Đọc truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu – Chương 397: Phương Án Dạy Dỗ Của Điệp Tư Thi
Một đêm mưa lạnh lẽo ở kinh đô Ni Lạc Thần.
Những giọt nước mưa lạnh băng tí tách nhỏ lên đường phố của kinh đô Ni Lạc Thần, bắn lên những vệt nước màu vàng, dưới ánh đèn lờ mờ trông then lương vô cùng.
Mưa phùn theo cùng gió lạnh, đập lên cửa sổ lên nóc nhà của người dân, phát ra những tiếng động lào rào, mặc dù không lớn lắm, nhưng cũng đủ làm quấy nhiễu giấc mộng của chủ nhân căn nhà đó, trên đường phố đâu đâu cùng toàn nước đọng, những công nhân quét dọn chăm chỉ làm việc, nhưng cũng không thể nào hoàn toàn dọn hết được nước mưa rét buốt.
Căn cứ vào dự báo của ban nghành khí tượng quân Lam Vũ, đây là thời tiết lạnh giá nhất của kinh đô Ni Lạc Thần trong gần trăm năm trở lại đây, cũng là mùa đông có nhiệt độ thấp nhất của đại lục Y Lan, nhiệt độ vào tháng mười đã hạ tới bằng nhiệt độ bình thường của tháng mười một.
Cái lạnh mang tới không ít phiền toái cho cuộc sống của người dân, đồng thời cũng đóng băng một cách hữu hiệu tất cả hành động quân sự từ phía bắc kinh đô Ni Lạc Thần trở nên, bao gồm cả Y Lệ Nạp ở phương xa, chiến sự cũng dần dần lắng dịu xuống.
Quân đội nước Y Lan và quân Lam Vũ, mặc dù vẫn còn ở xung quanh thành Trầm Hương giằng co với nhau, nhưng hành động quân sự quy mô lớn đã không thể triển khai nữa, khắp nơi toàn là nước mữa lạnh băng, trong chiến hào cứ như là trong hố băng, ở lâu có thể làm cho người sống cũng đóng băng.
Một cỗ xe ngựa nhẹ nhàng phá nát bóng tối trên đường phố kinh đô Ni Lạc Thần, vó ngựa làm bắn tung những vũng nước lạnh, bánh xé ngựa chầm chậm lăn qua vũng nước nước đó, cũng làm nước bắn tung lên, người đánh xe mặc áo bông dầy, có mình lại thỉnh thoảng run rẩy vung roi ngựa, điều chỉnh phương hướng của xe ngựa.
Trên đường phố đã không còn bóng dáng cư dân nữa, chỉ thi thoảng có cảnh sáng đi tuần tra, nhưng bọn họ nhìn thấy dấu hiệu quan quân cao ấp của quân Lam Vũ đều không đi tới kiểm tra.
Xe ngựa trực tiếp đi tới con đường đặt Tường Vi tiểu trúc, liền cố ý giảm bớt tốc độ, đem ma sát giữa bánh xe và mặt đường giảm xuống mức thấp nhất, giống như một con thuyền nhỏ, lặng lẽ không một tiếng động đi tới bên cạnh Tường Vi tiểu trúc, rồi chầm chậm dừng lại.
Trong nhà dân xung quanh Tường Vi tiểu trúc không hề có lấy một ánh đèn nào, chỉ có lầu hai của Tường Vi tiểu trúc là còn có ánh đèn, nhưng một lát sau cũng đã tắt đi, vào trong đêm đông rét buốt như thế này, ôm lấy cái chăn bông thật giày đánh một giấc là chuyện hạnh phúc nhất.
Rèm xe ngựa bị vén lên, một nữ quân nhân từ bên trên xe ngựa đi xuống, im lặng đứng ở trong mưa gió, lặng lẽ nhìn Tường Vi tiểu trong, trong mắt ánh lên vẻ phức tạp, tòa biệt thử nhỏ bé tinh xảo này, từng là nơi nàng sống hai mươi năm, nàng quen thuộc với từng gốc cây ngọn cỏ ở nơi này, nhưng khi hiện giờ nàng chỉ đứng cách nó không xa, nhìn nó từ trong bóng đêm, nàng đột nhiên phát giác ra, nơi này đã có một cảm giác vô cùng xa lạ với mình rồi.
Ánh đén đường lờ mờ, thỉnh thoảng chiếu lên khuôn mặt có chút nhợt nhạt của nàng, tựa hồ bời vì cái lạnh mà biến thành như thế, nhưng cái lạnh cũng không thể che lấp mọi thứ của nàng, sống lưng thẳng táp, chiếc mũi cũng thẳng tắp, vóc dáng mê người.
Nàng im lặng đứng vững vàng bên trong gió lạnh mưa băng của kinh đô Ni Lạc Thần, cạnh vệ bên cạnh muốn che ô cho nàng cũng bị nàng từ chối, nàng muốn để cho những giọt mưa băng giá kia thuận theo cổ của mình thấm xuống, để cái lạnh buốt xương nhắc nhỏ nàng, đây chỉ là một cơn ác mộng, một cơn ác mộng sắp được tỉnh lại.
Chỉ tiếc rằng, nước mưa cho dù làm cho mỗi một ngón tay của nàng đều lạnh tới nhức buốt, nhưng nàng vẫn khôgn tỉnh lại, nàng chỉ đành bất lực chấp nhận một hiện thực tàn khốc, tất cả mọi thứ trước mắt nàng, không phải là nằm mơ.
– Đại tiểu thư ..
Những nữ cảnh vệ ở bên cạnh nào thực không sao tiếp tục nỡ nhìn thượng cấp của mình cứ đứng ngây ra bên trong mưa gió rét buốt như thế này nữa, phụ thân của nàng, đã trở thành linh hồn khắc sâu trong đầu bọn họ, ở trong ý thức của bọn họ, vị nữ quân nhân mang quan hàm thiếu tướng lục quân quân Lam Vũ này là tất cả đối với bọn họ, là cột trụ nâng đỡ tinh thần của bọn họ, bất kể thế giới này thay đổi như thế nào, thì lòng trung thành và kính mến của bọn họ đối với nàng đều sẽ không thay đổi.
Vị nữ thiếu tướng lục quân quân Lam Vũ này, đương nhiên chính là Điệp Phong Vũ, nàng vừa mới từ tiền tuyến Nguyên Xuyên đạo trở về.
Rời khỏi Tường Vi tiểu trúc một khoảng thời gian rất lâu rồi, Điệp Phong Vũ có biết bao cảm xúc, sau chuyến đi tới Mỹ Ni Tư, bản thân chẳng những trở thành nữ nhân của Dương Túc Phong, hơn nữa còn trở thành quan quân cao cấp, những truyện trước kia, như là năm mơ, nhưng nó lại cứ hiện ra ngay ở trước mắt, làm nàng không sao kiềm chế được.
Phải qua một lúc rất lâu, Điệp Phong Vũ mới chậm rãi nhấc bước chân đóng cứng lại của mình, đi vào tòa Tường Vi tiểu trúc quen thuộc mà xa lạ kia.
Thế nhưng, ở cửa Tường Vi tiểu trúc, Điệp Phong Vũ rõ ràng tỏ ra chần chừ rất lâu, tựa hồ có chút tâm lý sợ trở về nhà, cuối cùng vẫn là cảnh vệ lâu năm ở bên cạnh nàng hiểu được ra tâm tư của Điệp Phong Vũ, tiến lên chủ động gõ cửa, hai năm thời gian đã quay đi, cảnh cửa gỗ của Tường Vi tiểu trúc tựa hồ cảng thêm mỏng manh, tiếng gõ khi phát ra cũng không có âm thanh lớn lắm.
Người mở cửa là Trường ma, bà hồ nghi thò đầu ra nhìn một lượt, sau đó nhìn thấy khuôn mặt của Điệp Phong Vũ, vẻ mặt từ từ cứng lại, phải một lúc lâu sau mới lắm bắp với vẻ không thể nào tin tưởng được:
– Đại tiểu thư … đúng là người sao?
Vành mắt của Điệp Phong Vu hơi đỏ lên, nàng gật đầu nói:
– Trương ma, đúng là ta đây, ta đã trở về rồi!
Trương ma cao hứng tới mức nước mắt chực trào ra, vội vàng mở rộng cửa, run rẩy nói :
– Đại tiểu thư… đúng là Đại tiểu thư rồi … mau vào đi, mau vào đi, bên ngoài lạnh lăm, người mau vào đi, tôi sẽ thắp lò than cho mọi người sưởi …
Điệp Phong Vũ bước chân không hề nhúc nhích, do dự một lúc rồi hỏi:
– Nhị tiểu thư đang làm gì?
Trương ma không phát hiện ra điều khác thường của Điệp Phong Vũ, vẫn cứ nói huyên thuyên:
– Nhị tiểu thư ngủ rồi, mấy ngày nay tinh thần của Nhị tiểu thư không được tốt …
Vành mắt của Điệp Phong Vũ chuyền thành màu đỏ, nàng cảm thấy áy náy vô cùng, trong khoảng thời gian nàng rời khỏi đại lục Y Lan, Điệp Tư Thi phải sống một mình, khẳng định là rất khó khăn, vào thời đế quốc Đường Xuyên thì không cần nói nữa, nhưng từ sau khi quân Lam Vũ tới, Điệp Tư Thi trở thành điển hành của xã hội cũ, là đối tượng cần phải đấu tranh, Dương Túc Phong hận Điệp Tư Thi, quân Lam Vũ cũng hận Điệp Tư Thi, nên có thể sống được tới bây giờ đối với Điệp Tư Thi mà nói đã là một chuyện không dễ dàng gì rồi.
Trương ma vội nói:
– Để tôi đi lên gọi Nhị tiểu thư…
Điệp Phong Vũ lắc đầu, nhỏ giọng nói:
– Không cần đâu … ngày mai ta lại tới….
Trương ma ngạc nhiên nhìn Điệp Phong Vũ, tựa hồ cảm thấy nàng có chút thay đổi rồi, một lúc sau mới lên tiếng:
– Đại tiểu thư… đêm nay người không ở lại đây sao? Người tới đâu ở?
Điệp Phong Vũ gian nan nói:
– Không phải, ta … đêm nay ta còn có quân vụ, đứng nói với Nhị tiểu thư là đêm nay ta tới, ngay mai ta sẽ quay lại.
Trương ma ngây ra nhìn Điệp Phong Vũ xoay người rời đi, mà không hiểu chuyện này là sao, sao trở về rồi lại không ở trong nhà chứ?
Ngay khi Điệp Phong Vũ chuẩn bị rời đi, đột nhiên nhìn thấy đèn ở lầu hai sáng lên, tiếp theo đó nghe thấy giọng nói có chút khàn và hiếu kỳ của Điệp Tư Thi:
– Trương ma, bà đang nói chuyện với ai vậy? Nửa đêm canh ba còn có ai tới tìm chúng ta thế? Là cảnh sát à?
Điệp Phong Vũ hơi do dự chừng hai giây rồi quay trở lại.
Trương ma chần chừ nói:
– Là …
ĐiêpPhong Vũ Lắc đầu vì thế Trương ma không nói thêm nữa.
Điệp Tư Thi vừa đi xuống lầu, vừa hiếu kỳ nói:
– Trời lạnh như thế này, là ai thế? Sao lại không lên tiếng?
Điệp Phong Vũ xoay người đi ngay, rảo bước rời đi.
Trương ma ngẩn ra gọi:
– Đại.. Đại…
Điệp Tư Thi đột nhiên phát giác ra điều gì, bước chân nhanh hơn, mau chóng xông ra bên ngoài cửa, vừa khéo nhìn thấy bóng lưng Điệp Phong Vũ chuẩn bị lên xe, tức thì đứng sững lại, hai con mắt mở trừng trừng, giống như cảm thấy tất cả mọi thứ ở trước mắt đều không phải là sự thực.
Điệp Tư Thi biết cái bóng lưng kia chính là tỷ tỷ của nàng, nhưng nàng lại cảm thấy bóng lưng đó lại không phải là tỷ tỷ của nàng, quen thuộc mà xa lạ, đây là một loại cảm giác vô cùng quái lạ.
– Tỷ tỷ! Có phải là tỷ tỷ không? Là tỷ tỷ sao?
Điệp Tư Thi mang theo tiếng khóc nghèn nghẹn, mặc áo ngủ lao vào trong mưa lạnh.
Bước chân của Điệp Phong Vũ không thể nào dời đi được nữa, chỉ đành chầm chậm quay ngươi lại, nhỏ giọng nói:
– Là tỷ.
Điệp Tư Thi tức thì trào nước mắt, đứng lặng ra ở trong làn mưa lạnh căm căm, muốn nói gì nhưng lại không sao nói lên lời, chỉ có những giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ chảy ra, nước mưa thuận theo tóc nàng chảy xuống, hòa vào nước mắt của nàng, rồi cùng nhẹ nhàng nhỏ xuống dưới con đường lạnh băng.
Điệp Phong Vũ bước nhanh tới, kéo léo Điệp Tư Thi, hai người đi nhanh vào trong cửa, y phục của hai người đều bị nước mưa làm cho ướt đẫm rồi, trên đầu cũng có nước mưa nhỏ xuống, Điệp Tư Thi đã lạnh tới mức cánh môi trắng nhợt rồi, nàng muốn ôm chặt lấy tỷ tỷ của mình, nhưng khi vừa mới chạm vào thân thể của Điệp Phong Vũ, thì nàng lại do dự, sau đó bắn ra như chạm phải diện vậy …
Điệp Tư Thi hoang mang nói:
– Tỷ …
Nàng nhìn thấy đồng phục thiếu tướng lục quân quân Lam Vũ ở trên người Điệp Phong Vũ, bộ quân trang này trước kia chướng mắt nhường nào, làm cho nàng khó chịu nhường nào, nàng không biết đã có bao bài báo công kích bộ y phục khó coi nhất này, nhưng, hiện giờ, bộ y phục mà nàng cho là khó coi nhất, lại mặc trên người thân tỷ tỷ của chính mình.
Điệp Phong Vũ im lặng không nói, chỉ ra hiệu cho Trương ma lấy áo khác choàng lên cho Điệp Tư Thi, nàng biết Điệp Tư Thi muốn nói gì, muốn hỏi gì, muốn biết điều gì, nhưng nàng không muốn giải thích, cũng không sao có thể giải thích được. Chuyện ở địa khu Mỹ Ni Tư, ngoại trừ làm kích thích Điệp Tư Thi ra, thì không có tác dụng gì hết.
Điệp Tư Thi vẻ mặt rất phức tạp, ngập ngừng nói:
– Tỷ …
Điệp Phong vũ giọng nói nghe rất trống rỗng vô hồn, nhạt nhẽo chẳng có chút tình cảm nào:
– Hiện giờ tỷ giúp quân Lam Vũ làm việc, lần này tỷ trở về … là để báo cáo công tác…
Điệp Phong Vũ sắc mặt dần dần biến đổi, ánh mắt cũng có chút quái lạ, trơ ra nhìn Điệp Phong Vũ, lạnh lùng nói:
– Tỷ đang giúp Dương Túc Phong làm việc ?
Điệp Phong Vũ do dự chốc lát, sau đó lặng lẽ gật đầu.
Điệp Tử Thi đột nhiên như một con nhím gặp phải khiêu chiến, tất cả mũi gai đều lộ hết cả ra, không còn khống chế được tâm tình của bản thân nữa, giọng nói the thé mang theo tiếng khóc nghẹn ngào:
– Vậy tỷ trở về nơi này làm cái gì?
Vẻ mặt Điệp Phong Vũ có chút đau đớn, rất muốn rất muốn ôm lấy muội muội của mình khóc thật to, nói ra thống khổ bị Dương Túc Phong vũ nhục, nhưng cuối cùng vẫn đem bị mật này chôn thật sâu dưới tận đáy lòng, gian nan nói:
– Tỷ muốn dẫn muội đi gặp Dương Túc Phong, giữa hai người có lẽ có chút hiểu lầm có thể trừ bỏ …
Điệp Tư Thi cực kỳ kháng cự lại ba chữ Dương Túc Phong, vừa khóc vừa thét lên:
– Hiểu lầm cái gì? Giữa muội và y không có hiểu lầm gì hết! Muội và y lả kẻ thù, y là kẻ thù của muội, muội cũng là kẻ thù của y, giữa muội và y chỉ có thù địch không có hiểu lầm gì hết! Y có bản lĩnh thì giết muội đi! Muội không cần sự thương hại của tỷ ! Tỷ .. tỷ đi đi …
Điệp Phong Vũ lặng lẽ lắng đứng nghe, đôi mặt dần đần đỏ dừ, vẻ mặt vô cùng thống khổ, đợi cho Điệp Tư Thi nói xong, mới chậm rãi nói:
– Kỳ thực y cũng có một số chuyện muốn nói với muội ….
Điệp Tư Thi thét lên như phát điên:
– Nói chuyện cái gì? Giữa muội và y có chuyện gì để mà nói chứ?
Điệp Phong Vũ thầm thở dài, chậm rãi nói:
– Tỷ cũng không biết, y chỉ nói nếu như muội đồng ý, y muốn gặp mặt nói chuyện với muội.
Điệp Tư Thi khinh miệt cười lạnh, tựa hồ ngay cả tỷ tỷ của mình cũng không nhận nữa, mỉa mai nói:
– Dương Túc Phong muốn gặp muội sao? Vì sao y lại muốn gặp muội? Loại tiểu nhân vật như muội sao có thể lãng phí thời gian của thống soái tối cao?
Điệp Phong Vũ lắc đầu nói:
– Tỷ không biết.
Điệp Tư Thi không chút do dự nói ngay:
– Tỷ trở về nói với y! Muội không muốn gặp y.
Điệp Phong Vũ gật đầu, chậm rãi nói:
– Được rồi, muội ngủ tiếp đi, tỷ sẽ tới đó nói với y.
Điệp Tư Thi đột nhiên đảo tròng mắt, ánh mắt cổ quái nhìn Điệp Phong Vũ, tựa hồ nhìn ra Điệp Phong Vũ đang che dấu bí mật gì không thể nói ra, lạnh lùng nói:
– Không! Muội không muốn làm khó cho tỷ, muội và tỷ đi gặp y, xem xem y có thể làm được gì muội.
Nói rồi Điệp Tư Thi đột nhiên đẩy Điệp Phong Vũ ra, bất chấp mưa lạnh lao về phía xe của Điệp Phong Vũ, đứng ở bên xe ngựa là bốn cảnh vệ của quân Lam Vũ, tuổi đều không nhỏ nữa, Điệp Tư Thi loáng thoáng nhận ra đó đều là Thanh Nhan Phi Ưng năm xưa Điệp Phong Vũ.
Không ngờ rằng bọn họ đã đã đổi hết sang quân phục của quân Lam Vũ rồi, Điệp Tư Thi hừ lạnh một tiếng, man theo tâm lý khinh bỉ, chui vào bên trong xe ngựa.
Một lát sau, Điệp Phong Vũ cũng lên xe, hai người ngồi đối diện nhau không nói.
Xe ngựa chậm rãi đi trên con đường vắng lặng của kinh đô Ni Lạc Thần, bốn bề im ắn tới mức ngay cả tiếng hơi thở cũng có thể nghe thấy, tiếng roi của người đánh xe thi thoảng quất xuống phá vỡ bóng đêm yên tĩnh.
Thỉnh thoảng có hiến binh của quân Lam Vũ đi qua, tiếng giày lính đạp trên con đường băng giá nghe nặng nề khác thường, nhưng lại mang tới cho người ta một cảm giác vô cùng an toàn.
Điệp Phong Vũ tựa hồ tâm sự trùng trùng, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, không nhìn Điệp Tư Thi.
Điệp Tư Thi muốn nói chuyện nhưng cũng không sao mở lời được, nên chỉ im lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Xe ngựa sau khi đi qua quảng trường Anh Húng, tiếp thụ sự kiểm tra trên con đường chuyên dụng xong, liền trực tiếp đi thẳng tới Vị Ương cung.
Trạch viện vốn của Dương gia Nam Hải đã được mở rộng làm mới, trở thành nơi đặt bổ tổng tham mưu quân Lam Vũ, bộ tổng tham mưu do Phượng Thái Y lãnh đạo đã làm việc ở nơi đó, Dương Túc Phong thì di chuyển vào bên trong Vị Ương cung làm việc, bất quá cách cửa cung rất gần, chỉ đi qua cửa cung là đến rồi.
Điệp Phong Vũ xuống xe trước, kết quả từ đằng xa nhìn thấy bóng dáng của Lam Sở Yến, bất quá Lam Sở Yến không mặc quân trang, mà trang phục thường ngày của nữ nhân, sư đoàn bộ binh sô 103 do nàng suất lĩnh vừa mới từ lục địa Y Vân chuyển tới đại lục Y Lan, đảm nhậm công tác quân ngự lâm ở Long Xuyên đạo.
Lam Sở Yến cũng nhìn thấy Điệp Phong Vũ, thế nhưng lại không đi tới chào hỏi cùng nàng, mà chỉ vẫy tay ở đằng xa, rồi đi luôn, Lam Sở Yến đi vào bên trong Vị Ương cung, nơi ở của Lam Sở Yến ở Vị Ương cung đã được an bài từ trước rồi.
Điệp Tư Thi lạnh lùng phán:
– Lẳng lơ!
Điệp Phong Vũ khe khẽ run lên, muốn lên tiếng nói nhưng không sao phát được ra lời, đúng là vừa rồi Lam Sở Yến trông có chút chói mắt, nàng cởi bỏ quân trang, mặc vào bộ váy màu phấn hồng, đem tất cả những đường cong của nữ nhân lộ hết ra ngoài, mỗi một động tác đưa tay nhấc chân đều có một loại sức quyến rũ chết người.
Trong con mắt của Điệp Tư Thi thì vẻ bề ngoài của Lam Sở Yến đúng là đáng khinh bỉ, nhưng nội tình chỉ có bản thân Điệp Phong Vũ mới biết, mỗi một nữ nhân tiến vào bên trong Vị Ương cung ai mà chẳng muốn trang điểm cho quyến rũ hơn một chút chứ? Ai chẳng muốn trước khi hôn lễ được cử hành được sủng ái hơn một chút chứ?
Vị Ương cung chỉ có một chủ nhân, đó chính là Dương Túc Phong, để lấy lòng ý, tất cả nữ nhân đều bày ra trăm trò, cho dù là Thập Tứ công chúa cũng chẳng phải là ngoại lệ.
– Đi thôi.
Điệp Phong Vũ nói khẽ, nàng không muốn đem quan hệ của mình với Dương Túc Phong lộ ra cho Điệp Tư Thi biết.
Dẫn theo Điệp Tư Thi vòng qua hai khúc hành lang, liền nhìn thấy Tô Phỉ Mã Vận đang trực ban.
Tô Phỉ Mã Vận nhìn thấy Điệp Tư Thi vẻ mặt hằm hằm, liền nở nụ cười rất cổ quái, sau đó để cho bọn họ đi vào.
Điệp Tư Thi vào lúc này nhìn ai cũng thấy ngứa mắt, cho nên thấy Tô Phỉ Mã Vận cười như vậy lập tức cảm thấy nữ nhân này thật ti tiện, thật dâm đãng, phải đứng trong gió lạnh canh cửa cho người ta mà cũng giống như nữ thần hành phúc vậy.
Đẩy cảnh cửa lớn, Điệp Tư Thi lập tức nhìn thấy Dương Túc Phong.
Dương Túc Phong còn chưa ngủ, y đang nghe người khác báo cáo, y nằm nghiêng nghiêng dựa vào lưng chiếc ghế tựa, chân di dày da, hai chân gác ở bên trên bàn làm việc, tư thế khó coi tới mức không thể khó coi hơn được nữa, ấn tượng đầu tiên mà y cấp cho Điệp Tư Thi là hạng giàu xổi vô giáo dục, thô lỗ vô sỉ, hơn nữa còn không biết xấu hổ, bởi vì y nhìn thấy Điệp Phong Vũ và Điệp Tư Thi tiến vào cũng chẳng hề thay đổi cái tư thế thô lỗ khó coi đó.
Ngược lại người mà đang báo cáo tình hình với Dương Túc Phong lại rất vừa mắt Điệp Tư Thi, người nà chính là bà chủ của thương đoàn mậu dịch Đông Hải Dường, ở trong con mắt của Điệp Tư Thi, mỗi một động tác mỗi một ánh mắt, mỗi một nụ cười của Ngu Mạn Ái đều hết sức tiêu chuẩn, đều hết sức văn nhã lịch sự, một động tác nhỏ thôi cũng đều lộ ra phong phạm của đại gia khuê tú, đem so với Dương Túc Phong, thì Ngu Mạn Ái chính là tiên tử trên chín tầng trời, còn Dương Túc Phong thì là tên phu mỏ đào than dưới địa ngục.
Ngu Mạn Ái chính đang cau mày nói:
– … ốc sên không dễ vận chuyển, sức sống lại rất mạnh, hay là chúng ta kéo tới ngoài biên cảnh, rồi lập tức thiêu đi, chỉ cần đừng để cho người nước Mã Toa biết là được rồi.
Dương Túc Phong hai tay gác ở đằng sau đầu, chậm rãi nói:
– Cũng được, chỉ cần để cho người của nước Mã Toa cho rằng, bọn chúng nuôi ốc sên có thể kiếm được tiền, chấp thuận bỏ lương thực đi và nuôi ốc sên là được rồi. Không cần nhiều nông dân nước Mã Toa nuôi ốc sên lắm, chỉ cần một phần tư thậm chí là một phần năm là đủ, nếu như hiệu quả tốt, chúng ta có thể tiếp tục đưa vào nước Y Lan. Bất quá nước Y Lan ruộng nước rất ít, hành lang Á Sâm thì ta lại không nơi. Ôi, thôi vậy, cứ tiếp tục hành hạ nước Mã Toa đi, nghe nói lượng thực dự trữ của bọn chúng có thể duy trì được tới ba mươi năm …
Ngu Mạn Ái nhoẻn miệng cười nói:
– Ngài lại nói lung tung rồi, bọn chúng có thể cầm cự thời gian một năm đã là không tệ rồi, nếu không nguyên soái Vũ Văn Phân Phương cũng không bị ngài o ép tới mức thiếu chút nữa treo cổ tự vẫn…
Điệp Phong Vũ đứng hành lễ ở phía cửa.
Dương Túc Phong gật đầu với nàng, rồi khẽ mỉm cười, đưa tay ra hiệu cho bọn họ ngồi ở ghế xa lông bên cạnh một lát, còn y thì thong thả nói:
– Đâu có quá đáng như thế, người ta nói thế nào cũng là một nguyên soái, cô xem, bộ hạ mưu nghịch tạo phản, chuyện lớn như vậy mà bị một đạo mệnh lệnh của cô ta lấp đi, hiện giờ ngược lại còn làm cho bộ quân vụ của nước Mã Toa tiến thoái lưỡng nan, nếu như thực sự cách chức của những kẻ đó, còn không biết gây ra bao nhiêu rối loạn, hiện giời thời buổi rối ren, bọn chúng khẳng định không dám hạ quyết tâm lớn như thế. Nhưng nếu không cắt chức những kẻ đó, thì cục tức này bọn chúng nuốt trôi nổi không? Sau này ảnh hưởng cũng không tốt, kẻ nào cũng dám làm thế với thượng cấp, thì quân đội có còn là quân đội không? Ha ha, Vũ Văn Phân Phương thật quá giảo hoạt …
Ngu Mạn Ái mặt tươi như hoa phụ họa:
– Người lợi hại như vậy, còn chẳng phải vẫn bị ngài ép tới đường cùng sao.
Dương Túc Phong mỉm cười không nói, y không tán đồng lời của Ngu Mạn Ái lắm, Vũ Văn Phân Phương bị ép tới đường cung ư? Chưa chắc, nữ nhân này chẳng dễ nhận thua như thế, nếu không, người ta cũng chẳng ngoi lên được tận chức nguyên soái.
Điệp Tư Thi lạnh lùng đánh giá Dương Túc Phong, trong mắt ấn chứa lửa giận như muốn ăn thịt y vậy, nàng cuối cùng cũng đã nhìn thấy tên đại ác nhân này rồi, y thực sự quá đáng ghét, mỗi một động tác mỗi một ánh mắt mỗi một nụ cười của y đều làm cho người ta cảm thấy căm ghét, phảng phất như chỉ cần nhìn thấy y, thì chuyện tốt đẹp nhất cũng biến thành xấu xí vô cùng, thế mà y lại còn bố trí phòng làm việc thật là sạch sẽ thật là gọn gàng, tinh tế khéo léo, thật là lãng phí của trời mà.
Ngu Mạn Ái tựa hồ cảm giác được không khí có chút không ổn, nhìn qua phía Điệp Tư Thi đầy thâm ý, lập tức nói rất dịu dàng:
– Hiện giờ tôi sẽ trở về thực thi phương án và điều chỉnh kế hoạch tài chính, ngày mai lại tới thương lượng với ngài.
Dương Túc Phong nhìn qua phía Điệp Tư Thi, chẳng có cảm xúc gì, gật đầu nói:
– Cũng được, chuyện ốc sên ốc sẹo này cũng chẳng có gì phải gấp, ngày mai có có thời gian thì hãy tới, còn vất đề tài chính, ta cũng không để cho cô bị thiệt đâu, cô cứ thẳng tay mà làm là được. Nếu như có hời, chúng ta vẫn theo quy củ cũ, phân chia năm mươi năm mươi.
Ngu Mạ Ái lưu luyến cáo từ, trước khi đi ánh mắt còn lưu luyến trên khuôn mặt Điệp Tư Thi đầy ý tứ thâm sâu.
Điệp Tư Thi lập tức đứng dậy, đi tới trước hai bước, đối diện với Dương Túc Phong chẳng chút khách khí quát lên:
– Dương Túc Phong, ngươi gọi ta tới có mục đích gì? Nói đi, ngươi muốn xử lý ta như thế nào? Bản cô nương nếu như chỉ cau mày một cái thôi, thì không phải là hảo hán.
Dương Túc Phong vẫn không thay đổi cái tư thế thô lỗ đó, cũng chẳng để ý tới Điệp Tư Thi quát tháo, chỉ hơi nghiêng người qua, vẫy tay với Điệp Phong Vũ, Điệp Phong Vũ liền cung kính đứng dậy, hai tay đưa một văn bản cho y.
Dương Túc Phong đặt văn bản ở trước ngực mình, chậm rãi lật đọc, căn bản không hề để mắt tới việc khuôn mặt phấn của Điệp Tư Thi ở bên cạnh đã bị tức tới càng lúc càng đỏ.
Điệp Tư Thi người ta ngó lơ như vậy, cảm thấy rất là khó chịu, nàng đã bao giờ phải nêm trải loại tư vị như thế này chứ?
Đột nhiên, Dương Túc Phong tựa hồ phát hiện ra điều gì đó trong văn bản của Điệp Phong Vũ, hồ nghi nói:
– Chỗ Tôn Khả Dã… liệu hắn được không?
Điệp Phong Vũ đứng nghiêm đứng nghiêm đáp:
– Tôi đã nói chuyện kỹ càng với hắn rồi, thương thế của hắn cơ bản đã phục hồi, sẽ không ảnh hưởng tới hành động tác chiến, hơn nữa, tình hình ở khu vực đó hắn còn am hiểu hơn …
Dương Túc Phong bỗng nói:
– Nàng ngồi xuống đi! Ta đâu có phạt đứng nàng, nàng câu nệ như thế làm gì?
Điệp Phong Vũ chù chừ một lát, rồi ngồi xuống bên bàn làm việc, tiếp tục nói:
– Đối với dịa hình và tỉnh huống bố trí nhân viên ở xung quanh Xích Luyện Thần Kinh, Tôn Khả Dã còn thông thuộc hơn Lạc Tang nhiều, hắn có một chút qua lại với tộc người Ba Ba Nhĩ ở đó, nên triển khai công tác có khả năng sẽ tốt hơn một chút. Tiểu thiên vương đã bị bắt, Chu Dịch Thương bị giết chết, Tất Thăng Khung hiện giờ cũng đã bị khống chế trong tay chúng ta, căn cứ vào tư liệu mà lão ta cung cấp, hiện giờ lực lượng vũ trang mà Mục Tử Huân có thể khống chế nhiều nhất cũng không thể vượt quá một vạn người, hơn nữa đã phân tán lung tung hết cả, căn bản không thể cản trở cho hành động của chúng ta nữa. Vì thế, bộ đội của chúng ta sau khi tiến vào Ngân Xuyên đạo, mục tiêu chủ yếu là tiễu phỉ, sau đó phối hợp với chính phủ địa phương triển khai công tác.
Dương Túc Phong khẽ cười khổ nói:
– Tiễu phỉ đâu phải là chuyện nhẹ nhàng gì, những tên Vương Bát Đản của Ngân Xuyên đạo đó, năm xưa phụ thân của nàng dùng ba mươi vạn người còn khôgn thể diệt trừ hoàn toàn bọn chúng được, lần này chúng ta chỉ có một sư đoàn bộ binh của nàng chưa tới bốn vạn người, còn có bộ đội vùng núi lẻ tẻ khác, cộng vào cũng chỉ có năm vạn người, chưa bằng một phần sáu quân của phụ thân nàng năm xưa. Nói thật nhé, đối phó đám nhãi này ta thực sự là không có chút lòng tin nào cả, nếu như bọn chúng thẳng thắn chiến đấu, thì ta lại còn vô cùng hoan nghênh, nhưng người ta lại không muốn. Ừm, chuyện ở Ngân Xuyên đạo vẫn phải nờ vào nàng, hi vọng phụ thân của nàng trên trời có linh thiêng thì phù hộ cho chúng ta…
Điệp Tư Thi lạnh lùng chu mỏ nói:
– Phụ thân ta ở trên trời có linh thiêng sẽ chẳng phù hộ! Ngươi cũng không nghĩ xem mình là cái thá gì!
Điệp Phong Vũ tức thì biến sắc, gò má ửng hồng.
Dương Túc Phong cũng không nổi giận, thậm chí còn không nhìn Điệp Tư Thi, hời hợt nói:
– Ta không cần phụ thân của cô phù hộ, ta chỉ cần ông ấy phù hộ cho tỷ tỷ của cô là được rồi. Hắc hắc, ta nói một câu làm cô nổi giận nhé, phụ thân của cô còn chưa chắc đã phù hộ nổi cho ta đâu!
Điệp Tư Thi tức thì nhướng mày lên, thét lớn:
– Ngươi! Ngươi nói cái gì.
Dương Túc Phong tiếp tục ngó lơ Điệp Tư Thi, tiếp tục thuận theo suy nghĩ của mình nói tiếp:
– Phương Quốc Cường này là một con người rất tinh minh, đối với tình hình nội bộ của Xích Luyện giáo cũng rất quyen thuộc, hắn cũng có nghiên cứu rất sêu và tình thế, biết rằng Xích Luyện giáo đã cùng đường hết lối, các nàng không ngại thì có thể nghe theo đề nghị của hắn, hiện giờ hắn còn sốt ruột tiêu diệt Mục Tử Huân và những kẻ khá còn hơn chúng ta, nếu không thì an toàn của hắn không được bảo đảm nữa rồi, trên tay của hắn đã dính quá nhiều máu của đồng bọn, kẻ khác sẽ không tha cho hắn đâu. Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương, cho nên hắn sẽ rất tích cực phối hợp với công việc của chúng ta..
Điệp Phong Vũ cẩn thận nói:
– Vậy bí mật có liên quan tới phi dĩnh thi …
Dương Túc Phong bình thản nói:
– Cứ nói cho hắn biết.
Điệp Phong Vũ gầu đầu.
Dương Túc Phong lại nói:
– Còn có một việc nữa, đó chính là lữ đoàn bộ binh số 401 ở cảng Ninh Ba đầu năm sau có thể rút đi, tới khi đó nhiệm vụ phòng thủ ở phía cảng Ninh Ba cũng cần sư đoàn 104 của nàng chấp hành, hẳn là không có vấn đề gì, một tiểu đoàn bộ binh là có thể canh giữ những tên tù binh đó. Hải quân nước Mã Toa thì chắn là không còn sức lực nào nữa rồi, đế quốc Ngả Phỉ Ni xa xôi sông núi, đại khái là cũng không tới Ngân Xuyên đạo đâu. Bất quá, nếu như có điều gì bất ngờ thì … giết hết đi!
Điệp Phong Vũ gật đầu đồng ý:
– Tôi biết rồi.
Điệp Tư Thi lạnh lùng nói:
– Dương Túc Phong, ngươi trừ giết ngươi ra thì còn biết làm cái gì nữa?
Dương Túc Phong nhìn Điệp Tư Thi chăm chú, nói rõ ràng từng chữ một:
– Ta còn biết làm cho nữ nhân sinh con.
Điệp Tư Thi tức thì tức tới mức mắt trắng dã ngay tại chỗ, thiếu chút nữa thì ngất xỉu.
Dương Túc Phong hoạt động hai chân có chút tê dại của mình, căn bản là không nhìn khuôn mặt xám xịt của Điệp Tư Thi, lạnh lùng nói:
– Tuổi có chút xíu, tính khí lại không nhỏ, không biết trời cao đất dày gì cả, cô phải học theo tỷ tỷ của cố, thế nào gọi là trầm tĩnh. Cô có tư cách gì làm dữ với ta? Bằng vào cô là nữ nhân?
Điệp Tư Thi dù sao cũng đã liều rồi, nhìn chằm chằm vào Dương Túc Phong, gần như điên cuồng quát lên:
– Ta là thế đấy, ngươi nhìn ta không vừa mắt thì giết ta đi! Vì sao ngươi không giết ta? Có bản lĩnh thì ngươi giết ta đi …
Dương Túc Phong ngẹo đầu qua nhìn Điệp Phong Vũ, mặt đầy nghi hoặc.
Điệp Phong Vũ không dám ngẩng đầu lên, rầu rĩ nói:
– Ngài nhìn tôi làm cái gì?
Dương Túc Phong mặc đầy vẻ ngờ vực hỏi:
– Muội muội của nàng khi còn nhỏ có bị kích thích gì không?
Điệp Phong Vũ ngạc nhiên trả lời:
– Làm gì có chứ?
Dương Túc Phong lại càng ngạc nhiên:
– Vậy mà làm sao ta lại cứ cảm thấy thần kinh của cô ấy không được bình thường cho lắm…
Điệp Tư Thi uất ức nói:
– Ngươi mới là đố thần kinh không bình thường.
Dương Túc Phong đưa hai ngón tay ra xua xua trước mặt nàng, cười tủm tỉm nói:
– Khục, kiểm tra nhé! Này cô em vợ, đây là mấy ngón tay thế?
Điệp Tư Thi hai mắt trợn tròn, tiếp đó toàn thân run lẩy bẩy, thét lên:
– Ngươi!.. ngươi! Ngươi nói cái gì.
Điệp Phong Vũ mặt ửng ráng chiếu, ôm văn bản che lấy mặt mình, nhỏ giọng nói:
– Tôi đi đây!
Dương Túc Phong mỉm cười nói:
– Bái bai!
Điệp Phong Vũ vội vội vàng vàng bỏ đi, Điệp Tư Thi nhìn theo bóng lưng của tỷ tỷ mình, lại nhìn Dương Túc Phong, mặt đầy kinh ngạc, cũng đầy tức giận, sau đó quả thực là đến gò má cũng xám ngoét, hung dữ nhìn chằm chằm vào Dương Túc Phong nói:
– Ngươi! Ngươi đã làm gì tỷ tỷ của ta rồi?
Dương Túc Phong ngẹo đầu đi nhìn nàng, nói với vẻ nghiêm túc:
– Ta muốn cưới tỷ tỷ của cô làm lão bà…
Điệp Tư Thi điên cuồng vung hai tay lên, thét lớn:
– Ngươi đừng mơ.
Dương Túc Phong vẫn cứ ngẹo đầu lạnh nhạt nhìn Điệp Tư Thi, lạnh lùng nói:
– Chuyện giữa ta và tỷ tỷ của cô thế nàocô ngăn cản nổi sao? Ta đã mời Long Lân làm người nhà cho tỷ tỷ của cô tham dự hôn lễ, trên danh sách tân nương của ta có tên tỷ tỷ của cô, tỷ tỷ của cô cũng đã đồng ý rồi, hiện tại ta là tỷ phu tương lai của cô, làm phiền cô ăn nói cho khách khí một chút, chẳng lẽ phụ thân của cô dạy dỗ cô nói chuyện như vậy với người khác sao? Đúng là vô giáo dục! Làm mất mặt nhạc phụ đại nhân!
Điệp Tư Thi thiếu chút nữa ngất xỉu, tên ác ma không ngờ lại dám gọi phụ thân của mình là nhạc phụ đại nhân, quả thực là quá ngang ngược, quá vô sỉ rồi, nàng vừa gấp vừa giận, lắp ba lắp bắp nói:
– Ai…. ai, ai là nhạc phụ đại nhân của ngươi! Ngươi, ngươi. ngươi nói bậy nói bạ! Ngươi nói láo nói toét, ta giết chết ngươi.
Dương Túc Phong lười nhác thu mình dựa vào lưng ghế, hai tay vắt ở trước ngực, khinh miệt nhìn Điệp Tư Thi, lạnh lùng nói:
– Ố! Ta sợ lắm đấy nhé! Không biết cô giết ta như thế nào đây? Dùng miệng của cô hay là dùng thân thể của cô?
Điệp Tư Thi tức thì mặt đỏ bừng bừng, đưa tay vơ lấy những thứ đồ ở trên bàn, như bút mực giấy tờ, nàng còn muốn vơ nghiên mực đập nát cái đầu của Dương Túc Phong, nhưng động tác của Dương Túc Phong còn nhanh hơn, y đứng bật dậy, Điệp Tứ Thi muốn lấy thứ gì là y giữ ngay lấy thứ đó, không lần nào cho Điệp Tư Thi có cơ hội.
Điệp Tư Thi liên tục lấy sáu bảy món đồ, đều không thể thành công, Điệp Tư Thi tức thí lên, vung tay tát Dương Túc Phong, kết quả chẳng cần nghĩ cũng biết, ngay cả hai tay của àng cũng bị Dương Túc Phong tóm chặt lấy.
Điệp Tư Thi sức khỏe yếu ớt, làm sao có thể là đối thủ của Dương Túc Phong? Nàng ra sức chống cự, nhưng làm thế nào cũng không thể thoát được, hai tay nàng giống như bị hai cái kìm kẹp chặt lấy, Điệp Tư Thi tức tối chửi:
– Dương Túc Phong! Ngươi là đồ khốn kiếp, tên dâm tặc nhà ngươi, ngươi mau thả ta ra!
Dương Túc Phong trên mặt không có lấy một chút tình cảm nào, giống như mới được thả ra từ bên trong hố băng, từ từ cúi người xuống, dần dần ghé sát vào mặt nàng, ánh mắt lạnh như băng mang theo sự tán khốc như muốn xuyên sâu vào bên trong con mắt của Điệp Tư Thi nhưng không nói lấy một lời.
Thế nhưng, khuôn mặt âm trầm không nói không rằng của Dương Túc Phong lại làm cho trong lòng Điệp Tư Thi càng thêm sợ hãi, những lời đồn có liên quan tới tên ác ma này quá sức khủng bố rồi, ai mà biết được y sẽ đối xử với mình như thế nào chứ?
Điệp Tư Thi có chút sợ hãi lùi lại phía sau hai bước, cố nhịn sự đau đớn ở tay, cố làm ra vẻ cứng cỏi lắp ba lắp bắp nói:
– Ngươi, ngươi muốn làm cái gì? Ngươi, ngươi đừng có làm bậy .. bên ngoài, bên ngoài còn có rất nhiều người …
Dương Túc Phong sắc mặt lạnh băng, khóe môi mang theo nụ cười hung tợn tàn khốc, ánh mắt lạnh băng ấy chiếu sâu vào trong nội tâm của Điệp Tư Thi, tựa hồ đã nắm chặt lấy trái tim yếu đuối của nàng, chậm rãi nói từng chữ từng chữ một:
– Cô biết rõ ta muốn làm cái gì mà.
Điệp Tư Thi cảm thấy thân thể của mình đang co rút kịch liệt, giống như đại nạn sắp giáng xuống vậy, toàn thân dưới áp ực của Dương Túc Phong căn bản không thể tự do hoạt động, còn đáng thương hơn cả con dê con bị sói hoang uy hiếp, bất lực rên lên:
– Ta! Tên dâm tặc nhà ngươi … cho dù ta có chết rồi cũng không buông ta cho ngươi đâu.
Dương Túc Phong nắm chặt lấy cổ tay của nàng, ấn Điệp Tư Thi lên mép bàn , cười gằn nói:
– Đương nhiên, cô chết rồi khẳng định sẽ không buông ta cho ta, nhưng, ta nói với cô nhé, nếu như mà ta không muốn cho cô chết, thì cô muốn chết cũng không chết được đâu.
Điệp Tư Thi gần như bật khóc, chỉ đành bất lực rên lên:
– Ngươi …
Dương Túc Phong nhìn sâu vào bên trong con mắt sợ hãi của Điệp Tư Thi, lạnh lùng nói:
– Điệp Tư Thi, ta nói cho cô biết, ta không những là tỷ phu của cô, mà ta còn là thống soái tối cao của đế quốc Lam Vũ, ta mà muốn giết chết cô, căn bản là không cần phí một giọt mô hôi. Cô cho rằng chết là xong được sao, sai rồi, ta sẽ lột sạch y phục của cô, treo cô lên quảng trường Anh Hùng, để toàn thiên hạ xem xem cô trần truồng sẽ trông như thế nào, không nhưng có thể xem, mà còn có thể chơi, chơi mỗi lần thu một kim tệ, giá tuy có hơi rẻ một chút, nhưng năng nhặt chặt bị cũng không tệ. Với tính cách quật cường thế này của cô, ta nghĩ ít nhất cũng có thể cầm cự được tám năm tới mười năm…
Thân thể của Điệp Tư Thi co giật dữ dội, gần như bữa tối vừa mới ăn muốn nôn hết cả ra, nàng biết tên ác ma này tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là uy hiếp, trong cơn điên cuồng, y thực sự có thể làm ra được chuyện như vậy, chỉ cần mới nghĩ tới thôi, nàng đã rợn cả người, không kiếm chế được nhũn hết cả người ra, mắng:
– Dương Túc Phong, ngươi không phải là người!
Dương Túc Phong đột nhiên thu lại vẻ mặt âm trầm, tỏ ra hết sức dịu dàng nói:
– Cô đã bao giờ thừa nhận ta là người không? Ở trong những bài báo của cô, ta có vô số danh hiệu, nhưng không có một danh hiệu nào được gọi là người cả, kỳ thực ta rất muốn làm người lắm chứ, nhưng cô lại không cho ta cơ hội …
Giọng nói của y càng dịu dàng, thân thể của Điệp Tư Thi càng run rẩy tợn, cuối cùng tới cả hai chân cũng run rẩy, miệng của Điệp Tư Thi thì rõ là hung dữ nhất, nhưng lá gan của nàng, ý chí của nàng lại yếu ớt hơn của tỷ tỷ Điệp Phong Vũ rất nhiều, nàng căn bản không thể nào chịu được sự uy hiếp như thế này của Dương Túc Phong, chỉ yếu ớt xin chết:
– Ngươi.. ngươi có .. bản lĩnh thì giết ta ngay bây giờ đi…
Thế nhưng Dương Túc Phong lại không có ý để cho nàng chết, ngược lại còn rất hoài ái hiền từ chậm rãi nói:
– Ta biết cô rất muốn chết ngay, nhưng không may ta lại không muốn cô chết, cô biết hiện giờ ta muốn gì không? Ta muốn lột sạch hết y phục của cô ra, sau đó lấy dây thừng trói cô lại, trói như một con chó vậy, sau đó mới từ từ chà đạp cô …. Thế nào? Chưa bao giờ nhìn thấy cảnh đó à? Được, ta cho cô xem ảnh …
Hai tay của Điệp Tư Thi đều bị nắm trong một tay của Dương Túc Phong, Dương Túc Phong xoay người mở ngăn kéo, lấy ra một bức ảnh lạnh lùng đặt trước mắt Điệp Tư Thi.
Điệp Tư Thi không nhìn còn đỡ, vừa mới nhìn một cái, liền cứ như bị sét đánh, toàn thân từ trên xuống dưới chết cứng, ngay cả Dương Túc Phong đã buông hai tay nàng ra cũng không hề phát giác được, bởi vì trong đầu Điệp Tư Thi đã trở thành một khoảng trống.
Nữ nhân bị trói ở bên trong bức ảnh chính là Điệp Phong Vũ, một Điệp Phong Vũ trần truồng, một Điệp Phong Vũ sau khi bị làm nhục, cô con gái lớn của Nhạc Thần Châu này đã từng là nữ tướng quân đế quốc địa vị cao vời vời, đã khuất nhục như một con chó, bị trói ở bên trên ghế xa lông, toàn thân từ trên xuống dưới đều tàn tạ, hạ thân tựa hồ còn đang có dịch thể màu trắng đang chầm chậm chảy ra, còn Dương Túc Phong thì đang đắc ý dày vò bộ ngực đã bị trói tới biến hình của nàng, xoay về ống kính tuyên bố kiệt tác của mình.
Cho tới tận năm phút sau, Điệp Tư Thi mới như cái xác không hồn nói:
– Dương Túc Phong, ngươi …
Dương Túc Phong trong lòng khoái trá vô cùng, tấm ảnh này của Điệp Phong Vũ y đã phải hao phí không ít sức lực mới làm ra được, lúc mới đầu Điệp Phong Vũ thà chết chứ không chịu chấp thuận, cuối cùng vãn phải lấy tính mạng của Điệp Tư Thi ra uy hiếp, Điệp Phong Vũ mới không thể không khuất phục.
Hiện giờ tấm ảnh này lại dùng để uy hiếp Điệp Tư Thi, Dương Túc Phong chậm rãi nói:
– Cô có biết đêm ngày hôm đó ta giết bao nhiêu người như vậy, nhưng lại không giết cô là vì sao không? Cô có muốn biết không? Ta có thể nói cho cô biết, cái mạng của cô là do tỷ tỷ của cô đối lấy đó, tỷ tỷ cô đồng ý gả cho ta, hầu hạ ta cả đời, sinh tử không rời, đồng thời còn đồng ý bị trói thành như thế này, cho nên mới đổi lại được cái mạng nhỏ của cô đấy. Tiểu cô nương à, ta nói cho cô biết, nếu chẳng phải vì tỷ tỷ của cô bỏ ra nhiều như vậy, ta dám nói, hình tượng dâm đãng của Điệp nhị tiểu thư của cô hiện giờ dứt khoát còn nổi tiếng hơn cả Dương Túc Phong ta đây, cô sẽ trở thành nữ nhân dâm đãng nhất trên đại lục Y Lan, chỉ cần là giống đực là cô đều có hứng thú …
Điệp Tư Thi khóe miệng rỉ cả ra máu tươi rồi, nhưng ánh mắt lại trống rống, nàng biết, tấm ảnh này có ý nghĩa gì, nó có ý nghĩa là tất cả mọi thứ của tỷ tỷ nàng, bao gồm cả tôn nghiêm, đã hoàn toàn xa rời rồi.
Vì muội muội của mình, Điệp Phong Vũ đã hoàn toàn sa đọa, biến thành nữ nhân ti tiện nhất thấp kém nhất, Điệp Phong Vũ không còn là nữ nhi của Nhạc Thần Châu nữa, không còn là nữ tướng quân đế quốc từng hiên ngang mạnh mẽ nữa, mà là một con chó đê tiện nhất.
Dương Túc Phong thu hồi tấm ảnh lại, lạnh lùng nói:
– Cái xã hội này chính là như thế đó, mạnh được yếu thua, nếu như cô có bản lĩnh, thì cô có thể tới ngược đãi ta, nếu như không có cái bản lĩnh đó, vậy cô chỉ đành tiếp thụ ngược đại thôi. Phụ thân của cô có thể ngược đãi kẻ khác, không đại biểu cho các cô cũng có thể ngược đãi kẻ khác, làm ra vẻ hung dữ trước mặt ta hả, cô còn non lắm.
Điệp Tư Thi đã chết lặng rồi, Dương Túc Phong nói cái gì, nàng đều không nghe thấy được nữa, nghe đi nghe lại nàng chỉ nghe thấy trái tim của mình đang nhỏ máu, khi chụp tấm ảnh đó, tâm tình của tỷ tỷ nàng có lẽ còn khó coi hơn nàng bây giờ, Điệp Phong Vũ không ngờ lại làm ra những tư thế đê tiện như vậy, nhưng tất cả đều vì bản thân minh.
Một lúc sau , Điệp Tư Thi bắt đầu lặng lẽ bật khóc, khóc như hoa đào trong mưa, tội nghiệp vô cùng, nhưng Dương Túc Phong lại chẳng hề động lòng, thậm chí còn không có tâm tình mà nghe nàng khóc lóc, y ngồi trở lại chiếc ghế tựa của mình, tiếp tục đọc báo cáo mà Điệp Phong Vũ giao cho, mặc cho Điệp Tư Thi ở bên cạnh khóc càng lúc càng thương tâm, cuối cùng thiếu chút nữa ngất xỉu.
Úc Thủy Lan Nhược rón rén đẩy cửa tiến vào, hết nhìn Dương Túc Phong lại nhìn Điệp Tư Thi đang gục mặt lên ghế xa lông khóc nức nở, cổ quái nhìn Dương Túc Phong, rón rén tay chân đi tới, ghé vào bên tai Dương Túc Phong nói:
– Hảo tướng công, chàng sẽ không hạ thủ thật với cô ấy chứ? Chàng đã đồng ý với Điệp Phong Vũ tỷ tỷ là sẽ không làm tổn thương tới cô ấy rối nhé …nếu chàng có nhu cầu, có thể đi tìm tỷ tỷ của cô ấy …
Dương Túc Phong bẹo cái má non mềm của Úc Thủy Lan Nhược, phất phất tay, bảo nàng đi ra ngoài, làu bàu nói:
– Ta chẳng thèm làm cái loại chuyện kém cỏi đó, nàng cho rằng ta không biết à? Tô Phỉ Mã Vận hiện giờ khẳng định là ghé sát vào cánh cửa quan sát động tĩnh ở bên trong này, có nàng ấy tích cực phụ trách trông coi, các nàng còn sợ ta làm trái với gia quy sao?
Úc Thủy Lan Nhược hạnh phúc giống như một cô gái nhỏ được sủng hạnh, cười chúm chím nói:
– Ai bảo bọn thiếp đều hiểu chàng chứ! Luôn luôn không nhịn được muốn vụng trộm, ừm, nếu như không có chuyện gì, vậy thiếp đi trước đây, đến đêm chàng tới tìm thiếp nhé, thiếp có thứ hay lắm muốn cho chàng xem…
Nói xong khuôn mặt hồng lên, rồi chạy đi như bay.
Nhìn theo bóng lưng của nàng, khóe miệng Dương Túc Phong lộ ra một nụ cười đắc ý, cái gì mà Hải Thiên Phật Quốc không biết nhiễm bụi trần, cuối cùng chẳng phải vẫn chẳng có gì khác biệt với các nữ nhân khác sao? Cũng muốn tranh sủng y như vậy, cũng lòng đầy đố kỵ y như vậy, e rằng sư phụ Phong Tĩnh Hiên của nàng cũng không ngoại lệ, nghĩ thế, Dương Túc Phong khỏi xem nhẹ Phong Tĩnh Hiên mấy phần.
Cũng không biết là quá bao nhiêu lâu, Điệp Tư Thi mới khóc lóc sướt mướt nói không được rõ ràng:
– Dương Túc Phong, ta cầu xin ngươi tha cho tỷ tỷ của ta…
Dương Túc Phong không nhúc nhích, tiếp tục cúi đầu xem báo cáo.
Điệp Tư Thi chỉ đánh khóc lóc nhắc lại lời của mình:
– Dương Túc Phong, ta cầu xin ngươi, ngươi tha cho tỷ tỷ của ta…
Dương Túc Phong lúc này mới chập rãi gập báo cáo lại, nhưng ánh mắt vẫn không chuyển qua, lạnh lùng nói:
– Cô có tư cách gì cầu xin ta tha cho tỷ tỷ của cô? Cô có điều kiện gì để ta tha cho tỷ tỷ của cô?
Điệp Tư Thi sụt xùi nói:
– Ta có thể… có thể thay tỷ tỷ của ta hầu hạ ngươi …
Dương Túc Phong cười lạnh, nhạt nhẽo nói:
– Cô nói cái gì, ta không nghe thấy.
Điệp Tư Thi thương tâm khóc thút thít quỳ xụp xuống bên cạnh chiếc ghế tựa, nói đứt quãng:
– Dương Túc Phong, ta có thể thay thế cho tỷ tỷ của ta … hầu hạ ngươi, ngươi … chỉ cần ngươi tha cho tỷ tỷ của ta, ta nguyện ý làm bất kỳ việc gì.
Dương Túc Phong khinh thường cười lạnh:
– Bất kỳ việc gì ư?
Điệp Tư Thi lấy hết sức nhắc lại:
– Bất kỳ việc gì?
Dương Túc Phong khóe miệng vẫn cười lạnh khinh bỉ không ngừng, chậm rãi nói:
– Là một nữ nhân, cô hẳn phải hiểu bốn chữ ‘bất kỳ việc gì’ này bao hàm ý nghĩa gì chứ?
Điệp Tư Thi đã chẳng còn bao nhiêu ý thức tỉnh táo nữa, chỉ khóc lóc nói theo bản năng:
– Ta biết! Dương Túc Phong, ngươi lập tức thả tỷ tỷ của ta ra đi, ta nguyện ý vì ngươi làm bất kỳ chuyện gì, bất kể ngươi muốn ta làm gì, ta đều sẽ không cự tuyệt! Ta…
Dương Túc Phong lạnh nhạt nhìn Điệp Tư Thi, một chút thương xót cũng chẳng có, nói lạnh như băng:
– Ta làm sao?
Điệp Tư Thi đột nhiên ngẩng đầu lên, gạt mạnh nước mắt của mình, kiên quyết chắc chắn nói:
– Ta có thể thề! Chỉ cần ngươi thả tỷ tỷ của ta ra, ta chấp thuận làm nữ nhân của ngươi! Ngươi muốn ta làm cái gì thì ta sẽ làm cái đó!
Dương Túc Phong lạnh lùng nhìn nàng, giống như đang nhìn một khúc gỗ cổ quái, mà chẳng phải là nhìn một con người, hoặc là y đang nhìn một con thú nhỏ đáng yêu, một con thú nhỏ mà chỉ có ở trong loại đĩa AV nào đó mới có thể nhìn thấy được.
Trong đầu Dương Túc Phong xoay chuyển một ý nghĩ tà ác, trong hiệp ước với Điệp Phong Vũ chỉ có điều khoản không được làm tổn hại tới Điệp Tư Thi, chứ không nói là không thể chơi đùa cô ta, chuyện này có phải là có thể…
– Thật sao?
Giọng nói của Dương Túc Phong kéo dài rất dài, nhẹ nhàng thế thôi nhưng làm cho toàn thân của Điệp Tư Thi sởn hết gai ốc, kỳ thức tất cả động tác của y đều không thể tính là tà ác, chỉ có điều bên ngoài đã đồn thổi quá nhiều, cho nên tất cả động tác của y đều hàm chứa ý nghĩa tà ác.
– Thật đó!
Điệp Tư Thi đâm lao chỉ đành theo lao nghiến răng nói, không một ai hiểu Dương Túc Phong muốn làm gì hơn so với nàng, tên ác ma này, tên ác ma không còn nhân tính nào này, tuyệt đối chuyện gì cũng có thể làm ra được, nhưng vì giải cứu tỷ tỷ của mình, nàng cũng chỉ đành liều mình thôi.
Dương Túc Phong lại chẳng có chút vẻ gì là vui mừng cả, ngược lại cảm thấy còn có chút căm ghét, giống như cảm thấy Điệp Tư Thi kỳ thực khác xa so với tưởng tượng của mình, nên có chút thất vọng, trầm mặc rất lâu sau mới lạnh lẽo nói:
– Xin lỗi, Điệp nhị tiểu thư, cho dù có nguyện ý trở thành nữ nhân của ta thì tạm thời ta cũng chẳng có hứng thú gì với cô hết. Hơn nữa cô cũng chẳng có tư cách gì để thay thế cho tỷ tỷ của cô cả, cô có tài hoa quân sự như tỷ tỷ của cô không? Cô có thân hình ngon lành như tỷ tỷ của cô không?
Đầu của Dương Túc Phong ghé sát tới trước ngực của Điệp Tư Thi, đưa hai tay ra hết sức tự nhiên vuốt ve ngực của Điệp Tư Thi, thong thả bóp bên này một cái, vò bên kia một cái, thoải mái như đang sửa sang lại đồ đạc trong nhà của mình vậy, chẳng hề cảm thấy có chút xấu hổ và đường đột nào, sờ chán rồi lại còn tiếc nuối nói:
– Riêng ở chỗ này, cô đã kém hơn tỷ tỷ của cô không ít…
Nhìn đôi tay của nam nhân hết sức tùy ý nắn bóp bầu ngực của mình, tủy ý chơi đùa hai ngọn núi nho nhỏ đó, tuy cách một lớp y phục, nhưng điều này cũng là chuyện xưa nay chưa từng có rồi, Điệp Tư Thi nằm mơ cũng không ngờ được mình lại có thể có lúc nhục nhã như thế, nhưng nàng lại chẳng hề có lấy một chút năng lực phản kháng nào, toàn thân cứ như tê liệt vậy, cũng chẳng có chút cảm giác gì, tựa hồ tấm thân này đã không còn thuộc về bản thân nữa, thậm chí nàng còn chẳng biết nếu như tên ác ma này thực sự muốn chà đạp thân thể của nàng, thì nàng có ý thức phản kháng hay không.
May mắn là Dương Túc Phong không tiếp tục xâm phạm những vị trí khác của nàng, mà uể oái nói:
– Mỗi một nữ nhân bên cạnh ta, đều có một bản lĩnh của riêng mình, các nàng ấy đều dựa vào bản lĩnh của mình để nuôi sống bản thân, nữ nhân không có bản lĩnh gì cho dù có dạng hai chân ra dâng tới cửa ta cũng chẳng thèm. Nhưng, Điệp nhị tiểu thứ, ta không biết cô có bản lĩnh gì đây? Viết văn ư? Xin lỗi nhẽ, ta có một vị phu nhân tên là Tài Tiêm Tiêm, trình độ văn chương của cô ấy chẳng hề thua kém gì cô cả …
Điệp Tư Thi bị đả kích, muốn nói lại thôi, chỉ lắp bắp theo bản năng:
– Ta…
Điệp Tư Thi muốn nói mình có thể làm gì, nhưng khi lời ra tới miệng, thì nàng lại phát hiện ra, chuyện mà nàng muốn nói và chuyện mà nàng có thể làm được tựa hồ có sự khác biệt rất lớn, nàng không dám đảm bảo chuyện mà nàng nói ra, nàng có thể thực sự làm được hay không.
Nhất thời, Điệp Tư Thi do dự, trong đầu liên tục lóe lên rất nhiều suy nghĩ, cuối cùng đều bị vứt bỏ, từ nhỏ tới lớn, nàng đều sinh sống trông ngọc ngà nhung lụa, cho dù tới ngày hôm nay, cũng không có thay đổi gì lớn lắm, trừ cầm kỳ thi họa ra, thì nàng thực sự không biết bản thân còn biết cái gì nữa.
Dương Túc Phong thong thả nói:
– Cứ từ từ mà nghĩ, ta cho cô thời gian.
Điệp Tư Thi ngây dại ngồi lên ghế xa lông, ôm đầu vất vả suy nghĩ, trong đầu càng ngày càng trống rỗng, nhưng nàng lại càng ngày càng phải suy nghĩ, suy nghĩ xem rốt cuộc bản thân có thể là được việc gì? Nàng có bản lĩnh gì đây? Trừ viết văn chương châm chọc người khác ra, thì nàng còn có bản lĩnh gì khác chứ? Nhưng nàng cần phải tìm được bản lĩnh khác, thì mới có thể giải cứu được tỷ tỷ của mình ra khỏi bên trong nước sôi lửa bỏng.
Dương Túc Phong vẫn cứ im lặng xem báo cáo, rất lâu sau mới nói:
– Thế nào, không nghĩ ra à?
Điệp Tư Thi không nói gì, nhưng vẻ mặt vẫn rất không cam tâm, nàng chỉ lặng lẽ cầm cốc uống nước.
Dương Túc Phong cau mày nói:
– Vậy được, nếu như cô nghĩ không ra, vậy ta chỉ cho cô một con đường sáng, cô đi giáo dục cho ta một người, giáo dục hắn phục vụ cho quân Lam Vũ chúng ta, vì đế quốc Lam Vũ phục vụ, chỉ cần hắn đạt được điều kiện của chúng ta, có thể ra sức cho quân Lam Vũ, ta sẽ tha cho tỷ tỷ của cô, đồng thời, ta cũng không cần cô tới hầu hạ ta.
Điệp Tư Thi tức thì mừng rỡ quá sức, bất quá lại lập tức bình tĩnh trở lại, tên ác ma này nào có dễ nói chuyện như thế được, khẳng định là càng có kế sách ác độc hơn ở đằng sau, nửa tin nửa ngở nói:
– Ngươi nói thật đầy chứ?
Dương Túc Phong nghiêm túc nói:
– Đương nhiên là thật rồi, ta chẳng có hứng thú gì với cái bộ ngực phẳng lỳ của cô … bất quá, điều kiện của ta cũng rất cao. Cô phải suy nghĩ cho thận nghiêm túc rồi mới trả lời ta xem có thể làm được hay không, người này là nòng cốt của Xích Luyện giáo, bị Xích Luyện giáo đầu độc rất sâu, hơn nữa còn có đủ chủng các loại thói quen xấu khác, muốn tẩy não được hắn cần phải có một chút nhẫn nại và nghị lực, bất quá quan trọng nhất là hắn phải phối với vợi chúng ta để đối phó với Xích Luyện giáo. Đương nhiên, ta có thể cung cấp cho cô tất cả những phương tiện cần thiết, bất kể là về vật chất hay là về tinh thần, cô có thể hỏi xin ta bất kỳ lúc nào.
Hơi dừng lại một chút, Dương Túc Phong lại nói:
– Thời gian eo hẹp, ta hi vọng cô có thể trong hai ngày đưa ra một giáo án xem xem có thể thi hành hay không, mấy ngày này cô có thể ở bên trong hoàng cung, ở cùng với tỷ tỷ của cô. Tỷ tỷ của cô đúng là đã vì cô mà chịu không ít khổ sở, bất quá, ta phải nói cho cô biết, tỷ tỷ của cô không muốn để cho cô biết chuyện quá khứ của nàng ấy, cho nên cô tốt nhất là đừng có vạch trần ra, nếu không, tỷ muội các cô đều sẽ vô cùng xấu hổ, cô đã hiểu ý tứ của ta chưa?
Điệp Tư Thi gật đầu, cần nhắc hồi lâu cảm thấy công việc giáo sư đặc biệt này có thể suy tính, dù sao Dương Túc Phong đồng ý cung cấp tất cả điều kiện, với tài ăn nói của mình, chỉnh đốn tư tưởng của một người hẳn là không khó lắm, bời thế nói đầy hi vọng:
– Vậy người đó là ai?
Dương Túc Phong thản nhiên nói:
– Tiểu thiên vương của Xích Luyện giáo.
Choang!
Điệp Tư Thi tức thì sững người, cốc trà bằng sứ ở trong tay rơi xuống, vỡ tan tành trên sàn đá Đại Lý.
Mang tâm lý sốt ruột, cho nên Điệp Tư Thi chỉ dùng thời gian một ngày là đã hoàn thành phương án dạy dỗ đối với tiểu thiên vương của Xích Luyện giáo, sau đó hưng phấn bừng bừng chạy tới tìm Dương Túc Phong.
Dương Túc Phong hi