Đọc truyện Giang Sơn Như Họa FULL – Chương 17: Trận Chiến Đại Độ Hà
Cho dù Đường Phì muốn để hai người Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố đi làm lao công một phen cho biết mặt, nàng ta cũng không có nhiều thời gian để mà lãng phí.
Huống hồ Lâm công tử, hòa thượng Đại Đỗ lại càng không cho phép.
Hòa thượng Đại Đỗ mời Lâm công tử tới, vốn là muốn phối hợp với Tiêu Thu Thủy, tìm cách cứu viện Hoán Hoa kiếm phái.
Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố cũng nhờ đó mà biết, Tiêu Thu Thủy còn chưa chết, hòa thượng Đại Đỗ đã chia tay hắn trên đỉnh Đan Hà.
Hai người tự nhiên là mừng muốn phát điên.
Đương nhiên, hòa thượng Đại Đỗ không biết chuyện sau khi hắn chia tay Tiêu Thu Thủy, Thiệu Lưu Lệ chết rồi sống lại, Tiêu Thu Thủy cùng Tống Minh Châu rơi xuống vách đá.
Trên đường đi, hòa thượng Đại Đỗ đã biết tin Đường Phương, Đường Bằng chưa chết, vì thế năm người bọn họ quyết định trước tiên tìm kiếm Đường Phương, hội hợp với Đường Bằng, sau đó thăm dò tung tích của mấy người Tả Khâu Siêu Nhiên, Mã Cảnh Chung, Âu Dương San Nhi, rồi đến Hoán Hoa, tụ hội với Tiêu Thu Thủy.
Đương nhiên là họ không biết, bây giờ Tiêu Thu Thủy vẫn còn đang ở Đan Hà, trước mặt hắn chính là cuộc quyết chiến chấn động võ lâm của Thiết Kỵ, Ngân Bình.
Ngay chính Tiêu Thu Thủy lúc này cũng không biết là mình đang làm cái gì, hắn đả tọa rất thoải mái, điều tức rất thuận lợi, chỉ cảm thấy hai luồng khí lưu vận chuyển thông suốt, không ngờ còn chạy khắp kỳ kinh bát mạch, khí tức trong bụng và sau cột sống cũng đã có thể liên thông với nhau rồi.
Thậm chí hắn còn không biết Thiết Kỵ chân nhân cùng Ngân Bình đạo trưởng ở bên ngoài đang đánh đến thế nào nữa.
Hắn cùng càng không biết, Đường Phương, Đường Bằng đã ra sao rồi.
Hai người Đường Phương, Đường Bằng ra sao rồi?
………………
Đường Phương, Đường Bằng cũng không sao cả.
Chỉ có cái là họ đã gặp Mã Cảnh Chung, Âu Dương San Nhi và Tả Khâu Siêu Nhiên mà thôi.
Gặp được Mã Cảnh Chung và Âu Dương San Nhi cũng không sao, chỉ là hai người bọn họ bị ép đi về phía này.
Kẻ ép họ không phải ai khác mà chính là Thích Thường Thích và Lương Tiêu Thử.
Vì thế Đường Phương, Đường Bằng gặp được Mã Cảnh Chung, Âu Dương San Nhi cũng chẳng khác nào gặp phải Lương Tiêu Thử và Thích Thường Thích cả.
Cuộc đụng độ này diễn ra trong địa phận Tây Khang, tại cầu treo xích sắt trên Đại Độ Hà.
Đại Độ Hà tên cổ là Mạt Thủy, khởi nguồn từ hai con sông Đại Kim Xuyên và Tiểu Kim Xuyên, sau khi hội hợp tại phía Tây Nam huyện Đan Ba, tỉnh Tứ Xuyên thì được gọi là Đại Độ Hà, chảy vào địa phận tỉnh Tây Khang, qua Hỗ Định vào Xuyên, đến Nhạc Sơn thì nhập vào Manh Giang.
Nước sông Đại Độ Hà chảy cuồn cuộn dưới cầu, giống như đất và người dân Tây Khang phóng khoáng, cầu treo qua Đại Độ Hà giống như một con rồng lớn, khí thế phi phàm.
Bọn họ đi đến giữa cầu thì trông thấy đối phương.
Thực là oan gia ngõ hẹp.
Trong thoáng chốc, Đường Phương, Đường Bằng đã nhìn ra đối phương chỉ có bảy người: Lương Tiêu Thử, Thích Thường Thích, bốn đại há Quyền Lực bang trẻ tuổi cùng với một người trung niên tươi cười rạng rỡ.
Hai người Âu Dương San Nhi, Mã Cảnh Chung bị trói giật cánh khuỷu, do bốn tên đại hán cầm đao áp giải, huyệt đạo nhiển nhiên là đã bị khống chế, nhưng họ cũng đồng thời trông thấy Đường Phương, Đường Bằng.
Trong khoảnh khắc, bọn họ đầu tiên là mừng rỡ nhưng liền lập tức chuyển sang sợ hãi, trong mắt đầy vẻ hoảng loạn.
Đó là cố ngăn Đường Phương, Đường Bằng có ý cứu viện.
Đường Phương, Đường Bằng hiểu rõ, nhưng họ vẫn phải cứu.
Trong lòng họ biết rõ, nếu đổi lại là đối phương, quyết định chắc chắn cũng sẽ giống như thế: Sao có thể thấy chết không cứu!
Càng huống hồ, hai người Lương Tiêu Thử, Thích Thường Thích, Đường Phương, Đường Bằng tự tin nếu hợp sức lại có thể ứng phó được.
Mã Cảnh Chung là một trang nam nhi kiên cường, sở dĩ bó tay chịu trói, không cần nói cũng biết chắc chắn là vì Âu Dương San Nhi.
Mê thần dẫn Âu Dương San Nhi đang mang thai, võ công chiến đấu đương nhiên là bị giảm sút rất nhiều.
Đường Phương, Đường Bằng khá nắm chắc, có thể cứu được họ.
Đáng tiếc họ không biết, gã trung niên đang tươi cười rạng rỡ kia là ai.
Đường Bằng lập tức ra tay.
Nếu là Đường Mãnh, ám khí rời tay chỉ sợ là cả cầu treo cũng phải tan vỡ, nếu là Đường Phì, nàng ta ra tay, đối phương cho dù đỡ được ám khí thì cũng phải rơi xuống sông.
Nếu là Đường Tuyệt, bảy kẻ này đều sẽ mất mạng trong khoảnh khắc tiếp lấy ám khí, Đường Tuyệt tối tuyệt.
Nếu là Đường Tống, trước nay chưa có ai đỡ được ám khí của Đường Tống, trong các cao thủ trẻ tuổi đời thứ ba của Đường môn, ám khí Đường Tống là số một.
Nhưng họ không có ở đây, chỉ có Đường Phương, Đường Bằng.
Ám khí của Đường Phương có lẽ cũng không quá lợi hại, nhưng nàng không thể để cho bằng hữu của mình bị người ta ức hiếp, bị người ta khống chế.
Ám khí của Đường Bằng cũng rất lợi hại, ngoài ra hắn có còn một phương cách riêng.
Phương cách của hắn có thể trong nháy mắt, biến Ôn Dịch nhân ma Dư Khốc Dư thành một kẻ toàn thân mọc đầy kim, mà đối phương không hề kịp phản kháng.
Nhưng ám khí Đường Bằng phát ra đột nhiên biến mất.
Tất cả ám khí đều rơi vào tay một người.
Người đang tươi cười đó.
Ánh mắt Đường Bằng co rút lại:
– Ngươi là ai?
Kẻ kia cười đáp:
– Ngươi từng nghe Độc thủ Dược vương mặt đầy bệnh tật, thế đã nghe qua Dược vương đầy vẻ tươi cười chưa?
Đường Bằng nghiên răng hỏi:
– Dược vương Mạc Phi Oan?
Kẻ đó cười nói:
– Ngươi đã biết đại danh của ta, vậy chết cũng không oan.
Vừa nói lão vừa vung tay lên, phóng trả ba mươi hai cây châm bạc về phía Đường Bằng:
– Đây là đồ của ngươi.
Đường Bằng đưa tay định đón lấy, Đường Phương bỗng chặn lại:
– Đồ của Dược vương không thể chạm vào được!
Châm bạc nhìn như không có gì thay đổi, nhưng khi rơi xuống nước, nước Đại Độ Hà chảy gấp như vậy mà vẫn có một mảng biến thành màu xanh lam.
Dược vương cười nói:
– Cô bé này thật thông minh.
Nói đoạn lại cười âm tà:
– Ta thích nhất là loại thiếu nữ thông minh như vậy, ta thích nhất là cho loại thiếu nữ này uống thuốc của ta…
Lão còn chưa dứt lời, Đường Bằng đã lại ra tay.
Võ công Đường Bằng vốn không thua kém Khuất Hàn Sơn quá nhiều, Dược vương, Kiếm vương thì cùng tề danh trong Bát đại thiên vương.
Lúc này Đường Bằng đã ra tay toàn lực.
Sắc mặc Mạc Phi Oan cũng biến đổi, lão chỉ làm một chuyện.
Lão kéo Mã Cảnh Chung qua chắn trước mặt mình, lần này Đường Bằng quả thật là mặt mũi trắng bệch.
Hắn tung người nhảy lên, không ngờ lại đuổi kịp ám khí mình phóng ra, thu hết trở về.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, Dược vương đã ra tay.
Lão đẩy Mã Cảnh Chung ra, bắn về phía Đường Bằng, bản thân thì lao tới chỗ Đường Phương.
Lão tính chuẩn, Đường Phương là mắt xích yếu hơn.
Nhưng lão vẫn quá coi thường Đường Phương.
Võ kỹ Đường Phương không bằng được Đường Bằng, nhưng khinh công của nàng lại là hạng nhất.
Dược vương vừa tới, chưa kịp ra tay, Đường Phương đã phóng lên.
Ngay lúc mũi chân Dược vương điểm xuống, cầu treo lay động, đứng chưa ổn thân, Đường Phương đã phóng qua đầu Mạc Phi Oan, bắn ra ba mũi phi tiêu liên tiếp!
Dược vương không ngờ được kỹ thuật ám khí của Đường Phương lại cao như vậy, gần như không thể tránh được nữa.
Đáng tiếc vẫn còn Thích Thường Thích, ả ta vừa ra tay đã đỡ được ba phi tiêu của Đường Phương.
Đường Phương hạ xuống liền trông thấy một đám bụi.
Không phải ám khí Vũ vụ của nhà họ Đường, mà là bụi độc.
Bụi độc của Mạc Phi Oan.
Đường Phương bịt mũi nhảy tránh, cây loan đao của Thích Thường Thích đã chém tới sau lưng nàng.
Đường Phương tránh qua, vẫn bị cắt trúng một đường.
Cùng lúc đó, Đường Bằng đánh ra ít nhất là hai mươi loại ám khí.
Hai mươi loại ám khí này một nửa bị Dược vương tiếp được, một nửa còn lại khiến Thích Thường Thích vô cùng chật vật.
Ngay lúc đó, Đường Bằng chợt bật ra ba mước, phun ra một ngụm máu.
Lương Tiêu Thử đánh lén sau lưng hắn.
Đường Bằng, Đường Phương đã bị thương, ba tên Lương Tiêu Thử, Thích Thường Thích, Mạc Phi oán đã triển khai bao vây.
Đúng lúc này, một nắm đấm to bằng miệng bát đột ngột xuất hiện, đánh thẳng vào giữa mặt Thích Thường Thích.
“Chát” một tiếng, Thích Thường Thích bị trúng một quyền, đang muốn vung đao, tay đã bị khóa chặt, một cây sáo vung lên, mũi nhọn dài bảy tấc ở đầu mũi sáo đâm thẳng vào bụng ả.
Thích Thường Thích lập tức trào hết nước mắt nước mũi, ngã vật xuống cầu.
Lương Tiêu Thử muốn tới cứu trợ, Đường Phương đã cản hắn lại.
Dược Vương cũng đồng dạng muốn tới cứu viện, Đường Bằng đã phóng ám khí.
Đường Bằng, Đường Phương đầy vẻ vui mừng, bọn họ vốn đối mặt với bốn tên đại hán cầm đao của Quyền Lực bang, cho nên họ cố ý thu hút sự chú ý của đám Dược vương.
Bởi vì ngay từ lúc đối mặt, họ đã phát hiện ở đầu cầu bên kia có một người đang lén lén lút lút, lẻn tới gần.
Người này không phải ai khác, chính là Tả Khâu Siêu Nhiên đã mất tích một thời gian.
Võ công Tả Khâu Siêu Nhiên tuy không cao, nhưng muốn đối phó với mấy bang chúng Quyền Lực bang thì vẫn có thừa.
Hắn lẻn tới, trước tiên vô thanh vô tức bóp chết một tên, lại dùng cánh tay cứng như sắt kẹp chết một tên, đếnkhi hắn khống chế tên thứ ba thì tên thứ tư đã phát hiện, hắn liền nhanh như chớp bóp lấy cổ họng đối phương, khiến đối phương nghẹt thở.
Hắn giải quyết xong bốn người liền lập tức cởi trói giải huyệt cho Mã Cảnh Chung, Âu Dương San Nhi.
Âu Dương San Nhi đoạt ngay lấy sáo nhọn giắt bên hông một bang chúng, ba người phối hợp, trước tiên vây giết Thích Thường Thích quỷ kế vô thường nhưng công lực hơi yếu.
Kế này quả nhiên thành công.
Thích Thường Thích có ngoại hiệu Ám Sát nhân ma, hôm nay lại chết do bị người ta ám sát, thực là mỉa mai.
Thích Thường Thích chết, cục thế có biến đổi, nhưng vẫn chưa thể chiếm được thượng phong.
Mã Cảnh Chung thương tích đầy mình, tinh thần, khí kình suy giảm rất nhiều.
Âu Dương San Nhi đang mang thai, trong trận chiến ở Điền đã động tới thai khí, càng không thể đánh lâu.
Đường Phương bị thương, loan đao của Thích Thường Thích sắc bén dị thường.
Đường Bằng cùng Tả Khâu Siêu Nhiên thành chủ tướng, họ cũng không hề lạ quan.
Dựa vào năm người bọn họ, muốn chiến thắng Dược vương Mạc Phi Oan đã không dễ dàng gì, càng huống hồ còn có Phật Khẩu thần ma Lương Tiêu Thử.
Dược vương bỗng nói:
– Chúng ta gặp nhau trên cầu Đại Độ Hà, tại sao lại trùng hợp như vậy? Các ngươi có biết không?
Tả Khâu Siêu Nhiên cười lạnh:
– Ta bám theo các ngươi đã lâu, luôn tìm cách cứu viện Mã huynh tẩu, hôm nay mới đợi được cơ hổi.
Mạc Phi Oan cười ha ha:
– Đâu có dễ dàng như vậy! Sở dĩ bọn ta đưa hai tên này tới đây, là muốn dụ con cá lọt lưới nhà ngươi ra chịu chết!
Tả Khâu Siêu Nhiên vụt biến sắc, nhưng vẫn lạnh lùng nói:
– Có điều bây giờ không phải vẫn để bọn ta cứu ra được, còn giết năm người các ngươi nữa!
Dược vương đầy vẻ tươi cười:
– Không sai, đó là vì bọn ta không ngờ lại gặp chị em họ Đường ở đây, chỉ là…
Mạc Phi Oan cười vô cùng tự tin:
– Các ngươi cũng không địch lại ta.
Mã Cảnh Chung trầm giọng nói:
– Vậy phải đánh mới biết.
Dược vương cười nói:
– Đúng là như vậy:
Tả Khâu Siêu Nhiên cười lạnh:
– Ngươi ra tay đi.
Dược vương cười cực kỳ đắc ý:
– Ta đã ra tay rồi.
Âu Dương San Nhi hỏi:
– Lúc nào?
Dược vương cười cười:
– Vừa rồi
Lại ra vẻ thần bí, hạ giọng nói:
– Chính là lúc ta nói xong với các ngươi.
Sắc mặt Đường Phương vụt trắng bệch, giận giữ quát:
– Cẩu tạc, chúng ta tới phân thắng bại.
Dược vương cười hề hề, đáp:
– Không cần phân nữa, các ngươi đã bại.
Lão nói dứt lời, Âu Dương San Nhi liền ngã xuống.
Mã Cảnh Chung muốn tới đỡ, cũng cảm thấy trời đất xoay tròn, vội bắt lấy xích sắt, căm hận nói:
– Ngươi…!hạ độc…
Dược vương cười đáp:
– Trong lúc nói chuyện ta đã sớm hạ “Vô hình chi độc”, các ngươi trúng độc rồi.
Mã Cảnh Chung nấc lên một tiếng, ngã ngửa ra sau.
Tả Khâu Siêu Nhiên cũng cảm thấy quay cuồng choáng váng, nghiến răng hỏi:
– Ngươi…!hạ độc…!như thế nào?
Dược vương nháy nháy mắt:
– Trong lúc ta nói chuyện, độc đã phóng ra…!Rồi trong lúc các ngươi nói chuyện, độc đã tới lưỡi các ngươi.
Lương Tiêu Thử cũng cười hắc hắc:
– Dược vương của bọn ta danh động thiên hạ, muốn độc mấy tên tiểu tử các ngươi còn không dễ như trở bàn tay sao?
Đường Phương cố sức nhảy lên, đi được nửa đường liền thoát lực ngã xuống.
Đường Phương ngất xỉu.
Đường Bằng sắc mặt trắng bệch, cũng nghiêng ngả sắp ngã.
Lương Tiêu Thử cười cợt nói:
– Ngã rồi, ngã rồi, cho dù là ngươi ác như quỷ cũng phải uống nước rửa chân của lão đây…
Đường Bằng đột nhiên xuất thủ.
Tử mẫu ly hồn phiêu.
Hai luồng sáng màu trắng giống như ánh chớp, xoay vòng bắn ra!
Dược vương biến sắc, lão biết mình không tiếp nổi hai phiêu này.
Tử phiêu vừa tới, Dược vương đã biến mất.
Lão lập tức nhảy xuống dưới sống, tránh qua phiêu này.
Mẫu phiêu đánh về phía Lương Tiêu Thử, Lương Tiêu Thử còn đang đắc ý, bỗng nhiên đầu mình hai nơi.
Sau đó Đường Bằng cũng ngã xuống, hắn cười khổ, lẩm bẩm:
– …!Bọn ta dù sao cũng giết đôi gian phu ác phụ các ngươi.
Tiếp theo hắn cũng bất tỉnh nhân sự.
…………………
Khi Tiêu Thu Thủy tỉnh lại, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, tinh lực vô cùng, mở mắt nhìn, chỉ thấy mặt trời đã ngả về tây, hai người Thiết Kỵ, Ngân Bình vẫn còn đang quyết đấu.
Khi hắn uống thuốc trời còn đang tối, bây giờ mở mắt đã là hoàng hôn, chẳng lẽ hắn hôn mê suốt một ngày một đêm?
Chỉ thấy Thiết Kỵ, Ngân Bình còn đang ác chiến, đã sớm không so kiếm nữa, mà lấy chưởng đối chưởng, thân hình chậm như ốc sên, du tẩu bất định, đang so đấu đến lượt thứ hai, tỷ thí chưởng lực.
Tiêu Thu Thủy mới tỉnh lại, thấy hai người đầu tóc rối tung, ngoài ra y phục toàn thân ướt đầm, cùng “hừ” một tiếng, chưởng lực phân khai, “ầm” một tiếng, khoảng đất ở trung tâm bắn lên một suối bùn cao tới cả trượng, hai người cùng lùi bảy tám bước, ngồi phịch xuống đất.
Có vẻ trận này công lực tương đương, chưa phân thắng bại.
Chỉ Thiết Kỵ chân nhân “ai” một tiếng, mệt mỏi nói:
– Vẫn chưa phân được thắng bại.
Ngân Bình đạo trưởng cũng thở dài sườn sượt, ảm đạm nói:
– Còn trận thứ ba nữa.
Thiết Kỵ chân nhân than:
– Trận thứ nhất kiếm pháp của lão thực cao.
Ngân Bình đạo nhân cảm khái:
– Cũng vẫn chưa phân cao thấp.
Thiết Kỵ lại có chút đắc ý, nỏí:
– Có điều luận chưởng lực thâm hậu, ta cao hơn lão nửa bậc.
Ngân Bình lại xụ mặt đáp:
– Nhưng chưởng pháp ta phức tạp hơn chút, kết quả vẫn ngang tài ngang sức.
Thiết Kỵ hơi lên giọng:
– Dù sao vẫn còn trận thứ ba.
Ngân Bình ung dung nói:
– Trận thứ ba là trận quyết định thắng bại.
Hai người lại trầm ngâm không nói, hồi lâu sau, Ngân Bình quay sang phía Tiêu Thu Thủy, bật cười nói:
– Ha, tên nhóc này còn ở đây.
– Trận tiếp theo là đấu nội công, vừa khéo có thể bảo tên nhóc này làm chứng.
– Hắc, coi như mắt hắn có phúc lớn rồi.
– Đâu chỉ là có phúc, phải gọi là mở rộng tầm mắt.
Ngân Bình lại gọi:
– Này, nhóc con.
Tiêu Thu Thủy ứng tiếng đáp, Ngân Bình chân nhân nói:
– Nội công của bọn ta đã tới đỉnh cao, khi mười ba tuổi đã luyện thành “Thập tam thái bảo hoành luyện”, khi hai mươi tuổi đã học xong “Đồng tử công”.
Thiết Kỵ tiếp lời:
– Sáu mươi năm trước học được “Kim chung tráo”, năm mươi năm trước đả thông kỳ kinh bách mạch, bốn mươi năm trước cả “Thiết bố sam” cũng luyện xong rồi…
Tiêu Thu Thủy nghe đến xanh cả mắt, Kim chung tráo, Thiết bố sam, Thập tam thái bảo hoành luyện, Đồng tử công đều là đỉnh cao nội ngoại gia công lực trong võ lâm, đến khi luyện thành, công lực đã đạt tới lô hỏa thuần thanh.
Trong trận đánh ở cầu Vạn Lý, Khang Xuất Ngư nghe Thiếu Lâm Hồng học được Đồng tử công và Thập tam thái bảo hoành luyệt đã phải kinh hãi biến sắc rồi, hai người này lại nói môn nào cũng tinh thông, hơn nữa đều là chuyện từ mấy chục năm trước.
Thiết Kỵ chân nhân lại thản nhiên nói:
– …!Nhớ ba mươi năm trước, bọn ta đã thông hết kinh mạch toàn thân, khí huyệt trên cơ thể có thể tùy ý di chuyển không trở ngại, hai mươi năm trước càng có tiến cảnh, luyện thành “Kim cương bất hoại thần công”…
Tiêu Thu Thủy quả thực là nghe đến hoa cả mắt rồi.
Kinh mạnh huyết khí toàn thân tương thông là chuyện mà nhân sĩ võ lâm ước mơ tha thiết, ngàn vạn người học võ, cuối cùng có thể chuyển huyệt, dời khiếu, vạn người không được một, hơn nữa người có thể toàn thân đao thương bất nhập, trong võ lâm tuyệt không quá năm người, hai vị lão đạo này vậy mà lại đều biết.
Càng đáng ngạc nhiên hơn là, Kim cương bất hoại thần công, một trong mười loại tuyệt học khó luyện nhất của bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm, không ngờ lại để cho hai vị danh đồ Võ Đang này học được, chẳng lẽ võ học đến đỉnh cao, kỹ nghệ các môn các phái đều có thể tương thông sao?
Ngân Bình cũng ung dung nói:
– Gần mười năm trước, bọn ta đã học được “Tiên thiên vô thượng cương khí”, mấy năm gần đây, cũng không còn nội công tu vi nào đáng để bọn ta học tập nữa.
Nói đến đây, trong mắt Ngân bình chân nhân lại xuất hiện vẻ lạc lõng không tả, Thiết Kỵ cũng mỉm cười ảm đạm:
– …!Hai ba năm nay, bọn ta đi kiếm “Vô cực thần công”, “Quy nguyên đại pháp”, “Đại ban nhược thiền công” về học chơi cho hết ngày hết tháng…
Vẻ tịch mịch trong mắt hài người giống như ánh chiều tà phủ xuống.
Trong lòng Tiêu Thu Thủy càng có một sự kính trọng nghiêm trang.
Phàm là đỉnh cao của một môn nghệ thuật nào, đều tịch mịch không người
Lúc còn niên thiếu, Tiêu Thu Thủy có học làm thơ, hắn hiểu rõ bí quyết của thi nhân.
Hắn tôn trọng tất cả những ai dốc tận một đời cho chí nghiệp.
Tiên thiên vô thượng cương khí là nội công Võ Đang chính tông, nghe đồn ba trăm năm nay, trong Võ Đang cũng đã thất truyền.
Vô cực thần công là tuyệt học tiên gia Đạo giáo, Quy nguyên đại pháp là pháp nội nội ngoại gia, hỗn nguyên cương khí duy nhất, Đại ban nhược thiền công là nội công cao thâm của một mạch Thiếu Lâm nam bắc.
Mà nay hai người này không ngờ lại thông hiểu hết, chẳng trách họ lại cảm thấy cô tịch, chẳng trách họ lại cao ngạo, tự tin như thế.
Lại càng chẳng trách họ phải nhất quyết sống mái, phân chia cao thấp.
Mãi không địch thủ, là một chuyện vô cùng bi ai.
Thiết Kỵ cũng có chút cảm xúc:
– Ngoài Thiên Diệt đại sư Thiếu Lâm, luyện Đại ban nhược thiền công tới cảnh giới “Long Tượng bàn nhược thiền công”, cùng với Yến Cuồng Đồ một thân ma công kỳ lực nội ngoại cuồng dã, trên đời này thực khó được mấy người có thể giao đấu với bọn ta nữa rồi…
Ngân Bình “a” một tiếng, ngắt lời:
– Đương nhiên “Cửu thiên hỗn nguyên chính khí” của Thái Thiện chưởng môn sư chất cũng là nhất tuyệt…!Còn cả nghe nói gần đây trên giang hồ có cái bang chủ Lý Trầm Chu gì đó, nội công tâm pháp xuất nhập kim cổ, gần như không gì không biết, lại thâm sâu khôn lường, phải phải đến gặp một lần.
Chưởng giáo Võ Đang Thái Thiện chân nhân vốn là sư chất của Thiết Kỵ, Ngân Bình, nhưng thanh danh, đức vọng, võ công đủ được chức chưởng môn, Võ Đang tôn ti chặt chẽ, lễ giáo thâm nghiêm, Thái Thiện thân làm chưởng môn, Thiết Kỵ, Ngân Bình nhắc tới cũng rất tôn trọng.
Ngân Bình khẽ nói:
– Người khác còn có tử huyệt, tuyệt mạch, bọn ta…
Thiết Kỵ kiêu ngạo nói:
– Ngay cả “tráo môn” cũng không còn nữa.
Tiêu Thu Thủy không khỏi cương khổ, loại võ công này hắn thậm chí còn chưa từng nghe qua.
– Hôm nay bọn ta đấu nội công, là một người đánh một người chịu, chịu không nổi tính như thua, ngươi là trọng tài.
Thiết Kỵ tiếp tục nói.
Ngân Bình tiếp lời:
– Như vậy là tốt nhất, đánh nhiều cũng vô vị, nếu như bản thân cảm thấy không thể làm đối phương bị thương thì dừng tay nhận thua.
Thiết Kỵ nói:
– Tốt, cứ làm như thế.
Ngân Bình vấn lại búi tóc, đề khí ngưng thần:
– Lão đánh trước, ta chịu.
Thiết Kỵ phật ý nói:
– Nếu đã vậy thì không được oán ta.
Lập tức súc lực muốn đánh, lại quên béng mất luôn Tiêu Thu Thủy có chịu làm trọng tài hay không.
………….
Khi Đường Phương, Đường Bằng tỉnh lại, thân không thể động, miệng không thể nói, ngay cả mặt cũng không thể tỏ thái độ.
Hơn nữa họ còn không nhận ra khuôn mặt đối phương.
Đầu tiên mọi người đều giật mình hoảng hốt, sau đó mới biết tất cả đều đã được “cải trang”
Thay đổi thành dung mạo hoàn toàn khác biệt với bản thân, Đường Phương băng thuyết thông mình, không ngờ lại trở thành một thương nhân đầy mùi tiền, Đường Bằng thì biến thành một bà lão lớn tuổi.
Đầu tiên bọn họ nghĩ đến Tả Khâu Siêu Nhiên, Âu Dương San Nhi làm ra, sau đó mới biết một tên đồ tể gầy gò cũng một vị lang trung râu ba chòm bên cạnh chính là Tả Khâu và Âu Dương.
Thế nhưng Mã Cảnh Chung đâu?
Mã Cảnh Chung không có mặt.
Mã Cảnh Chung đang ở đâu?
Mấy người Đường Bằng, Đường Phương được người ta đỡ đi, kỳ thực là bị ép kéo đi, đi qua đường lớn, đi qua ngõ nhỏ, từ sa mạc hoang vu, khỉ ho cò gáy, đi tới nơi dần có nhiều bóng người.
Bọn họ không biết mình sẽ lưu lạc tới nơi nào.
………
Mã Cảnh Chung đang ở đâu?
Hắn cũng giống như những người khác, hút phải độc của Dược vương.
Nhưng công lực của hắn lại cao nhất trong mấy người, ngoại hiệu cũng là Lạc địa sinh căn.
Trước khi hắn ngã xuống đã bắt lấy xích sắt, khi sắp ngất xỉu liền dốc toàn lực lắc người, cuối cùng lại rơi xuống sông.
Dưới sông có nước sông, nước sông khiến hắn tỉnh táo.
Hắn uống bào mấy ngụm nước, cảm thấy thần trí khôi phục, liền lập tức rửa sạch, bức hết độc dính trên lưỡi ra.
Độc đó cũng không quá độc, Dược vương có vẻ không muốn giết họ, mục đích chỉ là muốn họ bó tay chịu trói.
Đợi đến khi Mã Cảnh Chung có lại sức leo lên cầu treo Đại Độ Hà thì đã không còn ai ở đó nữa.
Dược vương đã nhảy lên khỏi sông, dẫn bang chúng Quyền Lực bang đến bắt mọi người đi.
Dược vương cũng biết là thiếu một người, nhưng lão nghĩ Mã Cảnh Chung đã chết đuối rồi.
Không phải là Mạc Phi Oan không gian trá, nhưng lúc đó lão phải toàn lực tránh nẽ Tử mẫu ly hồn phiêu của Đường Bằng, hơn nữa tự dưng rơi xuống sông vào giữa ngày tháng bảy, cảm giác đó cũng không dễ chịu gì.
Mã Cảnh Chung bắt đầu theo dấu đám Dược vương.
Vợ hắn đang ở đó, con hắn cũng đang ở đó, bằng hữu của hắn lại càng ở đó, hắn không thể không bám theo.
Công lực của hắn vẫn chưa khôi phục, độc tính vẫn còn, cho nên hắn không dám vọng động.
Hắn phát hiện Dược vương muốn đưa họ đến một nơi.
Nơi nào?
Hắn trông thấy Dược vương và Hỏa vương gặp nhau tại Định Khang, sau đó đổi thành Hỏa vương Tổ Kim Điện áp giải bốn người, trong đó còn có Nhất Động thần ma Tả Thường Sinh cùng Khang Kiếp Sinh hộ tống.
Đám người cải trang giả dạng này qua cầu lớn Hỗ Định, không ngờ lại vào Xuyên, tới một dải Thanh Thủy Hà.
Đám người này mang theo con tin, vào Xuyên làm cái gì.
Mã Cảnh Chung không hiểu.
Hắn chỉ biết âm thầm bám theo bọn chúng, đi qua con đường này tới con đường khác, đi qua con ngõ này tới con ngõ khác, leo qua ngọn núi này tới ngọn núi khác, vượt qua con sông này tới con sông khác.
Hắn không biết bọn chúng sẽ dừng lại ở con ngõ nào.
Nhưng mà con ngõ cụt sắp kết thúc trước mặt lại là nơi vận mệnh đang chờ hắn.
……….
Thiết Kỵ ra tay, hai chỉ khép lại, điểm vào huyệt oa tâm của Ngân Bình.
Ngân Bình vẫn đứng sừng sững.
Thiết Kỵ lật tay, lại đánh ra bảy tám chưởng, trong khoảnh khắc, bảy tám tiếng chưởng vang lên, chưởng xuất trước mặt, chỗ phát ra tiếng lại ở sau lưng Ngân Bình.
Thế nhưng Ngân Bình vẫn đứng yên bất động.
Thiết Kỵ biến sắc, tay cong thày chùy, đánh vào hai bên huyệt thái dương Ngân Bình.
“Phụp! Phụp!” hai tiếng, thần sắc Ngân Bình vẫn không chút biến đổi.
Vẻ mặt Thiết Kỵ hơi trầm xuống, hai chỉ chĩa ra, đâm thẳng vào đôi mắt Ngân Bình.
Tiêu Thu Thủy cũng sợ đến nhảy dựng lên.
Thủ pháp tàn nhẫn như vậy, không phải là muốn phế đi hai mắt đối phương sao?
Tiêu Thu Thủy đang muốn ngăn cản, nhưng Thiết Kỵ ra tay nhanh đến mức nào, đã đánh tới trước mắt Ngân Bình rồi.
Ngân Bình cũng lập tức nhắm mắt lại, hai chỉ Thiết Kỵ đâm vào mi mắt Ngân Bình, không ngờ lại không có việc gì xảy ra.
Thiết Kỵ khẽ thở dài, u ám thu tay lại, lúc thu tay còn cáu kỉnh phất ống tay áo một cái.
Tay áo chạm vào một gốc tùng nhỏ lớn bằng miệng bát bên vách đá, “rắc” một tiếng, cây tùng như bị dao cắt, gãy rời ra.
Bấy giờ Tiêu Thu Thủy mới biết, Thiết Kỵ ra tay lợi hại đến mức nào, mà công lực hộ thể của Ngân Bình thì quả thực là khó mà tưởng tượng nổi.
Sau đó đến lượt Thiết Kỵ nhắm mắt lại, ngưng thần vấn tóc.
Ngân Bình từ từ mở mắt, đứng dậy hấp khí, một lúc sau sắc mặt mới từ trắng xanh chuyển thành hồng nhuận, vuốt râu cười lớn:
– Thế nào, Tiên thiên vô thượng cương khí của ta ra sao?
Sắc mặt Thiết Kỵ xanh lè, không thèm ngước mắt lên, đáp:
– Lão cũng nếm thử Kim cương bất hoại thần công của ta đi!
Ngân Bình quát lớn một tiếng, đột ngột ra tay!
Ông ta quát lớn, “ầm” một tiếng, một gốc cây tùng ở chính trước mặt Ngân Bình không ngờ liền bị cương khí chặt gãy.
Chỉ trong chớp mắt đó, không biết Ngân Bình đã đánh ra bao nhiêu quyền, bao nhiêu cước, đánh vào những tử huyệt quan trọng của Thiết kỵ: huyệt bách hội, huyệt thiên môn, huyệt thử khê, huyệt ấn đường, huyệt nhân trung, huyệt hầu kết, huyệt mệnh môn.
Nhưng Thiết Kỵ không những không ngã, ngược lại, sắc mặt, thần thái còn phát ra một luồng sáng vàng nhàn nhạt, mơ hồ.
Tuyệt học Phật môn trứ danh” Kim cương bất hoại thần công!
Sau đó Ngân Bình cũng thở dài, dừng tay lại.
– Nội công lão rất khá.
Thiết Kỵ mỉn, chậm rãi thu tay.
– Công lực lão cũng lợi hại.
Ngân Bình chán nản đáp:
– Vậy lần so đấu năm nay lại ngang bằng à?
Thiết Kỵ cười khổ:
– Chúng ta đã đánh hòa năm sáu chục năm rồi.
Ngân Bình bỗng nói:
– Chờ chút.
Thiết Kỵ ngạc nhiên hỏi:
– Có chuyện gì.
Ngân Bình nhìn Tiêu Thu Thủy, như cười mà không phải cười, Tiêu Thu Thủy chỉ cảm thấy vô cùng mất tự nhiên.
Ngân Bình nói:
– Vừa rồi ta hét lớn một tiếng, tên nhóc này cũng có mặt, vậy mà lại không bị chấn ngã, có thể thấy nội công cũng không tệ…
Một tiếng quát lúc nãy, cây cứng cũng không chịu nổi mà gãy, thế mà Tiêu Thu Thủy nghe qua lại không cảm thấy có việc
Thiết Kỵ cũng đã hiểu ra:
– Tên nhóc nhà ngươi rất không tệ, không bằng lấy kiếm đâm bọn ta, ai không chịu được coi như kẻ đó thua…
Tiêu Thu Thủy cũng đã hiểu, hóa ra Thiết Kỵ, Ngân Bình muốn hắn dùng binh khí đâm bọn họ, so xem ai mạnh hơn.
Ai không chịu được coi như người đó thua.
Vốn cao thủ võ lâm, không cần biết là nội công đã tới cảnh giới nào, lấy chưởng đánh vào còn có thể chịu được, nhưng không chắc có thể chịu được lợi khí đâm cắt.
Đạo lý này cũng giống như da thuộc vậy, nếu lấy chưởng đánh trống, mặt trống tự có thể tiêu giải lực đạo, nhưng lấy một mũi kim đâm vào thì kết quả sẽ hoàn toàn khác.
Đương nhiên với thần công đã nhập hóa cảnh của hai người Thiết Kỵ, Ngân Bình, đao thương bình thường đâm vào căn bản không thể làm tổn thương chút nào, cho dù là cao thủ hạng nhất dùng đao kiếm đâm tới cũng có thể chịu đựng được, nhưng nếu là cao thủ hạng nhất cộng thêm lợi khí hạng nhất thì sao?
Tiêu Thu Thủy vốn không phải là cao thủ hạng nhất, thậm chí cũng không phải là hạng hai, hạng ba, hạng bốn, hạng năm, dù là muốn tiến vào hạng sáu cũng cực kỳ khó, tính ra có thể coi là hảo thủ hạng bảy, hạng tám trong võ lâm.
Nhưng vừa rồi hắn lại chịu được một tiếng hét của Ngân Bình, việc này khiến hai người Thiết Kỵ cũng cảm thấy kỳ quái, có thể chịu được tiếng hét của Ngân Bình, ít ra cũng có thể xếp vào cao thủ hạng ba trong võ lâm.
Ngân Bình rút kiếm, kiếm hóa bừng lên như cầu vồng, Ngân bình đưa kiếm cho Tiêu Thu Thủy.
– Ngươi dùng thanh kiếm này đâm vào yếu huyệt của bọn ta.
Nhớ kỹ, phải đâm mạnh xuống, nếu không thì vô dụng với bọn ta.
Thiết Kỵ cũng rút trường kiếm, làm phát ra một luồng lệ mang kịch liệt, đưa kiếm cho Tiêu Thu Thủy:
– Để cho công bằng, ngươi dùng hai kiếm cùng đâm.
Vì thế Tiêu Thu Thủy cầm hai thanh kiếm, ngẩn người ra đó.
Ngân Bình, Thiết Kỵ đều giục giã:
– Đâm đi, mau đâm đi!
– Đâm tới đây! Mạnh vào nhé!
Tiêu Thu Thủy vẫn do dự không quyết.
– Chần chừ gì nữa?! Mau lên!
– Do dự cái gì?! Mạnh vào!
Tiêu Thu Thủy ngẫm nghĩ một thoáng, khẽ thở dài, thu kiếm lại, đánh ra hai chưởng.
Hắn vẫn không thể yên tâm, không nỡ đả thương người, quyết định dùng chưởng lực của mình thử xem.
Hắn đương nhiên là biết chưởng lực bản thân yếu ớt, kém cỏi đến thế nào, nhưng hắn vẫn kiên trì phải thử trước, đảm bảo an toàn.
Ai ngờ quyết định này lại cứu được hai tính mạng.
Hai chưởng đánh ra, Tiêu Thu Thủy đột nhiên bị một luồng sức mạnh cực lớn quấn lên phản chấn, sau đó là một tiếng rít kỳ dị.
Tiêu Thu Thủy giật mình chấn động, sau đó mới biết tiếng rít tới từ chưởng lực của hắn, mà chưởng lực của hắn thì như bài sơn đảo hại, ngăn cũng không ngăn được, thu cũng không thu kịp.
Hắn không dám khinh thường Thiết Kỵ và Ngân Bình, vì thế hai chưởng này đã dùng đến chín thành công lực.
Hắn muốn thu chưởng thì đã không còn kịp nữa.
Thiết Kỵ, Ngân Bình thấy Tiêu Thu Thủy xuất chưởng, lập tức biến sắc!
Nhưng họ không thể tránh né, “ai không chịu được, coi như người đó thua”.
Hai ông lão quật cường, ai cũng không muốn thua.
Chưởng kình của Tiêu Thu Thủy đánh ra như một con trâu điên xông tới, mà Thiết Kỵ, Ngân Bình thì lại chỉ có thể đứng chịu.
Chưởng đánh trúng thân thể, không có tiếng động vang lên.
Công lực thật thâm hậu.
Sau đó sắc mặt đen sạm của Thiết Kỵ biến thành trắng bệch, nghiêng ngả, rồi lại nghiêng ngả, nhưng không di động.
Ngân Bình trúng chưởng, sắc mặt không thay đổi, nhưng lai lùi ba bước, mỗi bước đạp thành một hố sâu trên đất.
Chỉ nghe Thiết Kỵ cười thảm, gật đầu:
– Chưởng lực, chưởng lực mạnh…
Ngân Bình cũng cười khổ:
– Nội công, nội công cao…
Vừa nói dứt lời, hai người đột nhiên cùng phun ra một ngụm máu tươi, tia máu bắn xuống đất không ngờ còn tạo thành một lỗ máu, một rãnh máu.
Tiêu Thu Thủy hốt hoảng nói:
– Hai vị tiền bối…
Thiết Kỵ cắn môi nói:
– Ta biết, không thể trách cậu, là bọn ta muốn cậu đánh, cậu đã thu tay, không dùng toàn lực…
Ngân Bình vuốt ngực, nói:
– Cậu không lấy kiếm đâm bọn ta, là ơn không giết, là bọn ta mắt kém, không có gì để nói:
Nói đoạn, hai người đưa mắt nhìn nhau, Ngân Bình chắp tay nói:
– Vị tiểu hữu này, ít nhất có công lực một trăm năm mươi năm trở lên, nhưng tuổi cậu lại trẻ như vậy….
Ông thở dài một tiếng, cũng không nói nữa.
Thiết Kỵ tiếp lời:
– Cậu mi vũ hiên ngang, thần quan nội liễm, là tuấn kiệt võ lâm sau này, nhưng võ kỹ lại không cao như nội lực…!Ôi, những cái đó cũng không cần nói nữa.
Đoạn phất tay, nói nhanh:
– Bọn ta thương nặng, phải cáo từ rồi.
Ngân Bình nhíu mày nói:
– Có dịp sẽ gặp lại.
Sắc mặt Thiết Kỵ, Ngân Bình càng lúc càng trắng bệch, khẽ lắc mình, đã phóng xuống núi.
Tiêu Thu Thủy đang muốn kêu gọi nhưng hai vị lão nhân khinh công cao minh đến mức nào, thoáng cái đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Bản thân Tiêu Thu Thủy cũng không hiểu thể hiểu nổi.
Nhưng hắn không biết, võ công mình chỉ vào hạng bảy tám, nội công đã thuộc hạng nhất rồi.
Nội công này đều là nhờ liên tiếp uống ba viên tiên đan cùng Thảo trùng.
Vô Cực tiên đan là chí bảo võ lâm, tương truyền phương thuốc là bí phương từ thời Tần Thủy Hoàng cầu thuật trường sinh bất lão, tiên khách nghiên cứu ra, cho đến triều Đường hoàng gia cho luyện, sau tạo được mười bốn viên tiên đan.
Thái tử uống hai viên liền nổ xác mà chết, đế quân phẫn nộ, bắt giết mười hai vị dược sư nổi tiếng thiên hạ đương thời, tru di cửu tộc.
Chỉ có mười hai viên tiên đơn lại bị trộm ra khỏi hoàng cung, truyền tay vô số dị nhân võ lâm, cuối cùng phối hợp phương pháp giải độc vào trong đan, tuy không thể trường sinh bất tử như ý người sáng tạo nhưng mỗi viên có thể khiến cho công lực tăng trưởng một giáp.
Tu vi nội công sáu mươi năm, trên đời còn có thể cầu được gì hơn nữa? Chẳng trách có không ít cao thủ võ lâm liều chết tranh đoạt, cuối cùng rơi vào tay dị nhân Yến Cuồng Đồ.
Yến Cuồng Đồ cũng phải trả giá cực lớn mới có thể lấy được chúng.
Nhưng tính cách ông ta lại cực kỳ quái dị, chỉ uống bốn viên, do coi trọng Lý Trầm Chu nên giao cho hai viên, một viên thì ép Thiệu Lưu Lệ uống bào để giữ mạng.
Thiệu Lưu Lệ đánh cắp năm viên còn lại, hy vọng sau khi tìm được Thảo Trùng, giải trừ nhiệt độc sẽ uống vào.
Nhưng ý trời xếp đặt, khiến cho Tiêu Thu Thủy, Tống Minh Châu mỗi người uống một viên, sau khi trở lại đỉnh Đan Hà, Tống Minh Châu lại ép Tiêu Thu Thủy uống hai viên, vì thế Tiêu Thu Thủy uống tổng cộng ba viên, còn lại một viên bị Tống Minh Châu mang đi.
Lần này công lực tăng trưởng, thực sự vượt quá sức tưởng tượng của hắn.
Cho dù Thiết Kỵ, Ngân Bình công lực cái thế, chịu của hắn một chưởng cũng bị thương không nhẹ, nếu đổi là người khác thì đã sớm máu thịt đầy đất rồi.
Tiêu Thu Thủy nhìn Thiết Kỵ chân nhân, Ngân Bình đạo trưởng bỏ đi, trong lòng buồn bã.
Thoáng cái trên đỉnh Đan Hà chỉ còn lại một mình hắn.
Từ trên Đàn Hà nhìn xuống, chỉ thấy núi tiếp núi, biển tiếp biển, sơn cốc ở đằng xa, phong cảnh tuy đẹp, giang sơn như họa, nhưng lại cảm thấy giữa trời đất rộng lớn, chẳng có nơi nào để đi.