Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 56: Luật Pháp Lớn Hơn Vua (Hạ)


Đọc truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu – Chương 56: Luật Pháp Lớn Hơn Vua (Hạ)

Dương Túc Phong xê dịch thân thể một chút để tư thế ngồi của mình thoải mái, sau đó bình thản nói:

– Quốc vương và pháp luật xảy ra xung khắc, tranh đấu cho đến nay chưa bao giờ khoan nhượng cả, khởi đầu đều sẽ tràn ngập máu tươi. Khi mới bắt đầu, chế độ chuyên chế độc tài sẽ chiếm thế thượng phong. Nhưng, đến khi đa số mọi người đều hiểu rằng quyền lực của hoàng đế nên bị ước thúc thì bọn họ sẽ tự giác đứng lên chống lại sự chuyên quyền của quốc vương. Cứ như thế, trấn áp và phản kháng, có lẽ phải kéo dài đến mấy trăm năm, song pháp luật cuối cùng sẽ giành được thắng lợi, trong tương lai, hoàng đế cũng không hẳn là được định đoạt bởi tục cha truyền con nối, mà phải do nhân dân tuyển cử chọn ra, quyền lực của hoàng đế cũng bị cắt giảm rất nhiều. Một người độc tài cầm nắm chính quyền sẽ biến thành một đoàn thể bị cộng đồng chi phối, không còn ai có thể một tay che trời, muốn làm gì thì làm nữa.

Canh Tang Loan hít một hơi thật sâu, nói với vẻ mặt đầy phức tạp:

– Dương Túc Phong….tư tưởng của ngươi thật khiến kẻ khác hoảng sợ….bọn ta mặc dù nghĩ ra được một chút nội dung mơ hồ nhưng cho đến bây giờ vẫn không thể diễn đạt rõ ràng được như ngươi….tư tưởng của ngươi phát sinh như thế nào mà có?

Dương Túc Phong bất động, nói với sinh khí tràn ngập:

– Thật vô ý, chỉ do ta tự mình nghĩ ra, có lẽ đây cũng là tập tính phát triển nguyên thủy của loài người.

Canh Tang Loan như hiểu như không, gục gặc đầu.

Ngạnh Dương Liệt thở dài một hơi, nói với vẻ không cam lòng:

– Không thể hiểu được, bọn ta dùng cả cuộc đời để nghiên cứu thành quả này cũng không bằng tám chữ được nói bởi một tiểu tử trẻ tuổi như ngươi, cả đời ta đến đây không còn chút hứng thú nào nữa. Dương Túc Phong, mặc dù ta không hề muốn, song ta lại không thể không thừa nhận về phương diện này, ngươi đích thị là một thiên tài.

Dương Túc Phong mỉm cười, song từ đáy lòng không khỏi cười nhạo bọn chúng. Các ngươi đang suy nghĩ cái quái gì thế, tám chữ đó chính là lịch sử của nhân loại, phải dùng thời gian hơn một nửa thế kỷ đấu tranh mới có được, không biết bao nhiêu người đã vì tám chữ này mà chiến đấu đến giọt máu cuối cùng. Các ngươi nghiên cứu một đời mà đòi cho ra thành quả thì chẳng phải quá dễ dàng hay sao?

Canh Tang Loan tựa hồ ủ rũ vô cùng, miễn cưỡng phất tay, buồn bã nói:

– Dương Túc Phong, ngươi có thể đi.

Đường Tư vội vàng lên tiếng can ngăn:

– Tam ca, không thể thả hắn đi, hắn đã biết rất nhiều chuyện.

Thần sắc Canh Tang Loan đột nhiên sa sầm hẳn xuống, nói với vẻ tức giận:

– Ngươi vừa nói gì? Quy củ của Thánh giáo quy định thế nào, ngươi có thể nói là hắn trả lời không đúng sao? Nếu hắn đã trả lời đúng thì hắn có thể rời đi!


Đường Tư đảo tròng mắt một vòng, cất tiếng sắc gọn:

– Dương Túc Phong, bọn ta có thể thả cho ngươi đi, nhưng ngươi phải gia nhập Xích Luyện giáo, trở thành thành viên của Thánh giáo.

Dương Túc Phong không hề suy nghĩ, đáp ngay:

– Đây là chuyện không thể xảy ra.

Canh Tang Loan đột nhiên cũng hiểu được vấn đề, thiết tha nói:

– Dương thiếu tướng, tài hoa của ngươi đích xác là vượt xa người khác. Đường Tư đề nghị tốt lắm, ngươi cũng nên suy nghĩ một chút. Lần này ngươi trở về Mỹ Ni Tư bình loạn, ai cũng biết đó là dụng ý không tốt của hoàng đế. Ngươi đến đó chỉ có thể là cửu tử nhất sinh, thậm chí là thập tử vô sinh. Nếu như thế thì quá lãng phí một nhân tài như ngươi. Nếu ngươi đồng ý gia nhập Xích Luyện giáo, mọi người vì hạnh phúc nhân dân…

Dương Túc Phong cắt ngang lời lão, kiên quyết nói:

– Thất lễ, đa tạ hảo ý của ngươi. Cổ nhân đã có câu “đạo bất đồng bất tương vi mưu”. Ta vốn không hề có hảo cảm với Xích Luyện giáo các ngươi, ngược lại, ta lại rất căm hận các ngươi.

Ngạnh Dương Liệt tức tối nói:

– Ngươi đã thấm sâu suy nghĩ lệch lạc của triều đình đối với Thánh giáo, ngươi vốn không biết rằng…..

Dương Túc Phong thản nhiên đáp:

– Đúng, ta không biết về các ngươi, nhưng ta có thể biết được những việc các ngươi đã làm. Các ngươi bắt đầu khởi sự từ năm 1674 Thiên Nguyên đến Thiên Nguyên 1693 đã bại vong, trải qua mười chín năm, thế lực từng đạt đến một trăm mười vạn người. Trong mười chín năm này, ta chưa hề thấy các ngươi làm chuyện gì vì dân chúng, mặc dù khẩu hiệu của các ngươi mới nghe thì rất hấp dẫn, đã thu hút được không ít người, nhưng trên thực tế, các ngươi ngoài việc khiến cho xuất hiện thêm nhiều nạn dân lưu ly thất tán và người vô gia cư ra, ta không hề thấy các ngươi có việc làm nào tạo lợi cho nhân dân, cho dù chỉ là những việc nhỏ như mở một con đường, khai phá kênh mương thủy lợi. Các ngươi chỉ biết phá hoại, thiêu hủy thành thị và thôn trang, bắt mọi người gia nhập quân đội các ngươi, sau đó lại như châu chấu ào đến chỗ khác. À, ta quên mất, các ngươi cũng xây dựng được một kiến trúc vĩ đại, cần đến ba mươi vạn nhân công và hai năm thời gian cũng chưa hoàn thành được một nửa Thiên Vương cung….

Ngạnh Dương Liệt giận dữ quát lớn:

– Dương Túc Phong, ngươi câm mồm đi! Ngươi không được khinh miệt, sỉ nhục Thánh giáo của ta.

Dương Túc Phong cười lạnh, không nói nữa.


Canh Tang Loan chắp tay sau lưng, thâm trầm nói:

– Dương Túc Phong, ta thừa nhận trước đây Thánh giáo có một chút sai lầm. Nhưng ngươi phải tin tưởng bọn ta, xuất phát điểm của bọn ra vốn rất tốt, mục đích ban đầu của bọn ta là muốn cho dân chúng được hưởng một cuộc sống tốt hơn….Sau đó…thật sự có rất nhiều nguyên nhân cả chủ quan và khách quan, quan trọng nhất vẫn chính là vấn đề mà Đường Tư vừa hỏi ngươi – làm thế nào hạn chế được quyền lực của lãnh đạo cao nhất….Ta không ngại mà nói một câu đắc tội với Thiên Vương, ngày trước y đã gây nên một số chuyện khiến cho các huynh đệ đi theo y nhiều năm trở nên tâm can nguội lạnh. Bởi vậy Nhạc Thần Châu mới có thể nhanh chóng đánh bại, đuổi bọn ta….nhưng…..

Dương Túc Phong lạnh lùng nói:

– Ngươi không cần nhưng để làm gì, vô luận ngươi giải thích thế nào thì ta cũng không đồng ý với hành vi nhuốm đầy máu tanh.

Ngạnh Dương Liệt cười lạnh nói:

– Quốc gia và triều đình không thể có khái niệm giống nhau, mục đích của bọn ta cũng không phải muốn làm tổn thương quốc gia này, mà là muốn giúp cho quốc gia càng ngày càng cường thịnh. Thế nhưng lúc này triều đình càng ngày càng hủ bại, vốn đã không thể lãnh đạo quốc gia chúng ta tiếp tục phát triển. Nếu đã như thế thì cướp ngôi, thay thế chính là đạo lý hoàn toàn đúng đắn….

Dương Túc Phong thản nhiên nói:

– Ta cũng rất bất mãn đối với triều đình, ta cũng hy vọng có người có thể thay đổi, cho dù phải trả bằng giá rất lớn, tuy nhiên hành động của các ngươi đã vượt ra khỏi phạm vi quốc gia. Thủ phủ Xích Luyện Thần xảy ra tự thiêu tập thể trước khi diệt vong, các ngươi còn đem tất cả vật sở hữu của dân chúng ném vào đống lửa, yêu cầu bọn họ hiến thân vì sự nghiệp của các ngươi, đơn thuần chỉ một việc này thôi đã có hơn năm mươi vạn người lâm nạn, các ngươi đối đãi như thế với dân chúng vô tội là đúng hay sai?

Ngạnh Dương Liệt không hề thay đổi, vẫn tiếp tục nói:

– Mọi người đều hiến thân vì sự nghiệp vĩ đại, bọn họ sẽ sống mãi trong liệt hỏa.

Dương Túc Phong không hề khách khí mắng thẳng:

– Vậy ư! Có lẽ các ngươi nguyện ý hiến thân! Nhưng ngươi không thể đem ý niệm của các ngươi ép buộc người khác phải thực hiện theo! Ta chắc chắn rằng trong năm mươi vạn người bị các ngươi thiêu cháy thì có đến bốn mươi vạn người là bị các ngươi cưỡng bức, bọn họ vốn không muốn chết! Mục đích lật đổ triều đình không phải là để thay thế một hoàng đế khác mà là để cho cuộc sống của dân chúng có thể tốt hơn, khiến cho quốc gia ngày thêm phồn vinh cường thịnh! Nếu không làm được điều đó thì chi bằng cứ để cho triều đình hủ bại này kéo dài hơi tàn vậy!

Ngạnh Dương Liệt tức giận vội đứng bật dậy, lông tóc dựng ngược, khớp ngón tay vang lên lách cách.

Dương Túc Phong cũng không hề tỏ ra kém thế, mặt đối mặt với lão.

Ngạnh Dương Liệt đấm thẳng một quyền vào cách tường bên cạnh, khiến cho bụi bặm rơi xuống lả tả.


Canh Tang Loan nhìn đăm đăm Dương Túc Phong không dưới năm phút, ánh mắt sắc bén như muốn xé rách nội tâm hắn, hòng tìm kiếm được bí mật trong đó, nhưng Dương Túc Phong không hề tỏ ra sợ hãi, ánh mắt tỏa ra vẻ bình thản khoan thai.

Canh Tang Loan rốt cuộc thở dài một hơi, nói với vẻ xuống nước:

– Đã như thế, bọn ta cũng không cưỡng cầu nữa. Dương Túc Phong, bọn ta có thể cho ngươi một cơ hội, cho ngươi rời đi, bọn ta cũng hề bắt ngươi phải quyên hiến tài sản. Bọn ta chỉ có duy nhất một điều kiện, ngươi phải giữ kín bí mật của Xích Luyện giáo bọn ta. Ta biết ngươi không có ấn tượng tốt với Thánh giáo, nhưng chuyện đó bọn ta cũng không quan trọng. Nếu ngươi muốn tiêu diệt bọn ta, mời ngày sau sẽ gặp lại trên chiến trường.

Đường Tư vội vàng nói:

– Tam ca, huynh tại sao có thể…. bí mật của Xích Luyện giáo…..

Canh Tang Loan phất tay, ý nói Đường Tư không cần kích động, mắt nhìn Dương Túc Phong nói:

– Dương Túc Phong, ta hy vọng ngươi không làm những chuyện ngu ngốc, liên lụy đến gia tộc của ngươi. Mỹ Ni Tư mặc dù cách xa, nhưng sát thủ của bọn ta vẫn có thể dễ dàng đến đó, chỉ cần chưa đến một tháng. Ta nghĩ ngươi sẽ hiểu được lời ta nói.

Dương Túc Phong cười lạnh đáp:

– Ta đương nhiên hiểu được ý của ngươi, vạn loài rắn trong thiên hạ, Xích Luyện xà là loài độc nhất. Được, ta đồng ý sẽ không tiết lộ bí mật của các ngươi. Nhưng ngày sau gặp lại trên chiến trường, các ngươi không được bắt người nhà của ta làm con tin.

Ngạnh Dương Liệt cất giọng bực tức nói:

– Dương Túc Phong, ngươi có thể trở về được Mỹ Ni Tư đã rồi hãy nói!

Canh Tang Loan có ý mỉm cười nói:

– Dương Túc Phong, nếu có một ngày như vậy, hy vọng rằng ngươi đã bình định được Mỹ Ni Tư. Nếu ngươi có thể đánh bại Bộ Thủ và Phương Phỉ Thanh Sương, ta nghĩ ngươi sẽ có đủ lực lượng bảo vệ gia quyến ngươi. Tuy nhiên ta có thể đồng ý với ngươi, chỉ cần trong phạm vi kiểm soát của bọn ta, bọn ta sẽ quang minh chính đại quyết đấu trên chiến trường, quyết không làm theo bàng môn tà đạo.

Dương Túc Phong gật đầu, thản nhiên đáp:

– Đa tạ.

Đường Tư đột nhiên chen vào:

– Dương Túc Phong, ngươi phải đưa hữu thủ thề rằng quyết không tiết lộ tất cả bí mật của Xích Luyện giáo với bất cứ ai, nếu không, ngươi sẽ bị thiên lôi oanh kích, Dương gia tướng các ngươi sẽ vĩnh viễn tuyệt hậu, mỗi người Dương gia đều bị nguyền rủa thê thảm, chết ở trên giường…..

Dương Túc Phong lạnh lùng nói:


– Đường Tư, ta không hèn hạ tiểu nhân như ngươi, nếu ta đã đồng ý giữ kín bí mật của các ngươi thì ta sẽ làm được. Chữ tín của ta so với lời thề còn hữu hiệu hơn nhiều, ngươi chớ có đem lòng tiểu nhân đo lấy bụng quân tử.

Đường Tư lạnh lùng nói:

– Được, chỉ mong ngươi đừng quên điều vừa nói.

Canh Tang Loan quay đầu lại, ngửa đầu nhìn trần nhà, thanh âm trầm thấp vang lên:

– Ngươi có thể đi. Trong phạm vi Phương Xuyên đạo, ngươi sẽ không bị Xích Luyện giáo của ta ngăn cản nữa. Đường Tư, đưa hắn rời đi, nhớ lấy lời ta nói, đừng để ta trở thành người thất tín.

Đường Tư mặc dù trong lòng không phục, nhưng vẫn phải cung kính nói:

– Đệ biết.

Chợt nghe bên ngoài truyền vào tiếng chuông lanh lảnh và tiếng người ồn ào, Đường Tư nhíu mày hỏi:

– Đổng Khuyết, bên ngoài xảy ra chuyện gì?

Đổng lão bản của Linh Tuyền hiên vội vàng tiến vào, vẫn chưa để ý đến Dương Túc Phong, vẻ mặt lấm tấm mồ hôi nói:

– Hồi bẩm Tài thần, nô lệ Bảo Ứng phủ vừa phát động bạo loạn, do Mục Thiên Vương tổ chức! Bọn chúng đã đánh bại đội hộ vệ, bây giờ đang cướp bóc, giết người ở Bảo Ứng phủ, chuẩn bị nam hạ xuống Nguyên Xuyên đạo…. – Đến lúc này y mới nhìn thấy Dương Túc Phong, vội vàng ngậm miệng lại, thần sắc tỏ ra nghi hoặc vô cùng.

Sắc mặt Đường Tư biến đổi, thân thể lung lay như muốn ngã, đôi môi nhếch động, nhưng lại không nói ra lời nào.

Canh Tang Loan và Ngạnh Dương Liệt cũng đứng bật dậy, vẻ mặt kinh hãi không thể biểu đạt bằng ngôn từ. Tóc tai Ngạnh Dương Liệt đều dựng ngược, gầm lên:

– Lại là Mục Tử Huân! Rốt cuộc y muốn gì ? Chuyện lớn như thế mà y không hề cho ta biết một tiếng ? Y còn có bọn ta trong mắt không ?

Canh Tang Loan nghiêm mặt, nhìn Dương Túc Phong, đoạn nói:

– Đường Tư, ngươi đem Dương thiếu tướng đi đi. Chuyện Bảo Ứng phủ xảy ra bạo loạn, chờ ngươi quay về sau đó sẽ thương lượng.

Đường Tư chần chừ một chút, miễn cưỡng đáp:

– Tuân lệnh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.