Giang Sơn Mĩ Sắc

Chương 581: Can Qua Diệu Nhật


Đọc truyện Giang Sơn Mĩ Sắc FULL – Chương 581: Can Qua Diệu Nhật


Tiêu Bố Y nghe được cái tên của Văn Vũ Chu cùng Lý Thải Ngọc hai người này, rất là kinh ngạc.

Vũ chu chính là Mã Tam Bảo.

lúc trước Lưu Vũ Chu đánh Hà Đông, đều nói Lý Thái Ngọc rơi xuống vực mà chết.

Mã Tam Bảo cũng ờ đâu không rõ.

Tiêu Bố Y sau khi biết được tin tức nàv.

chi suy nghĩ một lát.

sau đó cũng đem chuyện hai người này để sang một bên.

Nhớ thì nén nhớ, quên thì nên quên, tuế nguyệt vô tình, trong đại nghiệp chinh phạt của hắn, thật sự là quan tâm không được quá nhiều chuyện.

Nghe nói Lý Thải Ngọc lại không chết.

Tiêu Bố Y kinh ngạc nói: “Lý Thải Ngọc là con gái của Lý Uyên, lại là thủ lĩnh Nương Tử quán của Quan Trung, nểu như còn chưa có chết, tại sao không trờ về Quan Trung? Chẳng lẽ…!màng là phụng mệnh Lý Uyên mà làm việc?” Tiêu Bố Y suv đoán nhưvậy cùng là họp tinh họp lý, chi là hắn không có nghĩ đến.

chi một đề nghị lơ đãng của mình, đà đem Văn Vũ Chu đưa đến Quan Trung, cũng mang cừu thị của Sài Thiệu đối với chính mình, thành công chuvển dời sang trên người của Văn Vũ Chu.

Loại gút mắc biến hóa ngàn vạn này.

Tiêu Bổ Y dù có suy nghĩ nhiều, cũng nhất thòi không thể tưởng được Lý Thái Ngọc đã sớm chán nản, Sài Thiệu tuyên dương nàng đã chết, nàng đon giãn thuận nước đẳv thuvền.

rời Hà Đòng, cùng Văn Vũ Chu đến thảo nguvẻn.

Ngu Thế Nam nghe Tiêu Bố Y hòi thăm, lắc đẩu nói: “Lý Thải Ngọc hiện tại giống như không muốn quav lại Quan Trung, ta thấy nàng…!đối với Văn Vũ Chu giống như rất có ý tứ”.

Tiêu Bố Y nghĩ lại tính cách của Lý Thải Ngọc, đà có chỗ ngộ ra.

gặt đầu nói: “Vậy về sau?”
“Chúng ta những ngày này.

vẫn dây dưa cùng đại quán Hiệt Lợi.

Vì bắt chúng tạ thật tổn không ít lực.

có thể thấv được…!hắn đổi với Đòng Đô rất là chán ghét” Ngu Thế Nam nói: “Nhưng mà có Bùi tiểu thư bày mưu nghĩ kế.

vẫn là một mực vô sự.

Chúng ta ngẫu nhiên gặp Văn Vũ Chu cùng Lý Thải Ngọc.

Văn Vũ Chu cũng biết chuvện của chúng ta.

hảo tâm giúp chúng ta thoát khốn, lại đưa chúng ta đến một mật đạo khác ẩn nắp.

Mà mặt đạo nàv.

là Thiên Kim công chúa năm đó vì phục quốc mà sai người đào nên.

làm căn cứ cuối cùng để khòi phục của Bắc Chu.

Nhưng làm cho ngưỡi ta không ngỡ tỡi là, Hiệt Lợi đột nhiên triệu tập đại quân, đem nơi đó tầng tầng bao vây”.

Uất Trì Cung nói: “Thật ra Hiệt Lợi sớm muốn mượn việc bắt mọi người, đem Hắc ám thiên sứ diệt trừ tận gốc.

Như vậy hắn có thể vên tâm xuôi nam.

Lộ tuvến bò chạv của các người lại là về phía Xích Tháp, cùng phương hướng hắn mong muốn không mưu mà hợp, vậy cũng là một sự trùng hợp”.

“Hếu không có trùng hợp.

uất Trì huvnb.

cùng không gặp được chúng ta” Ngu Thế Nam cười nói: “Sự tinh còn lại, ngươi nói là được rồi”.

Uất Trì Cung cũng không tri hoãn, trực tiếp nói: ‘‘Lưu Vũ Chu binh bại chạv trốn tới thảo nguvên tìm kiếm che chờ.

Mới đầu là muốn phụ thuộc Khả Đôn.

về sau Khả Đôn cũng đẩu phục Hiệt Lợi.

Hắn muốn mượn binh lại chinh phạt thiên hạ.

Ta cùng hắn ý kiển có nhiều chỗ không họp.

nhưng vẫn nghe theo hắn phân phó.

gia nhập đội ngũ bắt Ngu Thượng Thư”.

‘Bắt đương nhiên không phải mục đích.

Tìm cơ hội cứu mới là bản ý của uất Trì huvnh” Tiêu Bố Y cười nói.

Uất Trì Cung mim cười.

“Ta đúng là có ý nghĩ này.

Nhưng mà cụ thể cứu làm sao thì trong lòng cùng không rò.

Tổ Quân Ngạn nàv vũ kỳ tuy không được, nhưng lại am hiểu phương pháp thổ mộc.

đối với cơ quan cùng tinh thông.

Bùi tiểu thư đi theo Vãn Vũ Chu vào mật đạo Bắc Chu năm đó.

Tổ Quản Ngạn lại cũng theo dõi vào.

liên tục phá cơ quan, bức gằn mật đạo trong đắt Ta lúc ắy nhìn thấy khẩn trương, thậm chí muốn ra tay làm thịt hắn.

Nhưng Trường Tôn Thuận Đức một mực đi theo Tồ Quản Ngạn.

Ta không có cơ hội ra tay”.

Tiêu Bố Y nhíu mày, “Ta nghe nói Trường Tôn Thuận Đức phi thường cơ trí.


Có hắn ờ đó.

cộng thêm một Tổ Quán Ngạn.

Tình thể không thể lạc quan”.

“Nhưng mà về sau…!Tồ Quản Ngạn đà chết” uất Tri Cung nói.

Tiêu Bố Y nhướng màv.

“Là ai giết hắn?”
“Ta không biết rò tinh hình” uất Tri Cung lắc đầu.

“Nhưng hắn trước khi chết, đà công kích trực tiếp đền giữa mặt đạo.

ta từ một đường dẫn hai quán sĩ Đột Quvết đi tới, sau đó lại gặp phải xa phu của Bùi tiểu thư.

Xa phu kia rắt lợi hại.

vừa ra tav liền đem hai thủ hạ của ta giết chết, ta cùng hắn giao thủ cũng không địch lại, cũng mav Bùi tiểu thư nhận ra ta.

lúc này mới không có toi mạng”.

Thân phận của Hộc Luật Thế Hùng, ít có người biết, Lô lào Tam.

Biển Bức cũng không biết chuvện, Tiêu Bố Y cũng không biết xa phu uy danh hiển hách, cho nên nghe được ngav cả uắt Tri Cung cũng đánh không lại Hộc Luật Thế Hùng, không khòi có chút kinh ngạc.

Nhưng nghĩ lại Bùi Minh Thúv luôn làm được những cái người khác không thể.

xa phu vò công cao cường cùng không lắv gi làm kỳ.

Thắv Từ Thế Tích ân cần lắng nghe, thav hắn hỏi: “Vẻ sau thì sao?”
“về sau Bùi tiểu thư cùng với ta nói những lời kia.

khuvên chúng ta thời gian như nước qua cầu.

chớ có để sống uổng” uất Trì Cung than thở nói: “Ta nghe nàng nói chuvện, thẩm nghĩ một cô gái vếu đuối mà lại có cao kiến như vậy.

uất Trì Cung ta tự xưng là anh hùng, qua qua lại lại.

ngược lại rơi vào tiểu thừa, thế là lặp tức quvết định đẩu nhập vào Tày Lương vương.

Lúc ấy Bùi tiểu thư lại muốn ra một kế, nói nếu hai thủ hạ của ta đã chết, có thể dùng kế vàng thau lẫn lộn dẫn người giả trang quán Đột Quvết đi ra ngoài.

Sau đó…!ta đà dẫn theo Ngu Thượng Thư đi ra, thủ hạ của Bùi tiểu thư người tài không ít, xảo diệu cải trang cho Ngu Thượng Thư thành thân binh thủ hạ của ta, lại thav đổi trang phục, cho dù ta trong lúc nhất thòi cùng phát giác không ra.

Thế là ta đã dẫn Ngu Thượng Thư rời núi.

sau đó nhàn cơ hội đi về phía nam.

Quán Đột Quvết đểu tập trung ở phụ cận Xích Tháp, dọc theo vùng núi tìm tòi.

binh sĩ trong doanh trại cùng bên ngoài không nhièu lắm.

đà dể đi rất nhiều, hơn nữa rất nhiều quân Đột Quvết đều đă đi Định Tương, năm trước thảo nguvên gặp nạn tuyết, bị hao tổn nghiêm trọng.

Hiệt Lợi uy tín suy giảm, đà muốn xuôi nam để phục hồi lại.

ta cùng Ngu Thượng Thư hai người lúc nàv mới có thể an toàn quav lại”.

^
Nhóm dịch: huntercd Cấm ơn cấc V1P đã ủng hộ vipxanổan.n
Tiêu BỐ Y nhịn không được nói: “Thật ra phương pháp vàng thau lẫn lộn cũng không nhắt định chi đem một người.

Bùi tiểu thư từng nhóm đưa ra, cùng nên không phải việc gi khó”.

Uất Trì Cung nhìn về phía Ngu Thế Nam nói: “Cái này quá nửa phải mời Ngu Thượng Thư nói.

Không phải không thể đưa Bùi tiểu thưđi, mà là chính cô ta không muốn đi.

Bởi vì ta lúc trước tiến vào mật đạo gặp được Bùi tiểu thư, Trường Tôn Thuận Đức đà ở đó!”
Tiêu Bố Y cả kinh, ‘‘Hắn một minh sao?”
“Không sai.

hắn chính là một minh” uất Trì Cung nói: “Lúc trước trong mặt thất ngoại trà đám người của Bùi tiểu thư ra, còn có Văn Vũ Chu, Lý Thải Ngọc, còn có một lào ẩu.

phía Đột Quyết chi có một Trường Tôn Thuận Đức.”.

“Uất Trì tướng quán chi sợ có một chút khôngbiết.

thật ra Tồ Quản Ngạn là Trường Tôn Thuận Đức giết chết!”Ngu ThếNam đột nhiên nói.

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, cùng kêu lên hòi.

“Trường Tôn Thuận Đức vi sao phải giết Tổ Quán Ngạn?”
Ngu Thế Nam cất lời giải thích: “Lúc trước Vãn Vũ Chu đem chúng ta đưa mặt đạo Bắc Chu cư trú.

ngược lại qua được một đoạn thòi gian yên tình, bởi vì lào ẩu kia.

cũng là Vũ Văn Chi cô mẫu của Văn Vũ Chu không ở đó.

Nhưng về sau Đột Quyết binh bắt đẩu sưu tầm mật đạo Bắc Chu, Tồ Quán Ngạn gióng trống khua chiên, tìm được mặt đạo Bắc Chu.

rốt cuộc kinh động tới Vũ Văn Chi.

Vũ Văn Chi sau khi đi ra, mắng to Văn Vũ Chu bất hiếu, rước họa vào thân.

Lúc ắv mọi người thật ra đều cảm thấy khó xử.

đà muốn mưu đường ra khác, nhưng mà Tổ Quán Ngạn dẫn quán Đột Quvết đánh tới quá gắp, muốn đi cũng đi không được, về sau Tổ Quán Ngạn liên tục phá mấy đạo mai phục, mắt thấv muốn đánh tới nơi.

coi như là Vũ Văn Chi cũng đểu thúc thủ vô sách, khi đó Bùi tiểu thư không biết cùng Vũ Văn Chi đàm luận cái gì.

lại khiến cho lão bà tử tính tinh thô bạo đó đối với nàng cái nhin có vài phẩn kính trọng, mọi người rốt cuộc đồng tâm hiệp lực cùng kháng cự với quân Đột Quvết.

Vũ Văn Chi nói mặc dù còn có mật thất thổi lui, nhưng cũng khó tránh khỏi Tồ Quản Ngạn vẫn có thể tím ra, Hộc Luật Thế Hùng lúc ấy muốn hành thích Tổ Quản Ngạn, nhưng không có thành.


Đang trong thòi khắc mấu chốt.

Trường Tôn Thuận Đức đột nhiên đền trước mặt chúng ta”.

Tiêu Bố Y lẳm bẩm nói: ‘‘Hắn đến tột cùng muốn làm cái gì?”
Ngu Thế Nam nói: “Trường Tôn Thuận Đức khi tiến đến.

trường kiếm mang máu.

nói với Bùi Minh Thúv đà giết Tổ Quân Ngạn, chi bẳng người Đột Quvết mà nói.

muốn phá cơ quan ỡ đâv rất là khó khăn.

Nếu muốn đi mà nói, hắn đén dẫn đường.

Nhưng Vũ Văn Chi mặc dù hạ thân tê liệt, khi nhìn thắv Trường Tòn Thuận Đức.

nồi điên muốn tập kích hắn, thật nhìn không ra lào bà tử kia lại điên cuồng đến như vậy” Ngu Thế Nam bộ dáng lòng còn sợ hài.

“Lúc ấy Vũ Văn Chỉ chi vào Trường Tôn Thuận Đức nói.

An Thích Gia, ngươi còn có mặt mũi đền thảo nguyên sao? Sau đó nàng lệnh cho Văn Vù Chu đi giết Trường Tôn Thuận Đức.

lúc ấy tinh hình thật loạn hết cả lên..

Tiêu Bố Y ngược lại rõ ràng những ân oán này, cau mày nói: “Trường Tôn Thuận Đức giết Tổ Quán Ngạn, lại là vì sao?”
Ngu Thế Nam lắc đầu nói: “Ta cũng không tinh tường, về sau Bùi tiểu thư nói.

Trường Tòn Thuận Đức tuyệt đổi không phải hung thủ.

Vũ Văn Chi nếu muốn biết chán tướng, phải do nàng tới hòi mấy vấn đề.

Trường Tòn Thuận Đức ngược lại như không quan tâm.

lào bà tử…!ngược lại có chút không thể nói lý.

Lúc này uất Tri tướng quán đến đây.

sự tình sau đó hắn cũng đã nói.

ta cùng hắn thùa khe hở mà quay về.

Bùi tiểu thư lại không muốn đi, nàng nói với ta.

nàng còn muốn làm rõ một sự tình, tạm lưu lại thảo nguyên.

Đám người Biển Bức.

Lõ lào Tam cũng muốn lưu lại.

Áo Xạ Thiết lo lắng an nguy của phụ thâiL cũng lưu tại nơi đó.

Nói ra thật xấu hổ.

ta không có chút tác dụng nào.

ỡ lại nơi đó chi có liên lụy mọi người, này đâv đành quay lại”.

Từ Thế Tích sau khi nghe xong, an ủi nói: “Ngu Thượng Thư không cần quá mức tự trách, Khả Đôn đà quvết tâm cùng với chúng ta đổi nghịch, đồi là ai đi kết quả cùng giống nhau”.

Tiêu Bố Y nói:“Từ Thế Tích nói không sai.

cho dù ta đi.

nhiều nhất cũng là chém Khả Đôn, nhưng muốn ngăn cản Đột Quvết binh xuôi nam, đó cũng là vô kế khả thi.

trước khác nav khác.

Được rồi.

nhắc lại cùng vô dụng, cùng không tu bổ được gì.

Thế Nam một đường vất vả, tạm thòi nghi ngơi đi.

uất Tri huynh, có việc muốn bàn”.

Ngu Thế Nam lui ra.

uất Tri Cung ỏm quyền nói: “Tây Lương vương có việc xin cứ phân phó”.

TiêuBốY nói: “Thật ra uất Trì huynh mới đến Đông Đô.

vốn không muốn để chohuvnh bôn ba”.

“Ta trời sinh, chính là mệnh bôn ba.

rảnh rỗi không được” uất Trì Cung cười nói.

“Trước mắt ta muốn chinh chiến Hà Đông, nhưng khuyết thiếu tướng quen thuộc Hà Đông.

Năm đó uất Tri huynh uy phong lẫm lẫm.

đại chiến Hà Đông, ta có ý mời uất Trì huynh cùng ta tái chiền Hà Đông!”
Tiêu Bố Y đưa ra thinh cầu.

thần sắc chân thành, uất Trì Cung hai mắt lóe lên hào quang, âm thanh nghiêm túc nói: “Trước mắt thế cuộc đà trong sáng, một trận chiến tại Hà Đông, có thể nói là quan hệ trọng đại.

người yên tâm để cho ta lĩnh quàn?”
TiẻuBốY nói: “Tachisợhuvtù trong lòng còn không bỏ xuống được!”
Uất Trì Cung mày rậm dựng thắng lẻn.

rốt cuộc gặt đấu nói: “Không sai.


ta chi sợ có người xem ta là phản tướng, khó tránh khỏi trong lòng nghi ky, ảnh hường tới việc hành quân”.

“Tẳn Tướng quân.

Trinh Tướng quán đèulà từNgõa Cương qua.

cho tới hiện tại bẳng sự can đảm, được ngàn quân kính ngưỡng! Thật ra trong quân làm việc nói dễ cũng dễ, nói khó cũng khó.

Huynh là anh hùng, trong đó không lo không có đất dụng võ!” Tiêu Bố Y nói: “Uất Trì Cung, ta tin huynh là anh hùng!”
Uất Trì Cung đà làu không có kích động sự hào hùng trong lòng, nhìn sang ánh mắt mong đợi của Tiêu Bố Y.

trầm giọng nói: ‘‘Được, uất Tri Cung nguyện thinh binh cùng Đường quán Hà Đông chiển một trận!”
Quan Trung là noi tứ tắc, SơnTây lại ờ vào vùng tứ chiến.

Các đời vương triều, đều ưu ái vùng Sơn Tây.

Tranh chấp thiên hạ, rất nhiều xem Sơn Tây mà định.

Bời vì Sơn Tây kẹp ờ giữa bàn cờ thiên hạ, có thể thủ Quan Trung, có thể chiến Hà Bắc.

ngoại cự xâm lược, nội trị thiên hạ.

Thiên hạ đại loạn, tọa trấn Sơn Tây, tung hoành bốn phưcrag.

xung hùng thiên hạ so với các địa vực khác đều dễ dàng hơn rất nhiều.

Thái Nguyên cùng Hà Đông hai nưoi lại là vùng quan trọng nhất của Sơn Tây.

Mặt đông Thái Nguyên qua Thái Hành nhập Tỉnh Hình Quan Hà Bắc.

năm đó Bắc Chu diệt Bắc Tề, chính là từ T ỉrih Hình Quan xuất binh.

Mà các đòi tiến công Quan Trang, đa phần là dùng Hà Đông làm cầu nối, vượt qua Hoàng Hà, tiến công Quan Trang.

Bảo vệ Hà Đông, rất nhiều khi, chính là bảo vệ cho Quan Trang!
Hoàng Hà có thể xem như vách chắn tự nhiên của Quan Trung, mà Hà Đông cũng xem như người canh cổng của Quan Trung.

Lý Tình mặc dù dùng kỳ binh tập Vũ Quan, uy hiếp Quan Trung, tuy khí thế hung hàn, nhưng ở trong suy nghĩ của Lý Uyên, chỉ cẩn dùng chính binh kháng cự.

thì Lý Tĩnh cũng không thể làm gi quá lớn.

Mà Hà Đông nếu như mất, đó mới là uy hiếp lớn nhất.

Lúc này đây năm đó bị Lưu Vũ Chu hạ, Lý Uyên mới có thể để cho Lý Thế Dân lãnh binh tại Bách Bích kháng cự, bản thân vượt qua Hoàng Hà, tại Bồ Phản chỉ huy tác chiến.

Cho tới hiện tại, Tiêu Bố Y đã có thòi cơ tiến công Sơn Tây, Lý Uyên đương nhiên có bố trí trọng binh tại Hà Đông.

Nhưng mà Sơn Tây tuy có Thái Hành lồng lộng ngăn cách Hà Bắc, chiến tuyến lại có phần quá dài, Lý Uyên trọng binh áp tại Hà Đông, tắt nhiên được cái này mất cái khác, Tiêu Bố Y cùng uất Trì Cung lo lắng suy nghĩ, rốt cuộc quyết định kéo dài chiến tuyến, binh xuất Tỉrih Hình Quan, đánh Thái Nguyên!
Thái Nguyên binh lực so ra mà nói, muốn so sánh với Hà Đỏng thi yếu kém hơn rất nhiều.

Hơn nữa nếu như công Thái Nguyên, nhất định khiến cho Lý Thần Thông đầu đuôi khó có thể chiếu cố.

Lý Thần Thông nếu như viện binh Thái Nguyên, Bùi Hành Quảng.

Sừ Đại Nại thừa cơ tắn công Thượng Đàng, Lý Thần Thông nếu không cứa viện, Tiêu Bố Y sẽ toàn lực đánh Thái Nguyên!
Tiêu Bố Y đà xuất binh, tiận chiến đầu tiên chính là thành Thạch Ngải phía đỏng Sơn Tây.

Thạch Ngải không tírih là thành lớn gì, cách xa Thái Nguyên mấy trăm dặm.

Qua Thạch Ngãi đi về phía tây, theo thứ tự là hai thảnh Thọ Dương.

Du Thứ.

Nếu như hạ Du Thứ.

qua Hoàng Xà Lĩnh, thành Thái Nguyên đã ở trong tầm mắt.

Tiêu Bố Y vào lúc hoàng hôn bắt đầu công kích thành Thạch Ngải!
Xung quanh Thạch Ngải dân chúng cò mấy vạn, thù binh có mấy ngàn, Tiêu Bố Y binh xuất Tinh Hình Quan, đà như sétđánii không kịp bung tai vọt tới trước thành Thạch Ngải.

Đường quân kinh hài.

Hà Bắc mấy năm liên tục chiến sự, thật ra Lý Đường đã lo lắng đến Đỏng Đô sẽ từ Tinh Hình Quan xuất binh, Đông Đô như xuất binh Tình Hình Quan, Thạch Ngải chính là thành đầu tiên, dân chúng đã sớm lòng người bàng hoàng, có người đà đưa cả nhà đi Đái Khẩu hoặc thảo nguyên, hoặc đến phía nam Hà Bắc tránh họa, để tránh cừa thành bắt lùa.

hại cá trong chậu.

Cũng biết Sơn Tây sớm muộn sẽ đại chiến.

Hà Bắc cách khá gằn.

nơi đó tạm thời không có binh họa, đà trở thành noi tị nạn cùa dân chúng, về phần nam u châu tuy có chiến sự, nhưng có thể tính dân chúng cũng cho rằng.

Đường quân rất khó đột phá phong tỏa của quân Tây Lương.

Đường quân thù thành cũng không có hy vọng kiên trì được quá lâu.

nhưng khi quản Tây Lương vọt tới bọn họ mới phát hiện, thì ra thành Thạch Ngải một đêm cùng thủ không được.

Đại quân tiệp cận, bụi xông lên tận trời, khí nuốt đầu ngưu!
Quân Tây Lương khi từ phương xa đánh tới, thiên địa cũng hơi thất sắc.

Thành binh chỉ thấy được một đạo mây đen đầy trời từ phương đông cuốn tới, nuốt cả ánh mặt trời chiều tà.

Núi cao như đang dao động, đại địa như đang rung chuvển.

thành trì bị sát khí tụ tập, cũng nhịn không được mà run rẩy.

Đạo mệrih lệnh thù thành thứnhất chính là lập tức đóng cừa đông thành, chuần bị nghênh chiến, nhưng thoáng qua hạ đạo mệnh lệnh thứ hai, mờ cùa tây thành, chạy về phía Thọ Dương báo tin.

Đường birih tuân lệnh, không chút do dự bò thành mà chạy.

Quân Tây Lương thật sự quá màrih liệt, quá đông, bọn họ tuyệt không phải đối thủ.

đà như vẩy.

bỏ thành tụ tập binh lực tái chiến mới là cử chỉ sáng suốt.

Nhưng hơn hai ngàn nhân mã Đường birih mới ra khỗi thảnh tây hơn mười dặm, đã gặp một đội kỵ binh chận đầu vọt tới.

Thế tới như hồ.

mạnh mẽ nhưrồng.

Thiết giáp kỵ birih sớm đi đường vòng đến thành tây, để phòng Đường binh bỏ thành mà chạy.

Tây Lương vương có lệnh, kể từ hôm nay, dùng tiêu diệt sinh lực Đường quán là chính, đã như vậy, đương nhiên sẽ khôngđể cho bọn họ tụ tập lại chống cự.

Kỵ binh vừa hiện, quân Lý Đường đà thay đổi sắc mặt.

Tuy có tướng lành lình quản cực lực quản chế, nhưng dưới hắc giáp thiết kỵ nồi daiih, Đường quân dùng binh lực trước mắt làm sao mà địch lại?
Quân Lý Đường chạy tứ tán, thiết giáp kỵ birih vừa xung phong, đã giết gần ngàn quản địch, đắc thắng mà quay về, lúc này.

Tiêu Bố Y đà đến dưới thành ThạchNgải.

Tiêu Bố Y người mang kim giáp, khoác ánh nắng chiều vào thành, giống như thiẻn thần hạ phàm.


Sau khi vào thàrih, lập tức đem Thạch Ngải làm đại bản doanh hậu phương.

Đạo mệnh lệnh thứ nhất là kẻ nào nhiễu dân, trọng trách! Nhưng mà đạo mệnh lệnh thứ hai lại là, dân chúng không được chophệp.

tự tiện ra khòi thành, chém!
Dân chúng thành Thạch Ngải nghe được, trong lòng đều mừng rỡ, mặc dù không nói khua chiêng gõ trống, nhưng trong thành tình thế đã ổn định.

Lúc này đại quân kế tục mới cuồn cuộn không ngừng đuổi tói, Tiêu Bố Y đẫn mười vạn quân Tây Lương, tự phong Hành quân Tổng quản, dùng uất Trì Cung làm phó.

mang theo hơn mười viên mãnh tướng, thân chinh Sơn Tây.

Đơn giản thấy xuống thành Thạch Ngải, vốn là chuyện trong dự kiến, Tiêu Bố Y, uất Trì Cung mệnh lệnh binh sĩ hoi chút chinh đốn, vào bình minh, khí giới công thành đã hơn phân nùa vận đến ThạchNgải.

Tiêu Bố Y lệnh cho birih sĩ dựa vào Mông Sơn góc đông bắc thành ThạchNgải đào chiến
hào.

hạ một doarih trại, dùng tiền tiêu cùa làm Tỉnh Hình Quan.

Binh sĩ có nhiều khó hiểu, thẳm nghĩ noi này cách thành Thái Nguyên còn tới mấy trăm dặm, lại không có trọng binh đến công, vì sao phải chuần bị như có đại quân tiến đến?
Nhưng khó hiểu thì khó hiểu.

Tây Lương vương có lệnh, lại có ai dám không tuân theo?
Quân Tây Lương chinh chiến nhiều năm, đà sớm thứ tự rò ràng, làm việc hiệu suất cao.

Đào đất đào hào.

an doarih hạ trại, trắn an dân chúng, chuyển vận khí giới đều gọn gàng ngăn nắp.

Uất Trì Cung nhìn thấy, trong lòng mừng rờ.

Năm đó quân Lưu gia mặc dù mãnh liệt, nhưng lại không có tính toán lâu dài, Lưu Vũ Chu sau khi chiếm cứ Thái Nguyên, càng không muốn phát triển, ánh mắt thiển cận, không tự sản xuất, lúc này mới làm cho trong quân không có lương thực, một đòn là tan tác.

Tiêu Bố Ylại làm gi chắc đó.

từng bước đầy mạnh, cho dù không thể tốc thắng, nhung chậm rãi đẩy qua, cuối cùng cũng sẽ có một ngày thành tựu bá nghiệp.

Ai cũng cho rằng Thiết giáp kỵ birih dùng tốc độ thù thắng, càng cho rằng Tiêu Bố Y sẽ đi hiểm chiêu, nhưng không biết hắn trước mắt hành quân trầm ồn, cũng là nhất tuyệt.

Quân nhu lương thảo vào sáng sớm đã đến, lúc này trước Mông Sơn doanh trại đã có quy mô, Tiêu Bố Y không đem quân nhu lương thảo vận đến trong thành, ngược lại lệnh bọn họ vận đến trong doanh trại trông coi, như sợ người khác tói đoạt.

Mọi người khôngrõ Tiêu Bố Y vì sao bò gần lấy xa, chi cho là hắn cẩn thặn, toàn bộ đều nghe theo.

Chờ an bài ổn thỏa, binh sĩ trong thành đã chờ xuất phát, Tiêu Bố Y tọa trển trung quân, lệnh cho Miêu Hải Triều dẫn năm nghìn binh xuôi nam lấy Nhạc Bình tây nam thành Thạch Ngải, lệnh dẫn năm nghìn binh, chiêu mộ mấy ngàn dân chúng trong thành, gặt gấp lúa mi vụ xuân trong phạm vi trăm dặm.

Tuy nói Đông Đô lương thảo cung ứng sung túc.

nhung sách lược lấy chiến dưỡng chiến của Tiêu Bố Y cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi qua, quân địch đã có lương, đoạt đến dùng là tốt nhất, tài nguyên cùa Đông Đô, có thể tiết kiệm thi tiết kiệm.

Đương nhiên trong đó còn có một tầng dụng ý càng sâu hơn, đó chính là dùng vườn không nhà trống, nếu như địch thù tiến đến, thi khiến cho hắn một hạt lương cũng đoạt không được!
Cái này so ra dài lâu, nhìn như không có ý nghĩa, nhung có đôi khi lại là thủ đoạn quan hệ thắng bại trong hành quân tác chiến.

Chờ tất cả an bài thỏa đáng.

Tiêu Bố Y hiệu lệnh xuất binh, binh phát Thọ Dương.

Xe đi, ngựa hí, quân Tây Lương binh rời ThạcỊrNgải, một đường đi về phía tâv, sau giờ ngọ đà đến Thọ Dương.

Lúc này trời vừa chuyầi sáng, mặt tròi nhô lên cao.

Thọ Dương dựa vào núi xây thành, thành tây có một dẫy liụi gọi là Yến Nham, ngọn núi đứng vững, sơn cốc âmu, cảnh tượng cũng không kém, địa hình cũng có chút phức tạp.

Tiêu Bố Y trước khi xuất binh đã biết, tướng thù Thọ Dương gọi là Tả Nan Đương, kỵ bộ binh dưới tay ước chừng năm nghìn binh mã.

Sơn Tây mặc dù trọng yếu, Lý Uyên lại không thể từng thành trì đều có trọng binh canh gác.

Trước mắt Đường binh sau khi từ Hà Đỏng qua Tước Thử Cốc, trọng biiứi chủ.

yếu tụ tập Thái Nguyên, Du hứ cùng Giới Hưu ba nơi, Thọ Dương nằm trung dung, năm nghìn binh mã ngày thường thoạt nhìn không ít, nhưng ờ trước năm vạn đại quân tiền trạm cùa Tiêu Bố Y, có vẻ không có ý nghĩa!
Tiêu Bố Y đi đến dưới thành, cừa thành đã sớm đóng, cầu treo kéo cao lẻn.

Đường quàn thù thành không dám xuất chiến, công văn cầu cứu đà sớm phát về hướng Du Thứ, chích trông mong thù vững cho đến khi viện binh tới.

Trên đầu thành, birih sĩ san sát, sau lỗ châu mai, hàn quang thoáng hiện.

Đường quản toàn lực đề phòng, nhưng thấy trước thành trì, tirih kỳ phấp phới, quân Tây Lương khắp núi khắp noi mà trải ra, trong lòng đều băng giá.

Quân Tây Lương thấy đối thù không dám ra khòi thành tác chiến, lần này cũng khỏng bày phương trận hoặc yển nguyệt trận, mà là chọn dùng trận thức sơ tán công thành.

Bài binh bố trận như thế.

từ đầu tường vừa nhìn, chi cảm thấy quân Tây Lương số lượng rất nhiều.

Xe công thành, thang mây, xe bắn đá, phá thành nỏ cùng đà đến vị trí, ẩn ờ trong trận, chi chờ Tây Lương vương ra lệnh một tiếng, toàn lực công thành.

Tiêu Bố Y cũng không vội công thành, giục ngựa đi tới trước hộ thành hà nói: ‘Tây Lương vương ờ đây, thừứi Tả Tướng quân ra nói chuyện” Hắn hời hợt một câu, cũng đà rõ ràng truyền lên đằu tường.

Quân sĩ đằu tường dưới thành nghe được, đều rất là kinh ngạc, uất Trì Cung nghe được, chi có thể cảm khái Tiêu Bố Y nội kình sung túc, đến hiện tại quả thực chỉ có thể dùng thâm sâu không lường được để hình dung.

Một tướng hiện thân đầu tường, hét to nói: “Tiêu Bố Y, ngươi vọng tự hưng binh, trời không dung thứ.

nhanh chóng lui về Hà Bắc.

còn có thể bảo toàn tánh mạng, nếu như bằng không..Tả Nan Đương còn muốn nói vài lời hung ác, nhưng thấy được dưới thành khải giáp sáng loáng, đao thương như quân, quân trận khí thế mênh mông tràn ra, đà mắt lực nói tiếp.

Hắn trấn thù Thọ Dương, biết rõ không thể địch lại được đại quân Tây Lương, không khỏi lâm vào thế khó xử.

Cái cô thành này có thể thủ bao lâu.

hắn nừa điểm nắm chắc cũng không có.

Tiêu Bố Y mỉm cười nói: “Tả Nan Đương, thiên hạ đại loạn, đều vì chủ mình không gi đáng trách.

Nhưng trước mắt bổn vương tự mình dẫn đậi quân, đối với Thọ Dương đà là tình thế bắt buộc.

Ngươi thống soái chỉ là năm nghìn binh sĩ, ở trước mắt ta, chỉ là bọ ngựa đấu xe.

Bồn vương mặc dù hưng đại quân bình định thiêri hạ.

nhưng cũng là bất đắc dĩ.

thật ra không muốn có quá nhiều thương vong.

Ngươi nếu imư cố gắng chống lại, chi sợ tính mạng khó giữ, câu thường hay nói, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, ngươi trước mắt nếu như đầu nhập vào bổn vương, Lý Uyên phong ngươi quan gì, ta gia phong ba cấp là được rồi, về phần binh sĩ thù thành, bồn vương sẽ không giết một người.

Bồn vương lòi hứa đáng ngàn vàng, quyết không nuốt lời!”
TảNan Đương sắc mặt biến đổi, thấy Đường quân đều đang nhìn mình, cắn răng một cái, hét to nói: “Tiêu Bố Y, ngươi cho rằng ngươi là ai? Ta được Thánh Thượng coi trọng, cho dù tan xương nát thịt, máu chảy đầu roi cũng không chối từ…!”
Hắn lòi còn chưa dứt, trong lúc đó một đạo hào quang phóng tới, phi thường chói mắt.

Tả Nan Đương vội vàng không kịp chuẩn bị, không hiểu nổi ở dưới thái dương, ánh sáng màrih liệt như vậy tại sao lại bắn tới trước mắt mình, vô ý thức vươn tay che ở trước mắt, chợt nghe thấy Tiêu Bố Y ung dung nói: “Vậy ngươi cứ chết đi!”
Dây cung vừa vang lên, mũi tên đã đến trong cổ!
Tiêu Bố Y thùa dịp TảNan Đương chưa sẵn sàng, giương cung cài tên, một mũi tên bắn ra, đà trúng giữa cỗ họng TảNan Đương!
Tà Nan Đương xoay người ngã quỵ xuống, còn nghe được một câu cuối cùng của Tiêu Bố Y, “Công thành!”
Quân Tây Lương như nước thủy triều tràn tới, Đường quản đã loạn!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.