Đọc truyện Giang Sơn Tống Đế – Chương 120: Nghiêm túc
Chờ đến khi tia sáng đầu tiên thông qua thính đường xuyên qua song cửa sổ chiếu vào phòng, Triệu Viện bỗng nhiên đứng dậy: “Trẫm không cam lòng an phận ở một góc, thề nhất định Bắc Phạt, đoạt lại biên cương!”
Tiêu Sơn biết rõ trong lòng Triệu Viện đã có quyết định, hành động cụ thể không cần phải nói thêm gì nữa, Triệu Viện sẽ từ từ phái người đi làm.
Tiêu Sơn khom mình hành lễ: “Nếu như vậy, thần xin cáo lui trước.”
Triệu Viện gật đầu: “Được, ngươi lui xuống đi!”
Lâm triều vào hôm sau Tiêu Sơn không tham gia, hắn một đêm không ngủ, trên người lại bị Trương Tuấn đánh đến lợi hại, vào thượng ngọ* vẫn ở trong phòng mình ngủ bù.
(*Thượng ngọ: Buổi sáng, thời điểm trước buổi trưa.)
Thế nhưng những chuyện xảy ra trong triều, buổi tối liền truyền đến tai Tiêu Sơn.
Triệu Viện vốn triệu tập Tể tướng Xu Mật nghị sự, cửa đại điện vẫn đóng, không người nào biết Triệu Viện nói những thứ gì, chẳng qua là nghe được tiếng cãi nhau không ngừng bên trong, từ sáng sớm kéo dài cho đến xế chiều, cửa điện mới mở. Ngay sau đó là thánh chỉ truyền ra theo, Triệu Viện lựa mười Ngự Sử, năm người một tổ, đến đơn vị của Lý Hiển Trung cùng Thiệu Hồng Uyên để điều tra chuyện lương thảo. Mà chuyện lương bổng cùng lương thảo của binh sĩ thành Kiến Khang, thì lại do Trần Tuấn Khanh quản lý, Tể chấp* thì đích thân kiểm tra.
(* Đồng bình chương sự 同平章事, Xu mật sứ 枢密使, Khuông mật phó sứ 框密副使 hợp xưng là “Tể chấp” 宰执)
Vẫn là Cam Biện đến đây lén đưa tin tức này cho Tiêu Sơn, hơn nữa còn nói với Tiêu Sơn: “Tiêu thống chế, người không biết đâu, thượng triều hôm nay vừa vặn nô tài đứng một bên hầu hạ, thời điểm Bệ hạ muốn điều tra quân lương, Trương tướng chỉ thẳng mũi nhọn vào người!”
Tiêu Sơn nói: “Ta không sợ ông ấy điều tra.”
Cam Biện thần thần bí bí ghé sát tai Tiêu Sơn: “Ông ấy đâu phải nói người ăn không lương? Nói là ngày hôm qua người cả ngày ở cùng một chỗ với Bệ hạ, nói lời gièm pha, quyến rũ bề trên, căn bản là muốn làm quân ta dao động, là một tên nịnh thần, phải đuổi ra khỏi triều vĩnh viễn không nhận nữa.”
Tiêu Sơn cũng biết chuyện suốt đêm qua mình cùng Triệu Viện ngốc trong điện nhất định sẽ bị người truyền ra, những thứ khác không nói, Khởi cư xá nhân sẽ không quên ghi chép lại. Nhưng dù thế nào cũng không ngờ Trương Tuấn vậy mà lại dùng cái đó để công kích mình.
Tiêu Sơn nói: “Không sợ ông ấy nói.”
Cam Biện cười cười, nói: “Tình hình lúc đó cực kỳ ngoạn mục, Trương tướng nói, ông ấy không thể làm việc chung triều với một kẻ nịnh thần, nếu Bệ hạ không đuổi người ra khỏi triều đình, ông ấy sẽ từ quan về quê làm ruộng.”
Tiêu Sơn thầm oán: Đám quan văn như thế nào cả ngày sẽ là bộ dạng này? Không chút nào mới mẻ, chẳng qua là không biết Triệu Viện phản ứng ra sao.
Cam Biện cười nói: “Lúc đó Bệ hạ giận tím mặt, mắng Trương tướng một trận!” Tiêu Sơn ngạc nhiên: “Vậy ông ấy nhất định sẽ rời… cũng không thể để cho ông ấy đi!”
Cam Biện bày ra nụ cười nịnh nọt, nói với Tiêu Sơn: “Bệ hạ nói, hôm nay quốc gia lâm nguy, thân là mệnh quan triều đình, bị mắng hai câu liền dùng từ quan để uy hiếp, căn bản không phải là bề tôi trung thành cốt khí (*khí phách, không chịu khuất phục), dứt khoát là đồng lõa với Kim tặc, không khác gì quân Hán gian bán nước, từ nay về sau, cho dù kẻ nào trừ khi bị Ngự Sử vạch tội, không được từ quan, tự nhận lỗi từ chức cũng không được, phải do Bệ hạ cùng chúng thần thương nghị, luận tội xử phạt, bản thân chỉ có thể nhận sai, chờ kết quả xử lý từ phía trên, không thể hơi không hài lòng liền ném mũ mặc kệ.”
Lúc này Tiêu Sơn mới yên lòng, Trương Tuấn vốn dùng từ quan để uy hiếp, Triệu Viện cương quyết căn bản không để mình bị xoay như chong chóng, chẳng những không để mình bị lép vế, còn nghiêm lệnh từ nay về sau không cho phép làm như thế này, Trương Tuấn dĩ nhiên là không thể đi.
Xem ra Triệu Viện suy nghĩ một đêm, là quyết tâm dùng thủ đoạn lôi đình* rồi.
(*Chỉ sự giận dữ mãnh liệt — Cũng chỉ vẻ oai nghiêm dữ tợn của quan xử án.)
Chỉ có điều, Tiêu Sơn đánh giá Cam Biện từ trên xuống dưới, tin tức này không thể để y một thái giám lại có thể lan truyền ra bốn phía đi? Như vậy thái giám này dường như có chút không quá tôn thủ bổn phận của mình rồi, nhìn bộ dạng xem ra có hơi hướm đi theo vết xe đổ của Đồng Quán, Lưu Cẩn* a.
(*Đều là hoạn quan gian thần.)
Tiêu Sơn biết rõ Cam Biện đang nghĩ gì, hiển nhiên đối phương là muốn lôi kéo quan hệ với mình, mới tới đây tố giác chuyện này cho mình nghe. Đối phương đưa đến tin tức cho mình, vốn là nên cho chút lễ xem như cảm ơn, nhưng mà hắn nghĩ lại, liền cười nói với Cam Biện: “Đa tạ đại nhân đã báo lại, vốn nên hậu tạ, nhưng mà hiện tại ta đang đứng trên đầu sóng ngọn gió, không tiện lắm, chỉ có thể chờ đến sau này mới có thể hậu tạ rồi.”
Cam Biện cười nói: “Tiêu tướng quân sao lại nói vậy, nô tài không có yêu cầu gì khác, chỉ cầu Tướng quân ở trước mặt Bệ hạ nói đỡ cho vài câu, cũng đã cảm kích Tướng quân lắm rồi. Ta và người trong ngoài hỗ trợ, mới có thể hầu hạ Bệ hạ tốt hơn đúng không?”
Tiêu Sơn cười đồng ý, tiễn Cam Biện ra khỏi phòng, lông mày rồi lại dần dần xoắn cùng một chỗ, cuối cùng khẽ thở dài: Chính mình cũng bị nịnh thần lôi kéo rồi sao?
Ngày hôm sau vào lúc Triệu Viện đến thăm Tiêu Sơn, giữa cuộc trò chuyện, sự việc xảy ra trên triều ngày đó cũng được biết thêm từ miệng Triệu Viện, nhưng mà trọng tâm câu chuyện của hai người lại không giống nhau, trọng tâm của Cam Biện là Triệu Viện như thế nào lên án Trương Tuấn, Trương Tuấn lại như thế nào mặt xám mày tro (*thất vọng, chán nản, nản lòng, chán chường) mà hướng Hoàng đế nhận sai. Mà trọng tâm của Triệu Viện chính là vài chúng thần trong triều, lại có một nửa phản đối chuyện này, bản thân như thế nào phí lời thuyết phục bọn họ.
Tiêu Sơn nói: “Những chuyện này, thần đã sớm biết.”
Triệu Viện thoáng giật mình: “Làm sao ngươi biết được?”
Tiêu Sơn do dự một lát, vẫn là nói: “Là cùng ngày hôm đó Cam Biện nói cho thần biết.” Hắn muốn dùng cái này để dò xét thái độ của Triệu Viện, vốn tưởng rằng Triệu Viện nghe xong lời này sẽ cảnh giác, nhưng không ngờ Triệu Viện chỉ cười nói: “Y theo ta nhiều năm như vậy, ngược lại là biết gió chiều nào theo chiều ấy, đầu óc linh hoạt.” Xem ra Cam Biện này vỗ mông ngựa mình cũng chính là đang vuốt ngực Triệu Viện, lại khiến cho y rất thoải mái.
Tiêu Sơn liền không nói thêm gì nữa, chỉ cổ vũ Triệu Viện vào lúc này tuyệt đối không nên dao động, nhất định phải kiên trì tới cùng.
Nửa tháng sau, kết quả nhận được lại khiến cho Triệu Viện cảm thấy kinh hãi.
Tra xét ba địa phương, Kiến Khang, Trấn Giang cùng bộ phận của Lý Hiển Trung. Ngoại trừ Kiến Khang do Tiêu Sơn trấn thủ cũng không có tình trạng ăn không lương, mặc khác binh lực thực tế của hai chỗ còn lại, vậy mà so với khi báo lên ít hơn một nửa! Chẳng những thế, Ngự Sử báo cáo thời điểm tự mình đích thân đến từng nơi để kiểm tra, đều bị tướng lĩnh nơi đó mềm rắn kháng cự, chuyện này rất không bình thường. Những địa phương này từ trước đến nay vẫn là nơi mà triều đình tương đối coi trọng, càng không cần nhắc đến những đội quân đóng ở địa phương khác.
Tra ra được, xử lý như thế nào lại là một vấn đề khó khăn. Phạt bất trách chúng*(chỉ hành vi dù cho trừng phạt, nhưng rất nhiều người đều làm như vậy, nên việc áp dụng biện pháp trừng phạt để xử lý cũng không phải là cách tốt.), không có khả năng xử lý toàn bộ.
Triệu Viện có chút phẫn nộ: “Cuối cùng trẫm cũng biết, bao năm nuôi quân, đều nuôi đến chỗ nào!” Tiêu Sơn vỗ vai Triệu Viện, cũng không biết nên nói gì để an ủi y, chẳng qua là hỏi: “Còn chuyện tranh giành lương thảo của hai người Lý Hoành?”
Triệu Viện suy nghĩ một chút nói: “Có bao nhiêu người, cho bấy nhiêu lương thảo, vốn cũng không nhiều, ở đâu chịu được những người đó cầm lương thảo của triều đình đầu cơ trục lợi?” (*lợi dụng cơ hội để kiếm lợi riêng một cách không chính đáng)
Sau khi hai người nói một hồi, Triệu Viện hỏi: “Thương thế của ngươi sao rồi? Mấy ngày qua bận rộn, cũng chưa kịp nhìn, nằm sấp lại để trẫm nhìn xem.”
Tiêu Sơn cười hì hì nói: “Hình như người cũng bị thương, cho thần xem trước đi rồi thần cho người xem.”
Triệu Viện đỏ mặt, đương nhiên biết rõ Tiêu Sơn nói mình bị thương là bị thương ở chỗ nào, đều là chuyện cũ lúc trước rồi vẫn còn muốn đào lên, không khỏi có chút lúng túng, y đương nhiên không chịu chủ động cởi quần ở trước mặt Tiêu Sơn, dĩ nhiên cũng không thể nhìn thấy tình trạng trên người Tiêu Sơn.
Đại đa số người đều đồng ý có bao nhiêu phát bấy nhiêu, chỉ có Sử Hạo lo lắng: “Thần lo lắng, là phát lương thảo ít đi, lại bị tướng lĩnh cắt xén mà nói, chỉ sợ sẽ khiến hỗn loạn.”
Nhưng mà ý kiến này cũng không khiến mọi người coi trọng, Trương Tuấn phủ định đầu tiên: “Một lần này là có thể giảm bớt áp lực quốc khố, chính là thượng sách.”
Nhưng mà thượng sách này vẫn xảy ra vấn đề, Lý Hiển Trung biết Hoàng đế điều tra, ngược lại là hạ lệnh cho thuộc hạ không được xằng bậy, ở trên đầu sóng ngọn gió lại tiếp tục phân phát lương thảo, không dám cắt xén, dựa theo tình hình thực tế mà phát xuống dưới. Đội ngũ do Thiệu Hoành Uyên quản lý lại có chút bất đồng, Chu Hoành nói với tướng lĩnh bên dưới: “Lúc này trời vừa vào đông, thời tiết rét lạnh, dân chúng đều ngồi trước lò sưởi sưởi ấm, vô cùng thoải mái, chúng ta vì triều đình mà khổ cực chống chọi rét lạnh, không phải là vì vài ba đồng tiền sao? Đều nói Hoàng đế không để binh đói, hiện tại thế nhưng lại đói đến không chịu nổi!”
Kết quả chính là bổng lộc dành cho binh sĩ Trấn Giang bị lấy đi mất một nửa, binh sĩ bất mãn, đánh trống reo hò làm ầm ĩ, giấy không thể gói được lửa, chỉ ba ngày liền truyền đến tai Triệu Viện.
Triệu Viện đang rầu rĩ vì không thể phạt nhiều người, muốn bắt người đưa ra làm gương, bộ phận của Thiệu Hoành Uyên lại hết lần này đến lần khác đụng đến miệng vết thương, Triệu Viện giận dữ, Thiệu Hoành Uyên vội vàng vứt Chu Hoành ra làm bia đỡ.
Thời điểm đang thảo luận xử trí Chu Hoành như thế nào, có nói chém đầu, có nói quất roi lưu dày, đến khi thảo luận đến hồi kịch liệt, tiền tuyến truyền đến chiến bào, Hoàn Nhan Lượng thừa dịp đầu đông sương mù dày đặc, tại Thái Thượng Ki thượng du sông Trường Giang, vượt sông thành công, khoảng ba ngày là có thể đưa binh đến Kiến Khang.
Phúc không tới hai lần, tai họa đến dồn dập (*hiểu là họa vô đơn chí), theo sát tin tức Hoàn Nhan Lượng vượt sông thành công, là tin Chu Hoành dẫn người sang sông tìm chỗ nương tựa bên người Kim, đem bố trí binh lực dọc tuyến Trấn Giang hiến cho Hoàn Nhan Lượng.
Tất cả mũi nhọn, tại thời khắc này, rốt cuộc hướng đến người khởi xướng —— Tiêu Sơn.
Mặc dù không có người nói qua chuyện thanh tra ăn không lương là đề nghị của Tiêu Sơn, nhưng mấy trọng thần trong triều đều biết rõ, đặc biệt là Trương Tuấn lại thêm Ngự Sử đưa ra một loạt vạch tội công kích Tiêu Sơn, khiến hắn chịu trách nhiệm chuyện Chu Hoành theo địch, mà lý do đầu tiên chính là Chu Hoành và Tiêu Sơn là huynh đệ kết nghĩa, hai người dĩ nhiên có mưu đồ bí mật phản nghịch.
Theo thường lệ, quan viên bị Ngử Sự vạch tội phải chủ động dâng sớ từ chức, nhưng từ sau khi Triệu Viện mượn chuyện tức giận Trương Tuấn từ quan, sự tình liền có chỗ thay đổi.
Tiêu Sơn quỳ xuống chờ lệnh: “Thần mong Bệ hạ, cho phép thần dẫn binh đoạt lại Thái Thạch Ki, tự tay bắt phản tặc.”
Trận chiến lần này cùng ngày xưa bất đồng, ngày xưa thua thì chính là thua, nhưng lúc này đây, nếu như thua, Tiêu Sơn sẽ vô cùng phiền toái, hắn cần phải thắng, hơn nữa phải là —— Thắng đẹp!
Không chỉ có hắn, Triệu Viện lại càng cần, trận này không đơn giản là chống lại người Kim, mấu chốt ở chỗ hướng đi của mình có thể thẳng tắp tiến hành được hay không.
Triệu Viện nhìn Tiêu Sơn hồi lâu, đối phương không cúi đầu giống như bình thường lâm triều, ngược lại hơi ngẩng đầu lên, cùng Triệu Viện mắt đối mắt.
Triệu Viện hít sâu một hơi, giọng điệu vững vàng: “Cho phép!”
Trong đại doanh quân Kim, Hoàn Nhan Lượng đang dương dương tự đắc nhìn quân mã của mình vượt sông, bên cạnh y – Thiên tướng Chu Hoành của Trấn Giang Nam Triều vừa mới quy phụ* đang góp lời: “Bệ hạ, phần đông tướng lĩnh Nam Triều không đủ gây sợ, chỉ có đội ngũ của Tiêu Sơn thưởng phạt phân minh, hiệu lệnh chỉnh chu, chỉ có hắn mới là mối hiểm họa lớn!”
(*Theo về để xin nương tựa.)
Hoàn Nhan Lượng khinh bỉ liếc qua Chu Hoành: “Nghe nói Tiêu Sơn là huynh đệ kết nghĩa với ngươi?”
Khuôn mặt Chu Hoành lộ ra hận ý: “Nếu là huynh đệ thật sự sẽ không ngăn cản con đường tiền tài của ta, lại càng không nên bất trung bất hiếu mà vùi lấp nghĩa huynh! Thần lần này vượt sông quy phụ, trong nhà còn có mẹ già, không cách nào đi theo, đã bị Nam Triều luận tội phản nghịch. Thần rất am hiểu Nam Triều, lần này người xuất binh đến Thái Thạch Ki, hẳn là Tiêu Sơn. Bệ hạ chỉ cần tiểu trừng đại giới*, giết một hai ngàn nhân mã của hắn, sau khi hắn trở về dĩ nhiên sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, không có chỗ đứng. Bệ hạ có thể loại bỏ một chướng ngại cực lớn trước khi xuôi Nam!”
(*小惩大诫 – Tiểu trừng đại giới. Trừng: nghiêm phạt; Giới: cảnh cáo, khuyến cáo. Ý nghĩa: có khuyết điểm nhỏ lập tức khiển trách, vì được giáo huấn mà không gây nên sai lầm nghiêm trọng.)
Hoàn Nhan Lượng cười ha hả, ngày đó thủy quân của mình tại Hồng Trạch bị phá hủy một số lượng lớn chiến hạm, chính là do Tiêu Sơn gây nên, y hận đến nghiến răng, nhưng lại không biết như thế nào để loại bỏ Tiêu Sơn.
Hiện tại cơ hội trời cho lại đưa đến trước mặt, cũng không cần thắng, chỉ cần không bại, Tiêu Sơn cũng sẽ bị nội bộ phế bỏ, Triệu Viện sẽ mất đi uy tín, lập mã ngô sơn*, bắt sống Triệu Cấu đã nắm trong lòng bàn tay!
(*Này là câu thơ hôm trước của HNL thể hiện tham vọng xuôi nam. Nguyên câu là Lập mã ngô sơn đệ nhất phong: cưỡi chiến mã từ đỉnh cao mà xem thiên hạ.)
Nhưng khiến cho Hoàn Nhan Lượng không ngờ tới là, thời điểm tin tức y vượt sông vừa mới truyền ra, Triệu Cấu đã sớm vắt chân lên cổ, chạy trở về Lâm An, nếu thật sự muốn bắt Triệu Cấu, cho dù tất cả thuận lợi, còn phải chờ thêm một đoạn thời gian nữa.