Đọc truyện Giang Sơn Có Nàng – Chương 8: ❄ Tân hôn
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Dù Tĩnh Trữ Hầu phủ xuống dốc, nhưng vẫn có tước vị trên mình, lão thái gia và Phó Cẩm Nguyên đều đang làm quan, ở Kim Châu vẫn được tính là danh gia vọng tộc. Đã vậy còn được Hoàng Đế ban chỉ tứ hôn, lại có Lễ bộ chuẩn bị giúp đỡ, hôn kỳ diễn ra vô cùng long trọng. Quan viên lớn nhỏ thành Kim Châu đều bận rộn thăm hỏi, tấp nập tặng lễ.
Tháng chạp, trong phủ giăng đèn kết hoa, bốn ngày trước hôn lễ, của hồi môn được mang tới kinh thành.
Sáng sớm ngày mùng năm tháng một, Lệnh Dung mơ màng bị Tống cô cô đánh thức, ngoài cửa sổ, ánh mặt trời vẫn chưa ló rạng.
Vào đông trời giá rét, sáng sớm dễ buồn ngủ, nàng trở mình muốn ngủ tiếp, Tống cô cô lại lôi nàng ra khỏi chăn, Sơn Trà nhanh chóng chuẩn bị xiêm y ấm áp cho nàng. Sau đó lấy khăn ấm lau mặt thay nàng.
Cơn buồn ngủ bị xua tan đi không ít, nhưng Lệnh Dung vẫn híp mắt, Tống cô cô và Sơn Trà đỡ nàng vào phòng trong rửa mặt, mới xem như tỉnh ngủ hoàn toàn.
Lúc này mới chỉ là giờ Mẹo (5h-7h sáng), cả thành Kim Châu còn đang ngủ say, Phó gia lại vô cùng bận rộn.
Kim Châu cách kinh thành không xa, xe đi hơn nửa ngày là tới, hai phủ đã xem giờ lành, ước định giờ Thìn (7h-9h sáng) Hàn gia sẽ tới đón dâu, sau khi hoàn tất lễ nghi, giờ Tỵ (9h-11 sáng) khởi hành, giờ Dậu (5h-7h chiều) bái thiên địa, tổ chức hôn lễ vào buổi chiều.
Trang điểm cho tân nương rất mất thời gian, sau khi tắm rửa mặc y phục xong, nàng muốn đứng dậy cũng rất khó khăn.
Tống thị đã trang điểm xong từ sớm, Lệnh Dung tắm xong, bà liền chuẩn bị điểm tâm cho nàng, sau đó mời hỉ nương tới trang điểm. Một đầu tóc đen bóng mượt được chải chuốt, lộ ra cần cổ thon dài như ngọc. Trời sinh Lệnh Dung đã là mỹ nhân, da thịt non mềm, hơi chà xát đã ửng đỏ, tô son lên, đôi môi tựa như hoa đào kiều diễm.
Sau đó nàng mặc từng lớp, từng lớp xiêm y, khoác giá y ở ngoài cùng.
Giá y được may theo số đo của Lệnh Dung, tuy ngực vẫn chưa nảy nở, nhưng đứng ở đó vẫn có hương vị riêng.
Ánh nắng bên ngoài chiếu xuống, hỉ nương nhìn khuôn mặt tuyệt diễm của mỹ nhân, tấm tắc khen ngợi.
Cuối cùng cũng trang điểm xong, đi cùng giá y đỏ tươi, nàng lại thêm kiều diễm động lòng người.
Tống thị ngồi bên cạnh nhìn, vừa vui mừng vừa nuối tiếc, không ngừng vuốt ve tay Lệnh Dung.
Nghỉ ngơi hai tuần hương (~ 2 tiếng), liền có tiếng nhạc từ xa truyền tới, dần dần tới gần, dừng ngoài cửa Phó phủ. Âm thanh không ngừng thúc giục, mọi chuyện bên ngoài đều có phụ tử Phó Cẩm Nguyên lo liệu, Tống thị cố nén đau thương, mang mũ phượng gắn trân châu bảo thạch tới, đội ngay ngắn cho Lệnh Dung.
Giá y mũ phượng đã đầy đủ, khuôn mặt nhỏ nhắn động lòng người, nhưng đôi mắt nàng đã sớm đỏ.
Sau ba hồi thúc giục, Tống thị mới nắm tay Lệnh Dung cùng ra ngoài, đi ra ngoài hành hàng, Phó Ích là người cõng nàng xuất môn.
Khăn voan đã được phủ xuống, Lệnh Dung đội mũ phượng nặng nề, ánh mắt nhìn bờ lưng rắn chắn của ca ca. Kiếp trước sau khi gả cho Tống Trọng Quang, phụ thân và huynh trưởng không ở bên, mọi việc đều do cữu cữu Tống Kiến Xuân lo liệu, mặc dù nàng gả cho ý trung nhân, nhưng cuộc đời nhấp nhô, trong lòng chua xót.
Giờ phút này phụ mẫu vẫn khỏe mạnh, ca ca đạt bảng vàng, không ngừng vươn lên.
Điều này khiến người ta không khỏi vui mừng, nàng cố nở nụ cười an ủi chính mình, nhưng khi tạ lễ với cha nương, nước mắt vẫn rơi như mưa.
Trên đường đi tới cửa phủ, Phó Ích đi rất chậm.
Nước mắt nóng ẩm rơi xuống, hắn biết đó là nước mắt của muội muội, nhưng không hề có âm thanh, cũng không run rẩy. Từ trước tới nay Lệnh Dung bướng bỉnh, bị phụ mẫu chiều chuộng sinh hư, không được như ý nguyện là nhào vào lòng Tống thị khóc lóc, chỉ rơi vài giọt nước mắt mà nàng làm bộ vô cùng oan ức, bả vai run rẩy như lá rơi trước gió, cực kì đáng thương. Tống thị phải dỗ nàng, nàng mới nín khóc mỉm cười, giống như mặt trời sau mưa, khuôn mặt vẫn còn vương nước mắt.
Giờ phút này nàng thực sự thương tâm, nhưng lại khóc không thành tiếng, hai tay ôm cổ hắn, ống tay áo giao nhau.
Trong lòng Phó Ích đau đớn.
Bên ngoài lại thổi kèn, Phó Ích giữ chặt nàng, thấp giọng nói: “Đến Hàn gia, đừng có sợ.”
“Vài ngày nữa huynh cũng lên kinh thành, đến lúc đó sẽ báo chỗ ở của huynh cho muội, nếu có gì khó khăn, cứ nói với huynh.” Hắn biết muội muội nghe thấy, hơi nghiêng đầu, tự tin nói: “Dù là ở đâu, ca ca vẫn sẽ che chở cho muội!”
“Vâng.” Giọng Lệnh Dung rất nhỏ, nàng buông bàn tay đang ôm cổ ca ca ra, bám lấy bả vai ca ca.
Âm thanh náo nhiệt, cách lớp khăn voan, nàng lờ mờ thấy được ánh sáng mặt trời, phủ đệ dần trở nên mơ hồ, chỉ có thể thấy bóng người đang vây quanh, không chỉ ở mái hiên, ở cành cây cũng treo đèn lồng đỏ.
Rèm kiệu hoa nhấc lên, Lệnh Dung vừa ngồi xuống thì rèm đóng lại, Phó Ích đứng dậy, tầm mắt liền bị ngăn cách bởi tấm rèm.
Âm thanh càng lúc càng lớn, đội ngũ đón dâu dần đi xa, Phó Cẩm Nguyên và Phó Ích đứng trước cửa, vẻ mặt lo lắng.
. . .
Đội ngũ đón dâu cùng kèn trống là người Hàn gia mang tới, Hàn Chập còn cho người tới hộ tống, phô trương thanh thế.
Xe vàng, ngựa quý, cờ treo trên đỉnh kiệu tung bay theo gió. Dân chúng Kim Châu đứng hai bên đường, có cả nam và nữ, nhìn đội ngũ đón dâu mà vô cùng hâm mộ, đều muốn nhìn thấy vị Tiết đại nhân tàn bạo trong truyền thuyết, nhưng chỉ có quản gia cùng đám tôi tớ, không thấy Hàn Chập đâu, không khỏi tiếc nuối.
Tới khi đội ngũ vào kinh, hỉ nương hạ kiệu hoa xuống, Lệnh Dung xuống mới thấy Hàn Chập qua lớp khăn voan.
Nhưng lúc này nàng không còn tâm tư đánh giá hắn.
Từ Kim Châu tới kinh thành, đoạn đường cũng không tính là xa, nếu là ngày thường, ngồi trên xe ngắm phong cảnh cũng không sao. Nhưng hôm nay nàng đội mũ phượng, cỗ kiệu đi thẳng tới kinh thành, huống chi nàng mới ăn chút điểm tâm buổi sáng, mặc dù lúc này chưa đói tới mức đầu váng mắt hoa, nhưng cảm giác hơi đói bụng, cả người không còn sức.
Nhìn qua khăn voan, chỉ thấy Hàn Chập mặc hỉ phục, có rất nhiều người đứng ngoài cửa.
Hàn gia địa vị cao, vừa có quyền vừa có thế, khách tới nhiều như mây, đương nhiên sẽ quan tâm chuyện này.
Lệnh Dung cầm dây tơ hồng, được hỉ nương dẫn đường, chậm rãi đi tới hỉ đường.
Hai bên toàn người, không khí ngột ngạt, đều là quan lớn trong triều, phu nhân quyền quý tụ lại một chỗ, tò mò đánh giá trưởng tôn Hàn gia – Hàn Chập. Hắn tinh thông văn võ, tuổi còn trẻ đã làm quan tứ phẩm, tiền đồ sáng lạn. Nhưng hai cô nương đính hôn với hắn trước đây đều bị khắc chết, ngay cả cánh cửa Hàn gia còn chưa đi vào, mà nay cô nương này có thể thuận lợi tiến vào, cho dù xuất thân ra sao, sau này cũng là phu nhân trưởng tôn Hàn gia, rồi sẽ gặp mặt rất nhiều.
Lệnh Dung bị người hai bên đường nhìn chằm chằm, đi tới sảnh, càng cảm thấy vô số ánh mắt chĩa thẳng vào lưng nàng.
Nàng không rảnh quan tâm, chỉ sợ lúc đói, bụng kêu lên, nên mọi hành động đều làm cẩn thận. Trong mắt mọi người, chỉ thấy dáng người tân nương, yểu điệu thục nữ, vừa quy củ lại uyển chuyển.
Bái thiên địa xong, hỉ nương đỡ Lệnh Dung về phòng, lát nữa vẫn còn lễ nghi trong phòng, cần có Hàn Chập tham gia.
Hàn phu nhân Dương thị tự đứng dậy, cùng vài vị phu nhân ngày thường giao thiệp tốt đi tới tân phòng.
Lệnh Dung cố nhịn, sợ bụng kêu sẽ khiến mọi người chê cười Hàn Chập, đi đường cũng hóp bụng, vô cùng cẩn thận.
Ai ngờ lúc này vừa mệt vừa đói, ánh mắt cũng rời rạc, lúc đi tới cửa không để ý, giày dẫm vào vạt áo, mũ phượng lại đè nặng trên đầu, không kịp đề phòng, cứ thế nghiêng về phía trước.
Trong lòng Lệnh Dung thầm hô không ổn, cứ nghĩ sẽ ngã xuống hành lang, ai ngờ có một bàn tay vươn tới đỡ nàng.
Bàn tay kia thon dài có lực, thấp thoáng hỉ phục đỏ thẫm, là Hàn Chập.
Cả người Lệnh Dung được Hàn Chập đỡ ổn định. Sau đó cái tay kia rút về, bàn tay cứng đờ, giống như việc đụng chạm khiến hắn cảm thấy không được tự nhiên.
Hỉ nương thấy vậy, vội nói thật may mắn.
Mặt Lệnh Dung đỏ lên, nàng không dám thất thần nữa, nhanh chóng đi vào động phòng.
Tiếp đến là lễ nghi vụn vặt, Lệnh Dung và Hàn Chập cùng ngồi trên giường, một nén hương trôi qua mới có người cầm gậy như ý đi vào, đưa cho Hàn Chập.
Vừa rồi Lệnh Dung bị mất mặt, cả mặt đỏ lên, lại không rõ Hàn gia sẽ nghĩ như thế nào, chỉ có thể ngồi ngay ngắn, cả người ngượng ngùng.
Hàn Chập lại bình tĩnh đứng lên, cầm lấy gậy như ý, kéo khăn voan đỏ lên.
Trong phòng lập tức có tiếng chúc mừng, khen ngợi tân nương xinh đẹp, cử chỉ đoan chính, có phu nhân như vậy, Hàn Chập đúng là có phúc, Hàn phu nhân cũng thật có phúc. Hàn phu nhân Dương thị đã ngóng trông Hàn Chập thú thê từ khi hắn mới mười sáu tuổi, mong hắn sớm thành gia, nhưng hôn nhân của hắn lại gặp trắc trở, sau khi xảy ra hai chuyện kia, người bên ngoài nói hắn khắc thê, khiến bà vô cùng buồn bã. Bốn năm trôi qua, rốt cuộc khi hắn hai mươi tuổi đã rước được tân nương vào cửa, sao bà có thể không mừng?
Tuy tân nương còn nhỏ tuổi, nhưng dung mạo lại đẹp như tranh vẽ, hai má đỏ hồng, mặc giá y đội mũ phượng lại càng thêm kiều diễm.
Dung mạo như thế này, ngay cả mỹ nhân nổi tiếng trong cung – Đoàn Quý phi cũng không sánh bằng, Dương thị vừa lòng, cười không dứt miệng.
Nhưng Hàn Chập vẫn thờ ơ như cũ, ánh mắt chỉ dừng trên Lệnh Dung một lát rồi rời đi, nhìn về phía Dương thị. Dương thị hiểu ý, nói vài câu khách khí xong, cùng các phu nhân ra ngoài, cả nha hoàn bà vú cũng lui xuống.
Lệnh Dung vẫn cúi đầu, thấy Hàn Chập đang nhìn nàng, lại càng ngồi ngay ngắn.
Hàn Chập lạnh nhạt nói: “Ta đi chiêu đãi tân khách, tối muộn mới về.”
Dứt lời liền bỏ đi.
Lệnh Dung còn ước hắn đi nhanh hơn, vội vâng một tiếng, thấy Hàn Chập đã đi được vài bước mới dám ngẩng đầu lên, mũ vàng dây bạc, nhoáng một cái đã đi mất.
Nhưng một lát sau cửa phòng lại mở ra, Tống cô cô, Sơn Trà và Hồng Lăng đi vào, phía sau còn có một vị ma ma khoảng bốn mươi tuổi, trong tay bưng khay gỗ, lúc đi tới, mùi thơm xộc thẳng vào mũi Lệnh Dung.
“Thiếu phu nhân đường xa tới, chắc hẳn đã đói bụng rồi. Đây là cơm canh phu nhân sai người chuẩn bị, thiếu phu nhân ăn lót dạ.” Vị ma ma kia cười nói, bưng chén đĩa lên bàn, hành lễ với Lệnh Dung xong liền lui ra gian ngoài, tùy thời chờ lệnh.
Lệnh Dung chịu đựng tới lúc này, cũng đã sắp ngất xỉu tới nơi, ánh mắt nhìn chằm chằm bàn đồ ăn, giống như kẻ khát gặp sương sớm.
Tống cô cô tạm cởi mũ phượng xuống, lấy khăn lau son cho nàng, nhanh chóng bảo Lệnh Dung dùng cơm.
Bốn món mặn một món canh, lại thêm hai đĩa điểm tâm, hương vị thơm ngon.
Lệnh Dung ăn no, tinh thần cũng khá lên nhiều, nghỉ ngơi một lúc lại quay về giường, ngồi chờ Hàn Chập quay về.