Giang Sơn Tống Đế

Chương 13: Có gì hay mà đắc ý?


Đọc truyện Giang Sơn Tống Đế – Chương 13: Có gì hay mà đắc ý?

Hắn vốn cho rằng, chỉ cần thuận lợi đổi bảng hiệu, là có thể phân rõ quan hệ với Tần Cối. Cho dù Tần Cối bị người chửi rủa cũng được, hay là thăng quan tiến chức cũng tốt, cũng sẽ không có ảnh hưởng gì quá lớn với tiệm dầu Tần gia.

Nhưng hiện tại xem ra, chuyện đổi bảng hiệu này, cũng là do mình quá ngây thơ ấu trĩ! Hiện tại người người đều biết, bảng hiệu này là do Tần tể tướng đưa, muốn cắt đứt quan hệ này cũng cắt không đứt rồi!

Nghĩ tới đây, Tiêu Sơn không khỏi nghĩ đến hơn mười năm sau, tình cảnh sau khi Tần Cối chết.

Sau khi Tần Cối chết, bởi vì Triệu Cối thống hận lão, cách chức toàn bộ vây cánh của lão, lại liên lụy đến quá nhiều người, chỉ là quan viên trong triều, thì có hơn một trăm người cho là vây cánh của Tần Cối mà bị cách chức. Con cháu ba đời Tần Cối đều cùng nhau không làm quan nữa. Bị xem là đồng đảng của Tần Cối, tuyệt đối không có kết quả tốt!

Nhưng đó là chuyện của hơn mười năm sau, nếu như bây giờ muốn đối nghịch với Tần Cối? Xin lỗi, đã bị Tần Cối nhanh chóng thủ tiêu! Huống chi, cha nuôi Tần Trọng chỉ là một thương nhân buôn dầu nho nhỏ mà thôi. Ở trong con bão, chỉ có thể là nước chảy bèo trôi, thân bất do kỷ.

Tiêu Sơn đứng tại chỗ, trong lòng phiền muộn, từ khi sinh ra cho đến bây giờ đã là hơn hai mươi năm, chưa từng có cảm giác nghẹn khuất như vậy, giống như là giơ tay đánh vào đống bông.

Hắn nhìn lên bảng hiệu nhà mình, bốn chữ ‘Tiệm dầu Tần gia’ do chính Tần Cối viết. Tiêu Sơn vô cùng rõ ràng: Chuyện đã đến nước này, tránh né không còn tác dụng nữa. Chỉ có thể đối mặt, hơn nữa phải tìm ra hướng giải quyết!

Tiêu Sơn đang nghĩ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cha nuôi Tần Trọng gọi: “A Miêu, A Miêu!”

Tiêu Sơn từ trong trầm tư khôi phục lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn về phía cha nuôi.

Tần Trọng đi đến trước mặt Tiêu Sơn nói: “A Miêu, mấy ngày nữa con ở trong nhà đừng đi ra ngoài! Nhà của chúng ta đổi bảng hiệu, con ra ngoài gặp phải người quen, cũng không được tốt lắm.”

Tiêu Sơn hiểu được ý của ông: Hiện tại người người đều biết tiệm dầu Tần gia có quan hệ với Tần Cối (Cho dù trên thực tế thì cái rắm cũng không có quan hệ!), chính mình chạy loạn khắp nơi, gặp phải một vài người căm phẫn, làm không tốt sẽ bị đánh, vẫn là ở trong nhà tốt hơn, chờ cơn bão này đi qua, thấy tốt hơn một chút rồi ra ngoài.


Nhưng Tiêu Sơn không muốn cứ ở nhà như vậy, hoàn toàn không thể nghe ngóng được tin tức bên ngoài. Loại cảm giác tin tức bị cắt đứt này khiến hắn có chút phát điên.

Vài ngày trước Tiêu Sơn còn có thể từ miệng Trương Tam hỏi thăm một vài tin tức ở thời đại này, nhưng Trương Tam chỉ là người làm trong tiệm, hiểu biết cũng có hạn, Tiêu Sơn cần một lượng thông tin càng nhiều càng tốt, để có thể lựa chọn được thời điểm, căn cứ tình huống đưa ra phán đoán chính xác nhất.

Tiêu Sơn suy nghĩ một lúc, hỏi: “Cha, trong thành có tiệm sách nào không?”

Hắn biết rõ nghề in ấn của Đại Tống vô cùng phát triển, sau khi Tất Thăng phát minh ra cách in bằng chữ rời, người người viết rất nhiều sách.

Mà viết sách trong thời này, lại không giống với tiểu thuyết thời hiện đại, phần lớn đều là tình hình thực tế mắt thấy tai nghe của thời cuộc, cùng với ghi chép lại những nơi đã đi trong thiên hạ. Với việc có thể nhanh chóng nắm bắt tình huống của thời đại này, là trợ giúp vô cùng lớn.

Tần Trọng tò mò nhìn Tiêu Sơn nói: “Có a, sao vậy, bỗng nhớ ra phải học rồi hả? Không phải hôm bữa ta mang về cho con hai quyển rồi sao?”

Tiêu Sơn xấu hổ, Tần Trọng mang về một quyển《Thiên tự văn》một quyển《 Tam Tự kinh 》, thứ đồ này hữu dụng sao?

Tần Trọng do dự một lúc, nói: “Thôi được, để ta dẫn con ra ngoài!” Quay đầu phân phó người làm trong tiệm, lại đi lấy một ít bạc vụn, sau đó mang Tiêu Sơn ra cửa.

Đây là lần thứ hai Tiêu Sơn được ra ngoài. Lần trước đi ra, Trương Tam chỉ lo đi đến pháp trường Thái Thị Khấu, cũng không có giới thiệu phong tục tập tục chung quanh. Mà lúc trở về là đi cùng Triệu Viện, Triệu Viện dĩ nhiên sẽ không khờ đến mức giới thiệu phong tục gì gì đó cho một tên bản địa.

Nhưng lần này ra ngoài cùng Tần Trọng, lại hoàn toàn không giống, Tần Trọng qua một lối đi, liền nói cho Tiêu Sơn biết con đường này gọi là gì, chung quanh có những chỗ nào có thể đi, còn nói thêm ở đâu có món ăn ngon, ở đâu thú vị.

Tần Trọng vô cùng cẩn thận, cũng rất kiên nhẫn, không ngại phiền giới thiệu tất cả đặc điểm thành Hàng Châu cho Tiêu Sơn.


Hai người đi khoảng nửa canh giờ, Tiêu Sơn căn bản đã hiểu rõ về tình huống cùng bố cục của Hàng Châu.

Hoàng Cung Lâm An là ở phía nam của thành, rất gần tiệm dầu, chiều dài hơn một ngàn mét, nếu như đi bộ, chưa đầy hai mươi phút đã đến nơi. Cổng Hoàng cung nối từ nam đến bắc là một con đường rộng khoảng năm mươi mét, chính là Ngự Nhai trong truyền thuyết, từ cổng Hoàng Cung nối thành đến cổng Bắc, đi xuyên qua toàn bộ thành Lâm An.

Phía tây của thành không cần phải nói, dĩ nhiên là Tây Hồ nổi danh đỉnh đỉnh, thời điểm trời trong nắng ấm, đám quý nhân trong thành đều rời thành du hồ.

Mà khu vực náo nhiệt phồn hoa nhất, là Chính An Kiều mà hiện tại hai người đang đứng.

Nơi đây là đoạn giữa của Ngự Nhai, cũng là trung tâm của thành, Thái Thị Khẩu mà ngày hôm qua chém Nhạc Vân và Trương Hiến cách nơi này không xa, Tiêu Sơn ngoái cổ nhìn, còn có thể nhìn thấy vệt máu mờ mờ trên mặt đất đằng xa.

Bởi vì ngày hôm qua có chém đầu, hôm nay chỗ được xưng là náo nhiệt nhất toàn thành, cảm giác không có nhiều người đi đường lắm, nhưng cửa tiệm hai bên lề đường lại nhiều vô số kể, nhìn thoáng qua, tiệm may, tiệm vàng bạc, khách điếm, tửu lâu, quán trà, ra vào tấp nập, thuyền ô bồng trên sông vẫn vận chuyển hàng hóa qua lại.

Có thể tưởng tượng được thời điểm có nhiều người, là cỡ nào náo nhiệt phồn hoa.

Tần Trọng dẫn Tiêu Sơn vào một tiệm gọi là “Tiệm sách Trương gia”, người làm bên trong vô cùng nhiệt tình, liên tục giới thiệu sách hay cho cha con Tiêu Sơn, Tiêu Sơn cầm mấy quyển sách đưa qua nhìn thử, nhận thức ban đầu của mình vẫn là vô cùng sai lầm, tiệm sách Trương gia, chính là chuyên bán các loại tiểu thuyết để cho người ta tiêu khiển, Tiêu Sơn tùy tiện lật ra, tuy rằng không biết nhiều chữ phồn thể, nhưng miễn cưỡng có thể xem hiểu, bên trong có một tiêu đề là 《Chàng bán dầu độc chiếm hoa khôi 》!Tiêu Sơn biết rõ chuyện xưa này, nội dung chính là nói về cha nuôi một người nghèo kiết hủ lậu, như thế nào theo đuổi được mẹ nuôi vừa giàu vừa đẹp.

Trán Tiêu Sơn nổi đầy sọc đen, thấy bên trong căn bản không có thứ mình muốn.

Tần Trọng thấy Tiêu Sơn không chọn được quyển nào, liền phỏng đoán hỏi: “Sách ở chỗ này không được? Đúng rồi, bên kia còn có một nhà lấy sách từ Đại Tương Quốc Tự ở Đông Kinh, đều là mấy loại sách cổ của quê ta.”


Nói tới đây, giọng Tần Trọng không giấu được chút ảm đạm. Thành Biên Lương – Đông Kinh là thành phủ của Bắc Tống, từ sau khi Bắc Tống diệt vong, đã bị quân Kim chiếm giữ. Vừa nhắc tới tiệm sách này, liền nhớ đến quê hương, vừa nhớ đến quê hương, không khỏi nghĩ đến Bắc Phạt của Nhạc Phi, triều đình nghị hòa, trung thành bị oan, không có hy vọng hồi hương, một loạt chuyện khiến cho người ta cảm thấy buồn bực, mặc cho ai cũng không thể dậy nổi hứng trí.

Hai người nói xong, liền đi đến ‘Tiệm sách Vinh Lục Lang’, ông chủ và người làm trong tiệm, đều là người Trung Nguyên chạy nạn tới, nhìn thấy Tần Trọng liền không có vẻ mặt tốt, nhưng coi như lịch sự, đón hai người vào tiệm, lại hỏi Tiêu Sơn muốn mua loại sách nào.

Thời điểm Tiêu Sơn nói muốn xem một chút chuyện xưa của Biện Kinh và ghi chép ở phương Bắc, thái độ của người làm ngay lập tức thay đổi, liên tục đề cử vài cuốn.

Tiêu Sơn lấy quyển《 Đông Kinh Mộng Hoa lục 》đã từng lưu hành một thời, nói về đủ loại phong tục tập quán của Đông Kinh, cũng có 《 Tĩnh Khang kỷ văn 》miêu tả Bắc Tống khi diệt vong, ghi chép cặn kẽ lại chuyện thành bị lật đổ. Cũng chọn hai quyển viết về Tể tướng Đương triều trước đây, cùng với một số quan lại tham gia chính sự triều chính. Lại thêm một ít sách về mối quan hệ với người Kim mấy năm qua, hoặc là những ghi chép của những người đã từng đi qua Yến Vân, nước Kim một thời. Khiến cho Tiêu Sơn bất ngờ ở chỗ, sách ở nơi này không chỉ có rất nhiều, mà còn có những loại  bí mật* khác. Lại còn có một quyển miêu tả về cuộc “Miêu lưu binh biến” của Triệu Cấu, cùng một số kiến thức thực tế về Nam Tống.

(*Ở trang mạng TQ thì từ 和谐 (hài hoà) không được dùng cũng không gõ được, cho nên mọi người đã dùng từ 河蟹 (cua đồng) để thay thế. 河蟹 (cua đồng) còn có ý nghĩa là bị xóa, bị che đi.  Vì vậy, “cua đồng” còn có nghĩa là không rõ ràng, mập mờ.)

(Miêu, Lưu binh biến (苗劉兵變), còn gọi là Miêu Lưu chi biến (苗劉之變), Minh Thụ chi biến (明受之變), là một cuộc đảo chính diễn ra vào tháng 3 đến tháng 4 năm Kiến Viêm thứ ba thời Nam Tống Cao Tông, do hai tướng Miêu Phó và Lưu Chánh Ngạn phát động nhằm tiêu diệt phe chống đối của Xu mật xứ Vương Uyên và thế lực nội thị, tiếp đó là ép Cao Tông nhường ngôi cho thái tử Nguyên Ý. Cuộc chính biến kéo dài chưa được một tháng thì quân cần vương các nơi đã kéo quân đến; Miêu Phó không có khả năng khống chế cục diện, nên bị bắt và giết chết; Tống Cao Tông – Triệu Cấu được đưa trở lại ngôi vua lần thứ hai.)

Tiêu Sơn thầm cảm thấy may mắn bản thân xuống tay sớm, bởi vì theo hắn được biết, Tần Cối trong tương lai không lâu nữa, sẽ làm những thứ này biến mất sạch sẽ. Ví dụ như quyển sách giảng thuật chuyện Tần Cối về Nam, là tuyệt đối không còn cơ hội có lại lần nữa! Lại càng không cần nói đến sách giảng thuật về chất vấn Triệu Cấu.

Chờ đến khi Tiêu Sơn đã chọn được sách, phát hiện trên quầy của chưởng quỹ, đã có thể lấp đầy một cái rương rồi, Tần Trọng có chút khó xử nhìn con trai: “A Miêu, con vẫn còn chọn sao?”

Ban đầu Tiêu Sơn không định vậy, nhưng khi nhìn thấy quyển《 Vũ kinh tổng yếu 》ghi chép về chính sách quốc phòng đời Tống, gật đầu nói: “Vâng, cuốn này cũng lấy về xem một chút!” Hắn rất nhạc nhiên, vũ khí chiến thuật cùng chiến lược trong chiến tranh thời cổ đại rất khác với chiến tranh của hiện đại.

Tần Trọng đi tới, nói nhỏ với Tiêu Sơn: “A Miêu, con đọc một lần cũng không xong, lần sau lại đến, cha không mang đủ tiền.”

“A?” Tiêu Sơn lấy làm kinh hãi, lúc ra cửa hắn nhớ rõ Tần Cối cầm theo một túi bạc, ít nhất cũng hơn ba mươi lượng, đủ cho một gia đình bình thường ăn trong một năm! Mua vài cuốn sách mà không đủ?

Nhưng Tần Trọng đã nói vậy, Tiêu Sơn đành phải lưu luyến buông xuống quyển sách giới thiệu binh pháp trong tay, dù sao vẫn còn nhiều thời gian, loại lý thuyết này dù có nhìn hay không cũng không ảnh hưởng gì quá lớn.


Thời điểm tính tiền mới biết được sách mua ở Đại Tống thật đắt, so với txt Trung Quốc thật không thể sánh được, Tần Trọng bỏ ra hết cả một túi bạc, chủ quán gói sách lại thành một bọc, lại phân phó người làm mang về cho hai người. Người làm được nhận trọng trách, vừa đi vừa cười nói: “Tần đại quan nhân, công tử nhà ông chuẩn bị khảo thi trạng nguyên hả? Ta thấy có một số chữ hắn đọc không biết! Có muốn thuận đường mua thêm ít giấy mực gì đó không?”

Tiêu Sơn lắc đầu, cảm thấy không cần, bản thân không có ý định thành người viết thư pháp, hơn nữa trong tiệm đã có giấy bút, muốn ghi chép cái gì, có thể tùy tiện lấy sổ của cha nuôi ra làm bút kí.

Nhưng Tần Trọng lại cảm thấy đề nghị này rất tốt, hôm nay nhìn thấy con trai mua nhiều sách như vậy, tuy rằng khoa cử cùng với số lượng không có gì liên quan,  nhưng con trai có ý định đi lên con đường đọc sách, nên phải toàn lực ủng hộ!

Vì vậy ba người lại đi đến một cửa tiệm mua văn phòng tứ bảo (bút, giấy, nghiên mực, mực), sau khi mua xong mới trở về.

Tần Trọng vừa đi vừa cân nhắc, không biết con của thương nhân có thể khảo thi hay không, nghe nói cũng có đại thương nhân dùng tiền mua lương tịch, xem ra sau này phải cố gắng buôn bán, kiếm nhiều tiền, mua cho nhi tử xuất thân thật tốt!

Chờ đến khi mang một đống sách về lại tiệm dầu, Vương Mỹ Nương ra đón, sau khi mời người làm giúp mang sách về cho hai người một bàn trà, lại đến phòng Tiêu Sơn, nhìn qua đống sách kia.

Tiêu Sơn còn chưa đọc, bà đã đọc đến mê mẩn rồi, đặc biệt thời điểm nhìn thấy《 Đông Kinh mộng hoa lục 》, hai vành mắt đều đỏ, Tần Trọng ở một bên khuyên nhủ: “Nương tử cũng đừng quá thương tâm, nghĩ đến triều đình một ngày nào đó sẽ đánh lại….”

Nói ra những lời này, Tần Trọng biết mình hồ đồ rồi.

Vợ chồng hai người đều là người Đông Kinh, bây giờ nhìn thấy sách của cố hương, lại nghĩ đến tình cảnh triều đình bây giờ, đều cảm thấy buồn bực không vui.

Tiêu Sơn đọc mấy quyển sách kia một lúc, vô cùng không quen, tác phẩm văn học cổ còn dễ, dù sao lúc đi học cũng đã học qua, cũng không quá khó hiểu, chủ yếu là đọc không quen chữ phồn thể, hơn nữa còn có nhiều chữ chưa nhìn thấy bao giờ, Tiêu Sơn suy nghĩ một lúc nói: “Cha, trong quyển sách này có mấy chữ con không biết, mời thầy đến dạy, có phải tốn rất nhiều tiền không?” Hắn mua sách đã tốn nhiều tiền như vậy, chỉ sợ mời thầy lại càng đắt hơn nữa, cũng không biết cha nuôi có trả được không.

Sau khi Tần Trọng nghe xong, mặt hiện lên vẻ đắc ý: “Cần gì mời thầy? Học vấn của mẹ con rất tốt a! Năm đó trạng nguyên cũng phải chịu thua tâm phục khẩu phục! Ta biết được mấy chữ, cũng là do mẹ con dạy, con có chỗ nào không biết, cứ đi tìm mẹ con mà hỏi!”

Tiêu Sơn khẽ giật mình, ngay sau đó phản ứng lại, mẹ nuôi năm đó là hoa khôi Lâm An, ngâm thơ tác phú chính là kiến thức cơ bản, bằng không thì làm sao câu dẫn được khách làng chơi cao cấp… chỉ là, Tiêu Sơn nhìn vẻ mặt đắc ý của Tần Trọng, âm thầm lắc đầu: Bị vợ của mình dạy học, có cái gì tốt mà khoe khoang đắc ý?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.