oan trong ngục. Có thể thấy được trong triều đình Tống, đã không còn quân chủ anh minh. Ta cũng có thể làm giống như người đi trước, không nên ôm những ảo tưởng không thực tế. Giống như ngươi nói cũng không sao cả, ta chuẩn bị vượt Trường Giang, đi đến Giang Bắc mà quân Kim đang chiếm lĩnh, tìm địa phương hào kiệt để nương tựa, chờ thời cơ khởi binh chống Kim. Nếu như tương lai có duyên, có lẽ sẽ gặp lại, nhưng khả năng này cũng không quá lớn.”
Trong lúc nói chuyện, Tiêu Sơn đã băng lại vết thương của mình, hắn nói với Triệu Viện: “Lần này ta đi, cha nuôi và mẹ nuôi nhất định sẽ lọt vào độc thủ (*thủ đoạn thâm độc) của Tần Cối. Ta hy vọng ngươi có thể làm theo ý tưởng của ngươi, nói ta vì bảo vệ ngươi mà chết, như vậy Tần Cối sẽ không cho là ta một mình chạy trốn, mà ít nhất cha mẹ nuôi của ta có thể bình an sống sót.”
Sắc mặt Tiêu Sơn ảm đạm, chậm rãi đứng lên, hắn nghỉ một hồi, sức lực đã khôi phục lại không ít, chuẩn bị xuôi theo dòng nước, đi về hướng Bắc, hoặc là đi bộ hoặc là vượt sông, mở ra một thế giới hoàn toàn mới cho bản thân.
Nhưng không ngờ Triệu Viện ở phía sau đột nhiên la lên: “Ngươi chờ một chút!”
Tiêu Sơn cũng không quay đầu: “Trói lại tay chân của ngươi, là sợ ngươi lại muốn giết ta. Yên tâm, sau khi ta bơi lên bờ, sẽ cho thị vệ đến cứu ngươi.”
‘Bùm’ một tiếng, Tiêu Sơn nhảy xuống nước.
Triệu Viện kêu lên: “Ta không phải có ý đó, ta là muốn hỏi một câu, ngày đó rõ ràng đã hẹn gặp tại cổng Thanh Ba, vì sao ngươi lại không tới?”