Đọc truyện Giang Sơn Như Họa FULL – Chương 4: Hòa Thượng Đại Đỗ
Tả Thường Sinh đang cực kỳ tập trung, đối phó với Sát Tử, Thịnh Giang Bắc thì bệnh hen suyễn tái phát, nhất thời không thể chiến đấu với La Hải Ngưu, Khang Kiếp Sinh ở một bên thì lại một mực nhìn chằm chằm vào Tiêu Thu Thủy.
Công lực Tiêu Thu Thủy chưa hồi phục, thể lực lại càng không được như trước.
Khang Kiếp Sinh biết thực lực của mình, nếu là bình thường, lấy một đấu một, võ công hắn tuy không dưới Tiêu Thu Thủy, nhưng luận về ứng biến và cơ trí, cùng tài hoa khi tác chiến thì hắn còn kém xa Tiêu Thu Thủy, có đánh cũng chỉ có đường thất bại.
Nhưng hắn lại muốn giết Tiêu Thu Thủy.
Hắn không thể để Tiêu Thu Thủy tiếp tục sống.
Nguyên nhân chẳng vì gì khác, chỉ bởi vì hắn từng bán đứng Tiêu Thu Thủy, so nên hắn càng muốn giết Tiêu Thu Thủy.
Tiêu Thu Thủy dựa vào lan can, đang vô cùng chăm chú theo dõi cuộc chiến.
Khang Kiếp Sinh nắm chuôi kiếm, bàn tay siết chặt đến mức nổi đầy gân xanh, đương trường lại không có ai chú ý tới hắn.
A Sát trời sinh thần lực, sức tay cực mạnh, Tả Thường Sinh võ công biến hóa khó lường, sức bén huyền bí, nhưng hắn cũng không dáp trực tiếp đón đỡ thế công mạnh mẽ của A Sát.
Trong bụng hắn có một cái lỗ, nhưng áo mặc đã bị một cước của Ngô Tài phá nát, A Sát không phải quá ngốc đến mức lại mắc câu lần nữa, cho nên nhất thời hắn cũng không khống chế được A Sát.
Hai tên Chung Vô Ly, Liễu Hữu Khổng rục rịch muốn động nhưng lại sợ võ công của Quảng Đông ngũ hổ, mới lên có nửa chiêu đã hủy mất vũ khí của bọn chúng.
Ở bên cạnh, Huyết Ảnh đại sư đại chiến hòa thượng Đại Đỗ, đánh đến mức long trời lở đất, trời trăng ảm đạm.
Huyết Ảnh đại sư vừa xông lên đã sử dụng khai bi thủ với hòa thượng Đại Đỗ.
Loại chưởng pháp lăng lệ này có thể phá đá vỡ gạch, áo cà sa của Huyết Ảnh đại sư đỏ tươi như máu, tung bay phấp phới, cột rồng gác phượng trong đình Ngũ Long bị chưởng lực mạnh mẽ của lão phá hủy mất hơn nửa.
Đôi chưởng của hòa thượng Đại Đỗ dày chắc , nhiều thịt, cứng rắn có lực, một bộ quyền pháp sử ra quy quy củ củ, nhưng lại khác với chính tông Thiếu Lâm, gọi là “Bất bất quyền pháp”.
Chiêu thức của bộ quyền pháp này căn cứ vào hàm ý mấy câu danh ngôn của hòa thượng Đại Đỗ: “Bão giả bất ngạ”, “Khốc giả bất tiếu”, “Lão giả bất thiếu”, “Tử giả bất sinh”, “Cùng giả bất phú”, “Nhuyễn giả bất kiên”…!(*) mà sáng tạo ra, lại có thể sử dụng lặp lại, ví dụ như “Tiếu giả bất khốc”, Ngạ giả bất bão”…!Đánh được một lúc, Đại khai bi thủ điên cuồng mạnh mẽ của Huyết Ảnh đại sư không ngờ lại bị Bất bất quyền ổn định của hòa thượng Đại Đỗ chặn đứng.
Huyết Ảnh đại sư đánh lâu không được, kẻ này giết người thành quen, càng chiến càng cuồng, liền sử ra “Thần bí Huyết ảnh chưởng” thành danh đã lâu, vận chưởng như đao, một mảng đỏ máu.
Hòa thượng Đại Đỗ liếc nhìn, lập tức biết loại chưởng lực giết chóc này còn hùng hậu hơn cả “Chu sa chưởng”, vội bình tĩnh ứng phó.
Trong khoảnh khắc, lúc mọi người đang tập trung chú ý vào cuộc chiến thì “xoảng” một tiếng, Khang Kiếp Sinh đột ngột rút kiếm, đâm thẳng vào động mạch chủ sau cổ Tiêu Thu Thủy.
Hắn đã sớm lẻn tới sau lưng Tiêu Thu Thủy, một kiếm thề quyết dồn Tiêu Thu Thủy vào chỗ chết!
Tiêu Thu Thủy muốn tránh né nhưng đã quá muộn.
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, chợt có một người, mười ngón tay như móc câu, bắt trúng trường kiếm của Khang Kiếp Sinh, há miệng cắn mạnh, rứt mất cả một miếng thịt trên tay Khang Kiếp Sinh.
Khang Kiếp Sinh đau đớn kêu ầm cả lên, cũng sợ đến hồn phi phách thán, Chỉ thấy Triều Dương Phong nữ nhe ra hàm răng trắng bóng, cười hì hì nói:
– Ta đã sớm để ý ngươi muốn làm gì rồi, ngươi có muốn thử lại lần nữa không?
Khang Kiếp Sinh gào lên, vứt kiếm ôm tay, lùi ra bảy tám bước, kinh hãi bất định.
ở bên kia, cuộc chiến của Huyết Ảnh đại sư và hòa thượng Đại Đỗ lại có biến hóa.
Thần bí Huyết ảnh chưởng của Huyết Ảnh đại sư, trái phải cùng mở, nhanh như quỷ mị, hòa thượng Đại Đỗ dần cảm thấy không chống đỡ nổi nữa.
Huyết Ảnh đại sư co ngón tay lại, mười ngón tay như móc câu, từ hai bên đâm vào hòa thượng Đại Đỗ!
Cách đánh này cực kỳ tàn nhãn, chỉ có loại người vô cùng háo sát như Huyết Ảnh đại sư mới có thể sử ra được.
Hòa thượng Đại Đỗ gập khuỷu tay chống đỡ, lòng bàn tay hướng ra ngoài, ngón cái quặp sát, chiêu này “là Hạt giả bất khán”, vừa khéo chặn đứng thế công tàn độc của Huyết Ảnh đại sư.
Nhưng lúc này, hòa thượng Đại Đỗ đưa hai tay che mắt, Huyết Ảnh đại sư ra chiêu thất bại, đột nhiên xoay gấp mình, phát ra một tiêng vang rất lớn.
Hòa thượng Đại Đỗ lập tức biết Huyết Ảnh đại sư biến chiêu, hắn lập tức dịch chuyển hai tay, chỉ thấy bóng đỏ đầy trời, chẳng nhìn thấy rõ được gì!
Hóa ra khi Huyết Ảnh đại sư xoay mình, cà sa đỏ rực trên người lão liền trải rộng ra, che phủ tầm mắt của hòa thượng Đại Đỗ, mà đồng thời, đôi Huyết ảnh thủ của Huyết Ảnh đại sư đã đâm vào bụng hòa thượng Đại Đỗ!
Quảng Đông tứ hổ đều không khỏi kêu lên kinh hãi, thế nhưng cùng lúc ấy, hòa thượng Đại Đỗ đột nhiên cười lớn, sắc mặt Huyết Ảnh đại sư vụt biến!
Trong khoảnh khắc khi hai chưởng của Huyết Ảnh đại sư đâm trúng vào bụng hòa thượng Đại Đỗ, cứ tưởng có thể một đòn xé ra một lỗ lên trên người đối phương thì chợt cảm thấy hai tay như cắm vào một miếng rong biển, không những không hề có chỗ mượn lực mà hai tay còn bị da bụng giống như bọt biệt của hòa thượng Đại Đỗ hút chặt, nhất thời không rút ra được.
Cùng lúc đó, hòa thượng Đại Đỗ đã đẩy ra hai chưởng, dùng một chiêu “Thôi giả bất cự”, “chát chát”, đánh trúng hai vai Huyết Ảnh đại sư.
Hóa ra khi Huyết Ảnh đại sư đánh trúng hòa thượng Đại Đỗ, Tiêu Thu Thủy không hề hoảng hốt, bởi vì hắn quen biết hòa thượng Đại Đỗ đã lâu, “Đỗ bì thần công” của hòa thượng Đại Đỗ, ăn càng no, tác dụng càng lớn, cũng giống như Tả Thường Sinh, cái bụng này chính là “vũ khí bí mật” của hắn!
Vì thế Huyết Ảnh đại sư đánh trúng bụng hắn cũng chẳng khác gì rơi vào cạm bẫy.
Có điều lão hổ rơi vào cạm bẫy, chỉ cần chưa chết thì vẫn có thể cắn người.
Huyết Ảnh đại sư không những là mãnh hổ mà còn là hung hổ.
Hai chưởng của hòa thượng Đại Đỗ đánh trúng lão ta, nhưng hai chưởng của lão lập tức biến thành trảo, Thiếu Lâm hổ trảo!
Tiêu Thu Thủy từng giao đấu với Hung Thủ, cũng là đệ tử của Huyết Ảnh đại sư.
Hung Thủ từng dùng Hổ trảo liên tiếp phá bốn loại võ công, Tiên nhân chỉ, Phi nhứ chưởng, Âm nhu cẩm chưởng, Thiết tuyết quyền pháp của Tiêu Thu Thủy, cuối cùng bị Hổ trảo công của Tiêu Thu Thủy đánh bại ngược lại.
Hổ trảo công của Huyết Ảnh đại sư đương nhiên còn mạnh hơn Hung Thủ cả mười lần!
Hòa thượng Đại Đỗ biến sắc, hắn đã cảm thấy mười ngón tay như móc câu, đâm vào bụng cực kỳ đau đớn.
Hổ trảo của Huyết Ảnh đại sư so với một con hổ thực sự còn sắc bén hơn, quả thật là có thể xé xác một con hổ sống thành hai mảnh!
Hòa thượng Đại Đỗ chợt hít sâu một hơi, cái bụng liền co rút lại, tiếp đó thổ khí quát lớn, “păng” một tiếng, da bụng vụt căng phồng, dựa vào một hơi khí công, đẩy văng Huyết Ảnh đại sư ra ngoài!
Huyết Ảnh đại sư hét lên quái dị, người bị đánh bay ra nhưng lại lập tức như một con huyết ưng phi ngược trở về, vung tay sử dụng tuyệt kỹ sống còn của mình: “Hỏa diễm đao”!
Hỏa diễm đao như lửa.
Cả một mạch Thiếu Lâm, người hiểu dược Hỏa diễm đao cũng không nhiều.
Huyết Ảnh đại sư cố gắng ở lại Thiếu Lâm là muốn học cho xong Hỏa diễm đao rồi mới bỏ đi.
Hỏa diễm đao như đao.
Một đao chém xuống, sắt đã cũng phải vỡ đôi!
Hỏa diễm đao là tinh hoa trong bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm, độ khó luyện có thể so sánh với Tiên nhân chỉ của Cổ Thâm thiền sư.
Hỏa diễm đao có cái nóng rực của lửa, cùng cái sắc bén của đao!
Một đao chém xuống, chém trúng vào cái đầu trọc của hòa thượng Đại Đỗ!
Hòa thượng Đại Đỗ giống như không trông thấy Hỏa diễm đao, đưa đầu húc thẳng tới!
Mọi người cả kinh, Tiêu Thu Thủy lại chấn động, hô lên:
– Thiếu Lâm Thiết đầu công!
Thiết đầu công nghe qua thì chẳng có gì cả, đến loại giang hồ múa võ bán thuốc cũng đều biết chiêu này, dùng đầu đập vỡ mấy viên ngói cũng gọi là Thiết đầu công, nhưng Thiết đầu công chân chính của Thiếu Lâm thì không phải như vậy!
Sẽ là như thế nào?
Nhát đao cảu Hỏa diễm đao chém trúng đỉnh đầu hòa thượng Đại Đỗ.
Bàn tay Huyết Ảnh đại sư lập tức oặt xuống, cổ tay giống như bị người ta bẻ gãy.
Lão không biết hòa thượng Đại Đỗ cũng không chịu đi, trộm học cho xong môn Thiết đầu công này mới chịu rời khỏi chùa Thiếu Lâm.
Thiết đầu công vốn là một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm.
Có điều chưởng đao chém trúng đầu hòa thượng Đại Đỗ, hòa thượng Đại Đỗ cũng lập tức cảm thấy trời đất xoay tròn, hức lên một tiếng, ngã ngồi xuống đất.
Nhất thời, Hỏa diễm đao đấu với Thiết đầu công, ngang tài ngang sức, không ai chiếm được lợi thế.
Ở bên cạnh, Tả Thường Sinh cùng A Sát cũng đã đánh đến nóng máu.
Chiêu thức của A Sát đi theo đường mạnh mẽ uy lực, chiến đấu kéo dài, chân lực liền dần giảm sút, Tả Thường Sinh đã từ từ nắm được cơ hổi phản công.
Phong nữ ở một bên không chịu tịch mịch, khiếu chiến với Khang Kiếp Sinh, Chung Vô Ly, Liễu Hữu Khổng:
– Ê, ba người các ngươi có thể cùng xông lên, hợp công ta xem nào.
Bảo đảm têm nào cũng phải bận rộn chân tay, không ai bị ghẻ lạnh đâu.
Chợt nghe có người nghiêm trang nói:
– Sao hôm nay Lưu nữ hiệp lại có hứng thú như vậy?
Tiêu Thu Thủy vừa nghe, trái tim lập tức lạnh hẳn, chìm hẳn, nặng nề hẳn.
Khuất Hàn Sơn, Khuất Hàn Sơn lại tới rồi.
Khuất Hàn Sơn vừa tới, mọi người đều ngừng tay, ngay cả hòa thượng Đại Đỗ và Huyết Ảnh đại sư cũng không phải là ngoại lệ.
Khuất Hàn Sơn mỉm cười đứng cạnh đình Ngũ Long, dáng vẻ mười phần nhàn nhã, bộ râu dài ba chòm đung đưa theo gió, quả thực là vô cùng ung dung.
Tiêu Thu Thủy lại hận đến thấu xương, hận không thể lập tức xông lên, xé bó tấm mặt nạ quân tử giả dối của lão ta xuống.
Nhưng hắn cũng biết, mình không có cái khả năng đó.
Khuất Hàn Sơn mỉm cười lên tiếng, vừa lên tiếng đã nói:
– Hiểu lầm, hiểu lầm! Tất cả đều là hiểu lầm!
Tiêu Thu Thủy đã từng nghe qua những lời này.
Trong trận đánh ở cầu Vạn Lý, Quảng Tây ngũ hổ trượng nghĩa xuất thủ, chính vì những lời này của Khuất Hàn Sơn mà bó tay bỏ đi, khiến cho cả nhóm mình thiếu chút nữa thì bị diệt tận dưới tay Quyền Lực bang!
Đến nay, Quảng Đông ngũ hổ ra tay, lại nghe phải những lời này…!
Chỉ nghe La Hải Ngưu buồn bực nói:
– Hiểu lầm? Sao lại là hiểu lầm?
Khuất Hàn Sơn cười ha ha, nói:
– Quảng Đông ngũ hổ, hành hiệp trượng nghĩa, nổi tiếng giang hồ, nhưng chư vị nhất định là đã hiểu lầm mấy người này là người của Quyền Lực bang!
Ngô Tài cung kính đáp:
– Chúng tôi cũng không rõ ràng.
Vị Điểu Điểu đại sư này là bạn tốt của chúng tôi, hắn thấy người bạn này bị bắt giữ liền muốn ra tay giúp đỡ, chúng tôi cũng tới hỗ trợ, sau khi động thủ mới biết mấy vị này…!Mấy vị này có vẻ….!là Huyết Ảnh đại sư, Thịnh Giang Bắc, Tả Thường Sinh của Quyền Lực bang, cho nên mới đánh đến nóng máu…
Khuất Hàn Sơn cười cười hòa nhã:
– Mấy vị nghĩa dúng hơn người, điểm ấy lão phu thực bội phục, chỉ là…
Lão hơi ngừng một chút rồi tiếp:
– Chư hiệp tuổi trẻ hứa hẹn, huyết khí phương cương, đôi lúc không khỏi bị cuốn vào phân tranh vô vị…
A Thủy lập tức hỏi:
– Chẳng lẽ bọn họ không phải người trong Cửu thiên Thập địa, Thập cửu nhân ma của Quyền Lực bang?
Nụ cười của Khuất Hàn Sơn vụt tắt:
– Nếu là người của Quyền Lực bang thì lão phu còn nói giúp cho họ sao?
La Hải Ngưu, Ngô Tài, Sát Tử đều nói:
– Khuất đại hiệp đức cao vọng trọng, có ai không phục? Khuất đại hiệp nhất nhôn cửu đỉnh, chúng tôi tự nhiên là tin phục, chuyện này…!Sợ là chúng tôi thật sự…!đã sai lầm.
Sắc mắt Khuất Hàn Sơn vẫn chẳng hề dễ coi, trầm giọng nói:
– Không chỉ sai lầm mà còn giúp đỡ nhầm nữa.
Đưa tay chỉ sang một bên:
– Những người này đều là bậc trung nghĩa quyết chí muốn tiêu diệt Quyền Lực bang.
Trở ngược chỉ lại, lạnh lùng nói:
– Hắn mới là phản đồ!
Lão chỉ thẳng vào Tiêu Thu Thủy.
Cả năm người Quảng Đông ngũ hổ đều biến sắc.
Tiêu Thu Thủy tự biết mình trẻ tuổi vô danh, có nói cũng có ai nghe, nhất thời không biết phải giải thích thế nào.
Khuất Hàn Sơn than thở:
– Thật là nguy hiểm, thật là nguy hiểm!
Ngô Tài không nhịn được hỏi:
– Xin Khuất đại hiệp chỉ giáo.
Khuất Hàn Sơn vẫn nặng mặt nói:
– Thiếu chút nữa thì giúp giặc làm ác, hủy hoại hết thanh danh hiển hách của Quảng Đông ngũ hổ!
Những lời này khiến cho Quảng Đông ngũ hổ vô cùng hoang mang, Sát Tử làm người chân chất, liền sảng khoái nói:
– Chúng tôi không biết người này là người của Quyền Lực bang, giúp lầm hắn!
Ngô Tài trầm ngâm hồi lâu rồi cũng nói:
– Nếu Khuất đại hiệp đã có lời, vậy chúng tôi cũng không nhúng tay vào nữa.
A Thủy tiếp lời:
– Vốn chúng tôi cũng cảm thấy vị tiểu huynh đệ này rất là hợp ý, chẳng ngờ…
La Hải Ngưu ngập ngừng nói:
– May được Khuất đại hiệp chỉ điểm mới không gây ra trò cười.
Phong ngữ khẽ cắn răng, cuối cùng nói:
– Ai là loại bại hoại của Quyền Lực bang, chúng tôi không thể biết được, nhưng Khuất đại hiệp là tiền bối mà chúng tôi bội phục, lần này chúng tôi nghe lời Khuất đại hiệp.
Điểu Điểu, chuyện này bọn ta không quản nữa.
.”..
Không quản nữa!”
Không quản nữa?!
Trong đầu Tiêu Thu Thủy vụt tối sầm, nhưng hắn không thể tiếp nhận được sự thực này, lại càng không thể chịu đựng được sự thực này, hắn điên cuồng gào lên:
– Nói dối! Lão ta đang nói dối!
Tả Thường Sinh cười ha hả, bỏ thêm một câu:
– Các ngươi đã từng nghe thấy chuyện Khuất Hàn Sơn Khuất đại hiệp mà cũng nói dối?
Đệ tử của hắn là Chung Vô Ly lập tức phối hợp:
– Tên nhóc con này có mắt không tròng!
Một đệ tử khác là Liễu Hữu Khổng cũng rất biết tung hứng:
– Toàn chỉ nói bừa, tốt nhất là bịt tai không nghe!
Khang Kiếp Sinh lạnh lùng nói:
– Kẻ này đáng chết.
…Kẻ này đáng chết?
…Kẻ này đáng chết?!
Vậy là muốn lấy mạng Tiêu Thu Thủy rồi?
Những lời này lại được Khuất Hàn Sơn lặp lại một lần nữa:
– Kẻ này đáng chết!
…!Những lời này không nghi ngờ gì, tương đương với tuyên án tử hình cho Tiêu Thu Thủy.
Tả Thường Sinh bước tới, hắn biết Khuất Hàn Sơn đang ám chỉ với hắn, có thể ra tay rồi.
Hắn biết rõ, với võ công thể lực của Tiêu Thu Thủy lúc này, chắc chắn không thể chống đỡ nổi quá ba chiêu của hắn.
Ai có thể lên tiếng cho Tiêu Thu Thủy?
A Thủy cắn cắn môi, Phong nữ thầm thở dài, ánh mắt La Hải Ngưu ẩm đạm, Sát Tử lắc lắc đầu, Ngô tài quay đầu đi không đành lòng nhìn nữa.
….!Mặc dù bọn họ biết rõ sự tình có lẽ có điểm kỳ quái, nhưng lại không thể trước khi biết rõ nội tình đã đắc tội với Uy chấn Dương Sóc Khuất Hàn Sơn, thanh danh vang dội khắp Lưỡng Quảng.
Họ lại không biết Tiêu Thu Thủy mà chết, sự tình sẽ bị diệt khẩu, mãi mai không có ngày lộ ra ánh sáng nữa.
Tả Thường Sinh từng bước từng bước tiếp cận Tiêu Thu Thủy.
Tiêu Thu Thủy cố sức vươn người, run run rẩy rẩy đứng dậy.
Hắn quyết định liều một trận với Tả Thường Sinh.
Hắn tuyệt không phải loại bó tay chịu chết.
Chỉ cần có một tia hy vọng, Tiêu Thu Thủy sẽ liều mạng.
Cho dù không có một chút hy vọng nào, Tiêu Thu Thủy cũng sẽ không tuyệt vọng.
Có lẽ bản thân hắn vốn là một vầng ánh sáng, tuyệt vọng vĩnh vĩnh không sinh ra, hoặc phủ xuống tâm trí hắn.
Đúng lúc đó, một âm thanh giống như đã bị đè nén rất lâu, phẫn nộ cùng cực vang lên:
– Có ta ở đây! Các ngươi động vào hắn, ta sẽ liều mạng!
Người nói là Điểu Điểu đại sư, hòa thượng Đại Đỗ.
Hai tay hắm nắm chặt, trán nổi gân xanh, cái bụng lớn run run, hiển là không chỉ tức giận mà còn cả sợ hãi!
Nhưng hắn vẫn đứng ra nói.
Trong lòng Tiêu Thu Thủy chợt cảm thấy ấm áp.
…!Bạn bè.
Sống lưng Tiêu Thu Thủy bỗng dựng thẳng, bước nhạn tới, sóng vai cùng đứng với hòa thượng Đại Đỗ to béo, hai người đều không còn run rẩy nữa, nhìn thẳng vào Khuất Hàn Sơn.
…!Bạn bè!
Tả Thường Sinh đột nhiên cảm thấy mình không thể đánh ngã được hai người này.
Không phải không thể, mà là không có cách nào.
Hai người này quả thực chính là một người.
Bất kỳ ai cũng không cách nào dánh ngã được người có chí khí cao ngất như thế.
Khuất Hàn Sơn là ngoại lệ, lão đương nhiên là có cách.
Lão thoáng biến sắc, thấy Quảng Đông ngũ hổ đều xấu hổ cúi đầu xuống, lão vội cố gắng tươi cười, nhìn hòa thượng Đại Đỗ, hỏi:
– Thiếu Lâm Đại Độ?
Hòa thượng Đại Đỗ chắp tay lại đáp:
– Đúng!
Khuất Hàn Sơn ung dung nói:
– Ta từng lên Thiếu Lâm hai lần, mười tám tăng nhân Đại Ma đường đều biết ta rất rõ.
Đột nhiên đổi đề tài, hỏi:
– Ngươi bị Đạt Ma đường trục xuất khỏi Thiếu Lâm đúng không?
Hòa thượng Đại Đỗ đáp:
– Đúng.
Khuất Hàn Sơn mỉm cười nói:
– Chùa Thiếu Lâm thật sự là nơi tốt để tập võ, hơn nữa còn võ nghệ thâm sâu, suốt cả một đời cũng luyện không hết, sao ngươi không ở lại Thiếu Lâm tiếp tục học võ.
Vừa rồi hòa thượng Đại Đỗ từng giao đấu với Huyết Ảnh đại sư, không thể thủ thắng, đến nay Khuất Hàn Sơn nọi vậy, sức hấp dẫn quả thực là lớn hơn nữa, hòa thượng Đại Đỗ đáp:
– Thiếu Lâm trước nay không nhận lại đệ tử đã bị trục xuất.
Khuất Hàn Sơn bình thản nói:
– Hoặc là, ta có thể nói giúp ngươi vài câu.
Trầm mặc hồi lâu, hòa thượng Đại Đỗ đáp:
– Đa tạ.
Bất quá, so với van xin Thiếu Lâm giúp ta thì không bằng phiền Khuất đại hiệp thay ta biện hộ cho ngươi anh em này.
Khuất Hàn Sơn biến sắc, hỏi:
– Ngươi biết hắn là ai không?!
Hòa thượng Đại Đỗ đáp:
– Tiêu Thu Thủy.
Khuất Hàn Sơn lạnh lùng hỏi:
– Ngươi biết hắn đã làm những gì không?
Hòa thượng Đại Đỗ đáp:
– Không biết
Trong mắt Khuất Hàn Sơn đã hiện sát khí:
– Ngươi không biết gì cả mà cũng dám giúp hắn?!
Hòa thượng Đại Đỗ đáp:
– Đúng.
Khuất Hàn Sơn ngạc nhiên hỏi:
– Tại sao?!
Hòa thượng Đại Đỗ bình tĩnh đáp:
– Bởi vì nếu như hôm nay hai bọn ta đổi vị trí, hắn cũng sẽ giúp ta.
Sắc mặt Khuất Hàn Sơn trầm xuống:
– Nếu chuyện hắn làm trời đất không dung thì sao?!
Hòa thượng Đại Đỗ không chút do dự, nói:
– Tiêu Thu Thủy sẽ không làm chuyện trời đất không dung!
Khuất Hàn Sơn quát lên:
– Ta nói cho ngươi biết, chuyện hắn làm bây giờ đáng phải đày xuống mười tám tầng địa ngục!
– A di đà phật.
Hòa thượng Đại Đỗ bình tĩnh đáp:
– Vậy thì ta cũng xuống cùng hắn.
Chợt mỉm cười nhìn Khuất Hàn Sơn, nói:
– Càng huống hồ, ta không vào địa ngục thì ai vào?
Quảng Đông ngũ hổ càng cúi gằm mặt xuống, tim Tiêu Thu Thủy lại như bừng cháy!
Ánh mắt Khuất Hàn Sơn co rút lại, đã biến thành sắc bén như kiếm.
…!Suốt cả đời lão, chưa từng có một người bạn gắn bó sống chết nào như vậy.
Vì thế lão phải lập tức tiêu diệt hai người này.
…!Những thứ người khác có mà mình lại không có, sẽ luôn cảm thấy ngứa mắt.
Tận trong lòng Khuất Hàn Sơn biết, lão không phải là không thể đánh ngã được hai người này, mà là không cách nào phá hủy lòng tin của họ.
Hòa thượng Đại Đỗ ngưng thần chờ đợi, hắn biết đối mặt với Khuất Hàn Sơn, có thể sẽ là trận chiến cuối cùng của hắn trên đời này.
Tuy thể lực Tiêu Thu Thủy vẫn chưa hồi phục nhưng đấu chí của hắn lại đầy tràn…!Hắn phải chiến đấu vì hòa thượng Đại Đỗ, phải chiến đấu vì Đường Phương trên vách đá, phải chiến đấu vì các anh em trên bờ vực.
…!Loại tình cảm đó, phảng phất như là tự nhiên mà có, hẳn là vậy, ngay cả nói “cảm ơn” cũng là dư thừa.
Khuất Hàn Sơn tức giận nói:
– Vậy thì ngươi xuống địa ngục đi.
Khẽ vung tay, ánh đỏ lóe lên, Huyết Ảnh đại sư lao thẳng tới chỗ hòa thượng Đại Đỗ.
…!Muốn giết bọn hắn thì trước tiên phải tách rời hòa thượng Đại Đỗ và Tiêu Thu Thủy.
Bản thân Khuất Hàn Sơn nắm chắc có thể giết chết Tiêu Thu Thủy trong vòng hai chiêu.
Huyết Ảnh đại sư vốn đã hận hòa thượng Đại Đỗ thấu xương, lập tức ra tay, tay trái Hảo diễm đao, tay phải Huyết ảnh chưởng!
Hòa thượng Đại Đỗ hít sâu một hơi, cúi đầu, xông thẳng tới.
Hai người cũng sử dụng chiêu thức liều mạng, một khi giao đấu thì chẳng có thể tách rời hai tên xuất gia máu chiến này ra được.
Đúng lúc đó, chợt nghe có người cười nói:
– Liễu Liễu, sao lại phải nóng nảy thế?
Bóng người lóe lên, không ngờ đã chắn giữa hòa thượng Đại Đỗ và Huyết Ảnh đại sư.
Huyết Ảnh đại sư tức giận quát:
– Cản ta là chết!
Hòa thượng Đại Đỗ đẩy hai chưởng ra, một âm một dương: Tử giả bất sinh!
Người đó lại chẳng hề tránh né, mắt thấy dưới sự giáp kích của hai đại cao thủ, người này sắp sửa phải mất mạng.
Người đó quay người lại, quay mặt về phía hòa thượng Đại Đỗ, chỉ đối mặt một cái, hòa thượng Đại Đỗ chợt đột ngột dừng tay.
Người đó lại xoay người, hai chưởng của Huyết Ảnh đại sư đã tới nơi, biến chưởng thành trảo, Thiếu Lâm Hổ trảo đánh ra, muốn chọc thành mười lỗ máu trên thân thể người đó.
Người đó giơ tay lên, hổ trảo bắt trúng vào cánh tay, cũng không biết thế nào, Huyết Ảnh đột nhiên bay ra xa, là bị đẩy ngược ra xa.
Người tới lại như chẳng hề cảm thấy gì… Huyết Ảnh đại sư càng cảm thấy kinh hãi vô cùng.
Hai trảo của lão bắt lấy cánh tay đối phương, nhưng ngay cả khi người đó chẳng hề ra tay thì vẫn có một luồng sức mạnh cực lớn hất văng lão ra ngoài.
Tiêu Thu Thủy vốn ngưng thần đối mặt với Khuất Hàn Sơn, tình thế bỗng đột nhiên biến đổi.
Hắn quay lại sau, liền trông thấy một người.
Mặc áo vải xanh, mang tất trắng, đi giầy đen…
Một người bình phàm.
Đại hiệp Lương Đấu.
Trong khoảnh khắc Tiêu Thu Thủy quay đầu lại, Khuất Hàn Sơn liền có hơn mười cơ hội có thể giết chết hắn.
Nhưng lúc này Tiêu Thu Thủy đã mừng rỡ tột độ, reo lên:
– Lương đại hiệp!
Khuất Hàn Sơn cảm thấy Lương Đấu đã nhìn sang phía này, lão không thể hạ thủ lấy mạng Tiêu Thu Thủy trước mặt Lương Đấu được.
Chỉ trong một thoáng thất thần đó, Lương Đấu đã cười dài, nhìn Tiêu Thu Thủy, nói:
– Thế nào rồi? Huyện đạo của cậu được giải rồi.
Tiếng chào hỏi vô cùng thân thiết, tại trường Quảng Đông ngũ hổ nhất tề ôm quyền cung kính nói:
– Lương đại hiệp!
Lương Đấu ôm quyền đáp lễ.
Tại trường bỗng có thêm một người, một người mặt mày khổ sở:
– Lương đại hiệp lên A Pha Nham không gặp được Cổ Thâm, liền nói chỗ này rất gần đình Ngũ Long, muốn đến một chuyến, gặp một người.
Kẻ nói chuyện đương nhiên là Khang Xuất Ngư.
Lão không ngăn được Lương Đấu tới đây, sợ bị Khuất Hàn Sơn trách đội nên mới vội vã giải thích nguyên nhân.
Lương Đấu nhìn Khuất Hàn Sơn cười nói:
– Tôi vốn đã định tới đây rồi.
Khuất Hàn Sơn cũng cười hỏi:
– Lương đại hiệp muốn gặp ai vậy?
Lương Đấu chỉ vào hòa thượng Đại Đỗ, cười nói:
– Muốn gặp vị Đại Độ này để nhắn một câu.
Đông Hải Huệ Châu Lâm công tử không tới được, hắn nhờ ta nhắn với Đại Độ như vậy.
Khuất Hàn Sơn cố gượng cười:
– Ồ, hóa ra là như thế.
Tiêu Thu Thủy bỗng gào lên khản giọng:
– Lương đại hiệp, lão ta, lão ta chính là Kiếm vương của Quyền Lực bang!
Khuất Hàn Sơn chính là Kiếm vương của của Quyền Lực bang?!
… Tiêu Thu Thủy cuối cùng cũng nói ra được câu này.